Chương 180: Hồng Thịnh Bảo kể chuyện xưa
Võ Huyền cảm giác có chút gì đó không đúng, đã đoàn kết cùng trung thành với Trưởng Khống Giả, thì đều đặt lợi ích của Trưởng Khống Giả lên đầu, chứ hắn đâu phải là trung tâm.
Dù Hồng Thịnh Bảo không nhắc đến chuyện hắn cần phải thề để đảm bảo nhưng là một người đứng đầu, việc phải lập lời thề bản mệnh thú tâm trước ảnh là việc cần thiết để lấy được uy tín.
Cũng như đem lòng của mình cho các đại lão xem.
Võ Huyền nói. “Vậy Độc Ánh Vân cũng là ảnh được chỉ định?”
“Phải, nàng không chỉ là ảnh được chỉ định khi đã bộc lộ thiên phú giống ta đâu. Mà là từ trong bụng mẹ nàng đã được chỉ định.” Hồng Thịnh Bảo nói.
“Chuyện phải nói đến rất lâu về trước, trên Ác Minh chiến trường, khi đó chỉ có liên minh do các thế lực cửu cấp cùng với Đan Phong tạo lên liên kết với linh thú, ngài biết đấy, Đan Phong trước khi có Trưởng Khống Giả là thế lực bá chủ trên đại lục, đâu có ai dám đối đầu.
Từ việc họ có cường giả như mây lại độc quyền cung cấp đan dược cho liên minh, khi đó mặt mũi bọn họ cao tới tận mây xanh, nên người của Đan Phong có thể nói là lộng hành.
Người nhìn sắc đẹp của Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão rồi đấy, đừng nói là lần đầu nhìn ngài không động tâm?”
“Động tâm? Nữ nhân của ta tuy vài người dưới sư nương nhưng đâu phải không có người đẹp bằng nàng, nói đến đại lão bà của ta, so với sư nương chỉ hơn không kém, Mộng Diễm tỷ tỷ có thể nói là một chín một mười, ta nhìn đã nhiều năm, sớm đã có tiêu chuẩn cao rồi nên đừng gán ghép bằng tâm hồn thiển cận của ngươi cho ta được không?” Võ Huyền thầm nghĩ, xong không ngắt lời Hồng Thịnh Bảo.
“Nói đến mấy trăm năm trước, Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão cùng với Độc Ánh Hà Dương trưởng lão được gọi là huynh muội tiên linh, cả hai đều có vẻ đẹp lạ lùng, quý phái.
Nhất là Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão luôn là người được thiếu niên tài tuấn trong liên minh săn đón.
Trưởng lão lúc đó từ chối rất nhiều người, mà từ chối như vậy, càng làm cho một số kẻ có lòng bất lương nổi lên thú tính.
Chúng tạo lên kế hoạch nhằm cô lập Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão cùng với Độc Ánh Hà Dương trưởng lão với nhiều thế lực trong liên minh.
Lại dựa vào liên minh đưa ra mệnh lệnh cho hai người chỉ mới đạt bát cấp trung kỳ đi tiêu diệt một nhóm minh thú có thực lực bát cấp trung kỳ.
Không chỉ có nhan sắc, hai vị trưởng lão Độc Ánh nhiều ngày cố gắng cũng tiêu diệt được đám minh thú, chỉ là không ngờ rằng, trên đường về bị mấy tên thiếu gia của thế lực Đan Phong ám toán, trong đó có cả thánh tử đời đó.
Hai vị trưởng lão bị bọn chúng vây công, ép Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão phải hầu hạ thánh tử khi đó.
Xong làm sao hai vị trưởng lão đồng ý, do nhiều ngày g·iết minh thú, cả hai đã b·ị t·hương không nhẹ, khó có thể cầm cự được với những tên rác rưởi ám toán người khác.
May mắn là cả hai có trận pháp phòng ngự kiềm chế chúng, nhưng nếu cứ cầm cự bên trong thì không phải là cách, Độc Ánh Hà Dương trưởng lão liền nhân lúc sơ hở, liều mạng trở về liên minh cầu cứu.
Chỉ là thế lực của Đan Phong quá lớn không ai chịu giúp hai vị trưởng lão, gia chủ Độc Ánh gia là phụ thân của hai người và cả gia tộc thì bị người của Đan Phong kiềm chế không thể rời khỏi liên minh.
Trong lúc chẳng ai giúp đỡ, thì có ba huynh muội cùng một nhóm người vốn chẳng được chào đón trong liên minh nhận lời giúp đỡ.”
Hồng Thịnh Bảo nói đến đoạn này thì dừng lại, hắn dừng lại để cho Võ Huyền đoán.
Võ Huyền tuy tập trung nghe Hồng Thịnh Bảo kể về chuyện xưa, lại vẫn chú ý đến Độc Ánh Vân, hắn thấy nàng đưa mắt nhìn hai người vài lần.
Võ Huyền nghĩ là mình nên đến chào hỏi Độc Ánh Vân ngay, nhưng hắn tò mò hơn về chuyện xưa của mấy vị trưởng lão, dù vấn đề chính thì Hồng Thịnh Bảo này không nói thẳng.
“Là ba vị sư phụ của ta phải không?”
“Thiếu chủ coi như đúng bảy phần thôi, vì đi theo ba vị trưởng giả còn có rất nhiều đại lão bây giờ.
Nói tiếp, đại trưởng giả khi đó thực lực đã đạt tới cửu cấp sơ kỳ, vốn sẽ là thiếu niên được nhân loại coi trọng nhưng xuất thân của ba vị trưởng giả đều từ linh thú, lại đặt lợi ích của linh thú lên trên nhân loại, nên nhân loại trong liên minh đặc biệt không giao thiệp với ba vị trưởng giả.
Chỉ có một ít thiếu niên đến từ các thế lực thất cấp là đứng bên cạnh ba người.
Mọi người theo Độc Ánh Hà Dương trưởng lão đến nơi, thì trận vừa bị phá, thánh tử Đan Phong khi đó đang đè Độc Ánh Ngân Nguyệt trưởng lão trên đất muốn giở trò đ·ồi b·ại.
Đại trưởng giả nhìn thấy cảnh đó liền không hề suy nghĩ, nhảy thẳng vào đám người, trong giây lát đã phế bỏ mệnh căn của đám thánh tử Phong, không chỉ như thế.
Ngài ấy còn buộc xích vào cổ đám thánh tử để bọn hắn t·rần t·ruồng chạy quanh liên minh.
Người của Đan Phong khi ấy giận lắm nhưng có ba vị đế cấp linh thú đứng ra chỉ có thể nguôi giận, nghe các trưởng lão kể, thánh tử Đan Phong sau khi về thì bị thánh chủ trực tiếp g·iết c·hết để lấy lại uy tín cho Đan Phong.
Mà từ lúc ấy, mọi người thấy được sự bất công trong liên minh, nên đã dần nhiều thế liên kết với nhau, mà đại trưởng giả lập ra Trưởng Khống Giả, dần dần phát triển nó lớn mạnh cho ta đến bây giờ.”
Võ Huyền mỉm cười nói:
“Nói nhiều như vậy, rốt cuộc vì sao Độc Ánh Vân trở thành ảnh từ trong bụng mẹ?”