Chương 175: Ám sát bất ngờ
Kim Cung Trắc bật cười thành tiếng nói. “Độc Ánh Vân, bớt lý lẽ đi, kéo theo được các ngươi, bọn ta c·hết cũng xứng đáng, đúng như ngươi nói, bọn ta c·hết thì vẫn sẽ còn người trong gia tộc theo hầu thánh tử, còn về thánh nữ đại nhân, chúng ta vốn là người một nhà, đâu cần một người từ Trưởng Khống Giả vắt mũi chưa sạch như ngươi quan tâm.”
Độc Ánh Vân khẽ nhếch môi, việc thánh tử và thánh nữ của Đan Phong bất đồng quan điểm đâu phải là chuyện tối mật, nàng cũng lười cãi với Kim Cung Trắc.
Vì nàng chỉ cần nói vậy, Đan Viêm tự nhiên sẽ hiểu.
Kim Cung Trắc hiểu rõ chủ tử của mình, hắn vội khuyên can. “Thánh tử, đại cục làm trọng, g·iết được Hồng Thịnh Bảo cùng với Độc Ánh Vân là diệt đi căn cốt về sau của Trưởng Khống Giả.”
Đan Viêm gật đầu, hắn cố gắng loại bỏ những tư tâm của mình, hắn hiểu được dù có tranh đấu với thánh nữ tỷ tỷ của mình thì vẫn cần lấy Đan Phong làm chủ.
Nếu không hắn cả tỷ tỷ chỉ sợ vạn kiếp bất phục vì tính toán của cả hai, phụ thân cũng sẽ không cho hắn một mặt tốt khi trở lại.
Đan Viêm cười. “Ngươi nói đúng, chúng ta vốn dĩ là người một nhà mà.”
Hắn nói đoạn liền huy động linh lực vào bên trong tấm hắc lệnh, bốn tượng khỉ đá xung quanh liền vung gậy xuống, thổ linh lực tỏa ra sức mạnh nghiền ép trên bốn cây gậy khiến mọi người bên trong trận pháp cảm nhận được sức ép từ chúng.
Hồng Thịnh Bảo lấy ra một tấm khiên lớn hình chữ nhật, hắn truyền linh lực của mình vào bên trong tấm khiên.
Trong chớp mắt tấm khiên chỉ dài hơn một mét, đã lập tức che phủ toàn bộ đám người Hồng Thịnh Bảo bên trong.
Gậy đầu tiên nện xuống tấm khiên liền bị bật ngược trở lại.
Hồng Thịnh Bảo lắc đầu bảo với Độc Ánh Vân. “Lần này thật sự sai lầm khi không gọi Hồng Thu theo, hiện tại chúng ta không có người biết phá trận, chỉ có thể dùng sức mạnh mà phá ra.”
“Như vậy chỉ sợ không ổn, sẽ rơi vào bẫy của Kim Cung Trắc.” Độc Ánh Vân nói.
“Không còn cách nào khác, ta mang theo khá nhiều đan dược hồi phục, trước cứ để mọi người phá trận rồi nói, lấy được bảo vật trong di tích sẽ có thể đánh ngược trở lại.” Hồng Thịnh Bảo nói ra suy nghĩ của mình.
“Được, cần mười người là phá được trận, ngươi tiếp tục duy trì, ta cùng mười người lên phá trận.” Độc Ánh Vân bắt đầu quay sang điểm người, nàng không chọn mấy người có thực lực bát cấp, mà chỉ định năm người ngũ cấp bên mình.
Nàng ta lại hướng Phong Ngôn nói. “Có thể cho ta mượn năm người được không?”
Phong Ngôn đang định đồng ý, thì phía sau nàng, một giọng nói lên tiếng. “Không cần thiết, bốn người là đủ phá trận.”
“Chủ nhân.”
“Chủ nhân….”
“Thiếu chủ.”
“Thiếu chủ.”
Mấy người của Yên Vân Hoàng thấy Võ Huyền cùng Phong Mẫn Nghi đi đến liền cúi chào.
Võ Huyền bỗng dưng nhíu mày, hắn thầm nói nhỏ một tiếng, rồi hướng Hồng Thịnh Bảo nói. “Nếu tin tưởng ta, thì để bốn người nghe lệnh, không quá nửa nén hương liền phá trận.”
Độc Ánh Vân đang muốn nói gì thì Hồng Thịnh Bảo lên tiếng trước. “Vậy phiền thiếu chủ giúp chúng ta phá trận, bốn người các ngươi nghe theo thiếu chủ sắp xếp.”
Bốn người trong năm người Độc Ánh Vân vừa điểm liền tới trước mặt Võ Huyền, người của Yên Vân Hoàng cũng lui về phía sau chỗ Võ Huyền và Phong Mẫn Nghi.
Đợi mấy người cuối cùng của Yên Vân Hoàng trở về, Võ Huyền đang định tiến lên giảng giải cách phá trận cho bốn người bên Hồng Thịnh Bảo, chợt có tiếng hô.
“Giết, g·iết.”
Hai người mặc áo choàng của Yên Vân Hoàng chỉ vừa đi ngang qua người hắn liền dung hợp với sủng thú của mình mà một quyền đánh sang.
Hai quyền từ hai bên bộc phát hỏa lôi linh lực cuồn cuộn khiến cho người đứng gần Võ Huyền nhất là Phong Mẫn Nghi cực kỳ bất ngờ, xong nàng không có suy nghĩ nhiều mà tung ra một bảo khí hình nón bao quanh Võ Huyền.
“Võ Huyền, cẩn thận!”
“Rầm, rầm…”
Hai quyền đánh lên mép bảo khí của Phong Mẫn Nghi, tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên.
Hai người kia thấy đánh lên bảo khí thì khẽ hừ một tiếng, trên tay mỗi người xuất hiện một trường thương cùng một bao tay ngân giáp.
Trong chớp mắt người đeo bao đánh bật bảo khí của Phong Mẫn Nghi.
Người cầm trường thương thẳng thế đâm xuyên trường thương qua đầu của Võ Huyền.
Mấy người Hồng Thịnh Bảo nhìn cảnh tượng trước mắt liền hoảng hốt lao đến hai người kia.
Dương Tú, Sở lão cùng mấy người có thực lực lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt lên trong mắt họ sự tán thưởng.
Hồng Thịnh Bảo cùng Phong Mẫn Nghi không nhiều lời tung hết sức hạ gục hai người á·m s·át Võ Huyền khiến cả hai ngã gục trên đất.
Nếu bình thường, hai người không dễ dàng gì hạ được hai người này, nhưng hai tên sát thủ này khi á·m s·át Võ Huyền dường như đã dùng hết sức để có thể g·iết c·hết hắn.
Nhất là người cầm thương, một thương đâm xuyên qua đầu Võ Huyền kia đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của hắn, để chắc chắn rằng Võ Huyền sẽ c·hết sau một kích.