Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 167: Sở lão hiểu biết




Chương 167: Sở lão hiểu biết

Khi mấy người Phong Mẫn Nghi, Thiên Dương Ngân tỉnh lại chỉ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục lên đường.

Võ Huyền chia đều những hạt châu lục sắc cho mọi người, mỗi người cũng có ba viên.

Đến hạt châu màu xám, chỉ đủ cho mỗi người một viên, hắn thiện ý nhắc nhở. “Thứ này là cơ duyên lớn, mọi người tuyệt đối phải giữ cẩn thận, vì nó không thể thu vào Càn Khôn Giới hay không gian giới, nên mọi người hết sức chú ý.”

Lời thiện ý nhắc nhở, Võ Huyền cũng không có nhiều lời để tránh mọi người hiểu lầm ý hắn.

Sở lão nhân lúc chưa lên đường, lão tìm tới Võ Huyền, lão hỏi. “Võ Huyền thiếu chủ, thứ cho lão phu ngu xuẩn, không biết làm sao mà thiếu chủ có thể không bị mê hoặc bởi tiếng nhạc của Bát Tiễn Nhân, mong thiếu chủ giải đáp.”

“Ồ! Sở lão chẳng lẽ chưa từng thấy mặt của ta.” Võ Huyền cười nói, tay của hắn cùng lúc tháo chiếc mặt nạ xuống để lộ gương mặt của mình:

“Linh thú ký sinh của tiểu bối là Sát Liên Hoa, vừa hay là trời sinh khắc tinh của linh hồn nên tiếng nhạc của Bát Tiễn Nhân không ảnh hưởng đến ta.”

“Ra là vậy, linh thú phục sinh.” Sở lão như hiểu ra, trên đường đi, Võ Huyền chưa từng lộ mặt, mà lão cũng chẳng từng dò xét hắn vì sự tôn trọng, lão lại hơi trầm giọng nói:



“Võ Huyền thiếu chủ, chúng ta đã gặp Bát Tiễn Nhân, rất có thể chúng ta đã đến rất gần Tiễn m Hà, lão phu đoán rằng di tích này cũng chỉ là Bát Tiễn Nhân mượn của người khác để làm cửa dẫn đến Tiễn m Hà.”

“Ta cũng đoán vậy, chỉ là di tích rộng lớn, nhìn như vô tận đều là rừng núi, không linh thú, không hung thú, sợ là khó tìm được tin tức gì liên quan đến Tiễn m Hà.”

“Thiếu chủ không phải lo lắng điều này, điều chúng ta cần lo lắng là có đủ tài nguyên để duy trì đến lúc Bát Tiễn Nhân đưa chúng ta đến Tiễn m Hà hay không?”

Võ Huyền nghi hoặc nhìn Sở lão, xem ra người đi bên cạnh Thiên Dương Ngân này hiểu biết rất nhiều về Tiễn m Hà.

Thấy Võ Huyền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Sở lão mới lấy ra một cuốn sách cổ xưa đã có phần hoăn ố theo thời gian nhưng nhìn tổng thể của cuốn sách có thể thấy nó được bảo quản rất tốt.

Nhìn lên cuốn sách, gương mặt Sở lão hơi đỏ lên, trong ánh mắt toát ra sự hổ thẹn, lão nói. “Không dấu gì Võ Huyền thiếu chủ, trong vài kỷ nguyên trước, Sở gia của lão cũng là một thế gia lớn có nhiều vị quân hoàng, thậm chí có vị gần đạt đến thánh huyền.

Chỉ tiếc đại lục diễn ra đại nạn minh thú, Sở gia cũng vì thế mà bị bại lui, các sở học đều thất truyền ra ngoài cả, đến đời lão phu thì chỉ còn lại một phần nhỏ truyền thừa này, bên trong truyền thừa có ghi chép một phần về một vị lão tổ được đến Tiễn m Hà, cách thức để tiến vào Tiễn m Hà giống với chúng ta.”



“Sở lão xin giải thích rõ ràng.”

“Theo lời vị lão tổ bên trong để lại, di tích này không hề có một cổng duy nhất, mà điều Bát Tiễn Nhân muốn chúng ta đến đây chính là để chúng ta tàn sát lẫn nhau, như vậy họ có thể thu thập được càng nhiều linh hồn.

Có lẽ vừa rồi, chúng ta là những người đầu tiên g·iết nhiều người nên Bát Tiễn Nhân mới xuất hiện, về sau sẽ không có chuyện này mà chỉ có những con ma thú cửu cấp làm việc dưới trướng Bát Tiễn Nhân đi thu gom linh hồn.

Khi số lượng linh hồn đã đủ, các hạt châu trên tay chúng ta tự nhiên sẽ dẫn đường chúng ta đến một ngôi đền thờ, rồi theo một phương thức trận pháp sẽ đưa chúng ta đến Tiễn m Hà.”

Võ Huyền thầm hít một hơi khí lạnh, xem ra sắp tới không tránh được một trận tàn sát.

Sở lão lại nói. “Theo lời của vị lão tổ nói, tại trận chiến năm năm đó, mọi người đều g·iết ít nhất một người, ngoại lệ có một tên không hề g·iết ai, đến khi đền thờ mở ra, hắn chỉ ném đúng một viên bích châu vào khay đựng trên đền thờ cũng được xuống Tiễn m Hà.”

Võ Huyền nghe vậy thì gật đầu. “Vậy hiện tại chúng ta không cần thiết phải tranh đoạt g·iết người nữa.”

“Đúng vậy, theo lão phu thấy, chúng ta có thể tìm kiếm di tích này, Bát Tiễn Nhân cũng không hề có ý định ngăn cản chúng ta tìm kiếm bảo vật trong di tích, mà càng phần nhiều ủng hộ, dẫu sao có tranh đoạt sẽ có đổ máu.” Sở lão nói.

Võ Huyền suy ngẫm một chút, hắn nói với Sở lão cùng với mấy người Thiên Dương Ngân đang nghe hai người nói chuyện. “Ta nghĩ như vậy, số lượng người vào di tích rất nhiều, trong thời gian mới đầu sẽ không tự tiện g·iết nhau, chúng ta nhân thời gian này tìm kiếm người của mình về cũng như tìm kiếm bảo vật trong di tích.”



Sở lão lần này không có lên tiếng, đây là Võ Huyền đang bàn bạc với Thiên Dương Ngân.

Thiên Dương Ngân trầm tư giây lát rồi gật đầu. “Cứ làm theo lời Võ Huyền thiếu chủ nói đi.”

Võ Huyền thấy Thiên Dương Ngân đồng ý với mình thì bỏ ra một tấm da thú, bên trên chỉ đánh dấu một điểm nhỏ và một đường thẳng tắp, hắn đưa tấm da thú đến trước mặt năm người nói:

“Từ khi xuất phát ta luôn dựa theo hướng đông mà đi, nhưng trên đường đi đến cả bóng dáng linh thú cấp thấp cũng không có.

Theo ta đoán khả năng cao chúng ta vẫn đang ở vòng bên ngoài, nơi mà linh thú và hung thú không muốn sinh sống, mọi người là cao thủ chắc đều cảm nhận được, linh lực ở đây rất bất ổn không thích hợp để sinh sống.

Tiếp theo chúng ta sẽ dựa thẳng vào điểm này mà đi xuyên về phía nam nếu qua năm mươi dặm không thấy sự sống của linh thú và hung thú sẽ đi ngược trở lại.”

Năm người nghe Võ Huyền nói thấy khá hợp lý, hai người Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn thì đều nghe theo Võ Huyền.

Ba người Thiên Dương Ngân, Sở lão, Dương Tú thì lấy Thiên Dương Ngân làm chủ, mà Thiên Dương Ngân đồng ý với Võ Huyền, hai người còn lại tự nhiên sẽ không ý kiến gì.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, sáu người liền hướng về phía nam mà đi.