Chương 5: Linh bảo.
Bến cảng An Bang, 23h đêm…
Hàn Vũ đã thay vào bộ quần áo lúc trước, dạo bước hóng gió để đợi tóc khô.
Nơi này là trung tâm kinh tế của cả thị trấn, dù là đêm đến vẫn có tấp nập tàu thuyền ra vào bến, người qua lại nườm nượp.
Hắn đứng ở nơi ít người để ý, cảm giác ổn thỏa xong thì lên xe đạp phóng về nhà.
Chạy một mạch lên phòng riêng, tắm rửa nhanh rồi lên giường ngủ ngon lành.
Một đêm bình yên trôi qua…
Sáng sớm tinh mơ mặt trời còn chưa thức giấc, Hàn Vũ không biết đã dậy từ khi nào. Hắn ngồi thiền trên giường, tinh thần thả lỏng, thành thạo sử dụng chủng kỹ Thông Linh đưa linh khí nhập thể.
Hắn đã sớm dậy từ 3h sáng, cửa phòng khép hờ, suốt mấy tiếng duy trì ngắt quãng sử dụng Thông Linh khiến cơ thể luôn ở vào trạng thái gần quá tải. Đây là một hành động khá nguy hiểm, chỉ cần sơ xảy một chút cũng có thể khiến hắn phải nằm viện mấy ngày, nhưng đây cũng chính là thứ Hàn Vũ muốn làm.
Dù đã chuẩn bị khá kỹ nhưng hắn vẫn không thể đảm bảo bố mình sẽ không ra biển hôm nay, vậy nên đây là kế hoạch dự phòng. Chỉ cần ông Khải có ý định ra khỏi nhà Hàn Vũ liền sẽ cưỡng ép dùng Thông Linh quá mức làm tổn thương chính mình, với tính cách của ông nhất định sẽ không yên tâm để con trai trong tình trạng như vậy mà đi.
Gần 6h sáng, nghe được âm thanh tầng dưới, cảm thấy mọi chuyện đã theo đúng kế hoạch, Hàn Vũ đứng dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống.
Thấy bố mẹ đang chuẩn bị bữa sáng, hắn giả ngu hỏi:
“Hôm nay bố không phải ra biển ạ?”
“À! Do sáng nay bố thấy hơi mệt, xin nghỉ một chuyến.” Ông Khải trả lời, giọng uể oải.
“Đứa mất nết nào ném cả đống hoa Phân Lợn lên tàu nữa không biết, để bà bắt được thì… Bằm...” Bà Mai nghiến răng, chặt mạnh miếng thịt trên thớt.
“Ạch! Ủa là sao?” Hàn Vũ giật mình, giả vờ hỏi lại.
Mẹ hắn hùng hổ trần thuật lại một hồi…
Hoa Phân Lợn là tên gọi mấy năm nay người dân trên đảo truyền tai nhau, trước đây loài hoa này tên là hoa Ngũ Sắc, mọc hoang dại khá nhiều trên núi.
Mấy năm trước từng có một tàu thương lái lấy hoa này kết thành vòng để ở mũi tàu trang trí, không ngờ chuyến đi đó con tàu này liền gặp phải hung thú t·ấn c·ông, thiệt hại nặng nề.
Một lần thì không nói làm gì, về sau không biết do cố ý hay trùng hợp mà có thêm mấy con tàu đặt hoa Ngũ Sắc lên mạn tàu, vậy mà đều gặp phải ác thú, tổn thất có ít có nhiều.
Thiệt hại tổng thể chưa tính là ghê gớm, dù sao trên biển loại chuyện này không hiếm. Nhưng hoa Ngũ Sắc đã bị đồn thổi là thứ xui xẻo, để bên mình sẽ mang đến tai họa.
Một đồn mười, mười đồn trăm, từ đó người ta gọi loại hoa năm màu này bằng đủ cái tên khó nghe, nào là hoa Tai Họa, hoa Phân Lợn, hoa Phân Chó, hoa Xúi Quẩy.
Sau này dù có nhiều người chỉ ra đây hoàn toàn là trùng hợp, mấy bông hoa kia hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng cũng không cách nào ngăn lại miệng lưỡi thiên hạ.
Chuyện là sáng nay ông Khải b·ị đ·au bụng liên hồi, đang tính xin nghỉ chuyến ra khơi đánh cá hôm nay thì được chủ tàu cho người đến thông báo, chả hiểu sao sáng nay tự dưng có hoa Phân Lợn rơi trên mạn tàu. Ông chủ này vốn mê tín, thấy vậy liền cho cả đoàn nghỉ một hôm, mai lại ra khơi.
Hàn Vũ gật gù vừa nghe chuyện vừa ăn cơm, thỉnh thoảng hơi giật mình vì tiếng chửi của bà Mai.
Người ném hoa Phâ… hoa Ngũ Sắc đương nhiên là hắn, hôm qua lúc lên núi viếng mộ liền hái một ít, người bỏ thuốc vào rượu của ông Khải đương nhiên cũng là hắn.
Đây là hai cách kín đáo và an toàn nhất mà hắn có thể thực hiện hôm qua để ngăn bố mình ra biển hôm nay, cũng may là thành công mĩ mãn, nếu không được hắn mới buộc phải dùng phương án bất đắc dĩ nằm viện vài ngày.
Bữa sáng xong suôi Hàn Vũ lại tiếp tục giúp mẹ làm Bánh Bao Mây, vẫn như thường ngày đến tầm 8h sáng hắn đã mặc quần áo thể thao, đeo balo, ngồi trên xe đạp lướt băng băng trên đường.
Lại đến phòng tập quen thuộc, lại những cục tạ vô tri, những tiếng ồn vô vị. Thể hình là một bộ môn thể thao khá đặc thù, dễ tiếp cận, dễ thành thục nhưng khó duy trì lâu dài.
Hàn Vũ đối với việc tập luyện những động tác lặp đi lặp lại cũng không thấy chút nào nhàm chán.
Muốn có được một khoảnh khắc tỏa sáng, cần đánh đổi bằng vô số ngày tháng lặng lẽ cố gắng, đạo lý này Hàn Vũ rõ hơn ai hết.
Hắn đã có thể ngồi yên một chỗ chờ đợi cả trăm năm, vẫn đủ tỉnh táo ra quyết định vào đúng khoảnh khắc, vài tháng luyện tập kiểu căn bản không có chút nào thử thách.
Ít phút sau Tuấn cùng Nam cũng nhập cuộc, hai tên này dù chưa Thông Linh thì vẫn còn sức trẻ, thậm chí so về sức lực Hàn Vũ hiện tại cũng chưa bằng nổi Nam.
Với ngoại hình vượt trội Nam luôn là đứa khỏe nhất trong nhóm, Tuấn bây giờ bị bỏ lại nên cũng tỏ ra quyết tâm hơn.
Cả ba nghiêm túc tập luyện một hồi thì cô gái hôm qua lại đến, vẫn xinh đẹp rạng ngời, lại một mình một góc tập luyện.
Tuấn đi qua chào hỏi một chút, bị ăn bơ giống y nguyên hôm qua xong thì cũng lắc đầu tập trung đẩy tạ.
Tại nơi này thiếu niên đến 14 tuổi hầu hết đều đã hoàn thành chương trình học kiến thức tại trường, sau đó cũng chỉ còn hai việc để lo lắng, một là Khai Linh, hai là tìm người yêu.
Tương lai muốn làm gì thì cũng phải chờ xem Khai Linh xong tư chất và thiên phú thế nào rồi tính tiếp. Rèn luyện thể chất nhất định là mối quan tâm hàng đầu, dù không có chuyện càng to khỏe thì tư chất càng cao, nhưng đã tập luyện bao nhiêu năm không ai muốn thua kém người khác.
Ba thằng trai tân hỗ trợ nhau tập luyện vẫn là rất sung, từng hiệp tập đi qua, mồ hôi rơi xuống, mỏi mệt kéo đến.
Hàn Vũ cầm một bình thực phẩm bổ sung vừa uống vừa trò chuyện, đây là một loại sản phẩm chuyên dùng cho linh sư cấp 0, giúp tăng tốc độ hồi phục cơ thể và hấp thụ linh khí, giá cả cũng không thấp, chính là quà bố mẹ tặng hắn nhân dịp Thông Linh.
Đang ngồi nhâm nhi giải khát, bỗng nhiên có cô gái đi tới từ sau lưng, một mùi thơm dễ chịu ập vào mũi át cả mùi đồ uống.
Thiếu nữ không nói không rằng đến trước mặt Hàn Vũ rồi đưa lên một chai nước khoáng, còn kẹp theo một mẩu giấy.
Hàn Vũ nhận lấy đồ vật xong thì cô nàng cũng chỉ gật đầu cười khẽ rồi quay đi.
Nhìn chai nước chính mình mua hôm qua còn nguyên khóa nắp, bên cạnh là mẩu giấy ghi hai chữ “cảm ơn” hắn cũng chỉ biết lắc đầu.
“Cũng quá mức cẩn thận đi.” Hắn nghĩ.
Hàn Vũ đoán đối phương sẽ tìm cách cảm ơn chai nước hắn đưa hôm qua, nhưng cũng không nghĩ tới đối phương vậy mà chọn cách “trả quà”.
Hắn thì thấy bình thường nhưng hai con người ngồi bên quan sát từ đầu đến cuối thì không.
Tuấn mắt chữ O, miệng chữ A, Nam thì thầm lặng nhìn Hàn Vũ gật đầu, đưa lên hai ngón tay cái.
Hai người không biết câu chuyện đằng sau, chỉ thấy rõ mồn một trước mắt “nữ thần lạnh lùng” khiến cả lũ bó tay, vậy mà chủ động đưa nước cho thằng bạn lầm lì lâu nay của mình.
“Kia là cái gì? Thư tình à?” Nam lên tiếng.
“Không ngờ mày còn thức tỉnh Sát Gái trước cả tao Vũ ạ! Sư phụ... Sư phụ!” Tuấn vừa nói vừa chậm rãi lắc đầu, giọng nghẹn ngào.
“…” Hàn Vũ cũng đứng hình, tự dưng trở thành cao thủ tán gái, hắn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Một hồi giải thích không thành, thằng Tuấn vẫn là luôn mồm đòi “bái sư học đạo” Nam thì chỉ vỗ vai khích lệ: “Cố lên!”
Chia nhau ra về, Hàn Vũ vừa đạp xe vừa tính toán lại một chút kế hoạch, cảm giác mọi chuyện vẫn tiến triển khá tốt, tiếp theo nên tính đến chuyện Khai Linh sao cho ổn thỏa.
Bước vào nhà đã thấy bố hắn đang cùng mấy chiến hữu cũ say xưa, đây là mấy ông bạn làm cùng tàu với ông, lâu rồi mới có một ngày nghỉ nên tụ tập liên hoan một chút. Thể chất của linh sư vẫn là rất đáng gờm, mấy viên thuốc căn bản không làm khó ông Khải được nửa ngày.
Hàn Vũ chào hỏi lễ phép rồi làm việc của mình.
Chiều hôm đó, thông tin về việc hai tàu đánh cá bị t·ấn c·ông bởi linh thú cấp 5 truyền đi, toàn bộ thủy thủ đoàn đều m·ất t·ích, đây lập tức trở thành đề tài nóng len lỏi khắp ngõ ngách trên đảo.
Hoa Ngũ Sắc lần nữa bị réo tên, theo lời đồn thì một trong hai con tàu g·ặp n·ạn mới vừa rời cảng sáng nay, trước lúc nhổ neo không hiểu sao trên mạn tàu tự dưng xuất hiện một chùm hoa Ngũ Sắc.
Chỉ nhiêu đó là đủ để suy diễn ra đủ loại kịch bản cùng thuyết âm mưu kinh dị. Nhưng rất nhiều người lại bỏ qua một chuyện, đó là sáng sớm nay không chỉ mình con tàu kia mà có tới mười con tàu bên cạnh đều có hoa Ngũ Sắc.
Đây là Hàn Vũ cố tình để làm cho việc hoa Ngũ Sắc xuất hiện trở nên trùng hợp, giống như chỉ là một trò đùa ác ý. Nếu như hắn chỉ ném hoa lên hai con tàu, sau đó cả hai đều lập tức g·ặp n·ạn, vậy thì nhất định sẽ bị chú ý.
Thế nhưng có những người nhất định không tin đây là trùng hợp.
“Tôi đã nói cái giống hoa Phân Chó kia không tốt đẹp gì mà!” Bà Mai thấp giọng, đầy vẻ nguy hiểm.
“Thôi… nhờ có nó nên tàu của tôi mới thoát nạn đấy!” Ông Khải đáp trả, tập trung ăn cơm không thèm để ý.
“Ừm đúng! Có khi không phải là hoa Tai Họa, mà là hoa Dự Họa, lần sau thấy nó thì coi như đấy là điềm báo, phải cẩn thận.” Bà Mai lên giọng.
“Chứ không phải hoa Phân Lợn, Phân Chó hả?” Ông Khải vặn lại, không thèm để ý đang ở giữa bữa cơm.
“Ông biết cái gì?” Bà Mai cảm giác mình vừa phát hiện ra bí mật động trời.
“Không biết càng tốt! Ngư dân bị cấm ra biển rồi, chờ hải quân giải quyết thôi khỏi nghĩ nhiều!” Ông Khải vui vẻ.
“Kim thống lĩnh có đến không bố?” Hàn Vũ ngồi bên hỏi.
“Có đấy! Nghe nói đảo chủ mình cũng ra quân rồi, mười mấy mạng người mà, không qua loa được.”
“Có Kim thống lĩnh vậy chắc cũng nhanh.” Hàn Vũ nói, trong đầu nhanh chóng lướt qua tư liệu của người này.
Toàn bộ quần đảo Trường Xa có 4 chi hải quân canh giữ tứ phương gồm Trấn Đông quân, Bình Tây quân, Bảo Nam quân, Vệ Bắc quân.
Đảo An Bang nằm ở góc phía nam, tất nhiên trực thuộc phạm vi quản lí của Bảo Nam quân, thống lĩnh là Trần Trọng Kim, một vị linh sư cấp 5 đỉnh phong, quân hàm Đô đốc hải quân.
Tại quần đảo của Ngô gia, lại mang họ Trần Trọng, tu vi cùng chức vị đều không thấp, điều này nói lên rất nhiều thứ.
Trần gia cai quản quần đảo Thạch Sơn, ít năm trước, tại đó nổ ra một cuộc n·ội c·hiến giành quyền lực. Hai chi họ hùng mạnh nhất Trần gia bấy giờ là Trần Chí và Trần Trọng đối đầu gay gắt không ai nhường ai, thậm chí không ngần ngại trực tiếp thanh trừ lẫn nhau.
Kết quả hiện tại gia chủ Trần gia là Trần Chí Khanh, họ Trần Trọng sau n·ội c·hiến đã t·hương v·ong thảm khốc, mấy người may mắn còn sống đều phải bỏ trốn lưu lạc khắp nơi, Trần Trọng Kim chính là một trong số đó, việc hắn được Ngô gia cưu mang và trọng dụng còn là cả một câu truyện ly kì.
Người này cũng là một nhân vật cực kì mấu chốt trong kế hoạch tiếp theo của Hàn Vũ, vậy nên hắn cần lưu tâm một chút.
Một ngày bình dị lại trôi qua trong ngôi nhà nhỏ...
Hôm sau, Hàn Vũ vẫn dậy sớm như thường lệ, làm những công việc như bao ngày, khác một chút là không nghe được tiếng kêu của con Phở.
Xuống nhà thì phát hiện bố hắn đã cho Phở ăn trước rồi.
Thì ra lâu nay con hàng này gáy to vào mỗi sáng thực chất là để gọi người dậy cho nó ăn. Hôm nay không cần phải làm vậy nữa, nó lúc này đang rảnh rỗi đứng trên hàng rào, còn "liếc mắt đưa tình" với một cô gà mái nhà hàng xóm.
Nhìn thấy cảnh con gà mái giương cánh khoe khoang, miệng liên tục phun ra mấy cục khói hình trái tim, Hàn Vũ cũng hết muốn nói.
Đúng 8h sáng, hắn đã có mặt tại phòng tập thể hình, khởi động gân cốt rồi lao vào “chiến”.
Ít phút sau thì Tuấn cùng Nam đến, mấy “thầy trò” vừa tập luyện vừa trau dồi “kiến thức”...
“Ẻm đến rồi kìa mày! Nay định xài tuyệt kỹ gì đây?” Tuấn lắc lắc đầu chỉ về hướng cô gái vừa bước vào cửa, nói nhỏ.
“Vội cái gì? Người ta có phải cá đâu mà mày cứ thấy là phải lao vào bắt. Ah...” Hàn Vũ nói trong khi hai tay cầm tạ đơn vẫn không ngừng đưa lên thả xuống.
“Cao thủ... cao thủ!” Nam gật gù, cũng bắt đầu nâng tạ.
Đến gần cuối buổi tập, Hàn Vũ mới lấy từ trong balo ra một chai nước khoáng có gắn kèm mảnh giấy. Chính là chai nước cùng tờ giấy “cảm ơn” hôm qua.
Hắn đi đến chỗ thiếu nữ kia đang ngồi rồi đưa đồ vật qua, chờ đối phương nhận lấy rồi mỉm cười quay người đi.
“Ủa sao tự dưng mày đưa lại chai nước làm gì?” Tuấn thắc mắc.
“Không phải đưa lại... là gửi thư, chai nước giờ coi như thông lệ, mặt giấy phía sau tao ghi thêm mấy câu.” Hàn Vũ thảnh thơi trả lời, cầm bình nước đưa lên miệng.
“Ừm...! Ghi câu gì đấy?” Tuấn gật gù nhíu mày, hỏi lại.
Hàng Vũ uống xong ngụm nước, thong dong nói:
“Mình tên Vũ, 15 tuổi. Chưa biết nên xưng hô thế nào nên bạn thông cảm.”
“Vậy thôi á?” Tuấn nghi ngờ.
“Chứ mày nghĩ nên ghi cái gì?” Hàn Vũ hỏi lại.
“Sao không hỏi thẳng tên tuổi luôn, xưng hô tính sau quan trọng gì?” Tuấn nói.
“Mày cũng từng hỏi vậy đi! Rồi có được gì không?” Hàn Vũ bĩu môi.
“Ừm! Đúng thật! Nhưng mà vụ xưng hô là sao?” Tuấn vẫn thắc mắc.
Hàn Vũ lại uống một ngụm nước, bình tĩnh giảng giải:
“Vậy là mày chưa biết rồi! Nếu con gái họ không để ý chuyện xưng hô thì không sao. Nhưng nếu họ để tâm... thì việc mày xưng hô đúng hay sai sẽ quyết định việc họ có muốn nói chuyện với mày hay không. Tao đoán ca này là kiểu thứ hai.”
“Tao chỉ nói ra tên tuổi, nếu đối phương muốn rõ ràng việc xưng hô thì kiểu gì cũng sẽ gửi thư trả lời.”
Tuấn nghe xong ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu liên tục.
“Mày chắc chắn em kia sẽ gửi thư lại cho mày?” Lần này là Nam hỏi.
“Khả năng cao là vậy! Không nên chắc chắn bất kì điều gì liên quan đến phái nữ.” Hàn Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Vậy lỡ ẻm không gửi thư lại thì sao bây giờ?” Tuấn vặn lại.
“Vậy thì tao sẽ chủ động gửi thư tiếp, tất nhiên là kín đáo lịch sự.” Hàn Vũ nói.
“Nếu vẫn không được?” Đến lượt Nam.
“Thì nghỉ! Mình đã tinh tế đến vậy rồi, nếu họ vẫn bơ mình thì tốt nhất là bỏ. Đời còn dài, gái còn nhiều, tội gì?” Hàn Vũ quả quyết.
“Chí lý... chí lý...!” Nam giơ ngón cái.
“Đóng giả làm thằng nhóc 15 tuổi cũng đến mệt mỏi a...!” Hàn Vũ nghĩ thầm ngao ngán.
Về nhà, ăn uống, nghỉ ngơi, tu luyện.
Một ngày nữa cứ như vậy trôi qua, tính ra Hàn Vũ đã trọng sinh được 3 ngày.
Sáng hôm sau...
“Bụp... bụp... bụp…”
Hàn Vũ đang miệt mài đấm bao cát, Tuấn và Nam đứng bên cổ vũ.
Bao cát này không giống bình thường, nó càng giống một cây cọc gỗ to vừa một người ôm.
Quanh thân cọc toàn bộ được bọc đệm, trên đỉnh cọc có gắn một màn hình hiển thị số đếm. Phía trên màn hình còn có một hình nộm khuôn mặt người đàn ông trông rất “gợi đòn”.
Mỗi khi có người đấm hoặc đá lên nó, màn hình sẽ hiển thị trọng lượng của đòn đánh, khi t·ấn c·ông liên tục thì tổng trọng lượng của các đòn đánh sẽ được cộng dồn. Cộng dồn càng cao, khuôn mặt của hình nộm sẽ biến đổi càng tức giận.
“Bụp... Bụp... Bụp...”
Hàn Vũ kiên trì ra đòn, số đếm trên màn hình liên tục thay đổi:
“8903kg... 9062kg... 9216kg...”
Khuôn mặt hình nộm đã đỏ ửng như trái cà chua, răng nghiến chặt, ria mép xoăn tít trông hết sức buồn cười.
“Bụp... Bùm... Bùm...” Hàn Vũ chuyển từ tay sang dùng chân.
“9783kg... 9999kg... Ting... Ting...” Hình nộm phía trên chuyển sang màu đỏ chói như trái ớt, mắt mở to, đầu xì khói trắng hết sức buồn cười, đây là kết quả khi cộng dồn đến giới hạn.
“Tạm được! Để tao!” Nam dõng dạc bước lên thế chỗ Hàn Vũ.
Rất nhanh “máy ăn đòn” được thiết lập lại, khuôn mặt tức giận cũng trở về trạng thái gợi đòn như bình thường.
Âm thanh đấm đá lại vang lên, Hàn Vũ về chỗ ngồi xuống uống nước. Chưa kịp đưa bình nước lên miệng thì bên cạnh hắn bỗng xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Tiếng “bùm bụp” tự dưng biến mất, cả không thời gian cũng như đứng yên trong một giây này.
Hàn Vũ ngước lên, trước mặt là một thiếu nữ ánh mắt như ngọc trai sáng long lanh, đôi môi hồng son như mận chín khẽ kéo căng nửa cười nửa không.
Vẫn một chai nước, một mảnh giấy, vẫn không nói một lời liền quay đi để lại sáu con mắt nhìn theo bóng lưng cùng làn tóc đen xa dần.
Hàn Vũ lật ra từng nếp gấp trên mảnh giấy, phía dưới dòng chữ hôm qua hắn viết lúc này đã có thêm một dòng chữ khác, nét bút tròn trịa ngay ngắn, cũng không dài dòng, vỏn vẹn 8 chữ.
“Hạ Vi, 16 tuổi, gọi chị là được.”
Bên vai Hàn Vũ không biết từ lúc nào đã mọc thêm hai cái đầu, là Tuấn và Nam chứ không ai khác. Cả hai chăm chú nhìn dòng chữ trên giấy, sau đó không hẹn mà cùng quay mặt sang nhìn kẻ ngồi giữa, đưa lên ngón tay cái.
“Pháp sư tình yêu... Đại sư tình trường... Nhà tiên tri tình ái.” Tuấn cảm khái.
“Rồi bây giờ mày định trả lời sao?” Nam lên tiếng, đã hoàn toàn quên cái máy sau lưng.
“Chưa biết! Về rồi tính đi.” Hàn Vũ chậm rãi uống nước, biểu lộ như thường.
“Ui...! Giấu nghề vậy đại ca.” Tuấn nhăn mặt.
“Ờ...! Để anh em học hỏi tí coi.” Nam cũng hùa theo.
“Rồi... rồi! Bữa kia tao nghỉ tập một hôm, nên chắc mai tao hẹn hôm sau gặp lại.” Hàn Vũ trả lời qua loa.
Mặc kệ hai thằng bạn nài nỉ, với cô gái tên Hạ Vi kia hắn đã không quá để tâm, hai bên nhận biết nhau, ấn tượng không tệ, mục đích của hắn đến đây đã đạt thành. Giờ là lúc tính đến chuyện khai linh.
Hàn Vũ không muốn đợi đến lễ Khai Linh vào đầu năm mới, sắp tới hắn cần một chút thực lực và thủ đoạn để thực hiện bước tiếp theo.
Nhất định phải khai linh sớm, dù sao bây giờ cách lễ Khai Linh còn hơn 3 tháng, cơ thể của hắn đã phát triển đầy đủ, chờ thêm 3 tháng không có bao nhiêu ý nghĩa. Đời trước Hàn Vũ còn phải khai linh trong tình trạng cơ thể tồi tệ hơn nhiều.
"Muộn nhất là một tháng sau nhất định phải tìm được cơ hội." Hắn tự nhủ.
“Ting... Ting...” Âm thanh báo hiệu từ máy ăn đòn cắt ngang suy nghĩ của hắn. Đồng thời một luồng linh áp cấp 2 bậc S tuôn ra.
Luồng linh áp này thậm chí đủ làm cho thằng Nam đứng ngay cạnh đó cảm thấy khó thở, nhanh chóng lui xuống.
Máy ăn đòn đang kích hoạt công năng thứ hai, việc nó có thể tạo ra linh áp là bởi vì bên trong có gắn một linh bảo, cũng là hạch tâm của cả cỗ máy.
Linh bảo là những công cụ chứa đựng linh kỹ, có thể giúp người sử dụng thi triển ra linh kỹ bên trong mà không cần mất công học tập.
Máy ăn đòn được cấu tạo với trái tim là một linh bảo, chứa đựng một linh kỹ bậc S, tên là Hấp Lực Tạo Điện.
.....
[Hấp Lực Tạo Điện] (S)
1.‘Hấp Lực: hấp thụ và lưu trữ lực tác động vật lý.’
2.‘Lực Tạo Điện: chuyển hoá động năng thành điện năng.’
.....
Đây là một linh bảo mới chỉ xuất hiện mấy chục năm trở lại đây, nó là thành quả của việc nghiên cứu kết hợp giữa linh bảo truyền thống và công nghệ điện tử hiện đại, được ứng dụng hết sức rộng rãi.
Dùng ‘Hấp Lực Tạo Điện Bảo’ phối hợp với một tá máy móc phụ kiện đi kèm, ta có tác phẩm trước mắt, một cái ‘máy hấp lực’ hay còn được gọi “thân thương” là máy ăn đòn.
Linh bảo là kết tinh của trí tuệ và năng lực siêu phàm, một linh bảo sẽ chỉ chứa đựng một linh kỹ, mà con người cũng không phải giống loài đầu tiên biết chế tạo linh bảo.
Trời đất này mới là kẻ thứ nhất biết luyện bảo, linh bảo do trời đất luyện thành chưa hẳn sẽ mạnh hơn linh bảo nhân tạo, nhưng chắc chắn là cực kì hiếm thấy và khó mô phỏng, dù đến hiện tại con người vẫn không cách nào phỏng chế lại những linh bảo này.
Tiếp đến là linh thú, rất nhiều linh thú từ xa xưa đã thông qua đủ loại phương pháp kì lạ để đem một linh kỹ hay chủng kỹ mình nắm giữ luyện chế thành linh bảo, như vậy càng thuận tiện truyền thừa cho các thế hệ sau, những loại 'thú linh bảo' này vừa là nguồn cảm hứng, vừa là nền tảng ban đầu cho lĩnh vực luyện bảo của Nhân tộc sau này.
Nhân tộc hoàn toàn xứng đáng là kẻ đưa những món đồ lưu giữ linh kỹ này trở thành một môn học vấn đỉnh cao thực thụ.
Hàng chục ngàn năm nghiên cứu không ngừng nghỉ, vô số Nhân tộc đã, đang và sẽ tìm ra những phát tiến vĩ đại về linh bảo.
Từ việc tìm tòi và sáng tạo ra vô số ‘bảo phương’(phương pháp chế tạo linh bảo) đến việc đem một hoặc nhiều linh bảo cùng các loại vật liệu đặc thù tổ hợp lại làm một, tạo ra ‘linh trận’ là những tổ hợp kỹ có thể tự động vận hành mà không cần linh sư điều khiển.
Mà tinh tuý nhất phải kể đến việc đem linh trận định hình và gia cố hoá, từ đây linh trận vừa có thể di chuyển, lại vừa không dễ bị phá huỷ, tăng mạnh tính cơ động và chiến thuật, những tạo vật như vậy được gọi chung là ‘Tổ Bảo’.
Tổ bảo thời kỳ xa xưa thường khá đồ sộ và khó di chuyển, cấu tạo cũng đơn giản hơn tổ bảo hiện đại, chỉ bao gồm vài linh trận để thực hiện những công năng chính là đủ.
Ngay giữa đảo An Bang còn lưu giữ một tổ bảo như vậy, chính là Tháp An Bang, đây là tên riêng, đúng ra nó gọi là Hỏa Tháp.
Cả một công trình to lớn cao hơn 50m, được tạo thành từ mấy chục linh bảo khác nhau và rất nhiều vật liệu cấp cao, lại chỉ có hai công năng duy nhất, một là chọn mục tiêu và hai là bắn ra hỏa cầu.
Nó từng là công trình phòng thủ chiến lược, nhưng vì nhiều lý do đã rất lâu không được sử dụng, hiện tại xem như là một biểu tượng văn hóa của hòn đảo.
Đến thời điểm hiện tại, với sự phát triển của công nghệ điện tử, rất nhiều linh bảo tân tiến ra đời, tổ bảo cũng theo đó được nâng cấp thần tốc. Những loại tổ bảo tinh vi có thể thực hiện hàng chục, hàng trăm chức năng cùng lúc đã không còn xa lạ.
Máy hấp lực chỉ là một tổ bảo thông thường, thời kỳ này còn có rất nhiều thứ tân tiến và phức tạp hơn trăm ngàn lần như máy bay, tàu hoả, xe điện, tàu thủy,... Những tổ bảo này vẫn đang không ngừng được cải tiến, ứng dụng rộng rãi trong mọi mặt của đời sống.
Hàn Vũ có khá nhiều kí ức thú vị với cái máy ăn đòn này, nếu suôn sẻ thì khả năng hắn còn có thể kiếm thêm ít thu nhập từ nó.
Mặc dù là một linh bảo bậc S, nhưng cũng giống như Dạ Quang Thụ với chủng kỹ Nhật Ẩn Dạ Quang, ngoài linh áp vượt trội một chút ra, cả Hấp Lực Tạo Điện hay Nhật Ẩn Dạ Quang bậc S không thể coi là mạnh, thậm chí không thể so với nhiều năng lực bậc A hay B khác, nhiều người còn gọi những linh kỹ kiểu này là bậc S-.
Lý giải điều này, phải nói sâu hơn một chút về bậc S và sự khác biệt của nó với những bậc còn lại.
Ai cũng biết, mỗi năng lực đều có một hoặc nhiều đặc tính, giống như Tạo Vân, Sắc Hương hay Vay Mượn chỉ có một đặc tính; mà như Nhật Ẩn Dạ Quang lại có tới hai đặc tính là Nhật Ẩn và Dạ Quang.
Bất kì linh kỹ nào sở hữu hai đặc tính trở lên đều là bậc S, đây là cách dễ nhất để phân biệt giữa bậc S và những bậc phía dưới.
Hấp Lực Tạo Điện có hai đặc tính là Hấp Lực và Lực Tạo Điện nên nó được công nhận là năng lực bậc S, dù hai đặc tính này đều là bậc D, nhưng khi kết hợp hoàn hảo làm một vẫn có thể tạo thành linh áp bậc S, đến cấp 2 đủ khiến người trưởng thành khó thở.
Cả Sắc Hương của bà Mai và Tạo Vân của Phở đều là cấp 2, linh áp cấp 2 bậc C và D thì có thể khiến người trưởng thành thấy khó chịu là cùng.
Dù vậy tổ hợp kỹ Hương Vân của bà Mai và Phở lại vẫn có thể khiến linh sư cấp 0 như Hàn Vũ khó thở.
Đơn độc hai luồng linh áp cỡ này dù đứng cạnh nhau cũng không thể có được lực áp chế như vậy, đây là bởi vì hai linh kỹ này đã được rèn luyện đến mức độ bắt đầu dung hòa cùng nhau, tiến gần đến linh áp bậc S, dù chưa phải chân chính cấp 2 bậc S nhưng vẫn hết sức khác biệt.
Giả sử như bà Mai đồng thời sở hữu cả Tạo Vân và Sắc Hương, bà hoàn toàn có thể đem hai năng lực này hòa hợp tiến hóa, thành công thì sẽ cho ra đời thiên phú Hương Vân bậc S, gọi là ‘Sắc Tạo Vân Hương’ càng thích hợp hơn.
Thiên phú Sắc Nước Hương Trời dù chưa biết rõ đặc tính, nhưng khả năng cao cũng là dùng phương pháp trên để tiến hóa.
Có rất nhiều phương pháp tiến hóa linh kỹ, nhưng hầu hết sẽ chỉ làm hoàn thiện hơn một đặc tính vốn có, những cách này có thể tiến hóa linh kỹ đến bậc A là cùng, không thể khiến linh kỹ tăng thêm đặc tính mới.
Trong một linh kỹ lại có hai đặc tính, đây là sự thay đổi cả về lượng lẫn về chất, mang ý nghĩa vô cùng to lớn.
Đem một hoặc nhiều linh kỹ hòa hợp cùng nhau nói thì dễ, nhưng làm rồi mới biết, đây là cả một môn học vấn cực kỳ cao thâm, không có chuyện tùy tiện kết hợp là được, người ta gọi phương pháp tiến hóa này là dung hòa, đây là con đường ngắn nhất để lấy được một linh kỹ bậc S, nhưng cũng là con đường khó đi nhất.
Việc có hai đặc tính không chỉ tăng linh áp đến bậc S mà còn khiến năng lực đó trở nên hi hữu và khó thay thế hơn, cũng có nhiều hướng phát triển và cách dùng hơn.
Vậy nên dù chưa chắc tác dụng của một năng lực bậc S đã ghê gớm hơn bậc A hay B nhưng chỉ riêng việc có hai đặc tính, nó liền được đánh giá cao hơn một bậc.
Tất nhiên những năng lực cỡ như Nhật Ẩn Dạ Quang hay Sắc Tạo Vân Hương không thể so sánh với những linh kỹ bậc S được tiến hóa từ bậc A hay B.
Đó là chưa kể đến những năng lực bậc S đã tiến hóa thêm nhiều lần, sở hữu tận 3, 4 đặc tính siêu hoàn thiện, có người còn hay gọi đây là S+ hay S++ dù rất khác biệt so với những linh kỹ bậc S hay S- nhưng đây vẫn chưa được tính là cấp bậc tiếp theo.
Đem một năng lực bậc S tiếp tục tiến hóa, sẽ có khả năng đưa nó đến cấp bậc SS, còn việc phải tiến hoá bao nhiêu lần thì rất khó nói.
Trước khi hệ thống cấp bậc được quy chuẩn thành D – SSS như hiện nay, người xưa từng đặt tên cho từng bậc linh áp tương ứng lần lượt là: Sơ giai(D) Trung giai(C) Cao giai(B) Đỉnh giai(A) Thượng giai(S) và Thần giai(SS).
Vì sao bậc SS tự dưng có một chữ Thần? Vì ngay cả tiên cấp linh sư đều chỉ biết nhìn mà thèm, thần sư cũng là cầu mà khó được.
Linh áp bậc SS... còn được gọi khác là 'linh vực'.
Một năng lực để được công nhận là bậc SS cũng rất “đơn giản” ngoài linh vực thì chỉ còn một tiêu chí chính là ‘năng lực đó được xác định gần như không có khả năng tiếp tục tiến hoá’.
Điều này có nghĩa là gì? Tức là năng lực đó đã chạm đến giới hạn hoàn thiện của một loại quy tắc, cổ nhân gọi là "đi hết một Đạo".
Bất kì năng lực cấp bậc SS nào đều là vạn năng, đem lại cho người sở hữu năng lực hoàn toàn chưởng khống một loại quy tắc, cường độ và quy mô chưởng khống thì còn phụ thuộc cấp độ, nhưng mà để tiến hóa đi đến bậc SS thì ít có năng lực nào là cấp thấp.
Đơn cử từng có một cây Dạ Quang Thụ sống hơn vạn năm, không ai biết nó đã đem Nhật Ẩn Dạ Quang tiến hoá bao nhiêu lần, cuối cùng đạt được một cái chủng kỹ vô cùng đáng sợ.
.....
[Khống Nhật Nguyệt Chưởng Linh Quang] (SS)
1.‘Khống Nhật Quang: khống chế ánh sáng của mặt trời.’
2.‘Khống Nguyệt Quang: khống chế ánh sáng của mặt trăng.’
3.‘Chưởng Quang: kiểm soát ánh sáng từ mọi nguồn xung quanh.’
4.‘Chuyển Linh Quang: chuyển đổi ánh sáng thành linh khí và ngược lại.’
.....
Chủng kỹ này đơn giản là đem toàn bộ ánh sáng trong trời đất tuỳ ý sử dụng, đây cũng là cực hạn của 2 chữ ‘Khống Quang’. Cây Dạ Quang Thụ kia nhờ vậy được đổi tên thành ‘Khống Quang Thụ Thần'.
Nếu có thể tiến thêm một bước, vị thần thụ này nhất định sẽ phá vỡ một loại giới hạn của thế giới, cũng chính là sở hữu một cái năng lực bậc SSS.
Đáng tiếc cây Khống Quang Thụ kia không thể đi thêm một bước cuối cùng này, không chỉ riêng nó mà bất kì thời đại nào đều có những bậc anh tài phải ngậm ngùi dừng bước ở đây, Hàn Vũ đời trước cũng không ngoại lệ.
Cấp bậc tiếp theo kia trong suốt trăm ngàn năm chỉ xuất hiện qua không quá hai mươi lần, những người từng sở hữu nó không có ai mà không phải nhân vật truyền kỳ thiên cổ.
Bậc SSS, người xưa trực tiếp gọi là Thánh giai, ý nói chỉ hai loại người có thể sở hữu năng lực cấp bậc này, một là người có tư cách đi đến Thánh cấp, hai là người đã đến Thánh cấp.
Âu Cơ chính là một trong số đó, nàng được ghi nhận là người đầu tiên đem thiên phú của bản thân tiến hoá đến thánh giai.
Đến nay có rất nhiều giả thiết về đặc tính của thiên phú này, không cách nào xác định ai đúng ai sai. Chỉ có một đặc tính của nó được công nhận và ghi chép rõ ràng trong sử sách, và chỉ riêng đặc tính này cũng đủ để xác định thiên phú của Âu Cơ nhất định là thánh giai.
.....
[Thăng Hoa] (SSS)
‘Đem một năng lực đã tiến hoá đến cực hạn của bản thân đẩy lên thêm một bậc.’
.....
Không rõ năng lực này có hạn chế hay yêu cầu đặc thù nào nữa không, chỉ biết rằng ngoài Địa Mẫu ra thì đến giờ vẫn chưa ghi nhận thêm bất kì ai ở thần cấp liền có thể sở hữu nhiều hơn hai năng lực bậc SSS.
Vậy mà tương truyền Âu Cơ sở hữu ít nhất 3 năng lực thánh giai ngoài Thăng Hoa, đủ thấy tiềm năng của thiên phú này thực sự quá kinh khủng.
Âu Cơ đến cuối đời đều không tựu thành Thánh Giả, chỉ dừng ở thần cấp, nhưng cho đến tận ngày nay, tên tuổi Địa Mẫu vẫn được thế gian công nhận là ‘Dưới Thánh Đệ Nhất Nhân’ hay ‘Vô Địch Á Thánh’.
Việc không thể sở hữu một cái năng lực bậc SSS cũng là trăn trở lớn nhất trong suốt kiếp sống gần ngàn năm của Hắc Địa Thần.
Ngồi trong phòng tập thể hình, ngắm nhìn một cái tổ bảo đơn giản, nhưng tâm trí Hàn Vũ thì không ngừng hướng đến những vĩ nhân xa sôi trong truyền thuyết.
Mấy câu hỏi không tự chủ mà nổi lên, quanh quẩn trong đầu:
“Đời này ta có thể đi đến đâu?
Vượt qua nổi những nhân vật kia sao?
Có thể trở thành vị cường giả tự do như ý mình hay không?”
Buổi tập trôi qua như thường lệ, sách balo lên, đạp xe về nhà...
Trên đường đi, những chuyện vừa xảy đến hay những cảnh vật bắt mắt đều chẳng thể làm Hàn Vũ rung động, cõi lòng hắn từ lâu chỉ đủ chỗ cho một chữ, ĐẠO.
Mỗi một linh kỹ đều là cánh cửa dẫn vào Đạo, thế gian biết bao nhiêu Đạo? Thật khiến người ta hiếu kì!
Một ngàn năm là thừa đủ cho hắn nếm trải đủ loại mùi vị nhân sinh, tâm trí sớm đã không còn mùi mẫn trước những thứ khoái cảm của người thường.
Mục tiêu của Hàn vũ đời này chỉ có Đạo, rảo bước trên Đại Đạo, những thứ như là tình cảm nam nữ, yêu hận vui buồn cũng chỉ như cảnh vật ven đường, thuận tiện thì vừa đi vừa ngắm một chút, khuất mắt liền quên, vậy mới xứng là thần tiên.
Một ngày sinh hoạt bình thường lại diễn ra. Nếu có gì khác thì chắc là việc bà Mai hôm nay vui vẻ hơn thường ngày.
Ông Khải thường xuyên đi biển đánh bắt xa bờ, nhanh thì mấy ngày, lâu thì cả tuần mới về nhà một hôm. Hiếm khi có dịp nghỉ lâu như lần này, cả nhà ba người cũng có dịp gần gũi nhau hơn, căn hộ nhỏ lại có nhiều tiếng cười hơn mọi khi.
Đã được 4 ngày kể từ lúc trọng sinh, Hàn Vũ cũng sắp xếp xong kế hoạch hoàn chỉnh cho 3 tháng tới, đây là thói quen cố hữu của hắn.
Cuộc sống luôn đầy rẫy những biến cố ngoài ý muốn, việc xác định một kế hoạch cụ thể không phải là vì kiểm soát tất cả biến số, mà là để khi biến số xảy ra, chúng ta có thể nhanh chóng phát hiện điểm mấu chốt, từ đó đưa ra phản ứng phù hợp.
"Biến cố tiếp theo sẽ là gì đây?" Hàn Vũ có chút tò mò.