Chương 169: Yêu cầu
Ngọc Tam Vĩ dẫn sáu người đi không xa địa bàn nó, chạy nhanh một hồi thì nó cũng dần chạy chậm lại, hơi thở dồn dập, màu ngọc trên người trở lên nhợt nhạt, hai mắt nó trĩu nặng muốn nhắm lại.
Sở lão thấy thế bảo với Phong Mẫn Nghi. “Ngọc Tam Vĩ thể chất kém, nơi này linh lực hỗn loạn không thích hợp cho nó hồi phục, lúc ta đến nó cũng đã đấu với một con linh thú khác kiệt sức chắc giờ đã kiệt sức rồi, Phong tiểu thư cho nó uống đan dược để hồi phục đi.”
Phong Mẫn Nghi chỉ dùng nô ấn với Ngọc Tam Vĩ tự nhiên không hiểu rõ thể trạng của nó, nàng nâng Ngọc Tam Vĩ lên tay hướng Sở lão nói. “Cảm ơn Sở lão nhắc nhở.”
Sở lão mỉm cười gật đầu.
Võ Huyền thấy mọi người cũng đã mệt, do tất cả đều dùng thể lực của bản thân để di chuyển liên tục, ánh sáng nơi này cũng không tốt, cậu liền nói với Thiên Dương Ngân. “Hôm nay đến đây thôi, mọi người đều dùng thể lực để đi cũng đã đến giới hạn.”
Thiên Dương Ngân tuy ngồi trên xe lăn nhưng cũng nhận thấy hơi thở của Dương Tú đã dần không đều, khống thú sư suy cho cùng không có linh lực gia trì thì thể lực bản thân cũng không được tốt, nàng nói. “Cứ theo thiếu chủ quyết định.”
Ngày hôm nay nghỉ hồi phục thể lực, mà cách hồi phục thể lực tốt nhất là ăn và ngủ.
Võ Huyền quyết định dựng lều để cho mấy cô gái tiện nghỉ ngơi, để có sự riêng tư ở mỗi lều hắn đều bày một trận pháp ẩn nấp đơn giản, lại bày một trận pháp phòng thủ.
Có Sở lão hỗ trợ, mọi việc nhanh hơn hắn tự mình làm rất nhiều.
Nướng lại thịt hung thú cũng như đốt lửa để tránh cái lạnh bên trong di tích, sáu người cũng chỉ ăn uống qua loa rồi ai trở về lều người ấy.
Võ Huyền đang đùa nghịch với Điệp Điệp và Mộc Thố thì bên ngoài cửa lều, Phong Mẫn Nghi nhỏ giọng gọi vào. “Võ Huyền, ngủ chưa?”
“Mẫn Nghi, vào đi.” Võ Huyền sau khi phát sinh quan hệ với Phong Mẫn Nghi cũng đã ít gọi nàng bằng a di, mà dần chuyển sang gọi thẳng tên nàng.
Phong Mẫn Nghi vén tấm màn đi vào, nàng dường như vừa tắm xong, mái tóc dài vẫn còn hơi ướt.
Đi đến cạnh Võ Huyền nàng nhỏ giọng. “Có thể bày Cách m trận không?”
Võ Huyền gật đầu, hắn xuất ra hai viên khoáng thạch, văn tự cùng linh lực in sâu vào dưới lớp đá, hắn mới nhìn nàng gật đầu.
Phong Mẫn Nghi vẫn đề phòng, nàng ghé sát tai Võ Huyền nhỏ giọng nói. “Nhóm của Thiên Dương Ngân quá bất thường!”
Võ Huyền đặt tay lên eo Phong Mẫn Nghi kéo nàng vào trong người, hắn thản nhiên nói. “Tiếp tục đi.”
“Một người là nhị tiểu thư của một thế lực lớn sẽ không dễ dàng đồng ý mọi chuyện với chúng ta như vậy, lại còn mỗi lần họ xuất thủ, chúng ta đều là người được lợi, ta nghĩ mọi chuyện cảm giác rất lạ, cảm giác như chúng ta đang mang ơn của họ.” Phong Mẫn Nghi nhíu mày nói.
“Ta là người ít được tiếp xúc với linh thú tầm bảo, nhưng ta vẫn hiểu rõ giá trị của nó, mỗi một con linh thú tầm bảo dù đặt trong gia tộc lớn đều được coi là bảo vật, nghe nói chúng còn được chăm sóc riêng rất kỹ lưỡng.”
Võ Huyền khuôn mặt vẫn thản nhiên không chút sao động, tay hắn vẫn du đãng trên vòng eo thon gọn của Phong Mẫn Nghi, để cho nàng nói hết toàn bộ hắn mới hôn lên má nàng. “Ta biết, chuyện này không nên nhắc lại.”
Giọng hắn bình thản đến lạ, hắn vỗ vỗ vào vai nàng. “Về nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn cần tiếp tục lên đường.”
Phong Mẫn Nghi đã nói xong, nàng xác nhận Võ Huyền đã hiểu ý của mình, hắn quyết định ra sao thì nàng đều nghe sẽ nghe theo cả.
Nhìn Phong Mẫn Nghi rời đi, Võ Huyền thu lại trận pháp cách âm vừa bày ra, hắn mỉm cười nói. “Tiên sinh thấy sao?”
Long Quy tiên sinh bên trong tay áo nhàn nhạt nói. “Mắt nhìn người của thiếu chủ không tệ, thiếu chủ có cân nhắc lời của Phong Mẫn Nghi hay không?”
“Tiên sinh, ta không phải ngốc, nhưng ta vẫn hiểu rõ một điều, Thiên Dương Ngân sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng với ta, mà ta vẫn cần sự giúp đỡ của nàng.” Võ Huyền trầm tư nói.
“Việc này lão sẽ không xen vào lựa chọn của thiếu chủ.” Long Quy tiên sinh nói xong liền trở lại Tinh Quang Cầu.
Long Quy tiên sinh vừa đi, Tuyết Điệp lại xuất hiện, từ lúc lên đường, nàng và Hạc Nhi đều ở bên trong Tinh Quang Cầu, hiện giờ không rõ vì sao xuất hiện.
Tuyết Điệp nhoẻn miệng cười. “Thiểu chủ có nhớ ta không?”
Võ Huyền hiện giờ đã miễn nhiễm với nụ cười sương lạnh này, hắn cũng không còn cố kỵ như những lần đầu tiếp xúc với Tuyết Điệp, mà khi bà chủ nhà đã cho phép, hắn lại chẳng cần phải khép nép với Tuyết Điệp như trước.
Hắn trực tiếp vén lớp váy ngoài của Tuyết Điệp lên, mà đánh vào mông nàng. “Bớt giở trò, tiên sinh nói nàng và Hạc Nhi đều phải tu luyện, sao lại ra đây.”
Tuyết Điệp mặc cho Võ Huyền đánh, nàng nói. “Tiên sinh nói, thời gian sắp tới thiếu chủ sẽ gặp nhiều chuyện, để ta ra bên ngoài bảo vệ người.”
Nàng nói rồi lại đưa tay về phía dưới của Võ Huyền thì bị tay hắn nắm lấy, hắn hơi run rẩy nói. “Được rồi, trong di tích không được tùy tiện dùng linh lực, đều phải dựa vào thể chất để di chuyển, ta cần nghỉ ngơi cho ngày mai.”
“Không sao đâu thiếu chủ, ta mang rất nhiều đan dược.” Tuyết Điệp vẫn một mặt trêu đùa nói.