Ánh nắng sớm le lói qua khe cửa, chiếu vào căn phòng tĩnh lặng. Trình Túc Vũ từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Cô đảo mắt nhìn quanh, Dương Dịch Hoài không có ở đây. Có lẽ anh đã ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Trình Túc Vũ cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng cánh tay không có chút sức lực. Cảm giác mỏi nhừ lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô tức đến nghẹn họng... Nếu Dương Dịch Hoài còn không tập tiết chế thì từ đây đến lúc sinh con cái tay này của cô xem như phế rồi.
Cach
Cánh cửa phòng bật mở, Dương Dịch Hoài bước vào. Trình Túc Vũ vẫn đang chật vật tìm cách ngồi dậy, thấy anh, cô lườm nguýt một cái rồi quay mặt đi.
Dương Dịch Hoài biết Trình Túc Vũ đang giận dỗi chuyện gì nên không khỏi chột dạ. Anh tiến lại gần, dịu giọng hỏi cô:
"Sáng nay ăn cháo gà được không em?"
Trình Túc Vũ không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Dương Dịch Hoài ngồi xuống bên mép giường, khẽ chạm vào trán cô, cười cười nói:
"Dễ thương quá.." Giọng anh trầm ấm, mang theo chút trêu chọc.
Trình Túc Vũ rùng mình, khẽ rụt người lại, nhưng không tránh khỏi bàn tay ấm áp của Dương Dịch Hoài. Mặt cô đỏ lên như quả gấc chín... Mới sáng sớm, tên này quá phạm quy rồi.
Reng reng...
Điện thoại của Dương Dịch Hoài bất chợt vang lên, cắt ngang bầu không khí ngọt ngào lại ngượng ngùng của hai người. Dương Dịch Hoài nhăn mặt, khó chịu chậm rãi nhấc máy, còn không quên nhéo nhẹ vào má Trình Túc Vũ một cái.
"Tao biết rồi."
"Diệp Thành năng suất thật đấy... Mới đó mà đã tra ra rồi" Dương Dịch Hoài vừa nghe xong điện thoại của Diệp Thành, anh nhếch miệng cười, nhưng đáy mắt lại hắn lên tia tức giận cúi đầu nói với Trình Túc Vũ.
Trình Túc Vũ nghi hoặc nhìn anh, xem ra dáng vẻ này của Dương Dịch Hoài, người ra tay với cô phải là người mà cả anh và cô đều quen biết.
"Tô Tịch Nhan?" Cô thử hỏi, giọng nói đầy nghi vấn.
Dương Dịch Hoài gật đầu, ánh mắt tối sầm lại. Sự chán ghét và phiền hà hiện rõ trên khuôn mặt anh. Trình Túc Vũ nhận ra điều đó, cô biết anh đang tự trách, trong lòng càng thêm khó chịu.
Trình Túc Vũ bĩu môi, giả vờ hờn dỗi nói: "Cũng lại là hoạ đào hoa của anh đấy."
Dương Dịch Hoài thở dài một hơi, anh hất chiếc chăn trắng sang một bên, nằm xuống giường, rúc người vào trong chăn, thuận tay ôm chặt lấy Trình Túc Vũ, cằm khế tựa lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói:
"Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có cô ta làm sao Phó Thiên Minh lại thừa nhận mình là anh em."
"Anh không biết Tô Tịch Nhan rốt cuộc là đang phá chúng ta hay là đang dọn đường cho chúng ta nữa!!?"
Trình Túc Vũ nghe Dương Dịch Hoài nói, cô ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng có chút đắc ý, cười nói:
"Xem ra trời cũng không giúp cô ta..."
Quả thật là như vậy, lần đầu tiên Tô Tịch Nhan bỏ thuốc Dương Dịch Hoài lại gián tiếp thúc đẩy mối quan hệ của Trình Túc Vũ với anh bước sang một trang mới, mà 7 năm trôi qua, Trình Túc Vũ nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ... Lần thứ hai, cô ta ụp "cái nồi" không hoàn thành công việc lên đầu cô, đổ thêm dầu vào lửa khiến cô cùng Dương Dịch Hoài cãi nhau một trận lớn đến mức huy hôn, nhưng không ngờ lại là cho Dương Dịch Hoài thời gian nhận ra tình cảm của mình... Lần thứ ba, cô ta náo loạn một trận trước cửa nhà hàng, khiến bao nhiêu người qua đường vô tình chỉ trỏ cô, khiến Trình Túc Vũ khinh bỉ đến nổi cơn nghén lên cao, mới phát hiện ra chuyện bản thân đang mang thai... Còn đêm qua, Tô Tịch Nhan lại làm được một chuyện phước đức nhất cuộc đời tội nghiệp của cô ta là giúp Trình Túc Vũ nhận lại anh trai mình... Tô Tịch Nhan đúng là thần may mắn bất đắc dĩ của Trình Túc Vũ.
"Đi gặp cô ta không?" Dương Dịch Hoài cúi xuống, khẽ hôn lên mái tóc mềm mượt của Trình Túc Vũ, lo lắng hỏi.
Trình Túc Vũ ngước mắt nhìn anh: "Đi chứ," cô đáp, giọng nói kiên định. Có những chuyện không thể không đối mặt, có những người không thể không dạy dỗ.