Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 215: Âm Dương Song Hạc




Chương 215: Âm Dương Song Hạc

Huyết Viễn đưa ra quyết định trong thoáng chốc, hắn nói. “Đám người này năm nào cũng đến đây g·iết c·hết con rối của chúng ta, do sợ Trưởng Khống Giả để ý, chúng ta đã nhịn nhiều năm.

Nay chúng dường như muốn có ý định quét sạch Thạch Hóa động, vậy chúng ta sẽ cho chúng biết cảm giác thành con rối, người nào thiếu con rối có thể nhận lấy.”

“Khặc, khặc,... phó giáo chủ, đúng lúc lão đang thiếu các con rối tứ cấp, người biết đấy, con rối của chúng ta đều là nhị cấp với nhất cấp, lão đã sắp chán c·hết rồi.” Một người mặc áo choàng đỏ cởi bỏ mũ ra, bên trong là một lão già xanh xao nhìn như sắp c·hết.

“Phó giáo chủ, bọn chúng chia làm hai ngả đường.” Tên vào báo cáo vẫn quỳ dưới đất nói.

Huyết Viễn lại đưa mắt nhìn đám người bên dưới, lập tức có hai người đứng ra nhận đi.

Mọi người cũng bắt đầu trở về nơi ở của mình.

Không gian bên trong hang động lại lâm vào im lặng, chỉ còn lại Huyết Viễn, khóe miệng hắn nở nụ cười man rợ như cảm nhận được gì đó. “Cửu cấp, cửu cấp,... ha… ha… Con rối mạnh mẽ của ta đến rồi, huyết tế lũ đần kia cho nó, thì ta sẽ có một con rối gần đạt tới đế cấp, ha… ha, khi đó ta có thể trở lại tầng ba bàn điều kiện với lũ Đan phong chó c·hết!”

Âm thanh của Huyết Viễn ngày một nhỏ dần, hắn liền đứng lên, muốn đi quan sát con rối cửu cấp vừa mới ra tay.

Chợt hắn ngừng lại, đôi mắt nhìn vào hồ máu giữa hang động. “Không vội, không vội, đám người kia sẽ cầm chân một thời gian, ta phải đột phá cửu cấp hậu kỳ đã, con rối, đừng có chạy mất.”

Hắn nói đoạn liền bước đến hồ máu, hắn dần trầm mình xuống bên dưới, sau lưng như một thói quen mọc ra mười cái xúc tu dài như chân rết mọc ra.

Chúng đâm sâu xuống dưới hồ máu tìm đến một trái tim ở giữa hồ còn đang đập.

Mười súc tu cắm sâu vào trái tim, một lượng lớn máu bắt đầu theo những súc tu truyền lên.



Như có sinh mạng, trái tim kia mọc ra những tơ máu nhỏ hấp thu máu huyết trong hồ, mỗi lần bơm lượng máu lớn vào xúc tu, nó đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Khuôn mặt Huyết Viễn mỗi lần được bơm máu vào bên trong thì đỏ ửng, biểu cảm cũng là hưng phấn khó tả.

Phía bên chỗ Võ Huyền, lão già của Huyết Thần giáo âm thầm xuất hiện với các con rối tam cấp và tứ cấp của mình.

Lão gia nhập Huyết Thần giáo trăm năm gần đây, con rối nhất cấp, nhị cấp thì nhiều vô số, con rối tam cấp và tứ cấp thì chỉ có một trăm con nhìn lại.

Lão sớm đã đạt tới ngũ cấp, nhưng do bị hạn chế huyết lực từ máu huyết của các con rối, hắn không thể tiếp tục đột phá.

Mà phó giáo chủ Huyết Viễn của bọn hắn, đã nghiêm cấm không cho bọn hắn vào các thành trì săn bắt con rối, bình thường có ra ngoài, bọn hắn nhìn thấy đám tứ cấp đi trên đường cũng chỉ có thể thèm rỏ dãi mà không thể làm gì.

Nay bọn chúng đã đến trước cửa, hắn chắc chắn phải bắt hết mấy con rối này giúp hắn đột phá lục cấp.

Lão già tà mị xuất nhảy lên một vách đá, hắn thả ra vô số con rối nhất cấp, nhị cấp và tam cấp chờ đợi những con mồi đi đến.

Huyết Thần giáo bọn hắn thường sẽ không chiến đấu, trừ khi con rối cuối cùng sắp bị hạ gục.

Những con rối bên dưới đủ để tiêu hao đám người bên dưới, thường xuyên ra ngoài, lão biết những kẻ ở dưới tầng một không biết luyện đan, tốc độ hồi phục của đám người này thường rất chậm.

Ngô Lưu trưởng lão cùng những cao thủ của Trưởng Khống Giả hay thậm chí Độc Ánh Vân đã phát hiện ra sự xuất hiện của lão già.

Xong mọi người chẳng ai ra tay, mà chỉ muốn xem tên này muốn làm gì.



Võ Huyền uống vào đan dược, lại dưới sự hỗ trợ của Thất Thải Khí, hắn vẫn có thể ngồi trên lưng của Kim Quang Thần Tượng để chiến đấu.

Nhưng nhìn từ trong hang động lại xuất hiện thêm lượng lớn con rối vô hồn, hắn thông qua bản mệnh thú tâm ra lệnh. “Chúng ta trở lại hồi phục.”

Hắn có chút ngượng miệng xong vẫn hô lên với Phong Nam Sương đang cưỡi trên một con hổ màu đỏ chiến đấu phía trước. “Nam Sương, để mọi người lùi lại hồi phục.”

Kim Quang Thần Tượng không có lập tức lui về, vẫn chậm rãi bắn ra các chùm sáng, tốc độ dần dần giảm đi để đám người đằng sau tiến lên phía trước.

Dần lui lại được về sau, Võ Huyền nhảy xuống Kim Quang Thần Tượng, cho nó cùng Tiểu Ưng uống đan dược, hắn liền thu chúng vào trong khống thú tâm để chúng hồi phục linh lực.

Phong Ngôn và Độc Ánh Vân đi đến bên cạnh hắn, người của Yên Vân Hoàng cũng lui về sau, thay vào đó là người của Cương Thanh gia và một số cường giả của Trưởng Khống Giả lên trước.

Độc Ánh Vân nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ, đã có ngũ cấp xuất hiện.”

Võ Huyền hơi nhíu mày. “Giết nhiều như thế mà chỉ xuất hiện có ngũ cấp? Xem ra thực lực tổng bộ của Huyết Thần giáo không quá mạnh.

Ánh Vân, cô cùng Phong Ngôn lên bắt sống hắn, để xem chúng ta có hỏi được gì từ hắn không? Cố gắng đừng để hắn c·hết.”

Độc Ánh Vân cùng Phong Ngôn nhẹ gật đầu, hai nàng cùng lao lên.

Ánh mắt của Võ Huyền dõi theo hai nàng, một người ngũ cấp, chỉ đáng để Phong Ngôn lên đánh g·iết vẫn là có thể.

Nhưng Võ Huyền muốn bắt sống được người kia, thì cần phải để cho cả hai nàng cùng lên.



Độc Ánh Vân chủ về t·ấn c·ông, Phong Ngôn khống chế, cả hai kết hợp tất sẽ bắt được người kia không để cho hắn hóa điên t·ự s·át.

Độc Ánh Vân cưỡi trên một con hạc trắng, phần lưng cùng phần bụng của nó có những sợi lông đen, loài hạc này chỉ sống ở nơi có sự giao thoa đậm đặc của quang cùng ám linh lực.

Nơi mà rất ít linh thú hay hung thú có thể sống tại nơi đó, vì sự đối ngược của cả hai linh lực này.

Do đặc tính sinh sống ở nơi như thế, lại điều khiển được quang cùng ám linh lực thuần thục, nên người ta gọi loài hạc này là Âm Dương Hạc.

Độc Ánh Vân cưỡi trên Âm Dương Hạc, quang cùng ám linh lực trên người nàng phút chốc bộc phát tạo thành một hình hộp vuông dạng lưới bao quanh lấy người đang nấp trên tường kia.

Âm Dương Song Hạc cũng làm tương tự như thế, chỉ là hình hộp còn lớn hơn của Độc Ánh Vân.

Lão già đang ẩn núp ở góc tường, bỗng thấy mình bị bao quanh bởi một hình hộp màu đen trắng, không gian mỗi lúc một nhỏ lại, hắn không thể gọi ra con rối của mình để phụ giúp t·ấn c·ông.

Trong lúc gấp gáp hắn chỉ có thể để lộ ra bốn cái xúc tu trên người, cắm xuống những con rối vừa bị g·iết bên dưới.

Hình dáng bản thân hắn cũng dần thay đổi theo đó, từ một lão già họm, hóa trở lại thành thiếu niên.

Lại từ trên thân mọc ra vô số lông cùng đầu thú, còn có cả đầu người, nhìn hắn lúc này chẳng khác nào một con quái vật.

Độc Ánh Vân cùng Phong Ngôn đã tiếp cận gần nhìn thấy cảnh này lập tức buồn nôn.

Lão già bên trong chiếc lồng, lúc này đã mọc ra bốn tay, chân con ly ti mọc ra nhiều không đếm xuể.

Các chi của hắn bám vào chiếc lồng muốn cố gắng mở nó ra, lão gồng sức, gào mồm hét lớn. “A…a…a..! Mở ra!”

Ở trong trạng thái dị biệt kết hợp với ba phần máu của con rối, lão chưa hoàn toàn mất đi lý trí.

Lão trước đó biết mình không đấu lại được hai người phụ nữ này, lên muốn liều mạng kết hợp với con rối, để có thể trở lại vào tìm phó giáo chủ.