Bước ra khỏi cửa lớn Diệp gia, trong lòng Trình Túc Vũ lại cảm thấy trống trải, chút cảm giác thống khoái ban nãy hoàn toàn không còn nữa.
Nhìn thấy bộ dạng hôm nay của Tô Tịch Nhan, nói không hài lòng chính là nói dối, cô ghét cô ta như vậy, cô ta cũng hãm hại cô nhiều lần như vậy, Trình Túc Vũ không phải "Đức mẹ" mà đi xót xa cho cô ta.
Nhưng xét cho cùng những gì Tô Tịch Nhan làm cũng chỉ có một mục tiêu là Dương Dịch Hoài... Mà cô có thể cảm nhận được, từ đầu đến cuối Dương Dịch Hoài chưa từng để cho Tô Tịch Nhan một ánh mắt xót xa nào... Vì một người đàn ông, đánh đổi như vậy đáng sao? Vì Dương Dịch Hoài không còn tình cảm với Tô Tịch Nhan nên anh mới như vậy... Liệu một ngày khi Dương Dịch Hoài phát hiện, anh thật sự cũng không yêu cô nhiều như anh nghĩ... Trình Túc Vũ sẽ lại là Tô Tịch Nhan thứ hai không?
Ánh mắt Trình Túc Vũ cứ lơ đãng ngước nhìn Dương Dịch Hoài, đột nhiên bàn tay siết chặt kéo anh dừng lại, cô cất giọng, âm thanh khàn khàn hỏi:
"Dương Dịch Hoài, anh... Anh có thấy xót không?"
"Xót?" Dương Dịch Hoài khựng người, đứng lại giữa khoảng sân lớn nhíu mày nhìn Trình Túc Vũ nghi hoặc hỏi.
Anh có thể lờ mờ hiểu được cô đang muốn hỏi chuyện gì, nhưng không xác định được là cô đột nhiên nổi cơn ghen cho rằng anh xót Tô Tịch Nhan hay cho rằng anh quá máu lạnh, không có chút động lòng nào với người từng là bạn gái của mình hay không?
Trình Túc Vũ cố gắng đè nén cảm xúc bất an trong lòng mình, nhìn Dương Dịch Hoài giả vờ phụng phịu nói:
"Chẳng phải lúc gặp lại cô ta, bộ mặt anh hớn hở lắm còn gì?"
"Nhưng chỉ mới mấy tháng trôi qua... Anh đã thay đổi rồi...
Lời nói Trình Túc Vũ hơi ngập ngừng, trái tim đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực, cô rất sợ câu trả lời của Dương Dịch Hoài, sợ sẽ không phải câu trả lời mà cô muốn nghe.
Dương Dịch Hoài sầm mặt nhìn Trình Túc Vũ, giọng nói anh trầm xuống, trong mắt có vài tia tức giận đang đè nén:
"Con mắt nào của em thấy anh hớn hở?" Vợ nhỏ nhà anh đúng là biết cách làm người ta tức chết mà, lại có thể suy nghĩ chuyện không đâu như vậy, còn tự mình lo lắng bất an.
Trình Túc Vũ hiện tại rất nhạy cảm, chỉ một thay đổi nhỏ trong thái độ của Dương Dịch Hoài thôi cũng đủ khiến trái tim cô tổn thương, ấm ức không chịu được. Trình Túc Vũ né tránh ánh mắt sắc bén của Dương Dịch Hoài, đáy mắt cô đã ươn ướt, lệ đọng nơi ấy, chỉ trực chờ, trào ra khỏi khoé mi.
Nhìn thấy người con gái trước mặt đôi mắt đã đỏ hoe, hàng mi run rẩy. Dương Dịch Hoài như bị tát một cái vào mặt, trái tim anh thắt lại, tự hối hận vì thái độ không tốt của mình. Anh vội vàng lau đi những giọt nước mắt sắp rơi của cô, dịu giọng dỗ dành:
"Được rồi, được rồi... Là lỗi của anh"
Dương Dịch Hoài nhẹ nhàng nâng cằm Trình Túc Vũ lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. Giọng nói anh trầm xuống:
"Chứ em muốn anh phải dùng thái độ nào để đối xử với cô ta..."
"Yêu đương được mấy tháng thời đại học... Chia tay dứt khoát... Gặp lại bộ anh phải căm thù, ghét bỏ cô ta để thể hiện mình nặng tình à?"
Trình Túc Vũ nâng đôi mắt ngập nước nhìn Dương Dịch Hoài. Cô tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều. Tình cảm của một người đàn ông đâu thể phán đoán qua vài biểu hiện nhỏ nhặt. Tô Tịch Nhan đã từng có cơ hội, nhưng cô ta đã không trân trọng... Những gì cô ta phải đối mặt ngày hôm nay, không thể trách ai, càng không thể trách Dương Dịch Hoài. Là cô ta tự mình chuốc lấy...
Trình Túc Vũ khịt khịt mũi, giọng nói hơi nghẹn lại, giả vờ hờn dỗi nói: "Anh lúc nào cũng mồm mép..." Cô đưa tay sờ bụng mình, hằng giọng nói với bé con trong bụng, "Con không được lây tính xấu này của ba con đó."
Dương Dịch Hoài mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Trình Túc Vũ. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo nhẹ vào lòng mình.
Dương Dịch Hoài ngắm nhìn Trình Túc Vũ rất lâu, đôi mắt dán chặt lên người cô, khiến Trình Túc Vũ bất giác ngại ngùng, muốn né tránh cái nhìn chằm chắm của anh. Nhưng Dương Dịch Hoài không cho phép, anh lại bắt lấy cắm Trình Túc Vũ, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt anh đột nhiên sâu thẳm, giọng nói nghiêm túc:
"Trình Túc Vũ... Gả cho anh đi..."
Trình Túc Vũ giật mình, sửng sờ nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài. Đây cũng không phải là lần đầu anh cầu hôn cô, những lần như vậy cô đều né tránh, nhưng lần này cảm xúc trong lòng Trình Túc Vũ lại có chút dao động.
"Cho anh một danh phận được không?" Thấy Trình Túc Vũ mãi im lặng, Dương Dịch Hoài đã gấp đến nín thở. Anh dè dặt hỏi cô.
Nhìn bộ dạng gấp gáp đến đáng thương này của Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ phải nén cười trong lòng... Trái tim cô thổn thức... Nhưng nhớ lại lời hứa của mình với Phó Thiên Minh, Trình Túc Vũ có chút do dự, cô hằng giọng, giả vờ hờn trách nói:
"Có ai cầu hôn như anh chứ? Đến cái nhẫn cũng không có...
Đột nhiên Dương Dịch Hoài lại cười đến tít mắt, Trình Túc vũ không hiểu anh cười chuyện gì, rõ ràng anh phải sốt sắng, xin lỗi cô rồi hứa sẽ bù lại cho cô... Vậy mà anh lại cười như vớ được vàng vậy?
Cũng không để Trình Túc Vũ kịp phản ứng thì Dương Dịch Hoài lại móc từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương xanh nhìn như mảnh trời được thu gọn lại. Viên kim cương được cắt tỉ mỉ, tạo ra những mặt cắt lấp lánh, phản chiếu ánh sáng một cách tuyệt vời... Phàm là phụ nữ, chỉ cần nhìn thấy nó, khó có thể rời mắt.
Dương Dịch Hoài đắc ý nói: "Là em nói đó... Có nhẫn em sẽ đồng ý." Anh kéo dài âm tiết, ánh mắt tràn đầy ý cười.
Dương Dịch Hoài đã đặt làm riêng chiếc nhẫn này từ lâu, anh chỉ đợi một thời điểm thích hợp, thiết kế một không gian lãng mạn trên bãi biển, cầu hôn Trình Túc Vũ... Nhưng có lẽ thời cơ ông trời cho anh đã tới, anh đành đi trước kế hoạch một bước... Mượn sân nhà Diệp Thành, cầu hôn cô ngay tại đây.
Trình Túc Vũ ngây người ra, cô không thể ngờ Dương Dịch Hoài lại có sẵn nhẫn trong người. Thật ra cô rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nổi quên mất mình đang mắc bẫy, đến khi bừng tỉnh, Trình Túc Vũ mới phát hiện mình bị nhét chữ vào mồm... Cô có ý này khi nào chứ?
"Em nói như vậy bao giờ?" Trình Túc Vũ nhíu mày nhìn Dương Dịch Hoài, cao giọng hỏi.
Dương Dịch Hoài xụ mặt, làm ra vẻ ấm ức, trầm giọng nói:
"Trình Túc Vũ... Không được lật lọng"
"Bé con biết hết đó..." Anh đặt tay lên bụng Trình Túc Vũ, giả vờ nghiêm giọng cảnh cáo cô.