Chương 170: Chấp nhận hay từ chối
Bỏ mặc Tuyết Điệp mời gọi, Võ Huyền sang lều của Thiên Dương Ngân, hắn đứng bên ngoài gọi vọng vào. “Dương Ngân tỷ nghỉ đã nghỉ ngơi?”
Trong lều vốn đã tối, liền được thắp sáng bởi ánh lửa, tiếng Thiên Dương Ngân nói vọng ra. “Huyền thiếu chủ vào đi.”
Võ Huyền được sự cho phép của Thiên Dương Ngân mới tiến vào lều, hắn thấy nàng đang nằm trên tấm nệm, Bạch Nguyệt Lang đang nằm dưới chân nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên để ý hắn.
Thiên Dương Ngân kéo tấm chăn lên che đỡ phần ngực trắng muốt của mình dưới lớp áo ngủ mỏng mạnh, nàng hỏi Võ Huyền. “Đã muộn, Huyền thiếu chủ không nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng muốn tìm ta?”
Võ Huyền cười nói. “Ta đã gọi tỷ là Dương Ngân tỷ rồi, sao vẫn còn gọi ta là Huyền thiếu chủ, chẳng phải lúc trước đã gọi vậy rồi, sao giờ lại đổi.”
“Gọi Huyền đệ vẫn có chút ngượng ngùng, cứ gọi là Huyền thiếu chủ thấy thuận miệng hơn.” Thiên Dương Ngân mỉm cười nói.
Võ Huyền cũng không có tiếp tục nói đùa với Thiên Dương Ngân nữa, hắn trực tiếp hỏi. “Ta muốn hỏi tỷ một chút, yêu cầu tương lai tỷ muốn đưa cho ta là gì?”
Thiên Dương Ngân nghe Võ Huyền nói thì hơi bất ngờ, cũng quá thẳng thắn rồi, nàng trầm ngâm nói. “Ta muốn ra Ác Minh chiến trường nhưng huynh trưởng của ta không cho ta đi, nếu Huyền thiếu chủ nhận ta làm ảnh, huynh ấy sẽ không thể can thiệp, ta có thể ra Ác Minh chiến trường.”
Võ Huyền nghe Thiên Dương Ngân nói thì hơi ngẩn ra, yêu cầu này tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất lại không hề đơn giản.
Theo tin tức hắn có được, chủ của Hắc Ngục Thú đã được đồng thuận của đại sư phụ nghiêm cấm nàng tới Ác Minh chiến trường, toàn bộ Trưởng Khống Giả cũng đã ngầm đồng ý với điều đó.
Luật của Trưởng Khống Giả đặt ra cho thiếu chủ là tới thất cấp sẽ phải ra Ác Minh chiến trường rèn luyện, đây là một nét thể hiện uy vọng của Trưởng Khống Giả đến tất cả.
Không kể số người đi cùng, thiếu chủ của Trưởng Khống Giả có thể chỉ định vài người trong cùng thế lực đi theo, người trong Trưởng Khống Giả gọi họ là Ảnh.
Những người được thiếu chủ chỉ định đi theo đều là người trung thành không tuyệt đối đến khi hắn từ thiếu chủ đến trưởng giả.
Nếu muốn để Thiên Dương Ngân đã bị Trưởng Khống Giả gạch tên ra khỏi Ác Minh chiến trường, thì buộc nàng phải chấp nhận quy phục hắn và trở thành Ảnh của hắn.
Chuyện này bình thường có thể không sao, khi trở thành Ảnh tài nguyên cung cấp từ Trưởng Khống Giả sẽ không tệ.
Nhưng khi xảy ra với điều không may với Thiên Dương Ngân.
Không chỉ hắn bị ảnh hưởng, mà tình cảm của Trưởng Khống Giả và Hắc Ngục Thú vốn rất tốt trở lên rạn nứt.
Đây là một yêu cầu khó khăn, hắn cần cân nhắc cẩn thận.
Thấy Võ Huyền im lặng không nói, Thiên Dương Ngân biết hắn đang đắn đo, yêu cầu của nàng với những điều nàng có thể làm cho hắn chắc chắn không đủ để hắn chấp nhận yêu cầu của nàng.
Thiên Dương Ngân tháo ra hai chiếc Càn Khôn Giới trên tay, nàng dùng linh lực đưa đến trước mặt Võ Huyền. “Ta biết Huyền thiếu chủ thấy yêu cầu này khó khăn, trong hai chiếc Càn Khôn Giới này có đủ tài nguyên giúp người của thiếu chủ đạt thất cấp trong thời gian ngắn.”
Võ Huyền chỉ hơi liếc nhìn hai chiếc Càn Khôn Giới, hắn lắc đầu nói. “Tuy ta cần tài nguyên nhưng đây không phải điều để ta chấp nhận yêu cầu của tỷ, đáp ứng yêu cầu của tỷ khiến ta gặp rắc rối không nhỏ từ các sư phụ và ca ca của tỷ.”
“Ta biết, nên ta có thể chấp nhận mọi yêu cầu Huyền thiếu chủ đưa ra, bất kỳ yêu cầu gì.” Thiên Dương Ngân cắn chặt hàm răng lên bờ môi đỏ mọng của mình, tưởng chừng bờ môi nàng có thể bật máu bất kỳ lúc nào.
Tấm chăn che chắn cơ thể cũng cứ thế tụt xuống, mơ hồ để lộ cơ thể cong mọng của nàng sau lớp áo mỏng.
Võ Huyền ngước nhìn cơ thể của Thiên Dương Ngân, trong mắt hắn không hề nổi lên một tia sắc dục, hai hàng lông mày của hắn chau lại, hắn đi đến gần tấm nệm kéo tấm chăn lên cho Thiên Dương Ngân.
Lại trả lại nàng hai chiếc Càn Khôn Giới, hắn trầm tư nói. “Ta cần một thời gian dài mới có thể đạt tới thất cấp, rời khỏi nơi này chúng ta vẫn giữ liên lạc, đợi khi ta đến thất cấp xem mọi chuyện có dễ dàng hơn không.”
“Vậy Huyền thiếu chủ chấp nhận hay từ chối yêu cầu của ta?” Thiên Dương Ngân hai mắt nhìn thẳng Võ Huyền.
“Khó từ chối, xong ta chưa muốn đồng ý.” Võ Huyền không né tránh ánh mắt của nàng mà nói:
“Tỷ biết đấy, chọn Ảnh sẽ không được đổi, người bên cạnh ta bắt buộc phải trung thành, có thể cảm thấy ta là một kẻ kiểm soát biến thái nhưng ta chỉ tin ba người duy nhất, những nữ nhân muốn ở bên cạnh ta cũng đều phải dùng bản mệnh thú tâm để thề, chưa nói đến người làm việc cho ta.
Mà tỷ rất khó để trung thành với ta, một thời gian sau ta sẽ trả lời khi tìm được đáp án tốt cho cả hai chúng ta.”
Thiên Dương Ngân nhìn Võ Huyền bật cười. “Đến cả đại trưởng giả và đại ca ta cũng không có yêu cầu với người dưới trướng tuyệt đối trung thành, Huyền thiếu chủ quả là biến thái.”
“Ta không ép họ làm điều đó, ta ra lợi ích, điều họ cần làm là chấp nhận hay không, với ta mọi chuyện đều rất công bằng.” Võ Huyền thản nhiên đáp. “Cũng đã muộn, ta trở về lều nghỉ ngơi.