Chương 168: Ngọc Tam Vĩ
Chưa đến nửa ngày đường, Võ Huyền và năm người đã tìm thấy linh thú đầu tiên, sau khi thăm dò con linh thú chỉ mới đạt cấp hai, hắn liền quăng ra băng xích bắt lấy.
Bị băng xích quấn trúng, con linh thú sợ hãi giãy dụa muốn thoát ra, Võ Huyền kéo con linh thú lại gần mới quan sát rõ nó một chút, một con linh thú giống cáo có bộ lông lam sắc, hai mắt to tròn sợ hãi nhìn hắn, nó kêu lên vài tiếng đáng thương.
“Điệp Điệp, con hỏi nó xem có nơi nào kỳ lạ có nhiều tảng đá hay gỗ xếp lại với nhau không?” Võ Huyền bảo với Điệp Điệp đang đậu trên tóc hắn.
“Chi…chi.” Điệp Điệp không phát ra uy thế của linh thú tứ cấp mà chỉ hỏi con cáo nhỏ một cách bình thường.
“I..i…” Con cáo thấy đồng loại thì vui mừng, nó đáp lại Điệp Điệp một cách nhanh chóng.
Hai con linh thú trò chuyện một hồi, Điệp Điệp nói với Võ Huyền. “Nó nói rằng gần đây không có chỗ nào như thế, nhưng nó nói ở phía trước có một con linh thú cấp bốn hậu kỳ là vương dãy núi này, rất có thể nó sẽ biết.”
“Con bảo nó dẫn đường, đến đó nó có thể đi.” Võ Huyền nói với Điệp Điệp.
Cuộc trò chuyện giữa hai con linh thú diễn ra nhanh chóng, Võ Huyền cũng tháo xích để cho con cáo dẫn đường cho bọn họ.
Di tích rộng lớn, lãnh địa của linh thú tự nhiên cũng rộng lớn, sáu người đi gần một canh giờ vẫn chưa tới nơi.
Sở lão lúc này như nhìn ra điều gì đó, lão bảo mọi người dừng lại, ánh mắt lão hướng về phía con cáo nói. “Con linh thú này có vấn đề, nhìn thực lực của nó chỉ là nhị cấp sơ kỳ nhưng lão vừa kiểm tra, thấy được linh lực trong cơ thể con cáo này đã đạt tới nhị cấp hậu kỳ.”
Năm người Võ Huyền nghe vậy thì hơi kinh ngạc đều dùng linh lực quét sâu vào trong cơ thể của con cáo khiến nó hơi run sợ.
Năm người quét qua thì cùng nhìn nhau, quả nhiên như lời Sở lão nói, linh lực bên trong cơ thể của con cáo nhỏ không thể nói là nội liễm, nó giống như bị sự hỗn loạn bởi linh lực nơi này gây lên, có lẽ chỉ cần ra khỏi nơi này hấp thu linh lực bình thường bên ngoài thì cấp độ của nó sẽ trở lại bình thường.
Sở lão nhắc nhở, không phải nhắc nhở mọi người phải cẩn thận với con linh thú sắp đối mặt, mà là nhận ra sự bất thường của nơi này.
Có đôi lúc linh lực vô hình lại đáng sợ hơn đối thủ rất nhiều.
Võ Huyền lấy từ trong Càn Khôn Giới ra hơn mười lọ đan dược đưa cho năm người. “Ta biết mọi người đều có đan dược cấp cao hơn, xong ta nghĩ thời gian sắp tới có lẽ sẽ làm những việc tiêu hao linh lực, mọi người có thể dùng mấy viên đan dược cấp này cho bản thân hoặc để sủng thú của mình dùng, không nên hấp thu linh lực ở di tích tránh ảnh hưởng về sau.”
Năm người đều không nghĩ nhiều nhận lấy đan dược từ chỗ Võ Huyền, bọn họ cũng cảm nhận được linh lực bên trong di tích không thích hợp để hấp thu, dù ra khỏi di tích sẽ trở lại bình thường, nhưng chẳng ai rõ nó có để lại di chứng cho bản mệnh thú tâm của họ hay không.
Có đan dược bổ sung linh lực, chỉ có ngốc mới không dùng.
Sau đó sáu người lại tiếp tục đi theo con cáo nhỏ đến lãnh địa của con linh thú kia, Sở lão xác nhận hơi thở của con linh thú kia xong, Võ Huyền mới thả con cáo nhỏ rời đi.
Sở lão thả ra một con quạ đen nhánh, xung quanh nó còn mang theo một tầng mây màu đen ẩn nấp nửa người nó ở bên trong, lão nói. “Lần này lão và Hắc Ô Vân lên trước, mọi người không cần lãng phí lên lực.”
Sở lão nói đoạn hóa thành một đám mây đen chui vào trong đám mây của Hắc Ô Vân mà tiến tới chỗ xuất hiện hơi thở lão vừa dò xét được.
Không quá một nén hương, Sở lão cùng Hắc Ô Vân mang theo một con sóc nhỏ bằng nắm tay nhưng con sóc này nhìn qua đã thấy không tầm thường.
Hai mắt nó tựa như hai viên ngọc lấp lánh ánh tím, lông mịn như ngọc trong suốt lấp lánh, đặc biệt nó có ba cái đuôi.
Võ Huyền trong đầu liền nghĩ đến. “Ngọc Tam Vĩ, linh thú huyết mạch hắc sắc thượng phẩm, một loại tùng thử thích ăn ngọc, thường được tìm thấy trong các mỏ ngọc, con linh thú này sức chiến đấu không mạnh nhưng nó thường được sử dụng để dò tìm các mỏ sủng tệ hoặc các loại tương tự.”
Sở lão vứt Ngọc Tam Vĩ trên đất, nó bị trói bởi một sợi linh lực màu đen nên chẳng ai sợ nó chạy trốn.
Sở lão sẽ không làm công việc dò hỏi, Võ Huyền lại để Điệp Điệp nên đàm phán với con Ngọc Tam Vĩ nhưng sẽ không có điều kiện thả nó đi, linh thú tầm bảo như Ngọc Tam Vĩ rất khó gặp mà có gặp bên ngoài cũng đều là linh thú được của một số thế lực lớn.
Điệp Điệp sau một hồi bàn điều kiện với Ngọc Tam Vĩ không có kết quả tốt, bắt buộc người xấu Võ Huyền phải ra tay.
Hắn nhờ Sở lão phong ấn Ngọc Tam Vĩ xuống nhất cấp, lại để cho Phong Mẫn Nghi lên gieo nô ấn vào trong thú đan của nó.
Nếu để thực lực thật sự thất cấp hậu kỳ của Ngọc Tam Vĩ, Phong Mẫn Nghi khó mà gieo nô ấn được nhưng nếu bị phong ấn linh lực thì sẽ khác.
Võ Huyền không trực tiếp điều khiển Ngọc Tam Vĩ là do hắn trong thời gian sắp tới khó mà đột phá lên thất cấp, mà Phong Mẫn Nghi hiện giờ đã có thực lực kiểm soát được Ngọc Tam Vĩ về sau để nàng thu phục nó làm sủng thú tiếp theo cũng không tệ.
Về sau thuộc hạ nhiều, hắn cũng không định để Phong Mẫn Nghi cứ thế ra trận phía trước.
Ngọc Tam Vĩ lập tức bị nô ấn điều khiển ý thức trung thành với Phong Mẫn Nghi, hắn hỏi nó. “Ngọc Tam Vĩ, ngươi có biết nơi nào có cấu trúc như vậy hay là giống như vậy.”
Hắn vừa nói vừa vẽ trên đất về các kiểu cấu trúc nhà hay chỉ là một bức tường gạch.
Ngọc Tam Vĩ dù ở di tích lâu nhưng linh tính phát triển vẫn bình thường, nó không trả lời Võ Huyền mà hướng về chủ nhân Phong Mẫn Nghi nói. “Chủ nhân, ta biết một nơi có rất nhiều thứ này nhưng chúng đều đã không còn nguyên vẹn.”
Phong Mẫn Nghi nghe vậy thì vội nói. “Ngươi mau dẫn đường.”