Tiếng hét thất thanh của Tô Tịch Nhan xé toạc bầu không khí tĩnh lặng thường ngày của Diệp gia ngay khi Dương Dịch Hoài và Trình Túc Vũ vừa đặt chân đến. Cô ta giãy giụa dữ dội, ánh mắt như dao găm đâm thẳng vào Diệp Thành và Phó Thiên Minh, hai người đàn ông đang ung dung tựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt không hề bận tâm.
"Thả tôi ra! Các người làm vậy là giam giữ người trái phép, tôi sẽ kiện các người." Giọng nói Tô Tịch Nhan nghẹn lại vì tức giận nhưng phần nhiều là sợ hãi.
"Cô kiện đi.." Giọng nói lạnh lùng của Dương Dịch Hoài vang lên từ phía sau, như một mũi dao đâm thẳng vào tim Tô Tịch Nhan. Ánh mắt phẫn nộ vụt tắt.
Tô Tịch Nhan run rẩy quay đầu nhìn chằm chằm Dương Dịch Hoài, hai mắt cô ta rưng rưng nhìn anh ôm theo Trình Túc Vũ, kín kẽ như giữ lấy bảo vật trong lòng, chầm chậm tiến về phía cô ta.
Vẻ mặt Dương Dịch Hoài khi đối diện với Tô Tịch Nhan trầm mặc đến đáng sợ, "Để tôi xem cả thành phố này ai dám thụ lý đơn kiện của cô."
Tô Tịch Nhan cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nhìn anh, trong đôi mắt ấy chứa đựng cả sự tuyệt vọng và oán trách.
"Anh Dịch Hoài... Giọng Tô Tịch Nhan nghẹn lại. Trước khi cô ta kịp nói thêm bất cứ điều gì, một bàn tay đã vụt tới, tát mạnh vào má phải.
Chát! Tiếng tát vang lên giòn tan trong không khí, khiến Tô Tịch Nhan chấn động đến mức không nói nên lời.
- trừng
Đôi mắt Tô Tịch Nhan mở to, cơn giận dữ bùng lên trong lòng, trừng nhìn chằm chằm Trình Túc Vũ. Chưa kịp định thần, một cái tát nữa lại giáng xuống, lần này là vào má bên kia.
Chát! Hai má ửng đỏ, Tô Tịch Nhan nghiến răng, cố gắng kìm nén cơn đau để không thốt lên những lời oán trách.
Trình Túc Vũ khinh khỉnh nhìn người phụ nữ chật vật, thảm hại trước mặt mình. Đánh xong hai cái tát này thật sự trong lòng có chút sảng khoái. Nhưng vẫn là quá nhẹ với những chủ ý xấu xa mà Tô Tịch Nhan đã đánh lên người cô.
Nhìn thấy Tô Tịch Nhan uất hận mình như vậy lại không thể làm gì được, Trình Túc Vũ đắc ý nhếch miệng cười, cô lắc lắc cánh tay mình, giả vờ bĩu môi nói:
"Đau quá...
"Nói anh... Anh ra tay giúp em là được mà." Dương Dịch Hoài vẫn thờ ơ như không, phớt lờ sự hiện diện của những người xung quanh. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Túc Vũ, xoa nhẹ rồi âu yếm hôn lên đó.
Nhìn cảnh tượng hai người ân ân ái ái trước mắt mình, khuôn mặt Tô Tịch Nhan đỏ bừng vì tức giận, bàn tay nắm chặt vào nhau đến nổi bật máu, không kiềm nén được nữa mà gào lên:
"Dương Dịch Hoài cô ta bị người đàn ông khác vấy bẩn rồi... Anh còn xem cô ta như bảo bối được sao?"
Rầm...
Chưa kịp định hình, Tô Tịch Nhan đã bị một lực mạnh hất văng ra sau, đập mạnh xuống sàn nhà. Cô ta ôm bụng, rên rỉ đau đớn. Phó Thiên Minh sừng sững đứng trước mặt, khuôn mặt đỏ gay nhìn chằm chằm Tô Tịch Nhan. Anh gắn giọng, tức giận hỏi:
"Miệng cô ăn cứt à?"
"Anh..." Trình Túc Vũ hoảng hốt, vội vàng bước tới kéo tay Phó Thiên Minh lại.
Ánh mắt cô đầy lo lắng, sợ rằng anh sẽ không kiềm chế được gây ra chuyện lón.
Có Trình Túc Vũ xoa dịu, cơn giận đã xông lên tới tận đỉnh đầu của Phó Thiên Minh mới được đè nén.
Trình Túc Vũ quay đầu, cô chầm chậm bước đến gần Tô Tịch Nhan, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt lấy cằm cô ta, ép cô ta đối diện với mình, híp mắt hỏi:
"Tô Tịch Nhan... Cô biết kế hoạch của cô sai ở đâu không?"
Ánh mắt Tô Tịch Nhan vừa đỏ vừa nhoè lệ, không cam tâm nhìn Trình Túc Vũ. Cô ta thật sự đã lên một kế hoạch rất hoàn hảo. Mua chuộc phục vụ tại bữa tiệc hạ cho Trình Túc Vũ một loại thuốc khiến ý thức tỉnh táo, nhưng toàn thân vô lực, khiến Trình Túc Vũ phải tuyệt vọng nhìn người đàn ông khác "cởi" lên thân thể của mình mà không làm được gì. Với những quan hệ mà cô ta có, cô ta điều tra ra được mối quan hệ thân thiết giữa Trình Túc Vũ và Phó Thiên Minh, cũng như Dương Dịch Hoài hiểu lầm Phó Thiên Minh có tình cảm với Trình Túc Vũ nên càng tự tin vào đối tượng đã chọn trong kế hoạch của mình. Chỉ là cô ta không ngờ đêm đó Phó Thiên Minh đã tự làm bản thân bị thương, để giữ tỉnh táo, còn bị Dương Dịch Hoài đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nên chút ham muốn gì đó do thuốc mang lại đều biến đi đâu mất.
Trình Túc Vũ cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Cô từ tốn nói từng chữ, nhấn mạnh vào từng từ ngữ như sợ Tô Tịch Nhan không nghe rõ:
"Anh ấy... là... anh ruột của tôi."
Tô Tịch Nhan trừng mắt, miệng há hốc kinh ngạc. Những lời nói của Trình Túc Vũ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô ta. Còn chưa kịp định thần thì Trình Túc Vũ lại thấp giọng nói tiếp:
"Tôi thật sự không hiểu... Người như cô, nhan sắc có, sự nghiệp có, tại sao lại phải bày mưu tính kế, ngấp nghé người đàn ông của người khác... Cho dù người đó có là bạn trai cũ của cô, cô vẫn phải hiểu từ "cũ" là như thế nào chứ!"
"Tôi sắp làm mẹ rồi.." Trình Túc Vũ đặt tay lên bụng mình, ánh mắt dịu dàng. "Tôi phải tích đức cho con tôi... Nên chuyện này tôi sẽ bỏ qua cho cô." Giọng cô mềm mại, nhưng lại chứa đựng một sự lạnh lùng đáng sợ.
"Nhưng cô phải hiểu... Không phải ngày nào người ta cũng muốn tích đức đâu." Trình Túc Vũ nhếch mép cười, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tô Tịch Nhan. Cô hất cằm Tô Tịch Nhan ra phủi phủi tay mình đi về bên cạnh Dương Dịch Hoài
Dương Dịch Hoài cười cười... Vợ nhỏ nhà mình đanh đá một chút đúng thật là rất tốt. Anh ôm chặt lấy cô, rồi quay sang nháy mắt với Diệp Thành một cái đầy ẩn ý. Cả hai cùng nhau rời đi, để lại Tô Tịch Nhan vẫn suy sụp nữa nằm nữa ngồi trên sàn nhà, lắm lúc lại cười lên như một kẻ mất trí, trông vô cùng thảm hại.
Diệp Thành đứng cách Tô Tịch Nhan mấy bước chân, không muốn lại gần, lạnh lùng lên tiếng:
"Cô tự đi... Hay muốn tôi gọi người xách cô đi...