Chương 198: Bàn cờ
Hồng Thịnh Bảo đợi thuộc hạ nói xong, mặt của hắn nở nụ cười cực kỳ đáng yêu, hắn hỏi Võ Huyền:
“Thiếu chủ! Ngài thấy nhân phẩm của ta ra sao? Thuộc hạ của ta nhìn nhận ta chính là như thế, chứ đâu như lời Độc Ánh tiểu thư nói.”
Võ Huyền đeo mặt lạ nên chẳng nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn. “Hồng Thịnh Bảo, ta phát hiện ra nếu ngươi không mở miệng thì là một người khá tốt và nếu tốt hơn khi ngươi bịt nốt miệng đám thuộc hạ của ngươi vào.”
Hắn lại quay sang Độc Ánh Vân nói. “Ít tiếp xúc với hắn, tên này miệng không chỉ có độc, mà não hắn cũng hơi có vấn đề.”
Độc Ánh Vân nghiêm túc gật đầu. “Đa tạ thiếu chủ đã nhắc nhở, ta vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn.”
Hồng Thịnh Bảo mặt không đổi sắc, như không nghe thấy mấy lời hai người Võ Huyền và Độc Ánh Vân nói. “Thiếu chủ quá khen, Độc Ánh tiểu thư quá khen.”
Võ Huyền thấy hắn như thế chỉ biết câm nín, người vô sỉ đến mức độ này thì không cần để ý tới hắn.
Vì nếu chú ý đến hắn chỉ càng làm hắn nghĩ đó là hay.
Rời khỏi khu vực Lộ Thiên, mọi người đều thu linh thú phi hành lại, bắt đầu đi bộ.
So với bay linh thú phi hành, mọi người có vẻ xa cách, đi bộ giúp tất cả rút ngắn khoảng cách trò chuyện với nhau nhiều hơn.
Võ Huyền không có tâm tính trò chuyện, sau chuyến di tích này, tài nguyên của hắn lại nhiều hơn rất nhiều, hắn đang cân nhắc sử dụng chúng sao cho hợp lý.
Dược linh cửu cấp, bát cấp tạm thời không dùng đến nhưng dược linh thất cấp, lục cấp hay ngũ cốc sẽ sử dụng rất nhiều.
Phong Vũ viện trưởng đã hồi phục, hiện tại giao cho ông một số linh thú cùng một số người có thực lực ngũ cấp hậu kỳ lên tầng hai có thể phát triển một thế lực cỡ trung.
Nhưng hiện giờ, chỉ cần Phong Vũ viện trưởng xuất đầu, dù không để lộ mặt, ông chắc chắn sẽ bị Trưởng Khống Giả hoặc Đan Phong lôi kéo.
Đó là lý do Võ Huyền muốn tìm hiểu kỹ về các thế lực ở tầng hai.
Hắn muốn tìm một nơi có sự khống chế yếu nhất từ cả hai thế lực lớn và chọn nơi đó làm nơi phát triển ở tầng hai.
Với số lượng linh thú của hắn đối phó với các thế lực lớn ở tầng hai hắn chưa có tự tin đó nhưng đối phó với vài thế lực thất cấp chỉ sở hữu một vài người có thực lực thất cấp thì vẫn đượci.
Nhưng nếu không cần thiết hắn vẫn muốn quan môn nhìn hai bên chiến trước, hắn không muốn làm con ngựa đầu tiên đi lên.
Dẫu sao con ngựa đi đầu là ngựa c·hết trước tiên.
Đối với hắn là chuyện không cần thiết phải làm.
Hiện tại dẫn đầu vẫn là hai con hắc bạch chiến mã, đằng sau chúng cũng là những đội quân chiến mã lâu đời.
Tuy nhiên, yên lặng phát triển thì cũng không tránh nổi sẽ có xích mích với các thế lực khác.
Trên đại lục là thế, đã chọn tụ luyện chắc chắn sẽ phải tranh giành với người khác, vài thất cấp thế lực yếu đuối hắn có thể không sợ.
Nhưng khi các thế lực thất cấp quen biết nhau tụ họp lại cùng lúc xuất thủ dù nhỏ yếu cũng có thể dần mài c·hết hắn.
Dù sao bọn họ đã sống ở tầng hai lâu năm, tự nhiên phải mắc nối với nhau để phát triển.
Rời xa tầng hai khá lâu nhưng hắn đại khái nhớ rõ những người thương nhân đi qua thôn hắn từng nói, ở tầng hai thế lực thấy cấp rất nhiều.
Thế lực thất cấp yếu nhất thì có vài người thất cấp hay có một vài linh thú tọa trấn, nhưng những gia tộc lớn đều có tới vài trăm người thất cấp chưa kể sủng thú họ sở hữu.
Nhìn vào hiện tại rất có thể họ chọn làm con cờ cho các thế lực tầng ba, người ngoài nhìn vào có thể tưởng rằng bàn cờ đang do hai kỳ thủ quan chiến.
Nhưng hắn nhìn rộng ra thì lại là những quân cờ đang tự tranh đấu với nhau để giành thế bàn cờ, hai kỳ thủ chỉ đang đứng xem mà thôi.
Nếu là một thế lực khác bên ngoài muốn xen vào bàn cờ bây giờ chỉ có hai cách.
Một là đủ mạnh, cầm cương xông ra chiến với cả hai bên hoặc hợp tác với một thế lực, đánh bại bên kia.
Kết quả có thể là diệt sạch bên còn lại, cuộc chiến kết thúc, ai về nhà lấy.
Hoặc bàn cờ tiếp tục với hai bên tranh đấu.
Có điều kết quả này không thể xảy ra, vì hai kỳ thủ có thể sẵn sàng cùng nhau ném bỏ những quân cờ bên thứ ba muốn làm nhiễu loạn cuộc vui của họ.
Mà ở đại lục hiện tại chưa có thế lực nào có thể xen vào, dù là các thế lực bên ngoài.
Cách thứ hai chính là không chính thức tham gia vào bàn cờ nhưng lại mượn gió làm xê dịch bên cờ.
Đây vốn là một điều rất khó có thể xảy ra với tình hình hiện tại khi các quân cờ hai bên đang lâm vào việc đóng chân trên bàn cờ.
Những quân cờ luôn tự giá·m s·át động tĩnh của nhau, chỉ cần một quân cờ động thì những quân cờ khác đều biết.
Võ Huyền khi nghĩ đến điểm này thì chỉ biết cười gượng nhưng hắn rất nhanh chuyển sang cười rất tươi vì đã là gió thì làm sao có thể để quân cờ khác biết.
Mà đặc biệt, hắn còn là một ngọn gió chưa chính thức của một kỳ thủ.
Đây cũng là ưu điểm duy nhất để hắn thi triển tay chân của mình.
Nhưng như trên đã nói, hắn sẽ lựa chọn cho thế lực của mình yên lặng phát triển, khi nó lớn mạnh, hắn sẽ để nó thành một cơn gió có thể lay động bàn cờ, chứ không chỉ lay động một vài quân cờ.
Hồng Thịnh Bảo thấy Võ Huyền hai mắt cứ đăm đắp, hắn vỗ lên vai Võ Huyền hỏi. “Thiếu chủ, người đang nghĩ gì vậy? Cảnh đẹp không ngắm mà cứ nghĩ ngợi linh tinh.”
Võ Huyền lười trả lời Hồng Thịnh Bảo, hắn nhìn lên trời đã thấy đến giữa trưa, mới quay ra véo má Phong Mẫn Nghi. “Để mọi người nghỉ ngơi, chiều lại tiếp tục lên đường.”
Lại quay sang nói với Hồng Thịnh Bảo. “Đợi ta ra ngoài chúng ta lại đấu một trận.”
Nói đoạn, hắn chui vào trong Tinh Quang Cầu, Tuyết Điệp cũng không ra ngoài, mà quả Tinh Quang Cầu rơi vào tay Phong Mẫn Nghi.
“Chậc, chậc.” Hồng Thịnh Bảo nhìn Tinh Quang Cầu trong tay Phong Mẫn Nghi liền gãi gãi cằm.
Bên trong Tinh Quang Cầu, Hạc Nhi cùng Tuyết Điệp đều đang tu luyện.
Long Quy tiên sinh nhàn nhã ngồi dưới gốc cây thưởng thức nước trà, phía trước lão là ba con sủng thú của Võ Huyền đang bị con rối phân thân ra làm ba vây đánh.
Hầu hết cả ba đều phải chịu đòn, vì mỗi một con rối đều có tu vi cao hơn cả ba một cấp lớn.
Phía trên đầu Long Quy tiên sinh là hai con linh thú Võ Huyền tìm được trong di tích, hiện tại chúng đã rời khỏi phiến đá nhưng đều trong trạng thái bất động.
Võ Huyền đến gần Long Quy tiên sinh liền cảm thấy uy áp từ hai con linh thú rất lớn, chúng tuy đều không ở trong trạng thái tỉnh táo.
Song uy áp chúng tỏa ra đều vô cùng đáng sợ, Võ Huyền đã từng thấy uy áp này khi Hoàng Kim Viên g·iết đám người Mộng gia.
Long Quy tiên sinh phất tay phá tan đi uy áp, lão mỉm cười hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ hôm nay muốn luyện tập như thế nào?”
Võ Huyền không suy nghĩ đáp. “Tiên sinh, ta mới ký kết với hồn thú nên muốn vào Hắc Minh trận để làm quen với nó.”
Long Quy tiên nhẹ gật đầu, lão phất tay Võ Huyền liền xuất hiện bên trong Hắc Minh trận.
Khung cảnh vẫn là bãi chiến trường hoang vắng, lần này luyện tập không có sủng thú bên mình.
Võ Huyền chỉ có thể tự mình chiến đấu với minh thú.
*** Trở lại với 1500 chữ, mong mọi người ủng hộ mình hơn.