Chương 217: Huyết Viễn 2
Huyết Viễn nhìn đám người đang bị vây bên trong cười cười nói:
“Chà! Chà! Ta biết rõ các ngươi một ngày sẽ tới, nên những năm này ta vẫn luôn cùng đám người Đan phong liên hệ, ta giúp bọn chúng làm chút việc bẩn, chúng cho ta xác c·hết của đám đại lục các ngươi.”
Ngô Lưu mắng một tiếng. “Lũ chó c·hết!”
“Đúng! Đúng! Bọn chúng còn bẩn thỉu hơn các ngươi tưởng nhiều, so với bọn ta uống máu người không kém hơn bao nhiêu! Ha…ha… nhưng các ngươi nên làm con rối của ta thôi, đại lục này nên để minh thú tràn vào và nó sẽ thay đổi.” Huyết Viễn cười một cách tàn nhẫn.
Võ Huyền hiểu lời nói của Huyết Viễn, người phản bội lại chính quê hương của mình so với làm việc ác uống máu người như đám Huyết Thần giáo, cũng là chẳng kém nhiều, đều là một lũ cặn bã.
Huyết Viễn điều khiển đám con rối thuần thục chặn lại cửa hang, hai mười con rối như cọc thép cắm vững trên đất.
Huyết Viễn miệng lẩm nhẩm, huyết dịch từ trên người hắn truyền đến các con rối.
Trên người các con rối, lập tức bùng lên huyết quang, mỗi con rối trên người xuất hiện một văn tự kỳ lạ.
Ngô Lưu cùng nhóm Trưởng Khống Giả đâu phải kẻ ngu chờ người ta bày trận g·iết mình, khống thú sư liền gọi ra sủng thú, chiến thú sư thì hợp nhất với sủng thú.
Mấy người cùng linh thú cửu cấp đều lao lên t·ấn c·ông tới mấy con rối.
Ngô Lưu cùng Hắc Xà lao tới chỗ Huyết Viễn.
Huyết Viễn cười nhẹ, hắn âm u nói. “Các ngươi có phải coi ta sống vài trăm năm đã ngốc rồi phải không?”
Theo lời nói của Huyết Viễn, trước mặt hắn lập tức xuất hiện mười mấy con rối bát cấp.
Từ trên nóc hang động, hàng loạt con rối phi hành bay loạn trên không.
Các cửa hang trên cao cũng xuất hiện hàng loạt con rối khác, chúng lần lượt nhảy xuống xung quanh mọi người, chúng chắn trước mặt những con rối cửu cấp.
Không chút sợ hãi, chúng lập tức lao đến đám người, dù cấp độ chỉ là tứ cấp, ngũ cấp nhưng chúng không một chút sợ hãi.
Dưới hồ máu, từng con rối mang theo máu tươi nhảy ra khỏi đó, trong phút chốc đã bao phủ lấy toàn bộ hang động.
Mấy người dưới cửu cấp trước đó vẫn vây quanh Võ Huyền thấy tình thế như vậy lập tức lap lên giải quyết đám con rối cấp thấp.
Võ Huyền dưới sự bảo hộ của mấy linh thú cùng sủng thú của mình, đặc biệt lúc hỗn loạn như này Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi đã đứng bên cạnh hắn.
Võ Huyền khoanh chân ngồi dưới đất, hắn lấy ra một tấm lệnh bài chứa mười tấm lệnh bài đặt lệch lên nhau tạo thành hình vòng.
Lấy ba viên đan dược tam cấp bổ xung linh lực cho vào miệng, linh lực từ đan dược vừa vào miệng đã tan ra, dược lực không chuyển vào bản mệnh thú tâm của hắn mà chuyển thẳng tới bàn trận pháp.
Mười tấm lệnh bài màu đen xuất hiện từng văn tự lục sắc.
“Bịch… Bịch…”
Từng tấm lệnh bài rơi xuống đất, ánh sáng lục sắc lập tức len lỏi xuống đất xung quanh hang động.
Từ mỗi tấm lệnh bài mọc ra một cây liễu lớn như mọc ra giữa không trung.
Mười cây liễu không có gió tự đung đưa cành lá, vô số bụi xanh thả ra không khí, trên thân mỗi người cùng Thú được đính lên một chiếc lá liễu.
Võ Huyền tập trung điều khiển trận pháp không tiện mở miệng, Phong Ngôn vẫn đứng bên cạnh hắn lớn tiếng nói. “Tất cả! Diệp Liễu trận giúp mọi người tăng ba phần sức mạnh và hồi lại ba phần linh lực trong ba canh giờ, mọi người nhanh chóng giải quyết.”
Lời của Phong Ngôn nói ra chỉ ứng với những người dưới thất cấp, liên hoàn trận Võ Huyền bày ra chỉ là huyền cấp trung phẩm, để tăng ba phần sức mạnh cho những người trên thất cấp là không đủ sức mạnh.
Mọi người cũng đều tự hiểu rõ chuyện ấy, nhưng với ba phần sức mạnh tăng trên người, những người dưới thất cấp cũng đủ để diệt sạch đám tay chân.
Đều là những con rối không có ý thức, chỉ lao lên theo bản năng của chúng.
Đám này đối với cùng cấp cực kỳ dễ xử lý, coi như cao hơn một cấp độ chỉ cần có thời gian và đan dược vẫn có thể vờn c·hết.
Huyết Viễn một mình điều khiển đám con rối lập trận, vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Trước mặt hắn, Ngô Lưu đang bao phủ lấy đám con rối bên trong mà g·iết, hắn cảm nhận được một con rối cửu cấp đã bị lão đánh vỡ.
Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ có huyết dịch vẫn ở bên trong, thì tất cả vẫn theo đúng kế hoạch.
Bỗng hai mắt Huyết Viễn giật giật, cảm giác nóng bức từ bên trong đám người phát ra làm hắn cảm thấy không ổn.
Vì hiện trường hỗn loạn, hắn không thể nhìn rõ bên trong, xong lại cảm giác được huyết dịch trên đất đều đang bị thiêu đốt.
Sắc mặt Huyết Viễn trở lên âm trầm, ánh mắt hắn luôn nhìn lại phía sau hang động, hắn đang kêu gọi đám thuộc hạ trở về.
Cái đám ngu ngốc này nếu trở về quá muộn thì hắn làm sao có thể đột phá.
Hắn không nhịn được gầm lên một tiếng, tiếng gầm như quỷ dữ vang vọng trong mọi ngóc ngách của Thạch Hóa động. “Mau trở về! Mau trở về!”
Võ Huyền lúc này đã giao trận pháp cho Phong Ngôn điều khiển, còn bản thân hắn lúc này đang điều khiển trận pháp ẩn chứa Long Hỏa t·hiêu r·ụi đi máu tươi trên đất.
Không chỉ hắn, mà Độc Ánh Vân cũng hỗ trợ hắn, Hỏa Độc liên miên không dứt của nàng cùng Long Hỏa của hắn đốt đến máu tươi bốc lên mùi khét quanh hang động.
Đám người nhỏ của Huyết Viễn đã từ các ngách hang động trở về, vừa nhìn thấy phó giáo chủ đang bị vây công, bọn chúng liền lao lên t·ấn c·ông về phía Ngô Lưu cùng Hắc Xà đang t·ấn c·ông gần nhất đến Huyết Viễn.
Ngô Lưu cùng Hắc Xà bị vây công bởi vài tên rác rưởi nhưng lại cực kỳ khó giải quyết, đám ròi bọ này sau khi sắp c·hết liền liên kết với con rối.
Hết liên kết với con rối lại dung nhập với máu của đám bên cạnh, Ngô Lưu không có sủng thú mang theo thuộc tính hỏa, chỉ có thể từ từ chờ người có hỏa diễm từ đằng sau tới hỗ trợ.
Huyết Viễn nhìn thấy cảnh này liền vui mừng, cuối cùng đã trở lại, vậy là đã đủ.
Hắn nhắm mắt lại, trái tim dưới hồ máu lập tức di động, hồ máu đang yên tĩnh lập tức chấn động, từng gợn sóng lớn đập vào nhau.
Giữa mặt hồ, bong bóng nhỏ ly ti dần xuất hiện, sau đó đến những bong bóng lớn sôi sục mặt hồ, trái tim dưới mặt hồ hấp thụ đại lượng máu huyết vào trong nó.
Khi đã hút cạn máu huyết bên trong hồ, trái tim lăng không bay về phía Huyết Viễn.
Ngô Lưu thấy thế muốn lao lên ngăn cản cảnh tượng trước mắt, để Hắc Xà ở lại ngăn cản đám huyết nhục bầy nhầy này.
Chợt Ngô Lưu hơi ngơ ngác trước hành động của Huyết Viễn.
Nụ cười tà của Huyết Viễn nở trên miệng, trên tay hắn lúc này chính là trái tim đỏ còn đang đập của bản thân hắn vừa móc ra trong ngực mình.
Máu tươi trên ngực hắn vẫn rỉ ra, khuôn mặt hắn bắt đầu tái nhợt, chỉ là miệng vẫn giữ nụ cười, hắn vứt trái tim về phía Ngô Lưu. “Cho ngươi!”
Ngô Lưu không có bắt lấy trái tim mà dùng linh lực phá hủy nó.
Trái tim của một người thực lực cửu cấp rất cứng, Ngô Lưu không thể phá hủy toàn bộ nó, đại lượng bộ phận trái tim rơi thành mảnh nhỏ xuống đất.
Trái tim sau lưng Huyết Viễn lúc này bắt đầu dung nhập từ phía sau hắn, huyết khí trong hang động chưa bị tiêu hủy hết lập tức sôi sục tụ lại hướng về Huyết Viễn.
Những con rối cùng người còn sót lại của Huyết Thần giáo lập tức bị hút thành thây khô, chỉ còn lại bộ da.