Chương 179: Sư nương, quà gặp mặt
Hồng Thịnh Bảo nở nụ cười, hai má mũm mĩm, khóe mắt cong thành hình bán nguyệt, chống tay dựa vào một người trung niên tuổi khoảng ba mươi nói. “Thiếu chủ, đây là tam thúc của ta, Hồng Thịnh Kính.
Còn đây là Hồng Thịnh Vinh, tuy thân phận của Vinh lão chỉ là lão nô của Vinh gia, nhưng ở trong nhà, Vinh lão còn có uy tín hơn cả phụ thân ta, mỗi lần đấu khẩu với phụ thân thắng, ta đều tìm Vinh lão để được bảo vệ.”
Võ Huyền cúi người, hắn hướng hai người Hồng Thịnh Kính cùng Hồng Thịnh Vinh nói. “Tiểu bối Võ Huyền, kính chào hai vị tiền bối.”
“Thiếu chủ khách khí.”
“Thiếu chủ để lão nô thấy hoảng sợ.”
Hồng Thịnh Vinh vội đỡ Võ Huyền, lão nói. “Lão được nghe nhiều về thiếu chủ từ đại trưởng giả, hôm nay được gặp thiếu chủ, quả giống như lời đại trưởng giả nói.”
“Tiểu bối vô tri, còn cần các vị tiền bối dẫn dắt.” Võ Huyền một lần nữa cúi người.
Hồng Thịnh Bảo lại kéo hắn tới chỗ một mỹ phụ tuổi khoảng bốn mươi, dưới hai đường xương cằm đính những hạt ngọc nhỏ lấp lánh, mái tóc ánh kim, làn da trắng như ngọc thạch, sống mũi cao thăng, vẻ đẹp của nàng khác lạ hoàn toàn so với những người phụ nữ khác.
Hồng Thịnh Bảo nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ, vị này là Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão, ta nói nhỏ cho ngài nghe, Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão chính là phu nhân chưa qua cửa của đại trưởng giả, ngài có thể gọi ngài ấy là sư nương.”
Độc Ánh Ngân Nguyệt nghe Hồng Thịnh Bảo cho Võ Huyền về mình, tuy đại ý nàng không để ý nhưng điều quan trọng nhất là Hồng Thịnh Bảo giới thiệu mình là phu nhân chưa qua cửa của Man Hoành Thiên khiến nàng rất hài lòng.
Võ Huyền cung kính nói. “Đồ nhi ra mắt sư nương.”
Đứa trẻ hiểu chuyện nên thưởng, Độc Ánh Ngân Nguyệt nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn khen ngợi. “Con quả là đồ đệ của chàng, cách hành sự cũng rất giống, nào, tới tới để sư nương tặng quà gặp mặt.”
Độc Ánh Ngân Nguyệt lấy từ trong Tinh Quang Cầu ra một con tuyết điểu nhìn vô cùng sinh động, cả người con tuyết điểu tỏa ra một khí tức băng giá khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Con tuyết điểu sau một hồi quan sát, nó lại biến thành hình dạng của Điệp Điệp trên đầu Võ Huyền, nó cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi tay của Độc Ánh Ngân Nguyệt nhưng tay Độc Ánh Ngân Nguyệt như có lồng giam.
Dù nó có cố gắng thế nào, nó không thể thoát ra được.
Độc Ánh Ngân Nguyệt giải thích thứ trên tay mình. “Đây là một trong mười tám tuyệt băng của đại lục, xếp hạng thứ bảy Bách Linh Băng, tiềm lực của nó con có thể tự tìm hiểu.”
Võ Huyền nhận lấy Bách Linh Băng, mười tám tuyệt băng hắn đã từng nghe Thu Lan tỷ nhắc tới nhưng không biết rõ chúng, nhưng nghe qua có vẻ rất mạnh, hắn chân thành nói. “Cảm tạ sư nương, con xin đi qua bái phỏng các vị tiền bối khác.”
Độc Ánh Ngân Nguyệt vui vẻ nói. “Con đi đi.”
Hồng Thịnh Bảo nhìn Bách Linh Băng hâm mộ nói. “Thiếu chủ, món quà này quả thực rất lớn đấy, phải biết tuyệt băng cùng các loại bảo vật tuyệt lôi, tuyệt hỏa,... đều rất hiếm thấy đấy, nhiều loại đã cả nghìn năm chưa xuất hiện.”
Võ Huyền hiểu bảo vật chân quý, hắn liền thu nó vào trong tay nhờ Tuyết Điệp bảo quản hộ, thứ bảo vật như Bách Linh Băng sẽ không chịu ở trong Càn Khôn Giới, cần để nó vào trong vào trong Tinh Quang Cầu.
Hai cường giả Hồng Thịnh Bảo giới thiệu tiếp theo là hai trưởng lão của Mộng gia, hai người này đều là nữ, cả hai đối với Võ Huyền khá giữ khoảng cách, chỉ chào hỏi khách sáo là xong.
Võ Huyền cũng chẳng để ý, với Mộng gia, hắn chỉ biết Mộng Diễm tỷ cùng Thu Lan tỷ, nếu người khác không muốn quen hắn đều không có vấn đề gì, đừng tìm hắn gây phiền phức là được.
Còn mấy vị trưởng lão á·m s·át hắn lần trước, nếu có cơ hội, khi hắn đủ mạnh, hắn cũng sẽ tặng bọn họ một món quà.
Chào hỏi hết mấy vị tiền bối có trong nhóm người Hồng Thịnh Bảo, hắn đang muốn quay về thì Hồng Thịnh Bảo lại kéo hắn tới chỗ Độc Ánh Vân và Mộng Kỳ, hắn nhỏ giọng nói. “Thiếu chủ, người khác người có thể không quan tâm nhưng Độc Ánh Vân, người phải chú ý nàng một chút.”
Võ Huyền nghi hoặc nhìn Hồng Thịnh Bảo. “?”
Hồng Thịnh Bảo ngạc nhiên nói. “Thiếu chủ người thật sự không biết?”
“Biết điều gì?”
Hồng Thịnh Bảo thấy Võ Huyền không giống giả bộ, hắn giải thích. “Thiếu chủ hẳn là biết về sau người sẽ được chọn ảnh? Theo quy tắc người sẽ được tự do chọn lựa ảnh cho mình nhưng…
Có một quy tắc ngầm người nên biết, không cần biết người có bao nhiêu ảnh nhưng nhất định phải giữ đủ vị trí cho những thế lực trung tâm với Trưởng Khống Giả, ví dụ như Vạn Tài Các chúng ta, ta hoặc các huynh đệ trong nhà, ngài có thể chọn một nhưng không thể bỏ được người định sẵn trở thành ảnh.
Như ta đã là người được chỉ định trở thành ảnh, ngài không thể không nhận, đây không chỉ là thích hay không, mà là yêu cầu giữ vững sự đoàn kết trong nội bộ Trưởng Khống Giả.”
Võ Huyền hơi nhướng mày. “Nếu có người phản bội trong ảnh, chẳng phải toàn bộ chúng ta đều c·hết.”
Hồng Thịnh Bảo nói. “Điều đó thì người yên tâm, để có thể bảo toàn tất cả, các vị đại lão của Trưởng Khống Giả đã cùng thống nhất, khi trở thành ảnh, mọi người đều phải thề bản mệnh thú tâm và thề với linh giới.
Nguyện đoàn kết, trung thành với tất cả các ảnh và Trưởng Khống Giả, như vậy sẽ không có chuyện t·ranh c·hấp nội bộ hay phản bội, mà người dẫn đầu là ngài vẫn giữ vị trí trung tâm.”