Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 177: Đàm phán




Chương 177: Đàm phán

Võ Huyền nhìn một người phía bên Đan Viêm ngồi xuống, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần dò tìm xung quanh chỗ bọn hắn.

Có lẽ người này đoán rằng, tâm trận được hắn dấu bên cạnh người.

Võ Huyền để cho luồng sức mạnh tinh thần ấy lại gần, ý niệm trong đầu bộc phát, bốn phía dưới đất, bao quanh nhóm người, một con hỏa long xuất hiện giữa trung tâm.

Tứ Linh Hầu trận vốn đang sừng sững đứng đó, cũng bị con hỏa long đốt thành tro bụi.

Hỏa long sau khi nung cháy tứ hầu, nó phi thẳng lên trời, từ trong miệng hỏa long, hai ngọn lửa lớn bắn tới hai tên sát thủ còn chưa c·hết đang bị Hồng Thịnh Bảo áp chế.

Võ Huyền kéo Hồng Thịnh Bảo lùi lại, hai ngọn lửa giống như có linh thức, không chút có ý gây hại cho Hồng Thịnh Bảo mà rời thẳng vào hai người kia.

Hai ngọn lửa rực cháy tạo thành hỏa đỉnh, tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ bên trong hỏa đỉnh, vài chùm sáng dưỡng thú tâm bay ra rời vào tay Võ Huyền.

Sức mạnh linh hồn của Cung Đồ có kèm chứa một phần linh hồn của hắn, thấy cảnh tượng trước mặt, hắn liền hoảng hốt bỏ chạy, nhìn lên thấy ánh mắt hỏa long vẫn dõi theo thì hắn càng nhanh chóng thu linh hồn của mình trở về.



Hắn bắt đầu thi triển pháp quyết, ngọn lửa càng lớn hơn, tiếng kêu bên trong hỏa đỉnh cũng đã không còn.

Những thiếu nữ thấy cảnh này đều rợn tóc gáy, Đan Viêm cũng không khỏi rùng mình. “Lấy người sống làm dược liệu, người này cũng quá ác rồi.”

Khương Thanh lắc đầu nói. “Thánh tử, ngươi nên cảm thấy may mắn, vì chưa thực sự ra tay với Võ Huyền, nếu hắn thật sự muốn g·iết ngài, chúng ta sợ khó mà ngăn được.”

Kim Cung Trắc tiếp lời. “Khương Thanh trưởng lão nói đúng, Võ Huyền làm như vậy, chỉ là đang muốn bàn điều kiện với chúng ta, không hắn đã t·ấn c·ông thẳng đến đây.”

Kim Cung Trắc biết rõ tình trạng hiện tái của tất cả, lúc trước có Tứ Linh Hầu trận bọn hắn nắm giữ lợi thế, cửu cấp đối chiến hai bên đều ngang bằng với nhau khó mà phân thắng bại được.

Bảo khí hay đan dược mỗi bên đều nắm lợi thế riêng, trước khi chuẩn bị mọi việc, hắn đã điều tra qua, lần tham gia di tích này, người của Trận Điện không có tham gia.

Nên hắn muốn dùng trận pháp để chiếm lấy tiên cơ, giờ tiên cơ bị hủy, ngược lại còn gặp phải cao thủ trận pháp.

May sao thiếu chủ Trưởng Khống Giả dường như không muốn g·iết c·hết bọn hắn, nếu không sẽ không tốn công g·iết c·hết hai kẻ á·m s·át bằng trận pháp, mà sẽ trực tiếp mượn lợi thế trận pháp t·ấn c·ông bọn hắn.



Quả nhiên đợi khi Võ Huyền luyện hai tên sát thủ thành hai hạt hỏa đan lấp lánh, hắn thu vào một bình đan dược, hướng Đan Viêm nói. “Đan Viêm thánh tử, lần đầu gặp mặt.”

“Võ Huyền thiếu chủ, lần đầu gặp mặt.” Đan Viêm thấy Võ Huyền chào mình cũng khách sáo đáp lại.

Không chút nhiều lời, Võ Huyền nói thẳng. “Ta thấy chúng ta có một trận chiến là không cần thiết, ta có một điều kiện nhỏ, chỉ cần Đan Viêm thiếu chủ đưa cho chúng ta một chút đan dược, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Kim Cung Trác thấy Đan Viêm hơi đắn đo với điều kiện của Võ Huyền, hắn lại không tiện lên tiếng nên hơi đưa mắt nhìn trưởng lão nhà mình.

Vị trưởng lão nhà Kim Cung gia đưa ánh mắt dò hỏi đến các nhà khác, mọi người cùng nhau gật đầu, chuẩn bị đưa ra yêu cầu với Đan Viêm.

Bọn hắn thấy được, bên trong di tích này có liên quan đến Bát Tiễn Nhân và Tiễn m Hà trong truyền thuyết, lúc này chưa cần thiết phải một mất một còn với đám người Trưởng Khống Giả.

Võ Huyền chưa để bọn họ khuyên can Đan Viêm, hắn lớn tiếng nói. “Đan Viêm thánh tử, để ta nói cho ngài biết, di tích này không phải một di tích bình thường, nó có liên quan đến Tiễn m Hà và Bát Tiễn Nhân, theo ta được biết, cổng vào di tích bây giờ không chỉ có một.

Nếu ngài muốn chiến một trận, Trưởng Khống Giả chúng ta sẽ đón tiếp nhưng theo ta thấy, chúng ta vẫn nên chú ý hơn tới điều kiện của ta, có thể khi tới Tiễn m Hà, chúng ta còn có thể hợp tác.”



Đan Viêm đưa mắt nhìn quanh thấy các vị trưởng bối và Kim Cung Trác đều gật đầu.

Hắn lớn tiếng nói. “Võ Huyền thiếu chủ, chúng ta chấp thuận điều kiện của ngài, chỉ xin ngài đừng đưa ra yêu cầu quá đáng.”

Võ Huyền mỉm cười nói. “Điều kiện của ta chẳng có gì ngoài việc ngài nên đền bù mạng của hai thuộc hạ của ta, năm trăm viên đan dược ngũ cấp loại tăng linh lực, ta thấy yêu cầu này cũng không quá đáng phải không?”

Hồng Thịnh Bảo không biết từ đâu lấy ra một cái bàn tính bằng vàng của mình, hắn hỏi Phong Mẫn Nghi. “Tiểu thư, cho ta biết tên tuổi cùng tu vi, sủng thú của hai người này, ta giúp thiếu chủ tính toán một chút.”

Phong Mẫn Nghi thầm phì một tiếng, thuộc hạ của nàng có mười năm người đi vào, ở đây đâu có tập hợp đủ hết, nàng đâu biết là người nào, đành quay sang muốn hỏi thủ hạ.

Thì Hồng Thịnh Bảo đã nói ngay:

“Mà tiểu thư không cần nói, hai vị huynh đệ này lần trước cứu mạng ta, cả hai người đã tâm sự với ta rất nhiều, hai huynh đệ này đều là khống thú sư ngũ cấp thượng phẩm, mỗi người đều sở hữu năm con sủng thú ngũ cấp thượng phẩm.

Để đào tạo được một ngũ cấp thượng phẩm cần một trăm viên đan dược nhất cấp, một trăm viên đan dược nhị cấp, một trăm năm viên đan dược tam cấp, hai trăm viên…”

Phong Mẫn Nghi ngơ ngác nhìn Hồng Thịnh Bảo gảy ngón tay thoăn thoắt, mấy người này tuy lớn tuổi hơn nàng nhưng đều là nàng bồi dưỡng ra, nàng còn không nghĩ những người dưới trướng nàng có đáng giá hai trăm năm mươi viên đan dược tứ cấp không nữa, chứ chưa nói đến ba trăm viên đan dược ngũ cấp.

Kim Cung Trắc nghe Hồng Thịnh Bảo càng tính càng nhiều, hắn vội hô lớn. “Võ Huyền thiếu chủ, chúng ta đồng ý với điều kiện của ngài”

Võ Huyền chưa đồng ý ngay, hắn cần chờ đợi sự xác nhận của Đan Viêm.