Chương 218: Vỡ động
Huyết khí ngập tràn tụ lại nơi trái tim đang đập trên ngực Huyết Viễn, trái tim lớn hơn với ngực Huyết Viễn.
Nhưng dung nhập vào bên trong ngực hắn ngược lại vừa như một khuôn đúc.
Trái tim hấp thụ đại lượng huyết khí đến lỗi lực đập của nó tăng lên không hề giống trái tim bình thường, máu huyết bên ngoài nhanh chóng lấp lại phần ngực của Huyết Viễn.
Cả người hắn bắt đầu tỏa ra khí tức bán đế cấp, hắn nhìn mấy người Ngô Lưu. “Tất cả các ngươi nên c·hết để giúp ta có thể đột phá.”
Nói đoạn, Huyết Viễn phóng ra huyết khí bao trùm lấy cả hang động, những người thực lực yếu dưới bát cấp lập tức trong người huyết khí sôi sục.
Máu huyết trong người như muốn hoàn toàn thoát ra khỏi cơ thể họ vậy.
Những người thực lực cửu cấp và ngay cả Ngô Lưu cũng quay trở lại bên đám người, họ lập tức tỏa ra linh lực của bản thân chủ động tạo thành trận pháp bảo vệ những người yếu đuối bên trong.
Võ Huyền được hai người Tuyết Điệp và Hạc Nhi bảo vệ, huyết khí kia không hề ảnh hưởng được đến hắn, nhỏ giọng hỏi. “Tiên sinh, người có nên ra tay không? Huyết khí này dường như không bình thường.”
Long Quy tiên sinh nằm trên vai Võ Huyền nói. “Thiếu chủ, không cần vội. Ngô Lưu tuy bất lợi khi đối đầu với tên lạc loài kia nhưng hắn cũng không phải quả hồng mềm, tên kia chỉ có khí tức của bán đế cấp thôi, chứ chưa thật sự đột phá, ngài cứ quan sát đi, đợi khi thích hợp, lão sẽ ra tay.”
Võ Huyền nghe Long Quy tiên sinh nói thế thì gật đầu, hiện tại, hắn chỉ có im lặng quan sát.
Ngô Lưu thấy mọi người đều đã an toàn, mới nói với mấy người cửu cấp bên cạnh. “Bảo vệ tốt mọi người.”
Nói đoạn ông lao lên về phía trước, tay xuất hiện một bảo đao đen kịt như không rõ được chi tiết bên trên.
Bảo đao lại được bao bọc bởi ám linh lực, nhìn càng không rõ được nó là do linh lực của Ngô Lưu ngưng tụ ra hay là một bảo khí.
Ngô Lưu mạnh mẽ vung đao, ám linh lực từ trên đao bộc phát chém ra một hình bán nguyệt hắc sắc.
Lưỡi chém hình bán nguyệt đi qua đến đâu, huyết khí chạm vào nó lập tức tiêu tán.
Ngô Lưu phi thân theo lưỡi đao hình bán nguyệt nhằm áp sát Huyết Viễn.
Tốc độ của Ngô Lưu dường như không quá nhanh như trước đó, một người thực lực thấp như Võ Huyền cũng nhìn thấy được bóng dáng của ông.
Chỉ là chưa nhìn thấy rõ, Võ Huyền đã thấy Ngô Lưu xuất hiện ở trên nóc hang động, lúc thì xuất hiện bên góc phải hang động.
Mỗi chỗ ông ta xuất hiện, huyết khí đều bị tan biến.
Mà Huyết Viễn phía bên kia cũng vậy, nhìn như hắn vẫn đang đứng tại chỗ, nhưng có rất nhiều điểm huyết khí đậm đặc giống với thân thể hắn xuất hiện đối diện với Ngô Lưu.
Mấy người chẳng nhìn rõ được bên trên đang chiến đấu ra sao, chỉ thấy mấy người cửu cấp mặt vẫn luôn trầm lặng quan sát trận chiến.
Võ Huyền thấy bọn hắn ở lại cũng không phải cách mà chỉ là gánh nặng cho mấy người cửu cấp, hắn nói với Tuyết Điệp. “Ra lệnh cho mọi người rút lui đi, để lại mấy người cửu cấp ở lại với Ngô Lưu trưởng lão.”
Tuyết Điệp gật đầu, bắt đầu đứng ra phân phó.
Hiển nhiên người của Trưởng Khống Giả cũng đã biết rõ thân phận của Tuyết Điệp, mọi người bắt đầu được những người cửu cấp đưa ra khỏi phần hang động này.
Võ Huyền vẫn được Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi bảo vệ đi ra, còn Long Quy tiên sinh thì ở lại quan sát trận chiến.
Không có gánh nặng của những người cấp thấp, những cường giả trên cửu cấp liền liên hợp t·ấn c·ông Huyết Viễn.
Gặp vây công không hề nguy, Huyết Viễn há miệng phun ra đầy huyết khí, các huyết khí tỏa ra khắp hang động.
Ngô Lưu chém một đao vào người Huyết Viễn, chỉ thấy Huyết Viễn b·ị c·hém làm đôi, xong rất nhanh các máu thịt trên người hắn lại tụ lại.
Những sợi tua dài đằng sau Huyết Viễn cong thành hình cung, chúng nhắm thẳng vào tim của Ngô Lưu mà đâm tới.
Mấy người đằng sau Ngô Lưu thấy thế, liền tung ra bảo khí đánh bật xúc tu về sau.
Ngô Lưu thấy có cơ hội, từ cây đao trên tay phóng ra một sợi xích màu đen trói chặt lấy Huyết Viễn.
Sợi xích màu đen trói vào người Huyết Viễn thì thít chặt cả cơ thể hắn lại, ám linh lực từ trong sợi xích bắt đầu xâm nhập vào cơ thể Huyết Viễn hút máu của hắn.
Một người đàn ông lấy ra bảo khí hình thẻ tre, hắn ta truyền linh lực vào trong thẻ tre.
Theo linh lực truyền vào, thẻ tre vươn thành một cây tre đâm thẳng xuống đất.
“Mọi người xin tránh ra.” Chủ nhân thẻ tre lớn tiếng nói.
Ngô Lưu cùng mấy người khác nghe vậy lui nhẹ về sau.
Từ dưới đất cây tre mọc vô số dưới chân Huyết Viễn, chúng như những chiếc cọc đâm lên, mạnh mẽ xé tan thân xác của Huyết Viễn đang bị một món bảo khí hình xích trói chặt.
Máu cùng các phần thịt bị xé nát không có rơi xuống trong không khí mà lại lơ lửng trên không trung.
Đợi các cọc tre rút lui trở lại thẻ bài của người kia.
Trái tim trên hư không cùng những xúc tu bắt đầu thu gom lại những mảnh thịt vụn, cơ thể của Huyết Viễn trong nháy mắt lại trở về như cũ, khí tức trên người cũng càng gần hơn bán đế cấp.
Hắn cười nhìn mấy người Ngô Lưu. “Các ngươi không g·iết được ta đâu! Ngoan ngoãn giúp ta đột phá hoàn chỉnh bán đế cấp đi, nếu may mắn ta đột phá được đến đế cấp, thì khi đó ta sẽ đến gặp Man Mộ Thần kể công của các ngươi.”
Ngô Lưu trầm mặc trước sự khiêu khích, lão bình tĩnh bắt đầu đánh giá lại tên Huyết Viễn này.
Sức công kích của hắn không hề mạnh, thậm chí là không gây bao nhiêu tổn thương đối với bọn họ, nhưng tên này giống như con gián vậy, đánh mãi không c·hết.
Ngô Lưu cùng những người khác cũng đâu có ngốc, họ nhận ra được sự khác thường từ trái tim của Huyết Viễn.
Nhưng vừa rồi, bảo khí cửu cấp thượng phẩm là Thanh Phong Tre cũng không thể phá được.
Khi Thanh Phong Tre đâm xuyên qua người Huyết Viễn, phong linh lực từ thân tre như dao cắt phăng toàn bộ cơ thể Huyết Viễn thành mảnh vụn.
Nhưng duy chỉ những xúc tu cùng với trái tim kia là vẫn đập mạnh mẽ trên không trung.
Ngô Lưu nói với người cầm thẻ tre. “Thi triển lại đi, lần này mấy người chúng ta cùng lúc công kích trái tim của hắn.”
Mấy người Trưởng Khống Giả gật đầu.
Những linh thú hóa hình người lúc này cũng đều tụ ra sủng kỹ chờ đợi.
Người cầm thẻ tre một lần nữa thi triển Thanh Phong Tre.
Huyết Viễn như cũ bị các cọc tre đâm xuyên thành từng mảnh nhỏ, duy nhất chỉ có trái tim cùng các xúc tu vẫn lơ lửng bên trên.
Ngô Lưu cùng những người khác đã chờ đợi sẵn, mọi người cùng lúc tung ra sủng kỹ mạnh nhất của mìn mình về hướng trái tim quái dị kia,
Dưới áp lực hàng loạt sủng kỹ mạnh mẽ tung ra, Thạch Hóa động dù dày cỡ nào cũng đã không chịu nổi, nó bắt đầu sụp đổ.
Đá vụn cùng các tảng đá lớn bắt đầu từ trên rơi xuống.
Đã đạt tới cửu cấp, dù có bị cả ngọn núi đè lên chưa chắc đ·ã c·hết, nhưng Ngô Lưu vẫn tỏa ra ám linh lực thu mọi người vào bên trong.
Núi đá rơi xuống, các dòng dung nham bị ảnh hưởng bắt đầu phun trào mạnh mẽ, khói bụi cùng lúc tỏa ra bao quanh lấy một vùng.
Mấy người Võ Huyền cùng q·uân đ·ội của Cương Thanh gia bên ngoài thấy động tĩnh lớn như thế thì tất cả vội rút lui hết ra xa.
Cả một vùng xung quanh Thạch Hóa động bị tiếng động lớn làm chấn kinh.