Chương 178: Tiểu nữ thấy ngài ấy không tệ
Hồng Thịnh Bảo thấy Đan Viêm chưa đồng ý, hắn lại lần nữa gảy bàn tính.
Đan Viêm thấy thế số lượng đan dược đã vượt xa số lượng Võ Huyền đưa ra, hắn đành lớn tiếng nói. “Võ Huyền thiếu chủ, ta chấp nhận yêu cầu của ngài.”
Hồng Thịnh Bảo bật cười. “Sớm chấp thuận có phải lão Bảo ta đỡ tốn nước bọt không? Thiếu chủ của ta nói vẫn như cách cũ mà làm, đưa tiền mở trận.”
Võ Huyền thấy tên Hồng Thịnh Bảo này ngoài việc chửi người hay, thì việc thứ hai hắn giỏi chắc chắn là nhét chữ vào mồm người khác.
Xong hắn đồng ý với cách làm của Hồng Thịnh Bảo, đưa đan dược, hắn sẽ mở trận.
Đan Viêm để Kim Cung Trắc lên đưa đan dược, người khác có thể thiếu đan dược nhưng hắn là thánh tử của Đan Phong, năm trăm viên đan dược ngũ cấp với hắn cũng chẳng phải chuyện gì khó.
Nhất là khi Võ Huyền không nói rõ đưa phẩm cấp nào, hắn đành mất năm trăm viên để tránh rơi vào khốn cục.
Hai bên giao dịch yên bình, nhìn người Đan Phong rời di, Võ Huyền cùng Hồng Thịnh Bảo đều ngồi phịch xuống đất.
Hồng Thịnh Bảo do chiến đấu đã lâu, linh lực trong người đã cạn kiệt, cơ thể hắn duy trì đều là nhờ đan dược.
Võ Huyền chẳng khác bao nhiêu, để duy trì trận pháp huyền cấp thượng phẩm, hắn đã phải nuốt hai viên đan dược tam cấp cùng với toàn bộ số linh lực tinh khiết hắn dành dụm được mấy ngày qua.
Nói đến trận pháp huyền cấp thượng phẩm vừa bày ra, hắn tình cờ nghiên cứu ra trong lúc luyện chế đan dược, theo hắn thấy được, chỉ cần có tài liệu cùng với Long Hỏa bên trong người hắn tiếp tục phát triển trận pháp này vẫn có thể tiếp tục tiến cấp.
Có điều để duy trì trận pháp luyện chế vật bên trong trận pháp tiêu hao cũng quá lớn, chỉ hai ngọn lửa, hắn đã tiêu hao rất nhiều linh lực đến mức cạn kiệt cơ thể, để có thể đứng vững, hắn đều nhờ nhục thân mạnh mẽ để đứng.
Võ Huyền không có ý định nghỉ ngơi ở đây, hắn cần phải quay lại xem xét cửa vào bảo tàng di tích.
Thấy Võ Huyền đứng dậy đi ngay, Hồng Thịnh Bảo cũng vẫy tay bảo người tới đỡ mình dậy chứ với thân hình béo tròn của mình, hắn khó mà tự đứng dậy khi chưa hồi phục được linh lực.
Đi đến chỗ cửa vào di tích, hai con linh thú ẩn thân trong lùm cây đi ra.
Xác định cửa vào chưa bị ai động chạm, Võ Huyền nói với Hồng Thịnh Bảo. “Để mọi người hồi phục, một canh giờ sau chúng ta vào bảo tàng di tích.”
Hồng Thịnh Bảo hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ, chúng ta vừa rồi có thể nhờ vào lợi thế trận pháp, ép cho Đan Viêm mất vài bảo vật, tại sao lại không làm? Ngài cần mấy viên đan dược ngũ cấp làm gì chứ? Chỉ cần nói với ta một tiếng, ta liền cho ngươi.”
Võ Huyền đưa mắt nhìn Hồng Thịnh Bảo, tên này còn muốn thử mình, xong hắn chỉ vỏn vẹn đáp. “Chưa đến lúc.”
Hồng Thịnh Bảo nghe vậy liền vẫy tay gọi Độc Ánh Vân, hắn nói với Võ Huyền. “Vừa hay chỗ chúng ta có bản đồ bảo tàng di tích.”
Võ Huyền đang muốn hồi phục, nghe đến có bản đồ bảo tàng di tích thì ngưng lại chờ đợi Độc Ánh Vân đi đến.
Độc Ánh Vân đi tới chỗ hai người, Hồng Thịnh Bảo nói với nàng. “Tiểu thư lấy bản đồ bảo tảng ra.”
Bản đồ bảo tàng là Hồng Thịnh Bảo nhanh tay dành được khi tranh giành với người của Đan Phong đưa cho Độc Ánh Vân cất giữ, hắn muốn đưa cho Võ Huyền xem.
Nàng không có gì từ chối nên trực tiếp lấy ra.
Bản đồ bảo tàng di tích có hai mặt cắt được đánh dấu đặc biệt khác nhau, một mặt là bản đồ toàn bộ di tích, mặt khác là hai mảnh bản đồ nhỏ khác nhau, có thể thấy được đó là bảo tàng di tích.
Võ Huyền nhìn sơ qua liền đoán được, di tích này không chỉ có một bảo tàng nơi mà bọn họ đang đứng, mà còn có một bảo tàng khác nằm ở phía đối diện, không rõ cách bao xa vì ở trên bản đồ di tích cũng không chú giải cụ thể.
Võ Huyền dùng linh lực quét toàn bộ lá cùng cỏ trên cánh cửa vào bảo tàng để cho Hồng Thịnh Bảo cùng với Độc Ánh Vân nhìn thấy, hắn chỉ vào một điểm được đánh dấu bảo tàng di tích. “Mọi người đều nhìn ra là bảo tàng này đúng không?”
Hai người Hồng Thịnh Bảo gật đầu xác nhận, Võ Huyền lại nói. “Bên dưới có trận pháp, phải xuống dưới mới có thể biết rõ được, chúng ta cần hồi phục linh lực trên này để đề phòng xuống dưới xảy ra bất trắc.”
Hồng Thịnh Bảo giờ mới hiểu ra, tại sao Võ Huyền cứ một mực muốn hồi phục linh lực, thì ra bên dưới còn có trận pháp, người ở đây không ai hiểu cách phá trận, ngoại trừ Võ Huyền.
Nên hắn muốn hồi phục linh lực là phải.
Hồng Thịnh Bảo cùng Độc Ánh Vân không nói thêm điều gì, hai người muốn để Võ Huyền hồi phục linh lực, chính Hồng Thịnh Bảo cũng muốn hồi phục, chứ đi bộ cả chặng đường hắn cũng mệt muốn c·hết.
Độc Ánh Vân trở về chỗ mấy người của Trưởng Khống Giả cùng với Mộng Kỳ, trong đó có một người đàn ông trung niên khí thế mười phần cùng với một bà lão hỏi Độc Ánh Vân. “Thiếu chủ ra sao?”
“Đợi khi thiếu chủ hồi phục linh lực, người sẽ tự mình đến bái phỏng các ngài.” Độc Ánh Vân nói. “Đến lúc đó các ngài sẽ biết, còn tiểu nữ luôn không giỏi đánh giá người khác, nhưng nhìn biểu hiện của thiếu chủ, tiểu nữ thấy ngài ấy không tệ.”
Mấy người cửu cấp đưa mắt nhìn nhau, tàn nhẫn quyết đoán, biết lui biết tiến, chững chạc hơn nhiều so với tuổi tác, quả thật không tệ.