Chương 31: Truy tìm Lệ Phi.
Cả căn phòng yên tĩnh từ trong ra ngoài, Vân tiến lên một bước đi, lấp sau mặt bàn là mấy xác c·hết nằm ngổn ngang chồng chéo, khung cảnh máu me kinh tởm đập vào mắt khiến cô gái mười tám phải bịt miệng quay mặt đi.
Thở dốc mấy hơi, cô nàng lấy hết can đảm nín thở tiến đến, Trấn Thú Lục Hoàn được kích hoạt bay ra lơ lửng trên đầu.
Bảy cái xác cả nam lẫn nữ, toàn bộ là nhân viên thuộc cửa hàng này, còn tốt không có Lệ Phi trong đó, Vân may mắn thở phào một hơi nhưng trong lòng không hề thả lỏng chút nào.
Cô nàng lại nhớ đến một việc, chạy qua phòng sơ cứu bà Hồng, người phụ nữ không nằm trên giường mà lại co quắp dưới đất, giống như vừa trải qua những cơn đau hết sức kinh khủng.
Cô từ từ đến gần sờ vào cổ bà ta, mạch đã ngừng nhưng cơ thể còn chưa lạnh.
“Ai…? Là ai làm?” Vân nghiến răng la lớn, xoay người bước ra ngoài.
“Anh Phi! Anh đâu rồi.” Cô lôi ra thoại ốc bảo, cố gắng liên lạc cùng Lệ Phi nhưng không được, cô sực nhớ ra một việc, vội vã chuyển tín hiệu gọi cho người khác.
“Bạch Ưng đội trưởng! Đến đây ngay đi, có việc gấp…”
Ít giây sau, Ngô Thiên Vân thu về thoại ốc bảo, tranh thủ trong lúc chờ đợi đồng đội tìm kiếm tung tích của anh chàng Lệ Phi bí ẩn.
Cô chạy một mạch ra quầy hàng, lúc nãy cô hơi vội vàng nên không để ý, giờ mới thấy tấm biển treo trên cửa đã bị lật ngược, dòng chữ “Mở Cửa” nằm trong này đồng nghĩa với hai chữ “Tạm Đóng” sẽ được bày ra ngoài, cửa hàng đang trọng trạng thái tạm ngưng phục vụ.
Lại quan sát một vòng, các loại tài liệu cùng linh bảo trong tủ kính không có dấu hiệu bị động đến.
Vân được biết những thứ này muốn lấy ra cần có cả linh kỹ và linh bảo được thiết kế riêng như chìa khóa, nếu có người cưỡng ép lấy đồ sẽ có báo động ngay lập tức.
“Kẻ ra tay sợ kích hoạt báo động nên không trộm đồ… hay là căn bản không hề có mặt ở đây?” Vân cố gắng vận dụng hết đầu óc suy luận, thủ đoạn g·iết người này cùng với những gì cô nhìn thấy tại Đền Ông Tiên rõ ràng là một.
Thế nhưng theo "Lệ Phi" suy luận, đối phương cùng lắm chỉ có thể thực hiện năng lực này với toàn bộ người dân thôn Kỳ Sương, nơi này là trung tâm thị trấn đảo Kỳ Vân, vị nữ quản lý kia ít nhất cũng là linh sư cấp 3, kẻ kia chẳng lẽ còn có thể không một động tĩnh g·iết c·hết cô ta cùng mấy nhân viên còn lại.
“Chẳng lẽ năng lực kia có thể thực thi trên toàn bộ người dân trên đảo sao? Không thể nào…!” Vân không dám tin tưởng suy luận của mình, cô gọi về Lam Hải Nhãn Miêu rồi quay lại phòng luyện bảo hi vọng tìm ra gì đó.
Tổng thể căn phòng không có gì biến động, ngoài mấy xác c·hết ra chỉ có một góc nơi mấy hộp gỗ rơi lung tung chồng chéo, chính là đống tài liệu luyện bảo đã xài hết.
“Bông! Đứng yên đừng nghịch.” Vân thấy con mèo của mình đang nghịch ngợm mấy cái vỏ hộp, nói to nhắc nhở.
Miu Bông vẫn không ngừng lại, còn kéo lấy một cục giấy vo tròn nhảy lên bàn, đến trước mặt Ngô Thiên Vân.
“Meoo… Meoo…” Con mèo lông trắng kêu lên giải oan, cặp mắt hai màu long lanh như đang giận dỗi, dùng chân gạt gạt vật lạ vào tay cô chủ.
“Sao…? Cái này hả?” Vân hiểu ý, cầm lấy cục giấy vo tròn mở ra.
“A…” Cô nàng hét toáng lên vứt cả đồ vật trong tay. “Chó c·hết! Đùa tao hả Bông?”
Vân giật nảy cả mình chửi đổng lên, trong mảnh giấy kia vậy mà lại là một con đỉa, chưa kịp giận dỗi thì ánh mắt cô lóe sáng.
“Thứ này… chẳng lẽ là do anh Phi cố tình để lại?” Vị Ngô gia vệ trẻ tuổi nhất lịch sử cuối cùng cũng nhận ra mấu chốt, với tay nhặt lại mảnh giấy kia cố gắng nhìn kĩ, còn kích hoạt cả linh bảo điều tra.
Loay hoay một hồi không thu hoạch được gì, cô nàng lấy hết can đảm, vượt qua cảm giác ghê tởm nhặt con đỉa kia lên, khác với suy nghĩ của cô, con vật gớm ghiếc đ·ã c·hết khô từ bao giờ, mềm oặt không chút động đậy.
Vân tiếp tục đánh giá, con đỉa này rất có thể là thứ mà cô và thợ săn Lệ Phi bắt được trong rừng sáng nay, hiện tại không hiểu ra sao đ·ã c·hết khô.
“Nếu anh Phi cố tình để lại thứ này, vậy rất có thể anh ta b·ị b·ắt đi, nhưng rốt cuộc con đỉa nằm trong tờ giấy là có ý gì?” Vân đau đầu suy nghĩ.
Một tờ giấy trắng bình thường, chất liệu cũng không có gì đặc thù, lật đi lật lại đều không thấy gì đáng chú ý, thế nhưng trực giác nói cho Vân biết trong này nhất định có bí mật.
Cô nhớ lại những chuyện từng xảy ra sáng nay, đó là khi được đưa cho cục đất nhìn hết sức vô hại, sau đó Lệ Phi bảo cô cho nước vào…
“Hiểu rồi…!” Vân vội vàng lấy ra chai nước, nhỏ vào mảnh giấy nhăn nheo.
Một giọt… một giọt… lại một giọt…
Vân kìm chế tính hiếu kì, kiên nhẫn đổ vào từng giọt sợ làm hư mảnh giấy…
Đáp lại nỗ lực của cô, sau vài chục giây, mảnh giấy… ướt sũng, ngoài ra không có gì thay đổi.
“Sao lại…? Chẳng lẽ… A… Đúng rồi!” Vân sực nhớ đến cuộn giấy mà Lệ Phi để ở đầu giường, lập tức lôi ra xem xét.
Tờ giấy cuộn tròn được mở ra, chất liệu cứng cáp, không có một chữ cái hay kí hiệu nào, cô nàng không đợi được đổ mạnh chai nhựa trong tay một cái, nước sạch văng tung tóe.
Bên ngoài thị trấn, Bạch Ưng cùng Hắc Khuyển như hai vệt đen bay v·út qua từng mái nhà.
Dù không muốn nhưng một khi tiểu thư họ Ngô kêu cứu, bọn họ không thể từ chối, chưa kể cô ta còn nói có án mạng quan trọng, thủ phạm rất có thể chính là mấy người nhà họ Phạm.
Đến trước cửa tiệm thì cũng đúng lúc Ngô Thiên Vân lao ra ngoài, sắc mặt hoảng hốt như vừa mất thứ gì hết sức quan trọng, vừa nhìn thấy hai người liền hô lớn.
“Đội trưởng! Mau thông báo toàn bộ người dân rời khỏi đảo…”
“…” Hai người đàn ông một gầy một béo quay mặt nhìn nhau.
“Nhanh đi! Không có thời gian giải thích đâu.” Vân vội vã thúc dục, biểu lộ như sắp tận thế đến nơi.
“Kẹo… Vân tiểu thư!” Bạch Ưng lạnh lẽo cất lời.
Thái độ của cô nàng làm hắn bực mình một chút nhưng cũng không hấp tấp, đang tính trấn an cô ta thì Ngô Thiên Vân đã lập tức lao v·út đi không thèm nói thêm một câu.
“Ây…!” Hai người đàn ông đồng loạt nhăn mặt, hơi lúng túng nhìn nhau một cái nhưng rất nhanh gật đầu hiểu ý, lâp tức đuổi theo.
Vân thúc dục linh kỹ lao đi trong tâm trạng đầy hỗn loạn, linh áp cấp bốn lan tỏa khiến cả khu phố nhốn nháo nhưng cô không quan tâm, trong đầu cô lúc này chỉ có Lệ Phi và những ký ức vừa trải qua.
Nàng tiểu thư quyền quý trong lúc dạo chơi mệt mỏi định thuê tạm một căn phòng ngủ qua đêm, vô tình gặp được một anh chàng phòng bên nhìn qua không có gì đặc biệt.
Bất ngờ tối đó cô gặp ma, sự việc hi hữu này vô tình kết nối hai con người xa lạ với nhau.
Anh ta luôn có những hành động hết sức kì lạ, cách nói chuyện khiến người khác bực mình và lúc nào cũng bình tĩnh đến bất thường, càng như thế càng khiến cô tiểu thư tò mò.
Sáng sớm, anh ta không hiểu sao tự dưng khuyên cô nên dời đi, bản tính hiếu kì và nghịch ngợm thúc dục cô làm điều ngược lại.
Càng tiếp xúc nàng tiểu thư càng bị người này chọc giận, anh ta không đẹp mã cũng chẳng ga lăng, đã vậy còn hay khoe khoang kiến thức, cộng thêm phong thái điềm tĩnh cùng tính tình trầm mặc khó dò, tất cả tạo ra một loại khí chất có phần đáng ghét nhưng cũng đầy ma lực.
Tựa như một cuốn sách mà dù bạn không cảm thấy hay, lại không tự chủ được tiếp tục đọc, muốn xem tại sao nó dở như vậy, liệu phần sau có gì khá hơn không?
Nàng tiểu thư bất giác bị kéo vào câu truyện của anh chàng hơn tuổi có giọng nói trầm ổn, rồi những sự kiện kinh hoàng xảy ra, từng lớp bí mật dần hé lộ làm cô sững sờ.
Anh chàng kia đáng ghét kia hóa ra không hề đáng ghét, chỉ là một kẻ lang thang cô độc cùng một trái tim dũng cảm chứa đầy mất mát.
Ngay khi nàng tiểu thư cảm thấy mình đã hiểu được cái hay của cuốn sách kia, muốn dành hết tâm sức để đọc tiếp, nó bỗng dưng biến mất.
“Khi có người đọc được những dòng này, khả năng cao tôi đã gặp phải truyện không hay, trên hòn đảo này nhất định ẩn chứa bí mật kinh hoàng, rất có thể liên quan đến tính mạng của toàn bộ người dân.
Nhà họ Phạm ở thôn Kỳ Sương là tình nghi số một, không nên vội vàng t·ấn c·ông họ, rất có thể đối phương có năng lực điều khiển tâm trí sinh vật khác, cần hết sức cẩn thận, tốt nhất để thường dân di tản sau đó thông báo Ngô gia.
Cuối cùng, tôi sinh ra tại Đảo Huyết Thạch, nếu được vọng hải trên đỉnh núi Trường Lệ thì tốt quá… Cảm tạ ngàn lần!”
Đây là những lời mà Hàn Vũ để lại trên tờ giấy kia.
Ngô Thiên Vân nắm chặt di thư của anh chàng họ Lệ, khóe mắt hơi đỏ lên, dù mới biết nhau một ngày nhưng quá nhiều sự kiện cùng cung bậc cảm xúc xảy đến, thiếu nữ mới lớn cảm giác mình vừa trải qua một giấc mơ vậy.
Cuối cùng cô đã hiểu, cuốn sách dù không hay, dù có nhiều điểm khó hiểu, nhưng chúng ta vẫn muốn đọc tiếp, bởi vì có lẽ ngay từ khi lật ra những trang đầu tiên, ta đã biết đây có thể là cuốn sách đặc biệt mà ta khó được xem lần thứ hai trong đời.
“C·hết tiệt! Đồ Phi ngu... nhất định phải sống!” Nắm chặt một linh thú hình dáng ốc sên trong tay, trong lòng Vân không ngừng gào thét.
Thoại Ốc Sên là loại linh thú vô cùng thường thấy với khả năng kết nối tín hiệu từ khoảng cách xa, nó cũng chính là luyện bảo sư tạo nên thoại ốc bảo.
Những vỏ ốc cùng được tạo ra bởi một con thoại ốc sên có thể kết nối với bản thể của nó trong khoảng cách nhất định, từ đó liên lạc cùng nhau, bản thân thoại ốc sên cũng có thể cảm nhận được vị trí của những Thoại Ốc Bảo do chính nó tạo thành.
Con ốc sên trên tay Ngô Thiên Vân mang hình dáng khá đặc thù của cô nàng, đầu ốc sên đội mũ rộng vành, hai con mắt lồi đâm xuyên qua vành mũ, cái thoại ốc bảo Ngô Thiên Vân đưa cho Lệ Phi vào buổi trưa từng là vỏ của nó.
Thông qua con linh thú này, cô biết được linh bảo kia hiện đang ở đâu đó tại nơi hai người kiểm tra nước biển lúc trưa nay.
Cô nàng điên cuồng lao về hướng tín hiệu, linh áp lan tràn cùng hư ảnh huy hiệu Ngô gia vệ trên đầu đẩy lùi hết thảy người đi đường sang một bên.
Đến bờ biển phía đông hòn đảo, Vân gọi ra Lam Lam, con Thủy Tinh Linh chịu điều khiển của chủ nhân chìm dần xuống sóng nước lăn tăn.
Ánh trăng mờ ảo dần trồi lên từ mặt biển, hai nam Ngô vệ đuổi tới ngay sau đó.
“Vân tiểu thư! Người đâu?” Bạch Ưng lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt khó nghe pha chút bực mình.
“Hai anh mau liên lạc đảo chủ, s·ơ t·án toàn bộ người dân khỏi đảo càng nhanh càng tốt.” Vân nói, mắt không rời mặt nước trập trùng.
“Không thể! Đã xác định mục tiêu còn tại trên đảo, làm vậy sẽ để đối phương có cơ hội chạy mất.” Bạch Ưng nhấn giọng.
“Người dân sắp c·hết hết rồi, còn lo nhiệm vụ cái gì?” Vân gắt lên.
“Cái gì?” Cả Bạch Ưng lẫn Hắc Khuyển cùng lên tiếng đầy kinh ngạc.
Tiếp đó Ngô Thiên Vân thuật lại vắn tắt cho họ nghe những chuyện mình trải qua trong một ngày vừa rồi, cũng nói luôn những thông tin nhờ người điều tra được.
“Theo anh ta, tất cả việc vừa xảy ra rất có thể bắt nguồn từ một loại tồn tại tên là hồn thú…” Vân chốt hạ bằng câu nói mà trước đó chính mình cũng không mấy tin tưởng.
Nhìn tờ giấy mà chàng trai họ Lệ để lại, đối chiếu với những sự kiện trong lời kể của Ngô Thiên Vân, Bạch Ưng nổi lên đủ loại ý nghĩ, hắn thấp giọng nói ra suy đoán:
“Lệ Phi… có rất nhiều điểm đáng ngờ, không loại trừ khả năng người này là đồng lõa với nhà họ Phạm.”
“Không! Anh Phi không phải, nếu không khi biết tôi là Ngô gia vệ anh ta đã sớm bỏ chạy rồi, không có chuyện…” Vân kịch liệt phản bác.
“Cần tìm ra người trước…! Không nên suy luận theo cảm tính.” Bạch Ưng nhấn giọng.
“Tìm được! Ah…!” Vân mừng rỡ hét lên sau đó lại ỉu xìu xuống ngay lập tức.
Một cột nước từ dưới biển dâng lên, biến thành hình dáng nửa người trên Nhân tộc, trong tay cầm theo một cái thoại ốc bảo.
Vân biết rõ đây chính là thứ mình đưa cho Lệ Phi mười mấy tiếng trước, cô thông qua thoại ốc sên trong tay cảm ứng tìm được, để cô thất vọng là người cần tìm thì không chút tung tích.
“Sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác.” Cô nàng cắn răng, tiếp tục điều khiển Lam Lam chui xuống biển, quyết tâm tìm cho ra tung tích Lệ Phi.
“Anh không định s·ơ t·án người dân à?” Cô nàng quay sang hỏi Bạch Ưng.
“Hmm...sao làm vậy được? Mục tiêu rất có thể đang còn trên đảo, tìm cho ra rồi nói sau.” Bạch Ưng hừ lạnh trả lời.
Vị đội trưởng này cũng không chỉ biết đứng nhìn, kích hoạt Không Khiếu gọi ra một con linh thú to lớn với lớp da trơn bóng.
Con vật hình dáng cá đuối mỏng dẹp, từ đầu đến đuôi dài hơn năm mét, hai vây dang rộng như một cánh diều khổng lồ, cặp mắt lồi cũng to bằng cả đầu người.
Chuyên môn của Bạch Ưng là điều tra, tại vùng đảo đứng đâu cũng thấy biển này, hắn đương nhiên có công cụ để thực hiện những nhiệm vụ dưới nước.
【Bài Thủy Hải Diêu Ngư】
Chủng tộc: Hải Diêu Ngư
Chủng kỹ:
[Thông Linh]
[Bài Thủy] (C)
‘Tiêu hao linh khí, giảm trừ lực cản và áp xuất nước xung quanh.’
Đây là loại linh thú chuyên sống ở đáy đại dương, một con Bài Thủy Hải Diêu Ngư cấp 4 có khả năng tùy ý lặn sâu cả ngàn mét, chủng kỹ Bài Thủy không chỉ khiến nó miễn giảm phần nào các loại công kích hệ thủy, mà còn cho phép chủng tộc này dễ dàng lên xuống giữa các tầng nước, không sợ chênh lệch áp xuất tác động vào cơ thể.
Vì vậy ngư dân còn đặt cho nó biệt danh là Tàu Ngầm Sống.
“Rào…” Cá đuối lao xuống biển làm dấy lên từng đợt sóng.
Cả ba người không cần nói cũng hiểu ý nhau nhảy lên lưng con cá to lớn, kích thước này nếu chỉ có linh khiếu cấp 4 là không thể chứa đựng, Bạch Ưng là dựa vào thiên phú Biến Dạng mới có thể đem theo sinh vật này.
Linh áp lan tỏa, từng người kích hoạt Thủy Y Bảo để trên mình có thêm một màng nước ngăn cách.
Cá đuối khổng lồ chở theo ba người trên lưng chìm vào mặt nước in bóng đêm trăng.
Con vật sau đó bá·m s·át đáy biển mà lướt đi cực nhanh, Bài Thủy giúp cho ba vị Ngô gia vệ dễ dàng đứng trên người nó mặc cho đây là môi trường dưới nước, hai mắt lồi lóe sáng như đèn điện chiếu rõ khung cảnh đại dương tuyệt đẹp.
Vân không có tâm trạng ngắm cảnh, cô bồi hồi quan sát mọi thứ xung quanh, đáy biển về đêm đang yên tĩnh như b·ị đ·ánh thức, đủ loại sinh vật bị linh áp hù dọa bơi dạt về hai bên.
Tàu ngầm sống không hổ danh là tàu ngầm sống, sau ít phút đã trinh sát cặn kẽ cả vài cây số bờ biển, dù vậy vẫn chưa thể tìm ra thứ cần tìm.
Lại thêm vài chục phút, soi xét đến từng cọng rong rêu đều không có kết quả, phạm vi tìm kiếm được mở rộng.
Giữa làn nước âm u, ánh trăng mập mờ chiếu rọi bị bẻ cong thành những vệt sáng uốn lượn trên lưng sinh vật biển khổng lồ, hai vây cá khuấy động đưa cơ thể lướt nhanh trong nước, ánh sáng từ hai mắt chiếu rọi tuần tra tứ phía.
Bạch Ưng lúc này đã trở về hình dáng bình thường, hắn đứng phía trước nhất ngay giữa hai mắt Hải Diêu Ngư, nét mặt sắc lạnh mặc cho nước biển tràn qua, điềm tĩnh quan sát từng động tĩnh nhỏ nhất.
Vân thì không được như vậy, cô nàng dần mất kiên nhẫn nhưng lại không biết làm gì hơn, dự cảm chẳng lành khiến cô đứng ngồi không yên, một con cá lớn bơi qua cũng làm cô giật mình.
Hắc Khuyển thì một vẻ không mấy quan tâm, toàn bộ nghe theo đội trưởng chỉ đạo.
“Chỗ kia…” Tiếng nói oang oang trong làn nước, Bạch Ưng chỉ tay, con Hải Diêu Ngư nghe lệnh bơi chậm lại, cơ thể uyển chuyển đổi hướng rồi hạ dần độ sâu.
Từng khóm rong rêu bị linh áp đẩy dạt về hai phía, đưa ba người thẳng tiến đến một cột đá vững chãi, dựng thẳng như một ngón tay chỉ trời giữa lòng đại dương thâm ảo.