Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 197: Kẻ vô sỉ thì người phía dưới không biết ngại




Chương 197: Kẻ vô sỉ thì người phía dưới không biết ngại

Đan dược vừa luyện chế thành công, Hồn Nhi bên trong linh hồn của Võ Huyền lập tức dị động.

“Anh...Anh.” Hồn Nhi bên trong linh hồn của Võ Huyền tỏa ra từng đoàn ánh sáng màu vàng bao phủ lấy linh hồn hắn.

Linh hồn cùng cơ thể Võ Huyền mệt mỏi như tan biến.

Võ Huyền khá bất ngờ bởi Hồn Nhi lại có thể giúp hắn hồi phục một phần nhỏ linh lực cùng hồn lực, tuy số linh lực hồi phục không đáng kể nhưng việc được loại bỏ cảm giác mệt mỏi có thể giúp hắn liên tục luyện đan cùng với bày trận.

Nhờ có Hồn Nhi, lò đan thứ hai của Võ Huyền lại tiếp tục được nổi lên.

Hắn ưu tiên luyện các loại đan hữu ích mà có độ khó cao trước, vì luyện các loại đan dược càng khó, thì càng có lợi cho tăng tiến hồn lực.



Ngày thứ mười năm nhanh chóng trôi qua.

Võ Huyền tập trung nhìn linh dịch bên trong Hỏa Long đang đổi.

Hắn hai tay liên tục kết ấn, thủ pháp nhanh hơn vài lần khi luyện đan dược tam cấp trung phẩm.

“Phình.”



Hỏa Long giống như một chiếc bễ, theo sự điều chỉnh của Võ Huyền, nó há miệng phun lửa vào linh dịch, khiến cho dược dịch nhỏ đi và bắt đầu chia thành nhiều phần dược dịch nhỏ.

“Ngưng.”

Võ Huyền quát nhẹ một tiếng, linh dịch như nước ngọc đang xoay chuyển bên trong hỏa diễm lập tức kết lại thành những viên đan dược màu trắng.

Phất tay thu cả Long Hỏa và những viên đan dược về, hắn chưa kịp quan sát chúng ra sao thì trên đầu hắn xuất hiện một lỗ đen hút hắn vào trong.

Khi hắn còn đang mơ hồ thì lỗ đen đã xuất hiện ở trên vách Lộ Thiên, thả hắn ra bên ngoài.

Không giống như lúc trước nhiều người vào di tích, hiện tại chỉ còn lác đác hai ba trăm người còn sống.

Người của năm nhà nhanh chóng tụ họp lại với nhau.

Võ Huyền cùng nhiều người phất tay gọi ra linh thú phi hành muốn rời đi.

Đằng sau, Đan Viêm hỏi Kim Cung Trắc. “Không còn cách nào bắt chúng mất chút máu hay sao?”

Kim Cung Trắc nhìn năm nhà Võ Huyền nhảy lên lưng linh thú phi hành thì lắc đầu nói. “Thánh tử, ngài nên rõ lực lượng chúng ta không ở tầng một, chuyện này cứ để đám Huyết Thần Giáo làm đi.

Chúng ta nên về phong báo cáo, lần di tích này có hồn thú thất cấp có thể coi là thu hoạch cho ngài.”

“Tốt, vậy thì chúng ta quay về Đan Phong, ở tầng một lâu làm ta thấy mình tu luyện chậm hơn.” Đam Viêm kiếm đại một lý do nói.



Hướng về tầng hai chỉ có một cổng dịch chuyển do Trưởng Khống Giả mở, nên bọn hắn cưỡi sủng thú phi hành đi theo sau nhóm Võ Huyền.

Tuy nhiên, vẫn giữ một khoảng cách tối thiểu để hai bên không chạm mặt nhau.

Điều khiển linh thú phi hành bay gần với linh thú phi hành của Hồng Thịnh Bảo, Võ Huyền nói với hắn. “Ngươi có gấp gáp về tầng ba hay không?”

“Thiếu chủ có chuyện gì sao?” Hồng Thịnh Bảo hỏi.

“Đúng là có chuyện, ta muốn đến chỗ phân bộ của Trưởng Khống Giả một chuyến, trao đổi vài thứ không cần thiết, cùng tìm một số thông tin của các thế lực tầng hai.” Võ Huyền không che dấu nói.

“Thiếu chủ có muốn trao đổi đống linh thú bị phong ấn không?” Hồng Thịnh Bảo đôi mắt sáng lên.

Võ Huyền nhìn Hồng Thịnh Bảo không khỏi buồn cười, tên này chắc chắn đang muốn chiếm lợi của mình.

Nhưng cũng chẳng sao, bán cho hắn thiếu một chút cũng được, dẫu sao Vạn Tài Các vẫn bán các thứ quan trọng cho nội bộ Trưởng Khống Giả.

Chứ không có bán ra bên ngoài.

Với lại hắn nghĩ Hồng Thịnh Bảo sẽ giữ riêng đống linh thú phong ấn này cho riêng mình, dù sao hắn vừa mới đạt được đồ đằng từ mình.



Chắc chắn hiện tại đang gấp rút muốn có linh thú cho riêng mình.

Vạn Tài Các thì không thiếu linh thú nhưng nếu Hồng Thịnh Bảo muốn thì vẫn phải bỏ tiền, dù sao Vạn Tài Các chủ nổi danh là chỉ nhận tiền tài, không nhận cha con.

“Ta sẽ bán linh thú phong ấn cho ngươi nhưng giá không thể quá thấp.” Võ Huyền nói.

Hồng Thịnh Bảo vỗ ngực khí khái. “Thiếu chủ yên tâm, Hồng Thịnh Bảo ta nổi danh là người nghĩa khí, mua hàng của người nhà giá cả chắc chắn hợp lý.”

Độc Ánh Vân ngồi sủng thú phi hành bên cạnh liền ‘xì’ một tiếng, biểu thị như Hồng Thịnh Bảo vừa đang đánh rắm.

Hồng Thịnh Bảo thấy biểu hiện của nàng như thế, hắn bất mãn hỏi. “Độc Ánh tiểu thư, ngươi vừa rồi có ý kiến với ta cứ nói thẳng.

Hồng Thịnh Bảo là người tốt, được mọi người yêu quý, nếu còn có chỗ nào không được thì tiểu thư nói ra để ta sửa đổi.”

Độc Ánh Vân nhàn nhạt nói. “Ngươi sửa được tật nói dối không cắn lưỡi là điều tốt nhất.”

Hồng Thịnh Bảo lớn tiếng hỏi mấy thủ hạ sau lưng. “Các ngươi nói đi, ta có phải người như Độc Ánh tiểu thư nói hay không?”

Người của Hồng gia phía sau, mười miệng như một, lớn tiếng nói. “Không phải, thiếu chủ là người tốt bụng, thật thà, nghĩa khí, khiêm tốn, từ bi.

Thiếu chủ thấy con chó ngoài đường b·ị t·hương cũng giúp đỡ, thấy đứa trẻ đói ven đường liền cho đồ ăn.

Thiếu chủ nói chuyện với người không bao giờ nói dối nửa lời.

Đối với bằng hữu thấy việc là giúp, g·ặp n·ạn là ra tay.

Thiếu chủ không bao giờ khoe khoang cho mọi người biết về gia thế của mình, người qua đường nhìn thấy thiếu chủ chỉ là một thiếu niên tốt bụng, đáng yêu.

Khi kẻ thù g·ặp n·ạn, thiếu chủ liền ra tay giúp đỡ, chứ không hạ sát…”