Chương 4: Cấp bậc.
Buổi tập kết thúc hơi muộn so với bình thường, Tuấn và Nam đã về trước, Hàn Vũ xếp đồ đạc vào balo, tay cầm bình nước đứng dậy ra về.
Bước khỏi cửa hắn nhìn thấy một thân hình đầy gợi cảm đang ngồi bên bậc thềm, lại chính là cô gái làm cả phòng tập đứng hình khi nãy.
Tuấn và Nam lúc nãy dùng mọi chiêu trò mà nàng vẫn không mở lời một chút, hai thằng còn tưởng cô gái này bị câm, mãi đến lúc thấy cô ta nói chuyện với một con mèo mới biết không phải.
Lúc nãy Hàn Vũ cũng để ý nàng mấy lần, nhưng không giống Tuấn hay Nam, hắn chỉ muốn xác nhận mình không nhận lầm người.
Đối với kế hoạch tiếp theo của hắn, thiếu nữ này đóng vai trò rất quan trọng, đời trước hắn chỉ gặp đối phương một vài lần nhưng ấn tượng khá sâu, bây giờ đã có thể xác định.
Hàn Vũ nhíu mày động não một chút, quay trở lại phòng tập, mua một chai nước khoáng, cầm theo đi ra ngoài.
Hắn bước xuống bậc thang, đi lướt qua cô gái kia một chút rồi quay lại, đưa lên chai nước trong tay.
“Bạn tập ở đây lâu chưa?” Hàn Vũ mở lời.
Cô gái ngập ngừng một chút rồi cũng nhận lấy chai nước:
“Mình mới chuyển qua đây tập ít hôm.” Giọng nói nhỏ nhẹ trả lời.
“Ừm! Ngồi đây đợi ai à?” Hàn Vũ hỏi tiếp.
Cô gái chỉ mỉm cười, cũng không trả lời.
“Không sao... Xin lỗi! Làm phiền.” Hàn Vũ cũng cười nhẹ đáp trả, nói xong quay người bước đi.
Thiếu nữ này tính cách hướng nội, luôn giữ khoảnh cách với bất kì ai, đặc biệt là người khác giới, nguyên nhân khả năng cao là do gặp phải một vài chuyện trong quá khứ.
Nếu dùng phương pháp trực tiếp như kiểu thằng Tuấn thì chỉ làm đối phương càng sinh ra tâm lý đề phòng xa lánh.
Hàn Vũ biết cách tiếp cận tinh tế hơn, cũng cho đối phương cảm giác an toàn hơn, tất nhiên cũng mất thời gian hơn.
Hắn cũng không có kỳ vọng tiến tới tình cảm nam nữ gì, chỉ cần hai bên quen mặt một chút, không đến mức xa lạ, cũng không để sinh ra ác cảm vậy là đủ rồi.
Hàn Vũ lấy xe đạp một mạch thẳng về nhà, từ ngoài cổng đi vào hắn đã nghe được tiếng đàn ông từ trong phòng bếp vọng ra, xen lẫn tiếng mắng chửi lại có phần vui vẻ của mẹ hắn.
Bước vào nhà, khung cảnh đầm ấm diễn ra trước mắt.
Một phụ nữ mặc tạp dề, tóc dài búi cao, đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn, tóc húi cua, làn da ngăm đen. Cả hai đang chăm chú nấu nướng, vừa làm vừa cười nói vui vẻ quên cả trời đất.
“Bố về lâu chưa?” Hàn Vũ cắt ngang hai người.
Người đàn ông kia quay đầu, gương mặt đầy mùi sương gió khi cười lên lại cho người ta cảm giác ấm áp như ánh nắng.
“Mới tập về hả con? Bố vừa về đến nhà thôi. Tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.” Ông nói chuyện đầy từ tốn.
“Còn mấy cái bánh bao để trong nồi đấy, ăn thì ăn luôn đi cho nóng!” Mẹ hắn nói thêm vào.
“Dạ!”
Hàn Vũ cầm theo một cái bánh bao đi lên lầu hai, vừa đi vừa ăn. Mùi hương đậu phộng béo ngậy ngập trong miệng, đây đúng là vị bánh hắn thích nhất.
Ít phút sau...
Ba người ngồi quây quần bên bàn ăn, hôm nay thực đơn cũng phong phú đặc sắc hơn bình thường: thịt bò nướng, chả cá chiên, canh cá ngừ nấu chua, rau cải luộc cùng với bát nước chấm đặt giữa bàn.
“Ba mẹ mời cơm!”
“Ừm ăn đi con!” Bố Hàn Vũ cười, làm vết sẹo trên má dài ra một chút.
Ông gắp cho Hàn Vũ miếng chả cá to nhất, hỏi:
“Dạo này tập luyện ổn không?”
“Cũng tốt! À... Con mới Thông Linh rồi!” Hàn Vũ đưa bát nhận thức ăn, trả lời.
“Lúc nào vậy? Sao không nói mẹ?” Mẹ hắn trừng mắt.
“Mới sáng nay thôi, con tính chờ bố về rồi nói luôn.”
“Thông Linh giờ này là hợp đấy! Cảm giác sao, thấy khác biệt gì không?” Bố hắn ân cần hỏi thăm.
“Có! hôm nay tăng thêm được mức tạ.” Hàn Vũ gật đầu.
“Tập cẩn thận đừng để c·hấn t·hương.” Bà Mai nhắc nhở.
“Chiều nay anh đưa em đi chợ mua cho nó ít đồ tẩm bổ.” Bố hắn quay qua nói với mẹ, cười không ngậm được miệng.
“Rồi... rồi...!” Bà Mai cố làm ra vẻ, nhưng nét vui mừng trên mặt vẫn không cách nào giấu đi.
Hàn Vũ là con một trong nhà, đối với bậc cha mẹ như hai người mà nói, con cái là kì vọng lớn nhất để họ phấn đấu, hạnh phúc lớn lao nhất là được thấy con trai dần trưởng thành.
“Thôi không cần đâu, chiều con còn phải giúp mẹ làm mẻ bánh nữa!” Hàn Vũ vừa ăn vừa nói, vẫn không quên lời hứa lúc sáng.
“Bánh trái gì? Nay nghỉ một hôm đi! Chiều cả nhà làm mâm cỗ cúng gia tiên.” Bố hắn quả quyết.
Gia tiên trong miệng ông cũng không phải nhà họ Hàn, mà là họ Hồ, ông tên Hồ Văn Khải, cũng không phải họ Hàn, bởi vì Hàn Vũ là con nuôi.
Tất cả bắt đầu từ hơn 12 năm trước...
Vào một ngày bình thường như mọi ngày, lúc buổi xế chiều nhà nhà đang quây quần bên mâm cơm.
Không ai nghĩ tới, một con linh thú hoang dã cấp 5 dùng đặc thù linh kỹ dẫn theo mấy trăm con linh thú cấp 3, 4 đi vòng từ phía sau lưng núi lẻn vào thị trấn.
Khu vực đầu tiên bị công kích chính là chỗ sườn núi nhà Hàn Vũ hiện tại, nơi này tập trung dân cư chủ yếu là người thường và linh sư cấp 1 cấp 2, lại b·ị đ·ánh bất ngờ không chút chuẩn bị, căn bản không có khả năng kháng cự.
Bầy linh thú tàn sát không kiêng nể, một lát sau đảo chủ dẫn theo vệ binh lao tới. Trận chiến kéo dài gần một ngày đêm, cuối cùng con linh thú cấp 5 bị đảo chủ cùng hơn 20 vệ quân tinh nhuệ kéo ra biển mài c·hết.
Nhưng chưa cần đến một ngày đêm, gần 10 nghìn người đã vĩnh viễn không kịp ăn bữa cơm với gia đình, trong đó có cha mẹ ruột Hàn Vũ.
Ông Khải là chiến hữu của bố hắn, trong t·hảm k·ịch năm đó hai người mang theo vợ con chạy loạn. Mẹ Hàn Vũ b·ị t·hương nặng, bố hắn gửi con trai 3 tuổi lại cho ông rồi ở lại cùng vợ đến phút cuối cùng.
Vợ chồng ông Khải bà Mai mang theo Hàn Vũ may mắn giữ được một mạng nhưng cả hai đều b·ị t·hương thảm trọng, còn mất đi rất nhiều người thân.
Hàn Vũ đối với chuyện này ấn tượng cũng không có bao nhiêu, dù sao năm đó hắn mới 3 tuổi.
Sau đó đảo chủ vì người dân làm ra rất nhiều đền bù, trợ cấp người mất đi thân nhân, xây lại nhà cửa, bỏ tiền giúp người còn sống trị thương,... Nhưng dù v·ết t·hương lành lại thì bà Mai vẫn vĩnh viễn mất đi khả năng sinh nở.
Sau sự kiện đó hai vợ chồng quyết định cùng nhau rời quân ngũ, bà Mai mở tiệm làm bánh còn ông Khải trở thành ngư dân làm thuê trên tàu đánh cá.
Hai người đem Hàn Vũ về nuôi nấng, đối xử với hắn còn không khác gì con đẻ, mặc dù bà Mai từ ngày đó thường hay cáu gắt, nhưng cũng chưa từng đánh hắn một lần, ông Khải thì thực sự là người cha mẫu mực không phải bàn cãi.
“Đến chiều rảnh ra mộ thắp cho ba mẹ con nén hương, thông báo một tiếng cho họ vui.” Ông Khải nói.
“Vâng! Con cũng tính vậy.” Hàn Vũ gật đầu.
"À đúng rồi! Mới sử dụng Thông Linh phải vô cùng cẩn thận, không thì..."
Sau đó là một hồi giảng giải của bố cho con trai về những lưu ý khi tu luyện Thông Linh, Hàn Vũ vừa nghe vừa ăn, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Nếu ông Khải biết con trai mình từng là linh sư cấp 8 không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
“Ăn nhanh đi nguội hết cơm canh rồi!” Bà Mai lên tiếng, hai người đàn ông lập tức vùi đầu ăn cơm.
Hàn Vũ nhìn cặp vợ chồng chất phác trước mặt, trong cả kiếp sống gần một ngàn năm, đây là hai người hiếm hoi thực sự quan tâm và đối sử tốt với hắn.
Đáng tiếc thế giới này không hề có cái linh kỹ nào gọi là ‘Ở Hiền Gặp Lành’.
Chỉ không đầy một tháng sau, cả hai người đều sẽ lần lượt rời bỏ Hàn Vũ mà đi, sau đó là một loạt những biến cố khiến cuộc đời hắn tụt dốc không phanh.
Biết trước hết những điều này, Hàn Vũ tất nhiên không định để bị kịch lặp lại, không những vì cha mẹ hắn, mà cũng vì tương lai của mình sau này.
Chiều hôm đó Hàn Vũ một mình đi đến nghĩa trang trên đỉnh núi, đây là nơi chôn cất tất cả n·ạn n·hân của t·hảm k·ịch năm ấy.
Đứng trước ngôi mộ của cha mẹ ruột, hai người mà hắn còn chẳng thể nhớ rõ mặt mũi, đốt một bó hương, khói trắng nghi ngút.
“Cha mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi. Mọi thứ xảy ra, con đều có thể tự ứng phó được!”
Hàn Vũ tâm niệm mấy câu, vái tay ba lần rồi chia đôi bó hương, cắm lên phần mộ từng người.
Hắn đứng lặng yên nhìn xung quanh, hàng ngàn ngôi mộ thẳng tắp một hàng lại một hàng, có thể tưởng tượng ra khung cảnh năm ấy là cỡ nào đau thương. Hằng năm dân chúng bản địa nơi đây đều dành ra một ngày để tưởng niệm sự kiện kia, người đến đây dâng hương hoa phủ kín cả đỉnh núi.
Đứng trên này nhìn xuống mới thấy rõ biển cả bao la, đem toàn cảnh hòn đảo thu vào tầm mắt.
Nổi bật nhất chính là một tòa tháp không cửa sổ cao hơn 50m, đây không chỉ là công trình đồ sộ và cao lớn nhất trên đảo, mà còn từng là pháo đài chiến lược có tuổi đời gắn liền với cả thị trấn, tên gọi Tháp An Bang.
Lấy ngọn tháp làm trung tâm, mở rộng ra là quảng trường lớn nối liền với tất cả các tuyến đường chính của hòn đảo, mà đông đúc nhất vẫn là bến cảng hình vòng cung tấp nập tàu thuyền.
Nhìn từ trên cao, con người và linh thú cũng chỉ như những sinh vật bé nhỏ đang bò chầm chậm dưới mặt đất, vài ngọn núi khuất tầm mắt thì như một đám hung thú khổng lồ đang ngủ say bao quanh sườn đông thị trấn.
Quần đảo Trường Xa là một quần thể bao gồm hơn 100 hòn đảo lớn nhỏ, ngoài ra còn có vô số cồn cát, rạn đá và bãi san hô đếm không hết.
Đảo An Bang nơi Hàn Vũ sinh ra cũng chỉ được xếp vào tầm trung.
Cả hòn đảo có tổng diện tích khoảng 900 km vuông, dân cư hiện tại sấp xỉ 1 triệu người, đảo chủ là một vị linh sư cấp 5.
Bằng chừng đó lực lượng, muốn tại Đông Hải thủ vững một vùng đất đai màu mỡ bậc này là không có khả năng.
Đông Hải 94% diện tích đều là biển, dù cho trong biển tài nguyên màu mỡ, đối với rất nhiều chủng tộc linh thú lại không tài nguyên nào quan trọng hơn đất liền.
Thiên địa chưa bao giờ quy định đất đai thuộc sở hữu của ai, cũng chưa có bất kì chủng tộc nào có thể đạt đến khả năng kiểm soát toàn bộ diện tích bề mặt Chí Linh Đại Lục.
Cho dù là tại thời đại Chân Long thống trị tứ hải, cho dù là Nhân tộc bá chủ lục địa suốt nhiều vạn năm, thì quá nửa diện tích thế giới vẫn bị kiểm soát bởi những chủng tộc linh thú khác.
Thực ra thì cách đây hơn 500 năm quần đảo Trường Xa vẫn thuộc quyền cai trị của linh thú.
Con người hiện tại có thể định cư ở đây là nhờ lực lượng của một người, hắn tên Ngô Lâm, là một vị cường giả sinh ra tại Việt quốc, sau khi đột phá thần cấp liền lên đường mở mang bờ cõi quốc gia.
Năm đó Ngô Lâm dùng sức một người đem ba con linh thú cấp 7 tại đây đánh g·iết hai, để chạy một. Hắn đoạt về quần đảo Trường Xa, đồng thời bảo hộ Ngô gia và mấy chục gia tộc lớn nhỏ khác đến nơi này khai thiên lập địa, danh xưng Ngô Việt Lão Tổ từ đây ra đời.
Ngô Lâm thủ hộ quần đảo đến cuối đời, con cháu Ngô gia đời sau không chỉ di truyền chủng kỹ của Ngô Việt Lão Tổ, mà còn nối nghiệp hắn từng người trở thành chủ nhân nơi này.
Vì sự tồn tại của chủng kỹ di truyền, từ xưa đến nay tại bất kì đâu, thể chế gia tộc luôn có được sức mạnh và lực quy tụ cực cao.
Cái gọi là Việt quốc chẳng qua là tập hợp của mấy đại gia tộc, những người này đều là hậu duệ của một hoặc nhiều vị thần cấp linh sư, có khi thừa hưởng tới mấy loại chủng kỹ di truyền.
Bọn họ mỗi người cai quản một vũng lãnh thổ riêng, giao thương với nhau rất thoải mái, nhưng luôn duy trì thái độ ‘việc nhà ai nhà nấy quản’ chỉ khi nào có ngoại địch mới cùng nhau liên thủ.
Quyền lực tuyệt đối nắm trong tay những đại gia tộc đó, truyền thừa đời này q·ua đ·ời khác. Dù cho theo thời thế phát triển, các hệ thống kinh tế và q·uân đ·ội đã được cách tân rất hiện đại, nhưng thể chế chính trị vẫn cứ là phong kiến chuyên chế.
Đấy cũng là lý do Ngô Việt Lão Tổ dù là người Việt quốc lại phải tốn công khai hoang vùng đất mới, tự tìm ra nơi đặt chân cho gia tộc mình.
Bởi vì vị linh sư thần cấp này biết răng, chỉ có tự tay lập nghiệp thì Ngô gia mới có thể chân chính trở thành hoàng đế một phương; cùng Trần, Lê, Nguyễn, Lý, Đinh, 5 đại gia tộc trước đó đứng chung một hàng.
Qua 500 năm và mấy đời gia chủ, Ngô gia đã hoàn toàn thống trị quần đảo này, dù không thể sinh ra thêm một vị thần cấp linh sư nào, nhưng mỗi đời đều có ít nhất một vị tiên sư (linh sư cấp 7).
Gia chủ hiện tại của Ngô gia là một nữ linh sư cấp 6 tên Ngô Thiên Trang, nhưng ai cũng biết hoàng đế chân chính của quần đảo này là anh trai nàng Ngô Thiên Quý, một vị tiên sư hiện đang bế quan nhường hết gia tộc sự tình cho em gái quản lí.
Sở hữu cả một quần đảo rộng lớn trù phú, Ngô gia dựa vào khai thác tài nguyên nơi này mà dần nâng cao thực lực và địa vị của mình, tất nhiên miếng bánh ngon chưa bao giờ thiếu kẻ nhòm ngó.
Phía đông quần đảo Trường Xa là nơi cư trú của Ngạc Ngư tộc, phía nam là lãnh hải của Kiếm Ngư tộc. Cả hai tộc đàn đều sở hữu số lượng cá thể khổng lồ, và quan trọng hơn chúng đều có thủ lĩnh là linh thú cấp 7 hay còn được gọi là Tiên Thú.
Cũng vì vậy mà quần đảo này dù yên ổn mấy trăm năm nay lại vẫn bị đặt vào tình trạng báo động cấp 7, cấp độ thể hiện khu vực luôn có nguy cơ gặp tiên thú công kích bất cứ khi nào.
Hàn Vũ cũng như toàn bộ người dân tại quần đảo hiện tại được sinh sống yên bình đều là nhờ vào lực lượng Ngô gia, cũng có thể nói là nhờ sự tồn tại của Ngô Thiên Quý.
Không có lực lượng tiên cấp đối trọng, tin chắc hai “hàng xóm” bên cạnh sẽ rất nhanh sang đây “thăm hỏi”. Đến lúc đó t·hảm k·ịch 12 năm trước tại nơi Hàn Vũ đang đứng cũng chỉ là trò trẻ con.
Tất cả những thứ trên cũng là lý do dù biết được ngày mai sẽ có một con linh thú cấp 5 bất ngờ t·ấn c·ông tàu đánh cá của ngư dân, nhưng Hàn Vũ hoàn toàn không có ý định nói ra, ngay cả khi trong số n·ạn n·hân của con linh thú kia có thể có cả ông Khải, cha nuôi của hắn.
Linh thú tại thế giới này đều có trí tuệ, một con gà còn hiểu tiếng người, những con tiên thú ngàn năm tuổi càng sảo trá âm hiểm như lão quái. Chúng cũng biết mua chuộc, lợi dụng người dân nơi đây để làm nội gián cung cấp tình báo, việc này đã từng có tiền lệ không chỉ một lần.
Một thằng nhóc 15 tuổi vừa thức tỉnh Thông Linh tự dưng đoán trước được hành tung của dã thú cấp 5, việc này tất nhiên sẽ bị điều tra tới nơi tới chốn. Một khi không cách nào giải thích hợp lý, Hàn Vũ khả năng cao sẽ bị cưỡng ép kiểm soát tâm trí hoặc dùng thủ đoạn quét ký ức.
Một vị linh sư thần cấp trọng sinh từ ngàn năm sau trở về... thông tin này có giá trị đủ để thần tiên cũng đỏ mắt.
Khi bí mật này bị phát hiện, khẳng định Hàn Vũ sẽ bị chụp lên đầu tội phản quốc hay đủ loại tội danh khác, bị nhốt ở đâu đó moi sạch ký ức rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Chính Hàn Vũ đời trước đều không phải kẻ tốt lành gì, hắn sẽ không bao giờ đặt niềm tin vào lòng tốt hay sự nhân từ của kẻ khác.
Cứu cha nuôi là điều hắn tất nhiên muốn làm, nhưng cần phải làm thật khéo, thật tình cờ, hay nhất là không ai biết mình có nhúng tay vào.
Xuống núi... về đến nhà.
Một nhà ba người, bữa cơm chiều ấm cúm hôm nay tràn ngập hương vị và tiếng cười.
“Ông uống ít thôi! Sáng mai còn ra biển.” Vẫn là tiếng quát quen thuộc của bà Mai.
“Cần gì đến mai, tối nay tôi ra khơi luôn cho bà xem. Khà... khà!” Ông Khải cầm chén rượu cười sảnh khoái.
“Muốn lộn cổ xuống biển thì cũng phải đợi con nó lớn.”
Bà mai giật lấy chai rượu, bàn tay lóe sáng tỏa ra linh áp, thi triển Sắc Hương chứ không phải năng lực nào khác.
"Ây đừng! Bã xã có gì từ từ nói..."
Ông Khải chưa dứt câu thì một mùi hương "mãnh liệt" bốc ra từ chai rượu quý, lập tức khiến ông phải bịt mũi, khuôn mặt đau khổ bất lực.
Câu nói của bà Mai như nhắc nhở Hàn Vũ, hắn nhìn lên đồng hồ, mở miệng:
“Thôi bố mẹ nghỉ sớm đi! Con đi với bạn chắc muộn mới về.”
“Cầm thêm ít tiền mà khao bạn bè.” Bà Mai dúi mấy tờ tiền vào tay Hàn Vũ, không quên bổ thêm một câu. “Kiếm thêm đứa bạn gái về đây cho tao nhờ!”
“Ạch...! Dạ!” Hàn Vũ ngẩn người.
“Đại ma đầu gần một ngàn tuổi vẫn bị mẹ giục kiếm người yêu, nỗi đau này ai thấu đây?” Hắn nghĩ nghĩ mà chạnh lòng.
Lên phòng thay một bộ quần áo, áo thun cùng quần jean đơn giản, phối thêm một đôi giày thể thao. Hàn Vũ ra khỏi nhà, không ai biết trong balo của hắn còn giấu thêm một bộ đồ bơi.
Phố đi bộ An Bang, 19h...
Sắc trời đã hoàn toàn ngả màu, Hàn Vũ gửi lại balo và xe đạp, cùng hai thằng bạn tụ hội ở điểm hẹn, cả ba vừa dạo phố vừa nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Đường phố nơi đây được thắp sáng bởi một loại Linh Thực (thực vật Thông Linh) tên là Dạ Quang Thụ, loại cây này không thức tỉnh Thông Linh nhưng lại có một chủng kỹ khác rất thú vị tên là Nhật Ẩn Dạ Quang.
Năng lực này giúp Dạ Quang Thụ khi trời sáng sẽ ngủ say hấp thu linh khí, cành lá đều rủ xuống trông rất thảm. Đến khi đêm xuống thì đồng loạt thức giấc, đưa cành lá dựng thẳng tươi tốt, đồng thời tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Trên vỉa hè cứ 10m lại sẽ trồng một cây Dạ Quang Thụ coi như đèn đường, rực rỡ đẹp mắt. Đây cũng không phải sinh vật tự nhiên đã có, mà là được con người thông qua lai tạo tiến hoá mà thành.
“Ê! Hôm bữa ba tao bảo là ngắt lá Dạ Quang Thụ về nấu uống, tối đến sung sức như trâu húc mả luôn!” Tuấn chia sẻ, tay chỉ về phía một cây Dạ Quang Thụ đang phát sáng lung linh.
“Vậy cũng nghĩ ra được, không sợ bị vệ quân bắt à?” Nam hỏi lại.
“Ngắt có mấy cái lá, ai biết mà lo!” Tuấn đáp, mặt tỉnh bơ.
“Ai cũng nghĩ như bố con mày thì cái phố đi bộ này tối thui chắc luôn.” Hàn Vũ lắc đầu.
“Hahaha...” Tiếng cười khiến người đi đường nhìn hết về phía ba người.
Đừng nhìn Dạ Quang Thụ không có chút nào đánh sợ mà coi thường, nó là tài sản công cộng có giá trị không thấp.
Nếu tiến lại đủ gần, cũng sẽ cảm nhận được một luồng linh áp tỏa ra từ loại cây phát sáng này, tất nhiên áp lực này không mạnh, dù gì mấy cây Dạ Quang Thụ ở đây chỉ có cấp độ 1, cùng lắm chỉ làm trẻ con cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu so sánh với nhiều năng lực khác, linh áp cấp 1 có thể làm được như vậy đã là rất ghê gớm, con Ếch Xà Phòng mà Hàn Vũ gặp trên đường lúc sáng nay cũng là linh thú cấp 1, nhưng lũ trẻ con lại có thể chơi đùa bình thường ngay bên cạnh khi nó sử dụng linh kỹ.
Lý do giải thích cho việc này là vì Nhật Ẩn Dạ Quang chính là một năng lực bậc S.
.....
[Nhật Ẩn Dạ Quang] (S)
1.'Nhật Ẩn: ngủ say dưới ánh nắng, hấp thu ánh sánh hồi phục linh khí.’
2.'Dạ Quang: thức dậy trong bóng đêm, dùng linh khí tạo thành ánh sáng.’
.....
Dựa theo cơ chế thăng cấp, hệ thống cấp độ từ 1-9 được xác định.
Mà dựa theo cơ chế tiến hoá, ta có hệ thống 7 cấp bậc được sinh ra.
Nếu cấp độ quyết định cường độ và quy mô của năng lực thì cấp bậc thể hiện mức độ hoàn thiện của năng lực đó.
Bảy cấp bậc lần lượt là: D, C, B, A, S, SS và SSS.
Bảy cấp bậc này cũng không phải do con người tùy tiện quy ước, mà là dựa theo cường độ của linh áp.
Cùng một cấp độ, linh kỹ có cấp bậc càng cao thì linh áp tạo ra càng mạnh và hoàn thiện, linh kỹ với linh áp bậc cao thậm chí có thể vượt cấp đối kháng linh kỹ có linh áp bậc thấp.
Hầu hết linh kỹ mới hình thành sẽ là bậc C và D, sau khi tiến hóa mới có thể tăng lên thành bậc B hoặc A.
Nếu là năng lực vừa hình thành liền là cấp B thì rất đáng mong đợi, cấp A thì quả thật vô cùng ghê gớm.
Sắc Hương là bậc C, Tạo Vân là D, còn Vay Mượn là bậc B.
Ngoài ra cũng có những linh kỹ rất khó phân chia cấp bậc, bởi vì bản thân nó không thể tạo ra linh áp.
Ví dụ như cha nuôi Hàn Vũ có một con linh thú là Cự Xỉ Kim Ngô, nó là trợ thủ rất đắc lực cho ông suốt từ thời ông mới rời quân ngũ ra biển đánh cá.
Chủng tộc Cự Xỉ Kim Ngô này có một cái chủng kỹ cơ bản tên là Kim Giáp.
.....
[Kim Giáp] (T)
'Tiêu hóa kim loại, cường hóa giáp xác của bản thân.'
.....
Chủng kỹ này có cấp độ, nhưng lại không có cấp bậc, không hề tiêu tốn linh khí, nhưng cũng không thể tạo ra linh áp.
Người ta liệt tất cả những linh kỹ dạng này vào một hệ thống riêng, gọi chung là linh kỹ bậc T hoặc Thể Kỹ, bởi vì chúng thường mang đặc tính cường hóa vĩnh cửu một bộ phận nào đó của sinh vật.
Dạo phố chém gió một hồi thì ba thằng bạn thân cũng đến một quán nước nhỏ, cùng nhau đi vào.
Trước cửa quán có một con vẹt lông xanh mỏ đỏ đáng yêu, thấy khách bước vào liền gật đầu kêu liên hồi:
“Chào quý khách! Chào quý khách!”
Chọn bàn ngồi xuống, thằng Tuấn nhiệt tình đi gọi đồ uống, lý do thứ nhất là hôm nay được mời, mà thứ hai thì là...
“Ở đây có bán trà Dạ Quang Thụ không bạn ơi!” Tuấn nháy mắt với bạn nữ nhân viên.
Ngồi sau Hàn Vũ lấy tay che trán lắc đầu, Nam thì che miệng cười không ra tiếng.
“...” Bạn nhân viên đứng hình chưa hiểu gì.
“Dạ không anh ơi, anh chọn món khác được không ạ?”
“Hôm nay có gì mới không bạn?” Tuấn hỏi lại.
“Có đấy ạ! Anh thử món này đi!” Nữ nhân viên nhanh nhảu chỉ vào menu.
“Cái này có lâu rồi. Mình thấy ở đây mỗi bạn là mới nhất thôi, hay bạn qua ngồi với mình đi!” Tuấn nói một mạch, giọng nghiêm túc.
“...” Nữ nhân viên đỏ mặt, không biết nói gì cho phải.
“Nhanh lên mày! Tao khát nước.” Nam lên tiếng cắt ngang.
“Bạn thông cảm, thằng này mới thức tỉnh thiên phú Tán Gái nên mới vậy. Cho tụi mình mấy ly trà chanh đi.” Hàn Vũ cũng đỡ lời.
“Bậy nào! Thiên phú của tao là Sát Gái nha!” Tuấn đính chính.
“Đến mai là tiến hoá thành thiên phú bậc S Lái Máy Bay chứ gì?” Hàn Vũ lắc đầu cười trừ.
“Mày chỉ được cái nói đúng! Haha...” Tuấn nở nụ cười thiếu đạo đức.
Cả ba ngồi tán gẫu đến tầm 10h đêm mới ra về.
Tuy nhiên Hàn Vũ không về nhà ngay mà một mình vòng ra bến cảng, tìm một chỗ vắng người rồi thay bộ đồ bơi mang theo, lặn xuống nước mất tăm.