Chương 174: Đan Viêm, Kim Cung Trắc, khốn trận
Kim Cung Trắc đứng phía sau Đan Viêm, sự xuất hiện của Dương Tú cùng với Phong Ngôn dẫn dắt theo mười mấy con linh thú khiến kế hoạch của hắn bị xáo trộn.
Chỉ là khuôn mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, hắn nói với Đan Viêm. “Thánh tử, gọi tất cả thuộc hạ về đi, có sự xuất hiện của Dương Tú cùng người phụ nữ kia, người và linh thú của chúng ta chỉ sợ thiệt hại không nhỏ.”
“Có thêm một cửu cấp bảo vệ, ta e không làm tổn thương được Hồng Thịnh Bảo.” Đan Viêm sắc mặt không tốt nói.
“Thánh tử đừng lo, mục tiêu của chúng ta nên đổi rồi.” Kim Cung Trắc mỉm cười nói.
“Hả?” Đan Viêm có chút nghi hoặc không hiểu nhìn Kim Cung Trắc.
“Thánh tử nhìn người phụ nữ kia có quen không?” Kim Cung Trắc chỉ về phía Phong Ngôn nói.
“Đâu có gì không quen, người phụ nữ kia đi theo bên cạnh Thiên Dương Ngân.”
“Haha, thiếu chủ quên những gì ta nói rồi sao? Người phụ nữ kia là con thứ ba của kẻ bỏ trốn Phong Vũ mà ở tầng một Ngu Linh học viện chưa đủ tư cách để biết đến di tích lần này.
Theo ta dò hỏi được, Thiên Dương Ngân không hề quen biết đến Phong Vũ.” Kim Cung Trắc nói đoạn thì dừng.
Đan Viêm nói. “Ý ngươi là con của kẻ bỏ trốn Phong Vũ, là do thiếu chủ Trưởng Khống Giả đem đến.”
Mọi người đều biết được, thiếu chủ Trưởng Khống Giả hiện tại đang học ở Ngu Linh học viện, mà người biết rõ di tích đầu tiên là người của Trưởng Khống Giả, không có lý do gì mà thiếu chủ của Trưởng Khống Giả không biết.
Có lẽ người phụ nữ kia đã đi theo thiếu chủ của Trưởng Khống Giả đến đây, vì người của Trưởng Khống Giả hiện tai chưa chấp nhận lệnh của tân thiếu chủ.
Có lẽ thiếu chủ Trưởng Khống Giả bằng cách nào đó đã thuyết phục được người phụ nữ kia đi theo hắn tới đây.
Những điều này Đan Viêm vốn đã nghe Kim Cung Trắc lý giải qua từ trước, hắn chỉ đang tỏ vẻ không biết.
Hắn hiểu rõ về mưu trí hắn thua xa Kim Cung Trắc, muốn mưu tính lâu dài, hắn buộc phải mang theo Kim Cung Trắc.
Trường hợp bình thường, hắn sẽ không cần phải diễn dông dài như vậy, nhưng Kim Cung Trắc dù mưu trí có giỏi, xong như Hồng Thịnh Bảo nói, thực lực của hắn không ổn.
Nếu có hắn đứng cạnh những thiếu gia nhà khác vẫn khách khí với Kim Cung Trắc nhưng không có hắn ở cạnh Kim Cung Trắc chỉ sợ bị bọn họ không để trong mắt.
Nên Đan Viêm buộc mình phải giả ngu một chút, để Kim Cung Trắc có điểm thể hiện, như vậy những người khác hiểu được vị trí của Kim Cung Trắc đối với hắn, thì những người khác sẽ vì mặt mũi của hắn mà cho Kim Cung Trắc một chút mặt mũi hay nghe theo kế hoạch của hắn.
Và điều quan trọng nhất hắn thích sự thông minh của Kim Cung Trắc ở chỗ, biết vị trí của mình, không tỏ ra thông minh quá mức trước mặt hắn, luôn để cho hắn có một mặt biểu diễn ở điểm mấu chốt.
Đan Viêm nói với mấy người bên cạnh. “Gọi sủng thú của mình về đi.”
Hắn liền thông qua khống thú tâm kêu gọi Thâm Uyên Báo trở về.
Được lệnh triệu tập, hàng loạt linh thú dần dần rút trở về, tình thế vốn áp đảo trên trận chiến lập tức nghiêng về bên Hồng Thịnh Bảo.
Đan Viêm thấy người của mình cũng đang dần rút về phía bên hắn.
Hồng Thịnh Bảo cũng lệnh cho người của mình đuổi theo sau.
Phong Ngôn mang theo lệnh trợ giúp tự nhiên cũng đuổi theo sát phía sau cùng với đám linh thú.
Song không biết từ lúc nào đã có sáu con linh thú trong đội của nàng tụt lại phía sau.
Từ trong rừng cây mấy người Võ Huyền cũng lộ diện đi theo đằng sau.
Đợi người của mình đã quy lại đủ, Đan Viêm mới từ từ bước ra, trên tay hắn cầm một tấm hắc lệnh, bên trên có những văn tự nhỏ chằng chịt đan chồng lên nhau.
Hắn mỉm cười lớn tiếng nói: “Hồng Thịnh Bảo, dừng ở đây thôi, các ngươi lạc vào Tứ Linh Hầu trận rồi.”
Từ tứ phía, bốn tượng thạch hầu xuất hiện, chúng vô cảm nhìn tất cả, trên hai tay mỗi con thạch hầu cầm sẵn đại côn, bất kỳ lúc nào cũng có thể vụt xuống.
Hồng Thịnh Bảo cũng bật cười. “Chỉ là một trận pháp huyền cấp thượng phẩm cỏn con mà muốn ngăn cản ta sao, Đan Viêm?”
“Không, không, Hồng Thịnh Bảo, ta biết khó có thể ngăn được các ngươi, nhưng đây mới là trận chiến đầu, ngươi biết được di tích quái dị này, chúng ta không thể hồi phục linh lực theo cách thông thường, và chúng ta cũng không thể rời khỏi đây, chúng ta sẽ từ từ g·iết c·hết các ngươi.” Đan Viêm cười nói.
Hồng Thịnh Bảo nghe vậy thì sắc mặt cũng có chút âm trầm, phá một trận huyền cấp thượng phẩm với bọn hắn không hề khó, nhưng đúng như Đan Viêm nói.
Cuộc chiến bên trong di tích là một cuộc chiến dài hơi, có trời mới biết bao giờ mới có thể rời khỏi.
Nếu sử dụng tài nguyên lung tung sớm muộn gì cũng trở thành kẻ thua cuộc, có thể phải nằm lại ở đây.
Độc Ánh Vân cười lạnh. “Đan Viêm, dù bọn ta có c·hết, cũng cắn ngươi một miếng, xem bên ngươi có bao nhiêu người rời khỏi được nơi này, ngươi lên nhớ, đối thủ của ngươi không phải là chúng ta, thiếu chủ của chúng ta hiện giờ vẫn đang ở bên ngoài, liệu ngươi có chắc rằng mình sau khi rời khỏi đây, có thể đấu thắng ngài ấy.
Độc Ánh Vân c·hết vẫn sẽ còn Độc Ánh Linh, Độc Ánh Thịnh trở thành ‘ảnh’ ngươi nếu c·hết hết đám người đằng sau, ngươi lấy gì để đấu với thiếu chủ, lấy gì để so với tỷ tỷ ngươi.”