Chương 216: Huyết Viễn
Độc Ánh Vân sau khi hít một hơi thật sâu, lấy khăn che miệng mình, nàng liền tung ra một nhát chém hình bán nguyệt.
Nhát chém kết hợp giữa quang linh lực và ám linh lực tạo thành hình tròn xoáy đến cắt phăng mấy cái xúc tu đang ngoe nguẩy hút máu.
Phong Ngôn cũng cưỡi trên một con linh thú phi hành, nàng đứng trước lão già, dịu dàng nói. “Nhìn vào mắt ta.”
Trong thoáng chốc lão già liền ngẩn ra, khuôn mặt đỏ bừng trở lên hưng phấn.
Phong Ngôn sau khi dẫn tâm trí não vào trong huyễn thuật thì liền quay ra nôn khan một lần nữa.
Độc Ánh Vân thấy vậy mới hỏi. “Phong Ngôn, cô có chuyện gì sao?”
Phong Ngôn hơi bịt miệng mình lại nói. “Tên này có vấn đề, hắn không chỉ hình dạng quái dị, mà não hắn cũng có vấn đề…”
Độc Ánh Vân đang định hỏi thì Phong Ngôn trả lời ngay. “Tên này thích quan hệ với mấy con rối của mình, những con bò sát… ọe!”
Trên Khống Thú đại lục, vốn luôn tồn tại tình yêu của người với Thú, chuyện này đã sớm được coi là bình thường, nhưng thường là lúc Thú đã hóa hình hoặc chỉ là tình yêu về tinh thần, chứ chưa có chuyện quan hệ giữa nhân loại và thú trước khi thú hóa hình.
Mà đặc biệt lại là bò sát, đây có thể nói là chuyện quá biến thái nhất mà Độc Ánh Vân từng nghe thấy, lập tức nàng lại thấy nồng ngực có chút nhộn nhạo.
Độc Ánh Vân nhanh chóng mang lão già trở lại chỗ Võ Huyền.
Độc Ánh Vân cùng Phong Ngôn cả hai đều không muốn liên quan gì đến lão già này, nên liền giao lão già trong trạng thái ngơ ngẩn cho hắn.
Võ Huyền thấy thế không khỏi đau đầu, hắn không có cách moi thông tin trực tiếp từ linh hồn, dùng nô ấn lên lão già này hắn cũng thấy không thích hợp.
Nhưng lại không thể không dùng, đang lúc muốn đánh nô ấn lên đầu lão già thì Ngô Lưu cản lại. “Thiếu chủ, cứ giao người này cho ta.”
Lão quay sang nhìn người bên dưới. “Ngươi lên đi.”
Một người phụ nữ trung niên liền đi lên, trên đầu bà ta lập tức xuất hiện một con linh thú đầu chim, thân cá, chân bạch tuộc.
Con linh thú kỳ dị này nhảy lên đầu lão già, nó cắm thẳng những súc tu vào trong đầu của lão già, mặc cho lão đau đớn gào thét.
Chỉ qua một lúc, người phụ nữ trung niên nói. “Ngô trưởng lão, thiếu chủ, lão già này là trưởng lão thứ mười ba của Huyết Thần giáo hiện tại, trên hắn còn mười hai người và một phó giáo chủ.
Có mười người thực lực đều thuộc lục cấp đang ở bên trong hang động, trong đó có hai người đã chia ra chặn đầu bên kia, còn mấy người khác thì đang chông chừng vị trí của mình.
Còn tám người khác thì đang ẩn nấp tại mấy quốc gia khác để cấu kết với những thế lực đó, ở Cương Thanh quốc cũng có.
Còn phó giáo chủ của bọn hắn đã là cửu cấp trung kỳ, bọn chúng đã ở đây ẩn nhẫn từ lúc bị đại trưởng giả đuổi g·iết.”
Người phụ nữ trung niên nói một lượt những gì nàng ta tìm được trong trí nhớ của lão già kia.
“Cửu cấp trung kỳ! Vậy có lẽ người của chúng ta gia tay đã bị phát hiện.” Võ Huyền chợt nói.
Ngô Lưu gật đầu. “Có lẽ là đã phát hiện.”
Lão quay sang bảo người phụ nữ trung niên. “Bảo tất cả mọi người lên đi, một lần đánh thẳng vào trong, cửu cấp, bát cấp giữ sức.”
Võ Huyền cũng trở về nói với người của mình, hắn cùng Phong Ngôn thả toàn bộ linh thú đang giữ ra.
Võ Huyền hiện tại giữ không nhiều lắm chỉ có ba con Hỏa Vũ Hổ, Kim Minh Hầu, Hoa Giao.
Nhưng có lẽ chỉ cần ba linh thú này hắn đã có thể càn quét vào bên trong hang động.
Xong như Ngô Lưu trưởng lão nói, không cần chiến đấu hết sức, chỉ cần hợp tác với mọi người xông vào trong.
Linh lực trong Thạch Hóa động bắt đầu b·ạo đ·ộng, Võ Huyền cũng không con tiếp tục lên chiến đấu, mà ở giữ linh lực để chuẩn bị bày trận.
Cường giả lên sân, người dưới tứ cấp của Cương Thanh gia đã không còn nhiều tác dụng, Võ Huyền bắt đầu để cho bọn họ lui ra khỏi Thạch Hóa động tìm kiếm những kẻ chạy trốn.
Một vài người của Trưởng Khống Giả cũng đi ra theo để tránh cảnh có cá lớn lọt ra, cả đám người này bị đồ sát.
Người của Cương Thanh gia cũng phải cắt cử lại tầm hai trăm người để dọn dẹp xác con rối.
Những tên trưởng lão lục cấp của Huyết Thần giáo đều đang giữ vị trí, bọn chúng đều đang an tĩnh tu luyện không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đầu bọn chúng đều bị cắt đứt bởi một cây kiếm mỏng như cánh ve của một vị cường giả bát cấp của Trưởng Khống Giả.
Người này, chỉ một kiếm đi trước mở đường g·iết những kẻ canh chừng vị trí, chứ không đếm xỉa tới những con rối.
Đoàn người cứ thế lao vào trong, những con rối không có sự điều khiển của mấy người Huyết Thần giáo dễ g·iết hơn rất nhiều.
Cứ thế tất cả lao thẳng vào trong, Võ Huyền cưỡi trên Hỏa Vũ Hổ để đuổi kịp, chứ tốc độ bản thân của hắn không thể nào đuổi kịp được đoàn người.
Vì tốc độ của họ dù có g·iết con rối cũng quá nhanh.
Khi mọi người sắp đến hang động cuối cùng, một mùi hôi, tanh nồng đậm tỏa ra trong không khí lập tức khiến mọi người bịt mũi, xương trắng vương vãi xung quanh, nhiều mẩu xương đã chuyển sang màu đen, cũng có nhiều mẩu đã đen sắp tan thành bùn đất.
Vừa bước vào cửa, một tiếng cười âm nhu vang lên. “Khặc khặc, các ngươi đã đưa nhiều con rối cao cấp đến cho bản giáo chủ như vậy, bản giáo chủ rất trông mong đấy.”
Huyết Viễn bước từ trong hồ máu ra nhưng các xúc tu đằng sau hắn không có rời khỏi mà vẫn tiếp tục hút máu trong hồ.
Trên người Huyết Viễn đã ẩn ẩn có khí tức của cửu cấp hậu kỳ.
Huyết Viễn nhìn quanh một vòng rồi dừng trên mấy người Ngô Lưu, hắn nói. “Ta biết các ngươi là cửu cấp hậu kỳ của Trưởng Khống Giả, ta tự hỏi ít nhất trăm năm nay ta chưa từng động đến các ngươi, vì sao các ngươi vẫn cố tiêu diệt chúng ta?”
Ngô Lưu chỉ lạnh nhạt nói. “Đừng hỏi ta, chính bản thân các ngươi biết rõ.
Hàng nghìn năm trước, chính các ngươi âm mưu chiếm lấy đại lục của ta, nhưng sợ hãi trước các vị thánh huyền, nên các ngươi dẫn minh thú vào đại lục, âm mưu dùng minh thú quét sạch cường giả.
Rồi nô lệ đại lục này, thứ chó má như các ngươi, chỉ cần nhìn thấy, bọn ta đều muốn băm vằm các ngươi thành chăm mảnh.”
“Khặc… Khặc… Đúng thì đúng như ngươi nói, nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến, làm sao bọn ta có thể dễ dàng xé rách một khoảng lớn không gian như thế.
Trong đại lục của các ngươi cũng có kẻ còn bẩn thỉu hơn chúng ta, thật sự ta cũng muốn uống thử máu của bọn chúng xem sao! Xem có bẩn hơn máu của ta không nữa?” Huyết Viễn cười một cách đầy ẩn ý, hắn đưa tay xuống dưới hồ múc một ít máu vào bàn tay, từ từ uống xuống cổ họng.
Hắn nói. “Ngươi biết không? Cái mạng của thiếu chủ Trưởng Khống Giả của các ngươi, có thể đổi được từng này máu, đủ để cho ta đột phá cửu cấp hậu kỳ rồi!”
Huyết Viễn chỉ chờ như thế, khí tức cửu cấp hậu kỳ lập tức bộc phát, hồ máu cũng vì thế mà trở lên sôi sục.
Từ tám phía bức tưởng cao trên hang động, những tượng đá tưởng chừng không có sự sống lập tức phá đá mà ra.
Chúng tỏa ra sức mạnh cửu cấp về phía hang động nhưng từ con mắt của chúng, có thể thấy chúng chỉ là những con rối vô hồn.
Từ trên người Huyết Viễn, một loạt sợi dây tơ máu cắm vào sau gáy những con rối trên tưởng, chúng một lần nữa bùng phát sức mạnh nhảy thẳng xuống bên dưới, bao vây đám người Võ Huyền bên trong.