Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 6: Định mệnh.




Chương 6: Định mệnh.

Lịch Hiện Đại, ngày 27 tháng 9 năm 3081.

Trong phòng tập quen thuộc, xung quanh là những tiếng ồn ào phát ra từ kim loại và con người, Hàn Vũ đi đến trước mặt Hạ Vi, đưa qua một chai nước mà có lẽ sẽ không bao giờ được mở nắp.

“Gặp lại sau!” Hàn Vũ mỉm cười.

“Ừm!” Hạ Vi đưa tay nhận lấy, khẽ cười gật đầu đáp lại.

Kết thúc buổi tập, Hàn Vũ về nhà nghỉ ngơi một chút, hắn dự định không định đến phòng tập ngày mai.

Đã luyện tập chăm chỉ cả tuần liên tục, một ngày nghỉ là cần thiết, có câu "kết quả của luyện tập là sự nghỉ ngơi" rất đúng với bộ môn thể hình này.

Chiều cùng ngày, Hàn Vũ cùng bố đi dạo trên con đường quấn quanh núi, ngày còn nhỏ hắn đã được ông Khải đưa lên nơi này dạo chơi quá nhiều lần.

Bên đường trải đầy lá phiến vàng phiến đỏ, để hương vị mùa thu tràn ngập ánh mắt.

Đã lâu hai bố con không có dịp tâm sự cùng nhau, hôm nay hai con người thuộc hai thế hệ, vóc dáng đối xứng sóng vai nhau bước đi giữa sắc trời cuối thu.

Men theo đường núi mấy chục phút sau, trước mặt hai người liền sừng sững một kiến trúc bằng đá kì lạ.

Một khối đá cực lớn nặng đến vài chục tấn nằm trên mặt đất như bệ đỡ, bên trên lại có hai phiến đá nhỏ hơn đặt gần nhau, ba vật thể tạo hình riêng biệt không hiểu vì sao tạo thành một chỉnh thể, cho ta cảm giác giữa chúng có mối liên hệ cực kì đặc biệt.

Không ai biết ba phiến đá này vì sao được xếp lên như vậy, là tự nhiên hay nhân tạo?

Hai phiến đá nằm trên nhìn có chút chênh vênh nhưng thực ra vô cùng vững chãi, bằng chứng là chúng nó đã nằm tại nơi này không biết bao nhiêu năm mặc kệ gió mưa, trước cả khi con người đặt chân đến nơi này.

Liếc nhìn con trai bên cạnh, ông Khải mỉm cười, bất chợt một vài kí ức không thể quên bỗng nhiên trở về.

Một người đàn ông máu me phủ đầy mặt, quần áo tả tơi ôm trong tay một đứa bé đang gào khóc.

"Khải... giúp tao! Đưa nó đi... nó đáng được sống."

"Nếu nó lớn khôn, chỉ cần nói cho nó một câu, bố... xin lỗi!"

Người đàn ông gục xuống gào khóc to hơn cả chính con trai mình, thằng bé ngây ngô giật mình nín khóc, đưa tay lau nước mắt trên má ông.

Trở về thực tại, ngẫm nghĩ một chút, Ông Khải điềm đạm hỏi:

“Bố từng kể cho con truyền thuyết về Hòn Trống Mái chưa nhỉ?”

“Có kể rồi! Cũng khá lâu nên con không nhớ rõ lắm.” Hàn Vũ gật đầu trả lời.

“Ừm! Vậy để bố kể lại.” Ông Khải từ tốn kể lại một câu truyện truyền miệng xưa cũ.

Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa, khi quần đảo này còn là chốn cư ngụ của Cự Nhân tộc, tại nơi đây có một cặp trai gái Cự Nhân yêu nhau thắm thiết, thề hẹn mãi mãi không chia lìa.

Chuyện tình của hai người bị gia đình ngăn cấm, một ngày chàng trai quyết định ra biển đi săn Kình Vương ở Hoang Hải về làm sính lễ, cô gái ở lại đợi người yêu trở về kết duyên vợ chồng.

Từng năm tháng đợi chờ mòn mỏi trôi qua, mỗi ngày nàng đều ngồi tại nơi này, đưa đôi mắt hướng ra biển cả, gửi hi vọng tới phương xa, nơi có người yêu đang vì mình mà vượt qua sóng gió.

Rất lâu sau, chàng trai trở về, anh ta mang theo xác của Kình Vương đến tìm người yêu, leo l·ên đ·ỉnh núi xưa nơi hai người hẹn ước, nhưng không thấy gì ngoài một phiến đá nằm lẻ loi hiu quạnh.

Thì ra cô gái chờ đợi quá lâu, thương nhớ quá nhiều, cuối cùng vì đau buồn mà hoá đá.

Chàng trai đau đớn, bất lực tuyệt vọng.

Cuối cùng nam Cự Nhân đem phiến đá từ cô gái hóa thành đặt lên xác Kình Vương, chính mình cũng ngồi bên cạnh rồi cùng người yêu hoá thành tượng đá, trọn lời thề mãi mãi không chia lìa.

Đây chính là sự tích về nguồn gốc của ba phiến đá khổng lồ trên đỉnh núi, được người dân nơi này đặt tên là Hòn Trống Mái.

Vừa chiêm ngưỡng danh lam thắng cảnh vừa kể chuyện, ông Khải có chút cảm khái:

“Nhân tộc, Cự Nhân hay bất kỳ chủng tộc nào rồi cũng sống vì sáu chữ.”

“Tránh cái khổ, tìm cái sướng...” Đang tính nói tiếp thì bị một cơn gió mạnh quét qua, lá vàng bay múa ngắt lời người cha.

Ông Khải nhìn lên bầu trời đang dần chuyển màu âm u.

“Ầm... Ầm... Ục... Ục...” Một tiếng sấm vang vọng, dông tố bất chợt nổi lên.

“Con trai. Về thôi!”

Ông quay người đi xuống núi, Hàn Vũ cũng bước theo sát phía sau.

Hai bố con vội vã về nhà tránh mưa, mới đi được vài chục bước thì bỗng nhiên từ trong bụi cây ven đường phát ra tiếng bước chân xào xạc, một vị khách không mời bất ngờ xuất hiện...

“Lùi lại! Con trai.” Ông Khải hô lớn.

Con cá sấu dài gần ba mét từ trong bụi cây đi ra, miệng lớn đầy răng nhọn, lớp da trên thân xanh biếc, từng khối vảy như ngọc thạch xếp thẳng hàng.



Đây là Ngọc Hải Ngạc Ngư, một loại linh thú đặc hữu khá hiếm thấy tại Đông Hải.

Bằng kinh nghiệm đánh cá nhiều năm, ông Khải dựa vào kích thước và màu sắc đánh giá ra đây là một con Ngọc Hải Ngạc Ngư cấp 2, loại linh thú cỡ này ông đã từng làm thịt qua vài lần, nhưng vẫn phải cẩn thận vì việc con vật này có thể xuất hiện tại đây không hợp lý chút nào.

Hàn Vũ đã lui lại trước cả khi được nhắc nhở, trong đầu nhanh chóng phân tích hết thảy thông tin về loại cá sấu này.

Ngọc Hải Ngạc Ngư cấp 2 có thể chất tương đối mạnh, lớp vảy màu ngọc bảo vệ khiến cơ thể nó rất khó chơi đặc biệt là phần lưng và đầu, lực hàm có thể nghiền nát sắt thép là thứ v·ũ k·hí nhất định phải lưu tâm, ngoài ra chủng tộc này thường sẽ sở hữu mấy loại chủng kỹ và linh kỹ đặc thù.

.....

【Ngọc Hải Ngạc Ngư】

Chủng tộc: Ngạc Ngư

Chủng kỹ:

[Thông Linh]

[Ngọc Bì] (T)

‘Chuyển hóa dinh dưỡng thành một lớp ngọc thạch trên da.’

Linh kỹ thường thấy:

[Thủy Phiêu] (D)

‘Tiêu hao thể lực và linh khí đưa cơ thể lướt đi nhanh trong nước.’

[Thủy Bộc] (C)

‘Dùng linh khí nén nước vào một chỗ, khi giải phóng sẽ p·hát n·ổ.’

…..

Ngọc Hải Ngạc Ngư rõ ràng là chủng tộc thiên về hoạt động dưới nước, việc lên bờ đi săn đã rất không hợp lý, chưa kể đến việc nó lại xuất hiện tại đây.

Hòn đảo này đã hoàn toàn thuộc kiểm soát bởi Nhân tộc, các loại linh thú hoang dã dù là cấp 1 đều bị săn g·iết sạch từ lâu. Sau sự kiện 12 năm trước, vệ quân trên đảo cũng thắt chặt vòng bảo vệ, chuyện một con Ngạc Ngư cấp 2 muốn qua mặt mấy ngàn binh lính để từ ngoài biển lẻn vào tận đây là vô cùng khó khăn.

“Khả năng cao đây có thể là linh thú của ai đó đi lạc hoặc cố tình thả rông.” Nghĩ là thế nhưng Hàn Vũ vẫn không ngừng đi lùi kéo dài khoảng cách, ánh mắt liên tục để ý xung quanh, vừa tìm kiếm trợ giúp vừa đề phòng có thêm kẻ địch xuất hiện.

Trong lúc đó, ông Khải kích hoạt chủng kỹ, trước ngực ông tỏa ra một vòng sáng không gian, linh áp cấp 2 tùy ý lan tỏa, một con rết cuộn tròn như trái cầu lăn ra từ bên trong vòng sáng, đây là linh thú của ông, một con Cự Xỉ Kim Ngô cấp 2.

"Dao! Cưa thịt." Ông Khải ra lệnh, Dao chính là tên của con vật này.

Hiểu ý, Kim Ngô lập tức uốn lượn thân rết dài hơn một mét vàng đỏ như màu đồng, nó nhanh chóng dùng miệng ngậm lấy bàn tay ông Khải, sau đó toàn thân đầy giáp xác rút về khớp lại với nhau thẳng tắp, mấy chục đôi chân chĩa ra xung quanh như một vòng răng cưa, nó khóa cứng cơ thể, linh áp lan tỏa khắp người, sử dụng linh kỹ Cố Thể.

.....

[Cố Thể] (D)

'Cố định hình dáng hiện tại của cơ thể.'

.....

Cầm “thanh kiếm hình lưỡi cưa” dài cả mét, ông Khải tiếp tục vận dụng thiên phú của bản thân.

[Rung Chấn] (C)

‘Tiêu hao linh khí khiến mọi vật xung quanh liên tục rung lắc.'

Rung Chấn tác động khiến toàn bộ hàng chân của Cự Xỉ Kim Ngô rung lên như máy cưa, đây là tổ hợp kỹ ông thường dùng để mổ bụng xẻ thịt các loại sinh vật biển khó nhằn.

Chưa hết, trên người ông nổi lên một lớp màng nước, đây là năng lực từ linh bảo mà ông mang theo, ‘Thủy Y Bảo’.

[Thủy Y] (D)

‘Dùng linh khí tạo ra một màng nước bọc quanh vật thể.’

Thủy Y cũng được kết hợp cùng Rung Chấn lưu chuyển tạo thành một lớp áo bảo vệ cơ thể.

Cả quá trình chỉ mất mấy giây, ông vừa thi triển hai tổ hợp kỹ vừa từ từ đi lùi, dù không sợ sinh vật trước mắt nhưng nếu không phải chiến đấu vẫn là tốt nhất.

Ánh mắt ông từ đầu đến cuối khóa chặt Ngọc Hải Ngạc Ngư, “lưỡi cưa” trong tay chuyển động tạo ra âm thanh “vù… vù…” linh áp cấp 2 tùy tiện thả ra, ông chỉ muốn phô trương thanh thế nhằm dọa chạy đối phương, ưu tiên số một lúc này là an toàn của Hàn Vũ.

Con cá sấu xanh biếc vẫn đứng yên tại chỗ đánh giá con mồi trước mắt, theo hai người liên tục lùi lại, khoảng cách hai bên lúc này đã được kéo giãn đến tầm 30m.

Đây đã là khoảng cách khá an toàn, dù sao cá sấu trên bờ di chuyển cũng không nhanh, chi cần chạy được đến khu vực có người, vậy mọi chuyện liền dễ giải quyết.



Ông Khải quay đầu liếc nhìn Hàn Vũ, cả hai đều hiểu ý gật đầu, lập tức muốn quay đầu chạy.

Hai bố con vừa xoay người thì Ngọc Hải Ngạc Ngư giống như chỉ chờ có vậy, quanh người nó lóe lên từng tia điện xanh lập lòe.

"Xẹt... xẹt..." linh áp cấp 3 tỏa ra, đáng sợ hơn khi đây là linh áp cấp 3 bậc S, cả cơ thể con quái vật như một khối đá xanh phóng mạnh về phía trước, mục tiêu chỉ thẳng Hàn Vũ.

Nghe tiếng động, Hàn Vũ ngoái đầu liền biết không ổn, hắn theo phản xạ cúi người lộn một vòng.

Ông Khải chưa từng phân tâm, ngay khi trên người con cá sấu chớp lên điện quang ông liền đoán ra ý đồ của nó.

Dù bị bất ngờ trước linh áp cấp 3, lại không biết làm sao một con Ngọc Hải Ngạc Ngư có thể phóng điện rồi bay vọt nhưng điều đó cũng không làm chậm trễ việc ông lao người về phía con trai mình.

“Bùm… Rầm...”

Ngư dân cùng quái thú va vào nhau, cả hai đẩy văng đối phương ra một đoạn, con cá sấu lăn mấy vòng trên đường còn ông Khải thì bay ngược đập vào một thân cây, lá vàng rụng phủ đầy người.

Ngọc Hải Ngạc Ngư đứng dậy rung mình, quay đầu nhìn về kẻ vừa khiến nó bắt hụt con mồi, ông Khải cũng nhanh chóng chồm dậy, tay cầm “lưỡi cưa” dính máu.

Ngay tai mạn sườn trái của Ngạc Ngư, lớp ngọc bì lại bị cắt ra một đường, bên trong v·ết t·hương đỏ lòm, đây là tác phẩm do Cự Xỉ Kim Ngô để lại.

Ông Khải dù không b·ị t·hương nặng nhưng cũng cảm thấy đau nhói khắp người, lúc v·a c·hạm với đối phương thì Thủy Y cấp 2 của ông bị áp chế khiến nó không thể phát huy tối đa hiệu quả, mà thực ra đây còn không phải linh bảo phòng thủ đúng nghĩa, tác dụng lớn nhất của Thủy Y là giúp người ta thở dưới nước.

Người cha không để ý thương thế, nhanh chóng bước qua chắn ngang giữa Hàn Vũ và Ngọc Hải Ngạc Ngư.

Hàn Vũ cũng phối hợp núp phía sau, rút ra con dao bướm kẹp sau hông, vài động tác tay nhuần nhuyễn đem lưỡi dao mở ra, cán dao nắm chặt trong bàn tay, đây là v·ũ k·hí phòng thân mà từ sau khi trọng sinh hắn luôn mang theo bên người.

“Có sao không?” Ông Khải hỏi.

“Không việc gì! Bố cẩn thận, vừa rồi linh áp kia khả năng cao là linh bảo cấp 3, còn con cá này chắc chắn mới chỉ cấp 2.” Bằng kiến thức của bản thân, Hàn Vũ nhanh chóng phán đoán tình hình.

“Ừm! Biết là linh bảo gì sao?” Ông Khải hỏi lại.

“Nếu nó không thể lập tức dùng lại chiêu kia, vậy thì hẳn là Tụ Điện Phi Lôi Bảo.” Hàn Vũ trả lời quả quyết.

Ông Khải gật đầu, mắt vẫn chằm chằm không rời con vật kia, trước đó ông còn hơi nghi hoặc, nhờ con trai chỉ điểm nên ông đã rõ ràng.

.....

[Tụ Điện Phi Lôi] (S)

1.‘Tụ Điện: tích trữ điện năng.’

2.‘Phi Lôi: dùng điện năng thúc đẩy vật thể phóng đi.’

.....

Tụ Điện Phi Lôi Bảo là một linh bảo bậc S rất ưu tú, hơn nữa còn là một loại linh bảo nhân tạo, chỉ cần còn điện năng dự trữ thì có thể liên tục sử dụng, dù không hiểu sao con cá sấu này lại có được thứ đó nhưng việc này đã không quan trọng.

Nếu ngay từ đầu khi hai người còn chưa phát hiện ra nó tồn tại, hoặc là lúc nãy ngay sau khi v·a c·hạm với ông Khải nó lập tức dùng chiêu kia phóng đến lần nữa, vậy thì lúc này khả năng cực cao Hàn Vũ đã nằm. Nhưng nó không làm như vậy, chỉ có hai lý do giải thích cho việc này.

Một là vì nó ngu ngốc, lý do này không thuyết phục, đây là một con linh thú đã trưởng thành và cực kì khôn ngoan đặc biệt là trong việc săn mồi, việc nó có mặt tại đây và biểu hiện nãy giờ đều chứng tỏ điểm này.

Vậy thì chỉ còn lý do thứ hai, đó là loại năng lực kia có hạn chế khiến nó không thể liên tục sử dụng. Đối chiếu với linh áp cấp 3 bậc S từ chiêu lúc nãy và cả việc Ngạc Ngư tộc rất khó học tập được linh kỹ hệ lôi.

Vậy thì khả năng cao thứ con cá sấu vừa sử dụng không phải chủng kỹ hay linh kỹ, mà là linh bảo, phù hợp nhất là Tụ Điện Phi Lôi Bảo cấp 3, mấu chốt là lúc này linh bảo kia đã hết điện.

Dù cho tình huống nguy cấp, cả hai người đều rất bình tĩnh phân tích thế cục, ông Khải có được khả năng này là nhờ rất nhiều năm phục vụ trong quân ngũ trước kia cùng với mấy lần vào sinh ra tử, còn Hàn Vũ thì khỏi cần nói.

Mấy chục giây qua đi, Ngọc Hải Ngạc Ngư vẫn đứng yên tại chỗ mặc cho v·ết t·hương chảy máu, chỉ khẽ nhe răng đe doạ, điều này càng khẳng định suy nghĩ của hai cha con.

Hai người ăn ý từ từ đi lùi về sau, khoảng cách lần nữa được kéo giãn, chỉ cần con vật này không sử dụng chiêu lúc nãy, nó rất khó có khả năng đuổi kịp hai người.

Người làm cha thật sự bất ngờ pha lẫ vui mừng vì biểu hiện hôm nay của con trai, thậm chí ông cảm giác như mình đang được đứng cạnh người đồng đội đã khuất, khóe miệng không khỏi mỉm cười.

“Rào… rào…”

Một cơn mưa không biết là vô tình hay cố ý ngay lúc này đổ xuống xối xả.

Con cá sấu cảm nhận từng hạt mưa rơi trên cơ thể, lớp da dày xanh biếc như ngọc được rửa sạch bóng, cái miệng rộng khẽ nhếch để l·ộ h·àng răng nanh sắc bén, nó... đang cười.

Kích hoạt Thủy Bộc, linh khí vận chuyển, bốn chân cá sấu cuốn lấy nước mưa hình thành bốn quả cầu.

“Bùm...” Một t·iếng n·ổ vang, cả 4 quả cầu đồng thời vỡ tung, áp lực đẩy "khối thịt nặng gần 300 cân" lao tới một lần nữa.

Biến cố lần nữa phát sinh ngoài dự đoán, Hàn Vũ tiếp tục lộn người né tránh, tay vẫn nắm chặt con dao.

Ông Khải thì không ngần ngại ném mạnh Cự Xỉ Kim Ngô về phía con thú đang vọt tới.

Con rết bay v·út cắm thẳng vào đầu cá sấu, giải trừ Cố Thể, sau đó thoắt một cái thân hình cuộn lại quấn quanh cổ kẻ địch to lớn hơn mình mấy lần.

Cơ thể vàng đồng siết chặt cổ cá sấu, chân rết bấu mạnh vào lớp da dày như một cái thòng lọng bằng thép.



Ngọc Hải Ngạc Ngư dính chiêu bất ngờ bị chặn đứng ngã trên mặt đường, nó đưa hai chân trước tóm lấy sinh vật bám trên cổ, muốn dùng thuần tuý sức mạnh đem thứ vướng víu này kéo đứt. Thân rết như đồng thau cứng cỏi vậy mà bắt đầu phát ra âm thanh “kẹt... kẹt...” ghê tai.

Chưa thể dùng lại Cố Thể, Dao khả năng chịu đựng không được bao lâu, nhưng đúng lúc này ông Khải lao tới, người ngư dân lão luyện đã ở trần thân trên, trong tay là cái áo thun đẫm nước mưa được ông xoắn lại như dây thừng, màng nước trên người lần nữa xuất hiện.

Trước tiên ông dùng áo thun quấn chặt lấy miệng cá sấu, dùng chân đè lại hai hàm răng hung hãn, đồng thời bàn tay bóp chặt bên hàm không cho nó có cơ hội há miệng.

Bản năng làm cha không cho phép người đàn ông rút lui, chỉ có g·iết c·hết thứ này mới có thể đảm bảo con trai ông không bị tổn thương.

Ông Khải ngồi thẳng lên đầu cá sấu, lấy thân mình đè sấp con vật xuống đất, thiên phú Rung Chấn kích hoạt khiến cả cái đầu nó rung bần bật đến choáng váng.

Chưa hết, Cự Xỉ Kim Ngô nãy giờ vẫn quấn quanh cổ quái vật lúc này cũng tiếp nhận Rung Chấn, thiên phú được ông sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn truyền vào hai hàng chân rết làm chúng nó chuyển động như lưỡi cưa.

“Cang... cang... cang...”

Âm thanh của kim loại ma sát vang vọng trong màn mưa rào rạt, lớp ngọc thạch trên gáy cá sấu bị v·a c·hạm tóe lửa, phần da dưới cổ được bảo vệ ít hơn lập tức bị cứa đứt, máu tươi nhanh chóng tràn ra nhuộm đỏ mặt đường.

Ngạc Ngư đau đớn vùng vẫy nhưng miệng đã bị khóa chặt, đuôi không chạm tới nơi, nó chỉ còn cách buông ra Kim Ngô, dùng hai chân trước be bét máu cố gắng ngưng tụ cầu nước, vung lên vỗ mạnh vào kẻ ngồi trên đầu mình.

Móng vuốt v·a c·hạm cùng Thủy Y, bọt nước bắn tung tóe kèm theo t·iếng n·ổ khiến ông Khải giật nghiêng người muốn ngã.

Cá sấu chớp thời cơ đang muốn dồn sức hất bay đối thủ thì bất ngờ lại có thêm một người đè lên hàm trên của nó.

Là Hàn Vũ chứ không phải ai khác, cơn mưa bất chợt đã cắt đứt hi vọng chạy trốn của hắn, chỉ cần để con vật này không c·hết, nó liền có thể liên tục sử dụng Thủy Bộc đuổi theo, lúc này chỉ có liều mạng.

Linh áp cấp 2 thông thường không cản trở được Hàn Vũ, hắn dùng đầu gối đè lên hàm cá sấu, tay nắm chặt con dao bướm đâm phập vào hốc mắt con vật.

Ngọc Hải Ngạc Ngư vùng vẫy càng điên cuồng, khe mắt tóe máu, nó hoàn toàn nổi điên, bốn chân đồng loạt ngưng tụ thủy cầu rồi lập tức p·hát n·ổ.

“Bùm… bùm…”

Áp lực v·ụ n·ổ khiến Hàn Vũ bị hất bay ra ngoài, cả con cá sấu cùng ông Khải thì đồng thời bị hất tung lên vài mét giữa không trung, máu tươi vẩy thành một vòng cung đỏ chói giữa màn mưa, khung cảnh vừa huyết tinh lại vừa tuyệt mĩ.

“Rầm… Rắc”

Cơ thể bị nện mạnh xuống mặt đường, ông Khải nghe được tiếng xương gãy, tiếp đến là bụi nước tung tóe nhưng đều không khiến ông chớp mắt một cái.

Người đàn ông nằm nghiêng trên mặt đất, hai chân quắp lấy đầu cá sấu, cái áo thun vẫn buộc chặt miệng con quái vật, dùng lực siết mạnh không hề nương tay.

Âm thanh kim loại ma sát vẫn kêu vang không dứt, Cự Xỉ Kim Ngô miệt mài cắt chém không ngưng nghỉ, cũng dồn hết c·hất đ·ộc tiêm vào người kẻ địch, máu tươi lai láng khắp cả con đường.

Ngọc Hải Ngạc Ngư lịm dần đi, đây là hậu quả của việc chọn nhầm mục tiêu, nó nghĩ mình là kẻ đi săn, nhưng không biết đối thủ cũng là hai thợ săn lão làng gan dạ.

Nó cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng nâng lên chân trước vồ vào người ông Khải, một cái móng vuốt lủng lẳng sắp đứt lúc này vậy mà... lại lóe lên tia điện.

Tụ Điện Phi Lôi Bảo trong người nó còn chưa hết sạch điện năng, chỉ là không đủ để thúc đẩy cả cơ thể to lớn thôi.

Linh áp cấp 3 bậc S tỏa ra khiến Thủy Y trên người ông Khải nhạt đi mấy phần.

"Xì... Phập." Cái móng vuốt kéo theo tia điện bay đi cắm thật sâu vào mạn sườn người đàn ông cởi trần.

“Ahh…” Ông Khải không chịu được hét lên một tiếng đau đớn nhưng cũng không thể át đi tiếng vô vàn giọt nước đập trên mặt đất, thợ săn và quái vật quắp lấy nhau giữa vùng trời đẫm mưa, thứ chất lỏng đỏ lòm tràn ra hòa cùng trời đất.

Cả hai đều đã đến cực hạn...

Cách đó không xa Hàn Vũ chui ra từ bụi cây, người có vài vết sước nhỏ nhưng không có gì đáng ngại.

Hắn dẫm lên thứ nước đỏ đang liên tục trôi đi dưới chân, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng kim loại trộn lẫn tiếng hét, nhưng rồi tất cả cũng như máu và cát, bị rửa trôi trong tiếng mưa rơi...

Chạy đến nơi khởi nguồn của vũng nước đỏ ngòm, Hàn Vũ bất chấp nước mưa mở to mắt nhìn vào khung cảnh một người đàn ông cởi trần nằm giữa vũng máu, tay chân ôm chặt một cái đầu cá xấu to lớn.

Bầu trời vẫn trút mưa xối xả...

Hàn Vũ cõng cha mình trên lưng, mặc cho máu và nước thấm đẫm toàn thân.

Thiếu niên bước chân vội vàng nhưng trong lòng thực ra không có bối rối, hắn biết mình phải đối mặt với chuyện gì, chỉ là muốn hỏi vài điều nhưng lại không biết hỏi ai.

Còn ông trời vẫn tiếp tục đổ xuống vô vàn giọt nước lạnh lẽo, tiếng sấm đì đùng đánh xuống từ đám mây như đang muốn xuyên qua màn mưa hỏi Hàn Vũ vài điều:

“Đau buồn sao...?”

“Có...!” Hàn Vũ bình tĩnh trả lời.

“Ừm! Đến ta cũng khóc nhiều như vậy, tại sao ngươi không khóc?” Ông trời lại hỏi tiếp.

“Khóc không thể giúp ta chấm dứt nỗi buồn! Ta được hỏi một câu sao?” Hàn Vũ không chút ngần ngại.

“Ngươi muốn hỏi gì?” Ông trời có chút tò mò.

Hàn Vũ ngửa mặt nhìn trời cao mặc kệ nước mưa đập vào da thịt, mí mắt mở to như muốn xuyên thủng tầng mây tối tăm kia, miệng thì thào hỏi như chất vấn:

“Đây là định mệnh sao?”