Chương 199: Thuần thục
Con minh thú đầu tiên hư không xuất hiện đằng sau Võ Huyền, nó đưa miệng máu nhằm thẳng vào đầu Võ Huyền mà cắn tới.
Đã quá quen thuộc với việc bị phục kích, Võ Huyền bình tĩnh dùng Băng Ảnh để lại một người băng không sự sống cho con minh thú cắn xé.
Vừa dịch chuyển ra được một đoạn, tay hắn liền tung ra một thứ phấn màu trắng vào con minh ththú.
Băng Phấn vừa xuất liền dải trắng, từ dải trắng liên tiếp mọc lên một dãy băng sắc nhọn.
Con minh thú trên người dính không ít phấn, chỉ vài giây sau đó trên người nó mọc ra vô số gai băng sắc nhọn nhưng lại không thể đâm xuyên qua cơ thể nó mà chỉ đóng băng ở bên ngoài.
Nhìn minh thú nhai cái đầu băng trong miệng.
Võ Huyền liền vung băng xích quấn cổ nó, trong đầu hắn niệm một tiếng.
Băng xích từ tay hắn bỗng hóa thành bột mịn bay đầy trên đất.
Phía bên kia, con minh thú người đầy băng lập tức rụng xuống từng mảng vảy, trong cái miệng lớn của nó đầy sương máu, chúng được kết hợp từ sương trắng do băng phá hủy mà thành và chính máu trong miệng con minh thú.
Con minh thú toàn thân b·ị t·hương, trong miệng máu vẫn rơi lả tả, nó không cảm xúc nhìn Võ Huyền, mặc cho v·ết t·hương trên cơ thể liền lao tới.
Võ Huyền hai tay quấn băng xích, Thất Thải Hồn Khí lập tức được thôi động, phong linh lực sắc bén bao quanh băng xích.
Hắn cũng lao tới con linh thú, hai chân đạp phong linh lực tốc độ tăng thêm hai phần.
Sắp tiếp cận con minh thú, Võ Huyền liền xoay người lách xuống phía dưới, hai chân hắn lết trên đất.
Tay phải lấy lực, một quyền tung thẳng vào bụng con minh thú, lớp vảy lập tức bị lực cú đấm đánh cho bong ra.
Phong linh lực từ bên trong băng xích bộc phát như trường đao chém lên bụng của con minh thú khiến cho máu rơi đầy tóc Võ Huyền.
Quyền phải vừa lui, Võ Huyền tung tiếp quyền bên trái móc ngược vào bụng, mất lớp giáp dày, bụng minh thú chỉ cứng như hung thú, tay trái của hắn lập tức xuyên vào trong bụng con minh thú.
Cảm nhận máu tươi nóng ấm bên trong, Võ Huyền xoay người xuyên tay thẳng đến tim của con minh thú.
Con minh thú cố gắng giãy dụa, nó vung bốn chi lớn nhằm cào vào đầu Võ Huyền.
Tiếc là Võ Huyền lúc này đã tạo ra một sợi băng xích khóa chặt bốn chân của nó.
Trải qua nhiều trận chiến, hắn đã rút được khá nhiều kinh nghiệm khi chiến đấu với minh thú.
Hiện tại, hắn chỉ cần dùng kỹ năng chiến đấu là có thể đấu với một con minh thú cùng cấp, chứ không cần đến thiên cấp sủng kỹ như trước.
Con minh thú vừa c·hết, Võ Huyền không có thời gian nghỉ ngơi, hắn vuốt v·ết m·áu trên tóc chờ đợi lần t·ấn c·ông tiếp theo.
Đợt thứ hai t·ấn c·ông, hai con minh thú tam cấp trung kỳ giống với mãng xà phi thân đến t·ấn c·ông Võ Huyền.
Hắn một lần nữa dùng Băng Ảnh né đi, không những thế bên trong tượng băng hắn còn để lại một đạo phong linh lực.
Bản năng của minh thú là thấy thứ gì là cắn thứ đó, hai con mãng xà chia đôi băng tượng mà cắn.
Tượng băng bị vỡ, phong linh lực bên trong hóa thành đao khí phát ra chém lên miệng của hai con mãng xà.
Minh thú mạnh đến đâu thì vẫn có điểm yếu, chỉ cần không ngu ngốc cứ nhằm vào lớp vảy cứng cáp thì đánh đâu cũng là điểm yếu.
Nhất là miệng của minh thú, cái đầu của nó bao quanh bởi toàn giáp cứng, đấm không đau đánh không xuyên, cùng cấp coi như đánh bao lâu cũng vô dụng.
Nhưng cái đám này cứ hễ thấy cái gì là mở miệng cắn ngay, lực cắn thì cũng như một kích toàn lực của linh thú đồng cấp.
Võ Huyền không hiểu sao cái bộ hàm cứng như thế lại chỉ bị các sủng kỹ cấp thấp đánh trúng liền b·ị t·hương.
Nhìn hai cái miệng đen toàn máu, không có chi giác đang lao tới t·ấn c·ông mình.
Võ Huyền bất giác lùi nhẹ về sau, hai băng xích căng cứng như một cây cầu gỗ nhanh chóng được xây trên không trung phóng thẳng tới miệng của hai con minh thú.
Hai con minh thú vẫn cứ theo bản năng lao tới, miệng chúng vẫn mở rộng chỉ cần có thứ gì đó vướng vào miệng chúng liền sẽ bị nghiền nát.
Băng xích dựng thẳng cứ thế đâm xuyên vào cổ họng của hai con minh thú.
Chúng cứ như thế bị giữ nguyên trên không, rồi dần dần tan biến trong không trung.
Võ Huyền g·iết xong hai con minh thú cũng không đắc ý vì đây chỉ mới là khởi đầu của buổi luyện tập.
Vì càng g·iết minh thú thì đợt sau lại nhiều hơn một đến hai con liên miên không dừng cho đến lúc hắn thua cuộc.
Sẽ không còn phần thưởng như Hắc Minh trận ở Bạch Vân động của tam sư phụ, mà Hắc Minh trận do Long Quy tiên sinh bày ra chỉ có vô tận chém g·iết cho đến lúc c·hết.
Trụ được nửa canh giờ, đã đến lần thứ t·ấn c·ông mười năm, hai mươi con minh thú cùng lên t·ấn c·ông Võ Huyền.
Vốn vẫn dùng Băng Ảnh để giăng bẫy đám minh thú thì hắn bất ngờ bị năm con minh thú tập kích, c·hết không toàn xác bị truyền tống ra bên ngoài.
Long Quy tiên sinh nhàn nhạt nhìn hắn. “Thiếu chủ tiến bộ rất lớn, mau lại đây ngồi uống chút linh trà của lão phu.”
“Tạ tiên sinh.” Võ Huyền nhận lấy ly trà bắt đầu nhấm nháp nước trà bên trong.
Cảm giác tinh mát, thư thái đầu óc làm hắn không nhịn được một uống thêm một ngụm.
Long Quy tiên sinh hỏi hắn. “Thiếu chủ đã làm quen được với hai hồn thú chưa?”
Võ Huyền cầm ly trà trong tay, hắn xoay vòng ly trà đắn đo nói. “Hồn Nhi thì ta không nói rõ được, cảm giác nó mang lại cho ta đều là thứ tốt nên ta có chút nghi ngờ, còn về Thất Thải Khí thì cần một thời gian để rèn luyện mới có thể khống chế hoàn toàn nó.”
Long Quy tiên sinh đối với vấn đề hồn thú trở lên rất nghiêm túc. “Điều này lão phu không giúp được gì cho thiếu chủ, dù sao linh thú và hồn thú bất đồng nhưng thiếu chủ đừng lo lắng quá nhiều.
Bát Tiễn Nhân không có lý do gì để dùng hồn thú hại người, công việc của họ qua những thế kỷ đều là thu thập linh hồn cùng giải thoát chúng.
Còn về Tiễn m Thành coi như là một loại phúc tượng đối với họ.”
“Tiên sinh, phúc tượng là gì?” Võ Huyền tò mò hỏi.
“Tu luyện tới cấp độ như chúng ta đã có thể ngang với giới linh hiện tại và là những tồn tại nguy hiểm cho giới linh nhưng cũng không phải thành phần nguy hiểm cần giải trừ.
Vì phía trước là con đường phát triển, nên chúng ta thường xuyên phải làm các chuyện giới linh yêu cầu, khi làm xong việc thì sẽ nhận được cái gọi là phúc tượng.
Phúc tượng rất đặc biệt, chỉ cần đủ nhiều kể cả khi tuổi thọ bị hao tổn hết thì cũng không c·hết.”
Võ Huyền nghe Long Quy tiên sinh nói thì trợn mắt kinh ngạc, xong rất nhanh hắn trở lại bình thường.
Điều hắn biết trong đại lục còn quá ít, mà đây đều là những kiến thức thượng tầng mới có thể tiếp xúc, hiện tại hắn được biết đến đã là một điều may mắn.
Võ Huyền nhìn về Bách Linh Băng và thần quang hắn chưa biết tên, hắn hỏi. “Tiên sinh, liệu thân thể ta hiện tại có thể dung nhập Bách Linh Băng và thần quang kia được không?”
“Thiếu chủ tự biết bản thân mình có thể chịu được hay không? Đâu cần hỏi lão.” Long Quy tiên sinh cười khẽ nói.
Võ Huyền gật đầu. “Vậy tiên sinh nghỉ ngơi, ta ra bên ngoài còn có chuyện xử lý.”
Long Quy tiên sinh nhấp một ngụm trà, lão nhìn hắn nói. “Thiếu chủ không cần quá gắng sức, Yên Vân Hoàng đại nhân nói ngài đừng tự áp lực bản thân mình, ngài ấy có thể chờ đợi.”
Võ Huyền khóe miệng hơi mỉm cười, hắn gật đầu. “Tiên sinh, ta đã biết.”