Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 166: Tiễn Âm Hà




Chương 166: Tiễn Âm Hà

Võ Huyền kinh ngạc hỏi. “Tiên sinh, Bát Tiễn Nhân lợi hại như vậy?”

Long Quy tiên sinh gật đầu. “Sau đại chiến với minh thú, thư tịch phần nhiều thất lạc, thiếu chủ có lẽ chỉ biết được Tiễn m Hà nhưng lại không biết được chủ nhân của Tiễn m Hà.

Lão phu chỉ được nghe Yên Vân Hoàng Thánh Huyền kể lại, từ kỷ nguyên đầu tiên bắt đầu, nhân cùng thú đấu tranh liên miên, c·hết vô số kể, linh hồn vất vưởng khắp nơi, sau khi c·hết những linh hồn đó mất đi ký ức chỉ là linh hồn, chúng được linh giới ban cho cách hấp thu linh lực.

Linh lực của chúng biến ảo hơn so với nhân loại và Thú, lúc đầu tất cả đều không quá để ý chúng, song sau nhiều năm ma thú bỗng chốc xuất hiện mọi chỗ, chúng chiếm lĩnh toàn bộ lãnh thổ của đại lục.

Mức độ hấp thu linh lực của chúng khiến cho linh giới không chịu nổi, linh lực bị suy cạn quá mức, cuối cùng linh giới tạo ra Tiễn m Hà, lại tạo ra tám người con, để họ học cách đưa tang n·gười đ·ã k·huất của nhân loại.

Lần lượt tám người học chơi tám nhạc cụ khác nhau, lần lượt là Trống, Đàn Nhị, Tiêu, Đàn Tam, Đàn Nguyệt, Đàn Tì Bà, Sáo Trúc và Phách.

Bát Tiễn Nhân cũng lấy tên những nhạc cụ này làm tên của mình.

Việc đưa tiễn linh hồn giúp Bát Tiễn Nhân tu luyện, họ lại là con của linh giới có được sự bất tử, nếu cảm nhận của lão phu không sai thì Bát Tiễn Nhân rất có thể đã đạt tới Thánh Huyền.”



Võ Huyền hơi không hiểu, hắn hỏi. “Tiên sinh, với thời gian đó Bát Tiễn Nhân có thể phải trên Thánh Huyền mới đúng?”

“Điều này lão phu không tiện giải thích nhưng thiếu chủ có thể hiểu thực lực của Bát Tiễn Nhân gắn liền với linh giới, nó đã bị tổn thương, Bát Tiễn Nhân phải đưa ra một số thứ để giúp nó chữa trị và thiếu chủ cũng biết đấy, hiện giờ linh giới không được hoàn chỉnh.”

Võ Huyền lập tức nhớ đến Thiên Thú Giới và một phần đại lục khác, hắn mơ hồ hiểu được nên không tiếp tục hỏi Long Quy tiên sinh.

Hắn đẩy Thiên Dương Ngân đang bất động đến chỗ mấy người Phong Mẫn Nghi, hắn lại bắt đầu bày vài trận pháp phòng thủ để tránh bị tập kích.

Buồn chán không có gì làm, Võ Huyền để vài con sủng thú trong đồ đằng giúp mình thu thập những vật còn lại trên những xác c·hết, hắn muốn xem có thể tìm được manh mối đến Tiễn m Hà trên đám người này không?

Võ Huyền cùng mấy con sủng thú sau khi thu thập một hồi liền tập trung chiến lợi phẩm lại một chỗ, tất cả đều là Càn Khôn Giới cùng mấy hạt châu lục sắc.

Do người đ·ã c·hết, Võ Huyền trực tiếp dùng linh lực thâm nhập vào bên trong mấy cái Càn Khôn Giới.

Sau khi quét ngang, hắn chỉ thấy được vài sủng kỹ huyền cấp trung phẩm, một số loại dược linh chữa thương và tăng linh lực, cùng vài viên khoáng thạch, còn đâu đều là vật tư bình thường.



Không tìm kiếm được gì, Võ Huyền thu lại mấy thứ trên mặt đất.

Không phải hắn chiếm lợi từ Thiên Dương Ngân nhưng những đồ vật này hắn hiện tại nếu không có người bên dưới cần dùng, hắn cũng chưa chắc muốn mang theo.

Dù sao đã đến nơi ở con của linh giới, lấy những bảo vật cấp thấp thì quá coi thường họ.

Có điều hiện giờ hắn nghèo, thứ gì người ta chướng mắt, hắn cũng xin nhận.

Qua nửa canh giờ, Phong Ngôn tỉnh lại, hai mắt nàng ta đẫm lệ, miệng thì thào nói. “Mẫu thân, đừng rời bỏ chúng con.”

Bát Tiễn Nhân đưa nàng trở lại những ngày tháng tốt đẹp bên cạnh mẫu thân, rồi ngày đó, phụ thân đưa tỷ muội nàng đi chơi, khi trở về chỉ còn mẫu thân nằm lạnh trên đất xung quanh người là một vũng máu.

Phụ thân lúc đó bế mẫu thân lên chỉ nói với hai người. “Mẫu thân mệt, cần nghỉ ngơi, các con tự chơi với nhau.”

Khi đó nàng không hiểu lời phụ thân nói, nàng chỉ thấy tỷ tỷ mỗi ngày đều khóc, sau ngày hôm đấy phụ thân nàng cũng đã già đi rất nhiều, chỉ có nàng và đệ đệ còn nhỏ là không hiểu chuyện.



Bây giờ thì nàng đã cảm nhận được cảm giác đau buồn ấy, nước mắt của nàng không tự chủ được mà trào ra.

Đang lúc nàng đau buồn tột cùng thì bên cạnh nàng một giọng nói trêu tức vang lên. “Không ngờ người có thực lực thấp nhất lại tỉnh lại sớm nhất.”

Phong Ngôn nhìn sang Võ Huyền đang ngồi bên cạnh tỷ tỷ nàng, ánh mắt có phần thưởng thức, nàng chưa kịp hỏi thì hắn lại nói. “Đợi mọi người tỉnh lại tôi sẽ giải thích.”

Hắn đứng dậy đi về phía Phong Ngôn, nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt cho cô. “Biết không, cô khóc không được đẹp, tôi thích vẻ đẹp lạnh lùng mọi khi hơn, xem ra Bát Tiễn Nhẫn để cô thấy chuyện rất thương tâm.”

Phong Ngôn gạt tay hắn ra, ánh mắt nhu hòa lườm hắn. “Ta không phải Thanh Thu và Thanh Vân dễ lừa như vậy đâu!”

“Ta cũng không phải đến đây để tán tỉnh cô.” Võ Huyền véo má Phong Ngôn nói.

Để lại một dấu đỏ hồng trên má nàng, hắn mới buông tay nhìn mấy người chưa tỉnh nói. “Cô đã tỉnh thì để ý mọi người, ta có chút cảm ngộ về trận pháp, cần yên tĩnh một chút.”

Võ Huyền để Phong Ngôn ngồi lại một mình, hắn tìm một góc yên tĩnh minh tưởng.

Lần đầu thực chiến nghiêm túc sử dụng khả năng trận pháp, hắn phát hiện mình còn thiếu sót rất nhiều, vừa hay trận chiến này giúp hắn nhận ra một, hai điểm.

Từ việc bày liên hoàn trận phòng thủ, hắn có thể cảm nhận được mắt xích giữa các trận còn thiếu những chiều khóa mấu chốt, nếu để một trận sư khác ra tay, rất có thể sẽ dễ dàng phá trận.

Một lỗi đơn giản khác mà hắn nhận thấy, dường như mọi lần bày trận, hắn làm mọi thứ có vẻ hoàn hảo, hoa mỹ nhưng tác dụng của chúng lại không lớn hơn thông thường là bao, lại khiến hắn tổn hao rất nhiều linh lực và tài nguyên khi bày trận.