Ánh đèn vàng dịu nhẹ bao trùm cả căn phòng, phản chiếu lên bộ saree trắng muốt của Trình Túc Vũ, khiến cô tựa như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Viên kim cương 45 carat lấp lánh ở giữa ngực, thu hút mọi ánh nhìn. Chiếc khăn voan dài đến 5 mét xoè rộng trên sàn nhà, bồng bềnh như một đám mây bao bọc lấy cô gái nhỏ.
Trái tim Trình Túc Vũ đập thình thịch, đôi tay siết chặt lấy Lâm Hi Nghiên, run rẩy nói:
"Nghiên Nghiên, tớ hồi hộp quá."
Lâm Hi Nghiên chỉ biết cười khổ. Câu nói "Tớ hồi hộp quá" cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, y hệt như ngày chính cô kết hôn. Nhìn thấy bạn thân lo lắng như vậy, Lâm Hi Nghiên chợt nhận ra, dù là ai, dù thời gian trôi qua bao lâu, cảm giác hồi hộp, lo sợ trước một bước ngoặt lớn trong cuộc đời vẫn không hề thay đổi.
Lâm Hi Nghiên còn đang tính lên tiếng trấn an Trình Túc Vũ, thì mấy tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng chờ đã cắt ngang câu nói của cô. Cả hai đều giật mình, hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang khép hờ.
"Mày không được vào đây!" Diệp Thành đứng chắn trước cửa, giọng điệu quả quyết. Hôm nay, vợ anh đã giao cho anh nhiệm vụ, tận lực gây khó dễ cho Dương Dịch Hoài... Giữa bạn và vợ thì anh tất nhiên chọn vợ rồi... Dương Dịch Hoài qua được ải này hay không thì phải xem anh nổ lực đến thế nào...
Dương Dịch Hoài vẻ mặt sốt ruột, giọng gấp đến mức gần như là xin xỏ Diệp Thành: "Tao chỉ vào xem vợ tao một chút thôi mà!"
Nhưng Diệp Thành vẫn một mực ngăn cản, không hề có chút nhượng bộ:
"Không được... Trước giờ làm lễ, chú rể không được gặp cô dâu."
"Cút... Cút..." Diệp Thành xua tay, chỉ muốn đuổi Dương Dịch Hoài đi cho nhanh thì anh mới tạm coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Dương Dịch Hoài nheo mắt nhìn Diệp Thành, tình nghĩa anh em bao nhiêu năm
nên vứt cho chó gặm cho rồi. Anh thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói:
"Diệp Thành... Mày muốn đám cưới mày tao cũng chặn cửa mày như vậy không?" Xin xỏ không được, thì mình chuyển sang uy hiếp.
Mấy ngày trước Diệp Thành còn hớn hở khoe với Dương Dịch Hoài, Lâm Hi Nghiên đã mang thai. Cũng không biết Diệp Thành dùng cách gì mà đã thuyết phục được Lâm Hi Nghiên đồng ý tái hôn. Chỉ là việc sắp xếp hôn lễ của Dương Dịch Hoài cùng Trình Túc Vũ quá bận rộn... Nên Lâm Hi Nghiên muốn trì hoãn một thời gian.
Thấy Diệp Thành cứng họng, Dương Dịch Hoài cong môi cười khẩy, định đẩy Diệp Thành ra để vào trong. Nhưng chưa kịp hành động, cổ áo anh đã bị một lực mạnh kéo lại.
"Em rể à... Làm người phải tuân thủ nguyên tắc." Giọng nói trầm thấp của Phó Thiên Minh vang lên sau lưng Dương Dịch Hoài, mang theo một sự cảnh cáo rõ ràng.
Không cần nhìn thấy, cũng biết cảnh tượng ngoài kia "gió tanh, mưa máu" như thế nào. Trình Túc Vũ cùng Lâm Hi Nghiên bên trong phòng chỉ biết nhìn nhau cười trừ... Một đám đàn ông tụ lại với nhau, đúng thật là hơn cái nhà trẻ.
Trình Túc Vũ khoác tay Phó Thiên Minh tiến vào lễ đường, ánh đèn pha lê chiếu rọi xuống những bông hoa trắng tinh khiết, tạo nên một khung cảnh lãng mạn đến nao lòng. Cô chầm chậm theo bước chân Phó Thiên Minh tiến về phía Dương Dịch Hoài, mỗi lúc một gần anh, trái tim cô càng đập mạnh.
Con đường phía trước rất ngắn, chỉ vài ba bước nữa thôi Trình Túc Vũ sẽ đến bên cạnh Dương Dịch Hoài, nhưng anh đã không chờ được nữa...
Dương Dịch Hoài tiến đến, nắm lấy tay Trình Túc Vũ, gật đầu với Phó Thiên Minh. Đoạn đường còn lại, anh sẽ nắm lấy tay cô mà bước tiếp. Trong khoảnh khắc ấy, Trình Túc Vũ chợt nhận ra, hạnh phúc không phải là đích đến mà là hành trình. Và cô đã sẵn sàng cùng Dương Dịch Hoài đi hết quãng đường đời còn lại.
***
Trình Túc Vũ nữa nằm nữa ngồi trên giường, cô sốc sốc túi bánh snack đã cạn đáy trong tay, nhíu mày, với giọng nói lớn:
"Dương Dịch Hoài... Bánh của em hết rồi.."
"Đợi anh một chút!" Dương Dịch Hoài đang tất bật thay tả cho con, nghe giọng vợ yêu của mình, vẫn ngoái đầu lại nhìn cô, nuông chiều nói.
Trình Túc Vũ cười cười, ngả người ra giường đợi Dương Dịch Hoài rảnh tay lại đến "cung phụng" mình.
Từ ngày cô sinh con đến giờ đã hơn sáu tháng. Cả nhà ba người chuyển về biệt thự Lâm Giang để khi Dương Dịch Hoài đi làm còn có ba mẹ Dương chăm sóc cô và con. Nhưng kết quả, Dương Dịch Hoài nếu không có chuyện gấp, tuyệt nhiên không đến công ty, mọi chuyện đều để cho cấp dưới xử lý, còn anh chỉ thích dính chặt lấy Trình Túc Vũ, nhưng cô mới sinh xong, tính tình khó chịu không muốn tiếp xúc với anh, Dương Dịch Hoài chỉ đành ấm ức, trở thành bảo mẫu cho bé con nhà mình, để lúc nào cũng được kè kè bên vợ.
Dương Dịch Hoài vừa thay tả cho con xong, anh vào phòng tắm vứt rác, rửa tay, rồi nhanh chóng đến tủ đồ ăn vặt chuẩn bị riêng cho Trình Túc Vũ, chọn một gói bánh phù hợp khẩu vị của vợ.
Dương Dịch Hoài đưa gói bánh cho Trình Túc Vũ đang ngồi trên giường, cô tít mắt nhìn anh cười. Dương Dịch Hoài cũng cười, nhẹ giọng nhắc nhở cô:
"Ăn ít thôi... Nhiều dầu mỡ không tốt đâu."
"Hôm nay em chỉ mới ăn bốn bịch" Trình Túc Vũ đưa bốn ngón tay đến trước mặt Dương Dịch Hoài, giọng cô vừa oán trách vừa có chút nũng nịu nói.
Dương Dịch Hoài thở dài bất lực, anh vẫn là chịu thua trước vẻ đáng yêu này của cô, "Chỉ được một bịch nữa thôi đó...
Dương Dịch Hoài vừa nói vừa nhéo má cô một cái thật nhẹ. Trình Túc Vũ cười tít mắt, đôi má ửng hồng nhìn anh. Trái tim Dương Dịch Hoài mềm nhũn ra, anh ngồi xuống mép giường, ánh mắt khóa chặt vào đôi môi hồng hào của cô. Trình Túc Vũ cũng nhìn anh, sẵn sàng đón nhận nụ hôn từ chồng mình.
"Oe... Oe... Đúng lúc không khí đang trở nên lãng mạn thì tiếng khóc của bé con vang lên, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào. Cả hai đều giật mình, nhìn nhau bật cười.
Dương Dịch Hoài bị cụt hứng giữa đường, giả vờ nghiêm giọng, quát lớn: "Dương Dịch Xuyên... Đàn ông con trai cứ khóc khóc cả ngày là sao hả?"
Nói vậy, nhưng anh nhanh chân đến bên nôi, nhẹ nhàng bế con trai lên, dịu giọng dỗ dành:
"Ừm... Ba đây... Ba đây..."
Tiếng khóc của bé con dần im bặt, thay vào đó là tiếng cười khúc khích làm như vừa chơi được ba nó một vố nên cười lớn ăn mừng. Dương Dịch Hoài
nhíu mày nhìn thằng nhóc thúi trên tay... Nó còn quá nhỏ, anh không thể làm gì được.
***
Tiểu Uyên nhìn chằm chằm bé trai còn quấn tả trong nôi, khuôn mặt nhóc tròn trịa ửng hồng. Đôi mắt Tiểu Uyên long lanh ngước nhìn Dương Dịch Hoài, giọng sữa dễ thương nói:
"Chú Hoài... Em trai đáng yêu quá..."
Dương Dịch Hoài cười cười, nựng má bé, anh nói:
"Tiểu Uyên đáng yêu hơn nhiều..." Thật ra anh cũng muốn đứa con này là một bé gái. Con gái vừa đáng yêu lại ngọt ngào quấn cha. Nhưng con cái là trời cho, trời bắt anh phải tiếp nhận thằng nghịch tặc này, anh cũng đành chịu.
Tiểu Uyên lại ngắm em trai trong nôi một hồi lâu, em trai lại nhe bốn cái răng sữa mới nhú cười với bé, hai mắt Tiểu Uyên sáng lên, nắm tay Dương Dịch Hoài, ngây thơ hỏi:
"Em trai lớn lên chú với dì gả em ấy cho con được không?"
Dương Dịch Hoài bật cười đến không khép được miệng trước sự ngây thơ của trẻ con, không biết Tiểu Uyên có biết gả là gì không? Nhưng anh vẫn sảng khoái đồng ý với cô bé:
"Được thôi... Đợi Tiểu Uyên lớn thì làm con dâu của chú nhé!"
Hoàn chính văn