Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 173: Đại Địa Hộ Pháp




Chương 173: Đại Địa Hộ Pháp

Phong Mẫn Nghi nhìn Phong Ngôn và Dương Tú đang âm thần tiến lên phía trước, nàng hỏi Võ Huyền. “Tiếp theo cần làm gì?”

“Phiền Dương Ngân tỷ và Sở lão bảo vệ an toàn cho ta và Mẫn Nghi, ta muốn bày một trận pháp để chào đón lần thứ nhất gặp gỡ Đan Viêm thiếu chủ.” Võ Huyền nở nụ cười thật tươi nói, nhưng sâu trong mắt hắn, lại ánh lên sự độc ác.

Phong Ngôn cùng Dương Tú nhanh chóng tiếp cận trận chiến, Dương Tú chẳng cần vận sức, giọng của nàng đã vang khắp chiến trường. “Hồng Thịnh Bảo thiếu chủ, ta là nô tỳ bên cạnh Thiên Dương Ngân tiểu thư đến giúp người.”

“Yên Vân Hoàng.” Phong Ngôn như mê như ảo nói.

Nàng từ trong rừng theo sau Dương Tú, cùng với nàng là mười bảy con linh thú do Bách Diện Hồ Ly dẫn đầu.

Hồng Thịnh Bảo nhẹ nhàng thoát khỏi một cú chưởng từ một chiến thú sư, hắn mỉm cười chắp tay nói. “Cảm ơn Dương cô nương đến giúp.”

Dương Tú không có gọi ra linh thú mà hai tay đập mạnh vào nhau, từ sau lưng nàng, một con rối được tạo thành từ đất xuất hiện, trong tay của con rối là một khối đất dài hơn ba mét.

Con rối không một chút cảm xúc, nhảy thẳng vào chiến thú sư đang đánh với Hồng Thịnh Bảo, khối đất nặng nề nhằm thẳng vào đầu mà nện xuống.



Chiến thú sư kia tuy không hề tỏ ra hoảng hốt, nhưng vẫn phải đưa cả hai tay lên để đón lấy khối đất.

“Hự.”

Chiến thú sư hai tay tỏa ra hỏa linh lực rực cháy, khóe miệng hắn hơi rỉ máu, đế giày cũng lún xuống một khoảng.

Hồng Thịnh Bảo làm sao có thể bỏ qua cơ hội quý giá, chỉ thấy từ tay hắn một chiếc nỏ vàng ánh kim từ đâu xuất hiện.

Mũi tên màu vàng sáng loáng lập tức được phóng ra, hắn không cứ thế dừng lại mà tung ra thêm một con hắc xà chỉ nhỏ bằng cây kim về phía người chiến thú sư.

Mũi tên màu vàng vừa rời khỏi nỏ đã lập tức xuất hiện trước ngực trái của chiến thú sư, mũi tên trực tiếp xuyên qua tim, xong nó không trực tiếp bay qua người của chiến thú sư kia mà quay ngoặt sang ngực của hắn phá hủy đi bản mệnh thú tâm, rồi nó xuyên qua ngực bay ngược về chiếc nỏ nằm im trên thanh bắn.

Mũi tên bay trở về, khuôn mặt của Hồng Thịnh Bảo vốn hồng hào đầy sức sống không biết từ lúc nào đã trở lên hơi tái, hắn lấy một viên đan dược màu đỏ cho vào trong miệng, âm thầm sử dụng linh lực để điều tức.

Người chiến thú sư kia dù b·ị đ·âm xuyên qua tim và bị phá hỏng bản mệnh thú tâm thì vẫn chưa c·hết, hắn vẫn đứng im ở đó nhìn máu chảy thấm ngực, thều thào nói. “Đoạt Mệnh Nỏ quả không hổ danh là bảo khí sắp đạt tới đế cấp, không biết ta có xứng đáng?”



Hồng Thịnh Bảo thu lại nỏ vàng trên tay, mỉm cười nói. “Giết c·hết một bát cấp hậu kỳ thì xứng đáng.”

Hồng Thịnh Bảo không tiếp tục để ý đến người đ·ã c·hết, hắn nhảy sang nhằm vào một con linh thú khác đang đấu với con rối của Dương Tú.

Ở đằng xa, Dương Tú hai tay trở lên lạnh lẽo, một quyền đánh bay một con linh thú, cùng lúc cột đất trên tay con rối bị bao phủ bởi một lớp băng bên ngoài, nó vụt mạnh xuống con linh thú giống báo bên dưới chân.

Con linh thú kia tốc độ vượt xa so với con rối, nó nhẹ nhàng né tránh đi cú đập của con rối.

Nhưng tác động do cây cột của con rối đập xuống, lập tức khiến những người ở gần xanh mặt, một vết hằn in sâu trên đất, xung quanh lại tua tủa ra băng mỏng sắc nhọn, nếu b·ị đ·âm trúng chắc chắn b·ị t·hương.

Hồng Thịnh Bảo luôn đứng sát đằng sau con rối, vì biết chỉ cần Dương Tú vẫn còn đứng gần hắn, con rối sẽ luôn bảo vệ cho hắn.

Lại nhìn về phía người phụ nữ đi theo Võ Huyền thiếu chủ kia, hắn không tự chủ được mà tán thưởng, dù chỉ là tứ cấp nhưng lại dẫn theo mười mấy con linh thú.

“Khoan! Mười mấy con linh thú?” Hồng Thịnh Bảo từ bỏ hẳn t·ấn c·ông con linh thú đang bị mình và con rối t·ruy s·át, nhìn về phía Phong Ngôn đang chỉ huy linh thú cùng với những thành viên của Yên Vân Hoàng đánh g·iết nhóm người của Đan Viêm.



Trong lòng hắn lập tức nở nụ cười, mối làm ăn này, hắn quyết định tìm Võ Huyền thiếu chủ để có được bí mật kia.

Nhanh chóng từ bỏ t·ruy s·át con linh thú, Hồng Thịnh Bảo lại rất nhanh đã lại đuổi kịp con linh thú hình báo kia, hắn vốn chẳng lạ gì con Thâm Uyên Báo này, nó là linh thú thứ tư của Đan Viêm.

Toàn thân như từ hắc hỏa ngục đi ra, ánh mắt sâu không thấy đáy, chỉ le lói một ánh lửa đen kịt đang bùng cháy, những thứ nó bước qua đều bị hắc hỏa thiêu đốt.

Linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc hạ phẩm, nổi danh trong vực Thâm Uyên là sủng thú mà Đan Viêm yêu thích nhất cũng thường để nó tiên phong ra trận khi đối địch nhiều nhất.

Hồng Thịnh Bảo chẳng lo sợ gì Thâm Uyên Báo, cũng chẳng sợ gì chủ nhân Đan Viêm của nó, thứ hắn lo sợ nhất là tên Kim Cung Trắc.

Đan Viêm luôn ra vẻ đạo mạo sẽ không bày thủ pháp gì ám toán hắn, nhưng Kim Cung Trắc thì khác, danh tiếng tu luyện của hắn không tốt, nên cái danh với hắn cũng chẳng cần.

Hắn nguyện làm chó trung thành cho Đan Viêm, bao nhiêu tiếng bẩn thì Kim Cung Trắc hắn đều gánh hết.

Còn Đan Viêm thì cho hắn một chỗ dựa vững chắc, có thể đưa hắn lên chấp trưởng Kim Cung gia.

Dương Tú sử dụng sủng kỹ Đại Địa Hộ Pháp nhằm giúp Hồng Thịnh Bảo lấy nhân tình cho chủ nhân của nàng, vẫn không quên đánh sát bên Phong Ngôn.

Nếu Võ Huyền lúc này nhìn thấy chỉ có thể nói rằng, đừng nhìn vẻ ngoài của người khác mà đánh giá.

Người nhìn thô tục nhiều nhưng bên trong lại ẩn chứa một tính cách ngược lại hoàn toàn.