Chương 3: Thiên phú.
Thiên phú là một loại linh kỹ vô cùng đặc biệt, bởi vì 4 điểm:
1. Thiên phú là một linh kỹ ngẫu nhiên sẽ tự động thức tỉnh khi thích hợp, mỗi người chỉ có thể thức tỉnh 1 thiên phú, chưa từng có ngoại lệ.
2. Trước khi thức tỉnh, không cách nào dự đoán hoặc định hướng thiên phú.(Cho dù thiên phú tăng đến cấp 8, nó cũng sẽ không biến thành chủng kỹ)
3. Từ trước tới nay, chỉ có 3 chủng tộc được ghi nhận là có thể thức tỉnh thiên phú gồm Chân Long, Long Nhân và Nhân Tộc. (Ở Nhân tộc, tỉ lệ thức tỉnh thiên phú là 100%)
4. Thiên phú sẽ tự động tăng cấp khi người sở hữu tăng cấp.
.....
Trải qua rất nhiều năm tìm tòi, Nhân Tộc đối với thiên phú hiểu rõ vẫn quá ít ỏi. Rất nhiều cá nhân cùng tổ chức từng thực hiện đủ mọi loại nghiên cứu để cố gắng hiểu thấu nguồn gốc, cách thức hoạt động và kiểm soát nó.
Nhưng ngay cả những vị thiên tài với tu vi cùng thủ đoạn cao cường, lại tiêu tốn vô số thời gian và tiền của thì kết quả nhận được vẫn vô cùng hạn chế.
Cũng vì vậy mà đến hiện tại dù thiên phú cũng là một linh kỹ, nhưng người ta vẫn chỉ nói ‘thức tỉnh thiên phú’ chứ không ai nói ‘học tập thiên phú’.
Có một điều chắc chắn rằng đến hiện tại khi Chân Long đã tuyệt chủng, Long Nhân còn tồn tại nhưng cũng không thể thức tỉnh thiên phú, thì có thể coi đây là món quà mà ông trời ưu ái ban cho riêng Nhân tộc.
Thiên phú cũng là một trong số những tác nhân quan trọng nhất đưa Nhân tộc đi đến vị thế hiện tại.
Có được thứ này, Nhân tộc không muốn quật khởi cũng khó, đặc điểm thứ 4 của thiên phú đối với một cá nhân đã rất tuyệt vời, mà đối với một chủng tộc thì là lợi thế cực kì kinh khủng.
Nên biết rằng hầu hết linh sư hay linh thú đều dùng chủng kỹ cơ bản như Thông Linh để tăng tiến tu vi, cái này không trách được vì đây là thứ đặt cơ sở để nắm giữ những năng lực khác và không phải ai cũng có chủng kỹ di truyền, có cũng chưa chắc khai mở được.
Vấn đề là Thông Linh chỉ gia tăng khả năng hấp thụ linh khí và tăng cường tố chất thân thể, chứ không cung cấp bất kì năng lực nào đặc thù để chiến đấu.
Mà linh kỹ càng lên cao càng khó thăng cấp, chuyện một linh sư hay linh thú cấp 6 ngoài chủng kỹ cơ bản ra không có nổi một cái linh kĩ cấp 6 không phải hiếm lạ, đến cấp 7 và 8 thì tình huống nhiều khi càng xấu hổ.
Thiên phú liền lập tức giải quyết vấn đề này, Nhân tộc linh sư chỉ cần thăng cấp chủng kỹ, năng lực có thiên phú lo.
Điều này không chỉ giúp linh sư ổn định có được năng lực tương xứng với cấp độ, mà còn tiết kiệm một con số khổng lồ tài nguyên cùng nhân lực.
Đó là chưa kể đến việc thiên phú cũng có thể tiến hoá.
.....
Hàn Vũ ngồi xuống bàn, thuận tay lấy khăn lau sạch chén bát.
Mẹ hắn cũng nâng ra một đĩa đồ ăn cuối cùng, tháo tạp dề rồi ngồi vào chỗ đối diện.
Hàn Vũ nhanh tay xới một bát cơm đưa đến, mở miệng hỏi:
“Mẹ ơi! Trưa nay là bố về đúng không?"
“Ừm! Khả năng cao là vậy.” Bà Mai trả lời.
Hàn Vũ khẽ liếc mắt nhìn chai rượu trên tủ của bố hắn.
“Chắc tối nay con có việc ra ngoài xíu đến tối muộn mới về.” Hàn Vũ nói tiếp, tay bắt đầu gắp đồ ăn.
“Việc gì? Lúc nào đi?” Mẹ hắn hỏi lại, ánh mắt hơi đổi nhìn qua.
“Đi chơi với bạn xíu ấy mà, tầm tám giờ tối.”
“Bạn gái hả?” Bà Mai lập tức phản hồi, giọng hưng phấn.
“Không! Là thằng Nam với thằng Tuấn.” Hàn Vũ ngừng nhai mấy giây.
“Si... Chiều giúp mẹ làm thêm mẻ bánh rồi đi đâu thì đi.” Mẹ hắn đổi giọng cáu kỉnh.
“Ừm!” Hàn Vũ trả lời, vẻ mặt vô tội.
Ăn xong cơm, hắn mặc vào tạp dề, đem bột mì bỏ vào bát lớn, thêm chút đường, cho nước, khuấy đều.
Rắc một ít bột lên thớt, đổ bột ướt lên trên rồi nhào nặn.
Quá lâu không làm mấy công việc này khiến hắn cũng có chút luống cuống.
“Mày bị sao vậy? Nhanh cái tay lên!” Bà Mai cáu gắt.
“Ách... Đây đây!!”
Hàn Vũ vội vàng cắt khúc bột thành từng đoạn nhỏ đưa qua.
“Không phải ta chậm, là hậu quả do nghiên cứu thời gian pháp tắc thôi!” Hắn nghĩ thầm.
Tiếp theo là đem thịt xay nhuyễn trộn cùng mộc nhĩ, hành và các loại gia vị, rồi vón thành từng viên nhỏ để sang một bên.
Trong lúc đó mẹ hắn đem mấy cục bột mì dàn mỏng thành từng miếng tròn tròn.
Công đoạn sau Hàn Vũ không cách nào làm giúp, vì đây là thời điểm “sức mạnh” của linh sư và linh thú tỏa sáng.
Lúc này, Phở đã bị “triệu tập” vào nhà bếp, đứng bên cạnh mẹ hắn.
Nó thành thạo dùng linh kỹ ‘Tạo Vân’ thổi ra từng cục khói nhỏ bằng ngón cái.
[Tạo Vân]
‘Dùng linh khí tạo ra hơi nước, tuỳ ý điều khiển.’
Một luồng linh áp tỏa ra quanh thân Tạo Vân Điểu, đây là hiện tượng sẽ sảy ra khi kích hoạt linh kỹ, rất ít linh kỹ có thể che dấu đi linh áp, đây được coi là một loại quy tắc áp chế.
Đứng giữa luồng linh áp của Phở bà Mai vẫn thoải mái vươn tay, lòng bàn tay tỏa sáng mờ, cũng lan tỏa linh áp tương đương, bà vừa kích hoạt ‘Sắc Hương’ thiên phú.
Nếu Hàn Vũ đứng gần Phở và mẹ hắn lúc này, nhất định sẽ cảm thấy có chút khó thở, Thông Linh cấp 0 của hắn cũng sẽ bị áp chế chín phần.
Đây mới chỉ là linh áp cấp 2, linh kỹ cấp độ càng cao tỏa ra linh áp càng kinh khủng, nếu là một cái linh kỹ cấp 4 cũng đủ để khiến Hàn Vũ lúc này ngạt thở.
Đến cấp 5 thì linh áp hoàn toàn có thể khiến linh sư cấp 1, 2 quỳ rạt trên đất.
Còn cấp 6, đây là cấp độ đủ để dùng linh áp khiến kẻ yếu trực tiếp ngất sỉu.
Cao hơn thì không cần nói nhiều vì ở cấp độ đó nếu hai bên linh áp chênh lệch nhau, vậy khỏi đánh mất thời gian.
Bà Mai lấy tay chùm lên viên khói do Phở tạo ra, lập tức cục khói mờ biến thành màu xanh lá, một mùi thơm cốm mới thoảng qua mũi.
Sau đó khéo léo cầm miếng bột mì đã được dàn mỏng, bọc lấy viên thịt nhỏ cùng cục khói xanh, bao lại thành một cái bánh nhỏ xinh nằm gọn trong bàn tay.
Bà Mai gọi đây là tổ hợp kỹ ‘Hương Vân’ nhờ có nó mới tạo nên thương hiệu ‘Bánh Bao Mây’ nổi tiếng khắp vùng.
Phở còn nghịch ngợm tạo hình cho từng viên khói, từ hình con thỏ, con chim, con chó,...
“Mày nữa... Bớt làm trò, nhanh cái mỏ lên!” Bà Mai quát.
“Cục... cục...” Phở tuân lệnh.
Từng cục khói nối đuôi nhau bay ra, dưới bàn tay “siêu đầu bếp” bà Mai nhanh chóng biến thành đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng, các loại mùi hương tràn ngập khắp gian phòng.
Có thể tưởng tượng được cảm giác của người ăn mấy chiếc bánh này sẽ là thích thú đến mức nào.
Cắn một cái lập tức có ngào ngạt khói thơm từ khoang miệng xông lên mũi, tiếp đó là hương vị nồng nàn của nhân bánh tràn ngập, từng luồng khói sặc sỡ theo nhau chui ra từ miệng mũi.
Chỉ một miếng bánh cũng đủ làm người ta vừa ngon miệng vừa vui vẻ.
Thú vị nhất chính là mẹ Hàn Vũ biết rất nhiều cách phối hương vị độc đáo, bạn sẽ không bao giờ biết được mùi vị của cái bánh cho đến khi đưa vào miệng, cái này khiến người ăn cảm giác mỗi miếng bánh đều là một món quà bất ngờ cần khám phá.
Nhìn người phụ nữ trong căn bếp vui vẻ làm bánh bao, mấy ai biết được hơn mười năm trước bà từng là một giao liên cực quan trọng trong quân ngũ.
Tổ hợp kỹ ‘Hương Vân’ có thể tạo ra những đám khói với đủ màu sắc hình dạng phóng lên trời, trở thành pháo hiệu liên lạc cho cả một trung đội.
Hàn Vũ ở đời trước còn biết được mấy chục năm sau, có một người dựa vào thiên phú Sắc Hương này mà nổi danh khắp Đông Hải.
Nàng ta thời điểm còn là linh sư cấp 5, dựa vào Sắc Hương tổ hợp cùng mấy linh kỹ khác, đem khói độc ngụy trang thả vào giữa một tòa thành.
Chỉ sau một đêm, hơn một triệu người gồm cả một vị linh sư cấp 6 đều c·hết bất đắc kì tử.
Về sau nàng tấn thăng thành linh sư cấp 7, đem Sắc Hương tiến hoá thành thiên phú mới ‘Sắc Nước Hương Trời’.
Từ đó trở đi, đồng cấp linh sư không một ai dám thở trước mặt nàng theo đúng nghĩa đen, càng không ai muốn nói chuyện cùng cô ta.
Xin lỗi, dù là không s·ợ c·hết cũng không ai muốn c·hết ấm ức như vậy.
Không có thiên phú kém, chỉ có linh sư tồi, đây là sự thật được công nhận mọi lúc mọi nơi.
Nói miệng hay là vậy nhưng ai cũng hiểu mọi năng lực mạnh mẽ đều cần cấp độ làm cơ sở.
Sắc Hương cấp 5 có thể trở thành v·ũ k·hí d·iệt c·hủng, nhưng Sắc Hương cấp 2 thì chỉ có thể làm đồ ăn.
Hàn Vũ lại đi vào không gian huyết mạch, lần này hắn không khỏi nhìn lên phía trên bảng chủng kỹ, nơi chỉ có một ô vuông to hơn bình thường đứng đơn độc, đây chính là ô vuông thể hiện thiên phú của hắn, hiện tại vẫn một màu đen kịt.
“Thiên phú cũng không phải là không thể dự đoán à nha!” Hàn Vũ cười như không cười.
Đối với thiên phú của bản thân, bất kì ai đều không tránh được mong mỏi cùng chờ đợi, đặc biệt những thiếu niên xuất thân bình thường như Hàn Vũ càng là đặt hết kì vọng.
Thế nhưng lần này hắn cũng không có bao nhiêu háo hức, vì hắn đã biết rõ thiên phú mình sắp thức tỉnh là Vay Mượn.
[Vay Mượn]
‘Khi tiếp xúc cơ thể cùng sinh vật khác, có thể tạm thời sử dụng những chủng kỹ, linh kỹ mà đối phương đã học được.’
Đây là một thiên phú cực kì phụ thuộc ngoại lực.
Nếu bên cạnh ngươi có đồng đội là linh sư hoặc linh thú mạnh, ngươi liền mạnh.
Nếu không có, phế vật.
Còn một chút hạn chế nữa là không phải bất kì chủng kỹ, linh kỹ nào đều có thể Vay Mượn. Năng lực luôn đi kèm với gánh nặng cho cơ thể và tinh thần, nếu đặc điểm cơ thể không phù hợp hoặc cấp độ cách biệt quá lớn thì cũng không thể Vay Mượn thành công.
Tựu chung lại mà nói đây đã là một cái thiên phú không tệ, cũng khá hiếm thấy, tiềm lực phát triển rất lớn.
“Có khi nào sẽ thức tỉnh thiên phú khác không?” Hàn Vũ có chút tò mò, nhưng cũng không quá để tâm.
“Thuận thế mà làm đi! Nếu là thiên phú khác vậy liền điều chỉnh kế hoạch.”
Đem bánh bao bỏ vào nồi hấp, Hàn Vũ lên phòng chuẩn bị một chút.
Mới thức tỉnh Thông Linh chưa đến hai tiếng nhưng hắn đã có thể cảm nhận sự thay đổi trên cơ thể, dù rất nhỏ nhưng rõ ràng sức lực của hắn đang tăng trưởng.
Hàn Vũ mặc độc một cái quần đùi đứng trước gương quan sát cơ thể mình, cao 1m7, da sáng, khuôn mặt không đến mức xuất chúng, tạm coi là ưa nhìn.
Cả cơ thể bắp thị nở nang rắn chắc, cũng rất cân đối, tỏng thể đầy sức sống, nhưng cũng không có gì quá nổi trội.
Với tiêu chuẩn ở thế giới này, ngoại hình của hắn thật sự rất bình thường.
Bởi vì thể trạng có thể ảnh hưởng đến tư chất cá nhân, nên hoạt động thể dục là bộ môn bắt buộc cho tất cả thiếu niên, ở độ tuổi này sở hữu cơ thể ấn tượng hơn hắn có rất nhiều người.
Điều này cũng sinh ra một mặt trái, đó là những đứa trẻ bẩm sinh có khiếm khuyết cơ thể sẽ gặp phải rất nhiều sự kì thị và phân biệt.
Nhiều bậc cha mẹ thậm chí bỏ rơi con cái ngay từ lúc lọt lòng chỉ vì đứa bé sinh ra thiếu một vài ngón tay.
Nếu là một người bình thường với chế độ sinh hoạt và luyện tập chuẩn chỉnh, cơ thể sẽ hoàn thiện ở tầm 16 - 18 tuổi, đồng thời thuận lợi thức tỉnh Thông Linh.
Khi đó liền có thể đăng kí tham gia lễ Khai Linh, đây là một nghi lễ truyền thống lâu đời, có tác dụng trợ giúp một người đẩy nhanh tốc độ trở thành linh sư cấp 1.
Hàn Vũ đời trước cũng vì mấy tháng sau gặp phải quá nhiều biến cố, đến lễ Khai Linh cơ thể không ở vào tình trạng tốt, ảnh hưởng đến tư chất ban đầu. Mặc dù về sau có thể bù đắp lại tư chất nhưng một bước chậm mười bước chậm, hắn vì chuyện Khai Linh không ổn mà gặp thêm quá nhiều trắc trở.
Lần này, hắn tất nhiên không muốn để điều tương tự sảy ra.
Mặc vào một bộ quần áo thể thao bó người, hắn đi xuống lầu dắt theo chiếc xe đạp ra khỏi nhà.
“Mẹ ơi! Lát nhớ để lại cho con ít bánh bao, đừng bán hết!” Nói xong leo lên xe đạp v·út đi.
Hơn 8h sáng, đường xuống đồi khá dốc, Hàn Vũ không cần đạp mà để chiếc xe tự lao đi.
Ngước mắt nhìn xung quanh, lần nữa quan sát từng cảnh vật trong ký ức.
Vẫn là từng dãy nhà, hành lang, hàng cây xanh, tiếng nói của người bên đường hoà cùng âm thanh gió biển, có vài người Hàn Vũ còn là biết mặt.
Trên đường xá luôn có những người đi cùng một hay nhiều linh thú, đủ loại chủng tộc và hình dạng kì lạ, to nhỏ đều có.
Hàn Vũ lướt qua một bác tài xế đang ngồi trên đầu một con sên khổng lồ dài 2m, ấn tượng nhất là phần vỏ trên lưng của nó lõm xuống thành hình khoang rộng rãi, có bàn ghế đầy đủ xếp trong đó, mấy vị khách ngồi bên trong đang vừa uống trà vừa ngắm phong cảnh.
Sinh vật này là một loại linh thú rất được du khách ưa chuộng, đặt cho cái tên là Sên Viễn Cảnh, dù vậy đừng coi thường tốc độ của nó.
Hàn Vũ bon bon đạp xe đi tới thì tự dưng có mấy quả bong bóng nước va vào người hắn, p·hát n·ổ "độp... độp...".
Nhìn sang thì thấy có mấy đứa nhỏ đang tụ tập trên lề đường chơi đùa cùng một con ếch xanh to cũng bằng đứa trẻ con, đây gọi là Ếch Xà Phòng.
Nó vừa kêu "ộp... ộp..." vừa khônng ngừng phun ra bong bóng nước bay lơ lửng khắp một đoạn đường, lũ trẻ hồn nhiên chạy xung quanh vui đùa.
Ngoài linh thú ra cũng có thể thấy sự xuất hiện của các loại máy móc điện tử như xe điện, biển quảng cáo, đèn giao thông,...
Đây là thành quả của những phát minh công nghệ hiện đại, dù mới chỉ được khai phá mấy trăm năm trở lại đây, nhưng khả năng ứng dụng rộng rãi cho cả linh sư lẫn người thường của nó đã tạo ra một cuộc cách tân bùng nổ trên phạm vi toàn thế giới.
Ngay cả tại một hòn đảo xa xôi như này đều hiện diện đủ các loại máy móc cả điện tử lẫn cơ khí.
Hàn Vũ suy nghĩ bay xa, hắn nhìn về hướng tây, chỉ thấy sau biển khơi chập trùng là từng ngọn núi xếp chồng chéo lên nhau, lấp ló trong mây.
Hắn lúc này thân ở Đông Hải, công nghệ hiện đại của nơi này hay thậm chí cả thời đại này trong mắt hắn đều chỉ là một đống đồ lỗi thời.
Hắn biết phía bên kia bờ đại lục, có một khu vực rộng lớn trù phú phổ biến với địa hình núi cao gọi là Tây Cương.
Hàn Vũ nhớ được hiện tại nơi đó đang âm thầm ấp ủ một cuộc cách mạng công nghệ, cho ra đời một lĩnh vực hoàn toàn mới là 'công nghệ thông tin'.
Sự xuất hiện và phát triển của thứ này sẽ nhanh chóng xóa nhòa biên giới của toàn bộ các vùng lãnh thổ tại Tây Cương, đem công việc truyền tải tin tức đi đến một tầm cao và quy mô chưa từng có.
Tại lần Thánh Chiến tiếp theo nổ ra, đây chính là tiền đề quan trọng để Tây Cương đè đầu cưỡi cổ ba vực còn lại suốt một thời gian dài.
Hàn Vũ có chút phân vân không biết nếu mình thể hiện ra những kiến thức trong tương lai về lĩnh vực này thì chuyện gì sẽ sảy ra? Hắn sẽ được tung hô là thiên tài sao?
"Không đơn giản như vậy!" Hắn lập tức rút về suy nghĩ.
Kiến thức hắn có dù chi tiết và khả quan đến mức nào thì vẫn chỉ nằm lại ở mức độ là ý tưởng và thông tin, để đem nó thực tế hóa còn cần rất rất nhiều nhân tố đi kèm khác; đồng thời cũng sẽ mất không biết bao nhiêu năm để nó được ứng dụng rộng rãi.
Hàn Vũ không muốn mấy chục năm tiếp theo phải làm một gã bác học suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm với một đống máy móc.
Hắn muốn thành cường giả, một vị cường giả tự do, tuyệt đối tự do.
Công nghệ thông tin có giá trị chiến lược không cần bàn cãi, nhưng muốn đem nó phát triển và thu về trái ngọt thì phải đối mặt quá nhiều biến cố nguy hiểm.
Thiên tài công nghệ? Kẻ khai sáng thông tin?
Chưa biết danh hiệu này thu về được lợi ích gì, nhưng thứ hắn nhận được đầu tiên sẽ là sự ràng buộc kinh khủng từ những thế lực lớn và cả sự tham lam, thù ghét đến từ vô số thế lực khác.
Thiên tài c·hết sớm không phải là thiên tài, trên thế giới này chỉ có một loại năng lực tối thượng mà người người theo đuổi, thứ đó tên là 'Sống Lâu'.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi ít phút cũng đến nơi, Hàn Vũ dựng xe trước cổng một phòng tập thể hình rộng lớn khang trang.
Bước qua cánh cửa kính là một thế giới khác biệt, không khí náo nhiệt sục sôi nơi này trái ngược với cảnh bình trên trên phố.
Tiếng nhạc sôi động, tiếng nói cười, tiếng tạ sắt rơi rầm rầm, tiếng hét đầy khí thế.
Bởi vì thể chất không tốt có thể ảnh hưởng tư chất, vậy nên phòng tập thể hình ở đây rất được chào đón, đủ loại người với đủ độ tuổi đều có.
Thanh thiếu niên càng là vì tương lai ra sức, mà người trưởng thành vì thói quen tập luyện từ khi còn trẻ, lại còn là linh sư nên càng trâu bò.
Phòng tập cũng vì vậy chia làm hai khu riêng biệt dành cho người thường và linh sư, ngoài ra nơi này còn cho phép cả linh thú tham gia.
Đi lên tầng hai chính là khu người thường, Hàn Vũ lách người ngang qua hai con chó đeo kính đang nhàn nhã trên máy chạy bộ. Hắn nhanh chóng tìm cho mình một góc chưa bị ai chiếm dụng, đặt balo xuống, đi giày, khởi động qua rồi bắt đầu lắp tạ lên thanh đòn.
Vài hiệp squat nhanh chóng đi qua, mồ hôi vẩy ra, mức tạ lúc này đã lên đến 180kg, đây là giới hạn của Hàn Vũ suốt mấy tháng trời không vượt qua nổi, nhưng hôm nay hắn cảm nhận mình có thể đột phá.
Thật lòng mà nói, trong mắt Hàn Vũ cho dù là thêm một tấn mỗi bên thanh tạ cũng chẳng qua là trò trẻ con, cách đây mấy tiếng hắn còn là Hắc Địa Thần lật tay rời núi, ngửa tay nghiêng trời.
Nếu muốn hắn hoàn toàn có cách để trong thời gian ngắn tăng gấp đôi sức lực.
“Không vội! Làm tốt những việc mình biết bản thân nên làm.” Hàn Vũ tự nhắc nhở bản thân.
Hắn hiện tại còn rất yếu, hắn có tri thức và thông tin, tuy đây cũng là một loại tài sản, nhưng tài sản có thể đem lại sức mạnh cũng có thể đem đến tai họa.
Có tài sản mà không có sức mạnh thì cách tốt nhất là phải giấu thật kĩ, khi nào tích lũy đủ thực lực mới có quyền công khai sở hữu.
Đời trước hắn có thể sống sót bởi vì hắn đủ lý trí, nhưng có thể quật khởi vì hắn đủ điên cuồng, hắn biết lúc nào nên lý trí, lúc nào nên điên cuồng.
“Đi từng bước vững chãi mới là khôn ngoan lúc này.” Hàn Vũ dừng suy nghĩ, đứng dậy, lắp tạ.
Thêm 5kg mỗi bên, tổng 190kg, đưa gáy kê lên thanh đòn, tay nắm chặt thanh sắt, nhích người đẩy tạ khỏi giá đỡ, lùi nửa bước, chân rộng ngang vai, hít sâu, hạ thấp trọng tâm, từ từ ngồi xổm xuống, giữ lưng thẳng, gồng chặt cơ bụng.
“Ah... ah...” Gồng hết sức đứng lên đồng thời thở mạnh.
“Rầm...” Tiếng thanh đòn đặt lên giá đỡ phát ra, Hàn Vũ vừa đánh vỡ giới hạn bản thân, mà còn là đẩy lên một đoạn rất dài.
Phải biết rằng hắn đã tập luyện 7 năm dòng dã, tập cường độ cao suốt nhiều năm nay, ở cấp độ này nếu dùng cách thông thường muốn tăng thêm 2-3kg mức tạ ít nhất phải mất hàng tháng trời.
Cũng chỉ có lực lượng siêu phàm mới có thể trong vòng mấy tiếng giúp hắn tăng lên 10kg mức tạ.
Đây mới chỉ là Thông Linh cấp 0, thực chất đây chỉ được coi một cái quá độ, nhiều nơi còn không công nhận đây là một cấp độ của linh sư, vì cùng thường nhân không khác biệt.
Giai đoạn này chủ yếu là để cơ thể quen thuộc với linh khí, đồng thời bồi dưỡng một chút cường độ thân thể, phục vụ cho việc học tập những năng lực siêu phàm sau này.
190kg có lẽ đã là giới hạn hôm nay của hắn, nhưng Hàn Vũ vẫn quyết định thêm tạ.
Chỉ có khiêu chiến giới hạn mới có cơ hội vượt qua giới hạn, Nỗ Lực cũng là một loại linh kỹ.
Thêm 2kg mỗi bên, tổng 194kg...
Rập...! tiếng tạ sắt va vào nhau.
“Gắt thế! Chơi nổi không đấy?”
Hàn Vũ vừa lắp xong tạ thì có người vỗ vai, hắn ngoái đầu nhìn lại.
Phía sau là hai nam thanh niên cơ bắp cuồn cuộn, một người cao ngang hắn còn người kia hơn hắn một cái đầu, thân hình mét tám lực lưỡng không thua gì người trưởng thành.
Thằng đô con này là Nam, đứa còn lại cũng là người vừa mở miệng là Tuấn, cả 3 là bạn thân từ nhỏ.
“Bớt khịa, tao Thông Linh rồi!” Hàn Vũ lau mồ hôi, vừa cười vừa nói.
“Hả? Linh là con nào?” Tuấn hỏi lại.
Bốp...! Nam kí đầu Tuấn. “Bớt giỡn! Chị tao tên Linh nha mày.”
“Haha... làm gì căng! Tối nay bắt nó khao, kêu thêm chị mày đi cùng đê!” Tuấn hồ hởi.
“Có mặt mày thì còn lâu bả mới đi.” Nam đáp.
Câu chuyện của cả ba cứ đơn giản như vậy tiếp diễn.
Nói chuyện xã giao không lâu thì có một cô gái trẻ tuổi dáng người như được điêu khắc, khuôn mặt như tranh vẽ bước vào phòng tập.
Cô đi đến đâu thì thanh niên chỗ đó dừng tập mấy giây, cuối cùng dừng lại cách chỗ 3 thằng bạn thân đang đứng một đoạn.
“Tao đi trước.” Tuấn không biết rút ở đâu ra một lá bài 3 bích, nói xong liền bước đi.
“...” Hàn Vũ và Nam đứng hình nhìn nhau, mấy giây sau kẻ đô con hơn lập tức quay người.
“Tao có phiếu bé ngoan, giấy khen học sinh giỏi, đợi tao!” Nam vừa nói vừa chạy theo Tuấn, vấp phải cục tạ suýt ngã.
Hàn Vũ ngẩn người, hắn nhìn về phía hai con người đã từng rất thân thuộc, bỗng trong mắt xuất hiện thêm một bóng hình vừa lạ vừa quen.
Đó là hình ảnh chính hắn năm 15 tuổi chạy theo hai con người kia, chỉ tay nói lớn: “Bố tao có công hi sinh vì đảo, bay để tao!”
Hàn Vũ chớp mắt, ảo giác tan biến, hắn vẫn đứng đây, tay vịn lên thanh tạ, trầm mặc không nói câu gì...
Nhìn vào chính mình trong gương, thiếu niên một ngàn tuổi thì thầm chẳng biết cho ai nghe:
“Ai rồi cũng thức tỉnh một cái thiên phú thứ hai, nó tên là... Thay Đổi.”