Chương 176: Đắc ý
Phong Mẫn Nghi đi đến cạnh xác của Võ Huyền, nàng cảm giác có chút là lạ, xong vẫn đỡ xác Võ Huyền lên tay, nước mắt chảy xuống.
Hồng Thịnh Bảo cũng cảm thấy có gì đó không đúng, khóe mắt hắn giật giật vài cái, hướng về phía Kim Cung Trắc quát lớn. “Kim Cung Trắc, tên tiểu nhân bỉ ổi, trò này chắc chắn là ngươi bày ra.”
Kim Cung Trắc đứng xa thấy trường thương thật sự đã đâm xuyên qua đầu Võ Huyền, hắn mỉm cười nhưng trong mắt đầy sự đắc ý cùng khiêu khích nhìn Hồng Thịnh Bảo. “Ngươi lên cảm thấy may mắn, món quà này ta vốn dĩ là chuẩn bị cho ngươi.”
“Ngươi…” Hồng Thịnh Bảo làm một mặt tức tối nhìn Kim Cung Trắc.
Nhìn biểu hiện của Đan Viêm cùng Kim Cung Trắc đắc ý, bốn người cửu cấp đứng sau hơi lắc đầu, một người lẩm bẩm nói. “Vẫn còn quá trẻ, cần thời gian tôi dưỡng.”
“Chậc, chó không qua nổi cứt, đắc ý cái gì chứ.” Hồng Thịnh Bảo khinh thường nhìn Kim Cung Trắc.
Hắn quay lại đám người nhìn thấy bóng dáng của Võ Huyền đứng cạnh Phong Ngôn đang từ từ đi lên, hắn nói với Phong Mẫn Nghi. “Tiểu thư này, đừng diễn nữa, thiếu chủ đang tiến đến rồi.”
Phong Mẫn Nghi nghe vậy thì quay lại nhìn, nàng thấy Võ Huyền mới buông cái xác lạnh ngắt của Võ Huyền dưới đất ra.
Hồng Thịnh Bảo lớn tiếng hướng Kim Cung Trắc nói. “Ta nói Kim Cung Trắc, có phải ngươi rất đắc ý khi g·iết được thiếu chủ của chúng ta không? Ngươi nhìn đây là ai? Thất vọng phải không? Ngươi đúng là thứ chẳng được tích sự gì, thực lực đã chẳng ra sao, mưu kế lại chẳng khác nào đứa trẻ con.”
Hồng Thịnh Bảo chửi người xuất sắc, hắn đâu chỉ chửi bình thường như mấy bà già, mà mỗi câu đều móc mỉa trúng điểm yếu chí mạng của Kim Cung Trắc.
Đến cả người bên Trưởng Khống Giả hay mấy tiểu thư khuê các bình thường đều không thể nghe nổi, bị sỉ nhục như thế, ai mà chịu nổi cho được.
Kim Cung Trắc sắc mặt càng ngày càng tái, không chỉ vì những câu móc mỉa của Hồng Thịnh Bảo, mà bóng dáng của Võ Huyền khiến hắn cảm thấy không thể tin tưởng, thực lực hắn không cao nhưng cảm nhận được khí tức trên người Võ Huyền chỉ mới đạt tới tam cấp sơ kỳ không thể nào mà tránh được một kích toàn lực của người tứ cấp hậu kỳ được.
Đến cả Đan Viêm cùng mấy người khác cũng vô cùng khó tin khi thấy Võ Huyền một lần nữa xuất hiện, ve sầu thoát xác bọn hắn đã thấy nhiều nhưng vừa rồi đám Hồng Thịnh Bảo dường như nổi giận thật sự khi nhìn thấy cái xác.
Bọn hắn tuy đứng từ xa, xong vẫn thấy rõ ràng cái xác bên dưới giống như một người sống động, kể cả khi ngã xuống.
Nhìn mấy người Đan Viêm ngơ ngác, một người phụ nữ trung niên đứng đằng sau họ mới lên tiếng giải thích. “Từ khi hai người của chúng ta sắp xếp, chỉ vừa tiến đến chỗ thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, hắn đã sớm rời đi rồi.”
“Không thể nào! Ta thấy rõ ràng hắn vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, chưa từng rời khỏi.” Một thiếu nữ dung mạo không tầm thường đứng sau Đan Viêm không tin nói.
Kim Cung Trắc hơi mấp máy môi, Đan Viêm liền nói với thiếu nữ kia. “Lam Thục tiểu thư, Khương Thanh trưởng lão là tiền bối của chúng ta, nên kính trọng.”
Đan Viêm nói ít, xong trong lời hắn đã có ý cảnh cáo Lam Thục.
Là người sống trong đại gia tộc, Lam Thục biết mình vừa rồi đã lỡ lời, nàng hướng Khương ThanThanh trưởng lão cúi đầu nói. “Tiểu bối vừa rồi lỡ lời, kính mong Khương trưởng lão tha thứ.”
Khương Thanh trưởng lão là người của Khương gia, địa vị trong gia tộc tương đối cao, gia tộc nàng cùng với Lam gia có quan hội tương đối tốt, mà nàng cũng chẳng chấp nhặt tính tiểu thư của Lam Thục, nàng mỉm cười phất tay nói. “Lam tiểu thư không có gì quá lời, với thực lực của mấy người không nhìn rõ là đúng.
Thiếu chủ Trưởng Khống Giả vừa rồi chỉ sử dụng mỗi sử dụng sủng kỹ Băng Ảnh di chuyển bản thân về phía sau, trước khi hai người kia đi đến, hắn lui về sau, có thể nói hắn đã đoán trước được mục đích của mấy người.”
Nghe Khương Thanh trưởng lão giải thích, mấy thiếu niên chỉ muốn lớn tiếng nói. “Không thể nào.”
Nhưng có tấm gương Lam Thục trước đó, mọi người tự nhiên không nói, mà đợi Khương Thanh trưởng lão giải thích tiếp.
Khương Thanh không có để mấy người chờ đợi. “Băng Ảnh chỉ là sủng kỹ địa cấp thượng phẩm, mọi người có lẽ cũng chẳng lạ nhưng để thi triển vô thanh vô thức như thiếu chủ Trưởng Khống Giả, người thi triển cần hiểu và nắm rõ được băng linh lực, điều này đợi mọi người tu luyện đến một mức nhất định sẽ hiểu được.
Còn hiện giờ mọi người nên đối mặt với trận pháp của thiếu chủ Trưởng Khống Giả bày ra đi.”
Mọi người lúc này mới bất giác cảm thấy không khí từ lúc nào trở lên nóng rát một cách khó chịu.
Đan Viêm sắc mặt lập tức không tốt, hắn hỏi. “Cung Trắc, giờ tính sao?”
Kim Cung Trắc hơi lắc đầu, thực lực hắn yếu vẫn chưa nhìn rõ trận pháp được bày ra sao, nhưng hắn cảm nhận được dưới lòng đất có một ngọn lửa giống như mãnh thú đang rình rập chỉ chờ đợi mệnh lệnh sẽ nuốt chửng hắn.
Đan Viêm thấy vậy liền gọi trận sư mình dẫn đi. “Cung Đồ, ngươi có phá được trận này không?”
“Thánh tử, ta cần phải thử xem.” Cung Đồ nói rồi liền nhắm mắt cảm nhận.
Mấy người cửu phẩm đứng đằng sau không khỏi lắc đầu, chỉ kém chút mắng một tiếng ‘phế vật’ người ta đã bày trận từ bao giờ, đến kẻ yếu đuối như Kim Cung Trắc vừa phát hiện đã suy nghĩ cách phá trận, mà giờ ngươi mới đi tìm hiểu trận pháp, ngươi nghĩ kẻ bày trận là đồ ngốc à!