Chương 32: Mặt Trời Đỏ.
Giữa mặt biển về đêm tĩnh lặng như tờ, bất thình lình một xoáy nước rộng hàng chục mét hình thành không chút báo trước, nước tại khu vực xung quanh theo đó sôi trào.
Dòng xoáy như khoét sâu vào mặt biển, làm lộ ra một cột đá dựng thẳng dài tầm mét rưỡi, nước biển còn đọng lại chảy dọc theo thân cột.
Ở dưới nước trông thứ này hết sức hài hòa tự nhiên, nhưng khi lộ diện dưới ánh trăng có thể nhìn ra ngay chỗ bất thường.
Quan sát kĩ có thể dễ dàng phát hiện dấu tích của dong rêu bị giật đứt, chân san hô bị bẻ đi, mấy khe hở trong kẽ đá còn lưu dấu vết kì cọ rất mới mẻ, bề mặt đá quá sạch so với bình thường.
Không có sinh vật biển nào sẽ rảnh dỗi làm việc này, nhất định là do con người động tay.
Đây cũng chính là điểm đáng ngờ khiến Bạch Ưng phát hiện ra thứ này.
Việc sau đó là Vân lập tức điều khiển Thủy Tinh Linh tạo xoáy nước đưa cột đá lộ thiên, giúp đồng đội dễ dàng quan sát như hiện tại.
Bạch Ưng đặt chân xuống đáy biển tiến lại gần vật thể đáng ngờ, cẩn thận đi dạo một vòng xung quanh, không thấy bất thường mới đưa tay chạm vào, linh áp lan tỏa.
Thiên phú [Biến Dạng] không chỉ giúp người sử dụng biến đổi hình dáng bên ngoài của vật thể, mà còn có thể thăm dò cấu trúc từ trong ra ngoài của mục tiêu, cấp độ càng cao càng có thể điều tra sâu và chi tiết hơn.
Linh khí tiêu hao truyền vào trong cột đá, chỉ ít giây sau, ánh mắt Bạch Ưng hiếm hoi lóe lên vẻ vui mừng, khóe miệng càng không kiềm chế được mà nhếch lên thật cao, quay mặt lại nhìn Hắc Khuyển mà nói:
“Thời của anh em mình đến rồi!”
“Sao?” Hắc Khuyển không hiểu gì, cố gắng kéo khẩu trang xuống ngửi ngửi vẫn như không.
“Anh phát hiện gì hả? Nói nhanh đi.” Vân không nhịn được thắc mắc, vẻ mặt nóng lòng không đợi nổi.
“Ừm…” Quay lại nhìn cô nàng, Bạch Ưng mới chột dạ nhớ ra bên cạnh mình là em gái Ngô Thiên Quý, khựng lại hơi khó sử nhưng sau mấy giây suy nghĩ, hắn quyết định nói ra chân tướng.
“Bên trong tảng đá này là một cái tổ bảo có năng lực pha loãng linh thủy rồi đẩy ra ngoài, hai người đoán ra gì không?”
“Chẳng lẽ…” Hắc Khuyển lập tức có suy đoán.
“Linh thủy ở đâu ra? Chẳng lẽ… Ah… Linh tuyền.” Vân ngờ ngợ mất mấy giây rồi linh cơ lóe lên một cái hiểu ra vấn đề.
“Ừm…! Dưới hòn đảo này nhất định có dấu một linh tuyền. Mà… có người còn đang lén lút sử dụng một mình.” Bạch Ưng nói đến đây thì ngưng lại một chút, sắp xếp suy nghĩ trong đầu rồi tiếp tục giảng giải.
“Khả năng chỉ có một người hoặc một nhóm nhỏ sử dụng linh tuyền này, linh thủy không được sử dụng hết dẫn đến linh tuyền quá tải, người kia lại sợ bị phát hiện nên không dám bán linh thủy ra ngoài, chỉ có thể tạo một đường ống dẫn linh thủy ra biển, lại đặt tổ bảo này ở đây để pha loãng linh thủy sau đó mới đẩy ra môi trường, thực sự là rất cẩn thận… Đáng tiếc.” Bạch Ưng nói xong trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
Hắc Khuyển lúc này cũng đi vào quan sát, dùng móng tay nhọn gảy gảy mấy lớp rong rêu, gật gù nói: “Đáng tiếc cột đá để lâu ngày bị rong rêu cùng san hô kí sinh làm tắc nghẽn đường ra của linh thủy, người kia đành phải đến đây làm sạch thứ này, phải không đội trưởng?”
Bạch Ưng mặt ngoài không lộ chút cảm xúc nhưng trong lòng thì cười thầm may mắn, đối phương mới chỉ đến đây dọn dẹp chưa lâu, vậy nên các dấu tích còn rõ ràng.
Nếu không có những sự kiện vừa rồi, để một thời gian nữa qua đi, dù là hắn lại tuần tra như hôm nay cũng không dám chắc có thể phát hiện ra thứ này, sự trùng hợp này không phải là may mắn thì là gì.
“Lén lút trộm đồ của người khác, xem ra là trời cũng giúp Ngô gia.” Bạch Ưng nhìn qua cô nàng bên cạnh. “Vân tiểu thư! Kẻ tình nghi rất có thể đang ẩn núp trong linh tuyền, người cô cần tìm khả năng cũng đã b·ị b·ắt đến đó… Nhưng linh tuyền lại là đồ riêng của Ngô gia… Chúng tôi cũng không dám tùy tiện.”
Bạch Ưng nói rồi liếc mắt đầy ẩn ý.
Theo luật thì mọi linh tuyền trên quần đảo Trường Xa, dù được phát hiện hay chưa đều là tài sản riêng của Ngô gia, người khác nếu tìm được linh tuyền mới chỉ cần báo lại sẽ được trọng thưởng, nhưng không được tùy ý động vào tài sản bên trong.
Tất nhiên, nếu trong trường hợp khẩn và được người nhà họ Ngô đồng ý thì lại khác.
Bạch Ưng đương nhiên muốn đi vào vơ vét một phen, một cái linh tuyền chưa bị khai thác không ai đoán được bên trong sẽ có thiên tài địa bảo gì, nhưng nhất định là có.
Đáng ghét là lúc này lại có Ngô Thiên Vân đứng ở đây, nhưng chỉ cần cô ta đồng ý thì mọi chuyện liền dễ bàn, mà hắn cũng có thể an toàn hơn thăm dò linh tuyền.
Dù sao lúc này vẫn đang trong nhiệm vụ, bên trong linh tuyền nhất định có kẻ địch không dễ chơi, Bạch Ưng không có tham quá mất khôn, hắn cũng giống Hàn Vũ, muốn đem theo tiểu thư nhà họ Ngô làm bùa hộ mệnh.
Bạch Ưng tự tin với tính cách của cô nàng nghịch ngợm này, cô ta sớm sẽ không đợi được mà đi vào tìm tay họ Lệ kia.
Sự thật đúng như hắn nghĩ, Vân lúc này tâm tình đã hỏng bét chỉ muốn nghĩ cách cứu Lệ Phi càng nhanh càng tốt.
“Đội trưởng! Có cách nào xác định mấy người kia hiện tại đang núp trong linh tuyền không?” Vân hỏi câu này coi như đồng ý nhưng với điều kiện phải xác định vị trí người cần tìm.
“Ừm... Có…” Bạch Ưng hơi lưỡng lự trả lời. “Nhưng cần có máu của người cùng huyết thống, hoặc của một sinh vật vô cùng gần gũi với đối tượng."
Nói xong hắn mở ra linh khiếu giữa ngực, lấy ra một kén trùng màu đỏ tươi kì dị, sau khi được ra ngoài liền lộ ra hai con ngươi vằn vện ghê rợn vô cùng.
“Cừu Huyết Trùng." Vân lập tức nói ra tên của thứ này, cũng không phải cô kiến thức uyên thâm, mà bởi hung danh của loại linh thú này sớm đã như sấm bên tai.
Trung đại có thể không phải là thời kì tranh đấu khủng kh·iếp nhất, nhưng nhất định là khoảng thời gian nhân tộc đổ máu nhiều nhất trong suốt trăm ngàn năm trở lại đây.
Nhân tộc n·ội c·hiến, vạn tộc lầm than.
Câu nói này không sai, nhưng còn chưa đủ để tả hết những đau thương mà toàn bộ sinh linh trên mảnh đại lục phải hứng chịu suốt gần một vạn năm đó.
Tìm hiểu lịch sử thời trung đại, có văn nhân cảm khái như sau:
"Máu nhuộm tứ hải
Đỏ thẫm sơn hà
Thiên hạ một màu huyết tinh
Nước mắt chúng sinh nhiều hơn biển cả.”
Tại cái thời kì mà tuổi thọ trung bình của toàn Nhân tộc không vượt quá 30 ấy, không ai đếm xuể có bao nhiêu máu đã phải đổ, nhưng ai cũng nhớ được có bốn con quái vật đã vùng lên từ trong biển đỏ.
Huyết Nguyệt Ma Quân, Mặt Trời Đỏ, Vị Máu Thần, Huyết Đế…
Bắc Nguyên, Đông Hải, Tây Lĩnh, Nam Hoang…
Tứ vực không hẹn mà cùng sản sinh ra bốn vị linh sư đồng tu huyết đạo, biến cả đại lục thành lò sát sinh tuyệt vọng nhất.
Kỳ Nhân Ký Sự có ghi…
Đông Hải thời kỳ trung đại, tại một hòn đảo nhỏ tiếp giáp Trùng Hải, có một thanh niên tên thật Mạc Lãnh, sinh thời cũng chỉ là một nông dân thuần phác như bao người.
Chiến tranh tràn qua ngôi làng phá tan cuộc sống yên bình, toàn bộ phụ nữ gồm cả vợ con Mạc Lãnh bị cưỡng ép mang đi, còn hắn cùng trai tráng thì bị đ·ánh c·hết rồi đem đi chôn tập thể.
Hôm ấy mặt trời đỏ rực như hòn lửa, một cơn đ·ộng đ·ất tạo thành vết nứt mở đôi hố chôn xác, hai bàn tay đỏ lòm bò lên từ trong máu và cát.
Mạc Lãnh không c·hết, hắn nhấm nuốt xác thịt đồng loại cùng đau khổ mà sống sót.
Sau đó Trùng Hải có biến, thần thú q·ua đ·ời, nông dân Mạc Lãnh may mắn đạt được truyền thừa trùng tộc, quyết tâm tu luyện nung nấu hi vọng tìm về gia đình.
Trời đất có lẽ muốn đền bù cho Mạc Lãnh, đáng tiếc là ông trời cũng có lúc sai lầm.
Để tìm vợ và con gái, hắn nghiên cứu lai tạo thành công một loại linh trùng được nuôi dưỡng bằng máu.
Ấu trùng toàn thân trắng nõn, ăn máu mà sống, khi lớn trên thân mọc đầy vệt đỏ, có năng lực cảm ứng máu tươi từ những người cùng huyết thống.
Mạc Lãnh đặt cho chủng tộc này cái tên là Thân Huyết Trùng, biểu thị hi vọng muốn nhờ nó mà tìm về người thân, thỏa mãn ước nguyện gia đình đoàn tụ.
Thân Huyết Trùng không phụ lòng chủ nhân, để Mạc Lãnh tìm lại được vợ và con gái thất lạc sau nhiều năm xa cách, thế nhưng lần hội ngộ này không làm hắn hạnh phúc, chỉ có triệt để tuyệt vọng cùng điên cuồng.
Sau cái ngày định mệnh ấy, vợ và con gái hắn b·ị b·ắt đi rồi tiến hành tẩy não, trở thành đồ chơi cho binh sĩ.
Sau khi binh đoàn kia giải tán, họ lại bị bán cho một nhà thổ để làm búp bê sống phục vụ khách làng chơi.
Hôm ấy mặt trời đỏ thắm như máu tươi, giống hệt màu tròng mắt của Mạc Lãnh, mấy trăm xác người bị treo trên nhà thổ, ánh dương nhuộm đẫm cả khoảng trời.
Chưa dừng lại, hắn đem Thân Huyết Trùng tiếp tục nghiên cứu, sâu đỏ kết kén, hóa bướm thành công, tên gọi Cừu Huyết Điệp.
Loại bướm này to như bàn tay, hai cánh mọc ra hai con ngươi nổi đầy gân máu, chỉ cần có máu tươi, nó thậm chí có thể cảm ứng vị trí của bất kì ai từng tiếp xúc đủ thân cận với người cho máu.
Ai cũng hiểu Mạc Lãnh muốn gì, nhưng không ai đoán được hắn sẽ làm đến mức độ nào.
Kiếp nạn khủng kh·iếp nhất trong lịch sử Đông Hải từ đây bắt đầu.
Những v·ụ t·hảm s·át kinh hoàng liên tục nổ ra, ban đầu là một người hay một gia đình nhỏ, tiếp đó mở rộng thành cả khu phố, tiểu gia tộc bị tàn sát kinh hoàng; rồi đến làng mạc, thành trì đều không thoát khỏi, tốc độ nhanh đến khó tin.
Nơi nơi ngập tràn xác c·hết không tìm ra nguyên do, chỉ có điểm chung là một kí hiệu mặt trời được vẽ bằng máu.
Đỉnh điểm là cả một quốc gia nhỏ hơn ba mươi triệu dân biến mất không tăm tích, dấu vết duy nhất lại là một kí hiệu bằng máu hình mặt trời đỏ tươi đặc sệt dưới ánh nắng.
Sau này người ta mới biết, quốc gia kia chính là nơi thành lập đội quân từng đi qua hòn đảo nơi Mạc Lãnh sinh sống.
Còn lúc đó, chỉ có những lời đồn thổi về một con quái vật có thể nuốt chửng làng mạc và con người.
Đủ loại giả thiết và miêu tả kinh hoàng được vẽ ra nhưng thực chất không ai biết mặt mũi của thứ đó ra sao, chỉ có ba chữ được truyền tai nhau sẽ vĩnh viễn đi vào lịch sử.
Mặt Trời Đỏ
Các thế lực lớn đương nhiên không thể ngồi yên, lần lượt từng quốc gia và đại gia tộc liên kết nhằm tìm diệt thủ phạm.
Họ thành công và cũng thất bại.
Sau gần mười năm truy quét, Mạc Lãnh bị mấy chục vị tiên sư vây g·iết lần đầu tại nơi mà ngày nay chúng ta gọi là Huyết Hải.
Mặt Trời Đỏ bùng nổ ra chiến lực kinh người, thủ đoạn quỷ quái tầng tầng lớp lớp, máu tươi như vô biên vô tận không ngừng biến hóa, đánh một trận nhuộm thắm biển trời, thương thiên gào thét.
Mạc Lãnh nằm xuống kéo theo tám vị tiên sư khác, để lại chiến tích chói lọi cổ kim, nhưng kết cục cũng chỉ vậy mà thôi... ít nhất khi đó người ta cho là vậy.
Mấy chục năm sau, khi mà cái tên Mạc Lãnh dần đi vào huyền thoại, một ngày thái dương chiếu rọi sáng bừng sinh cơ.
Nguyên quốc, đại quốc tồn tại hơn ba thiên nhiên kỷ, thế lực chủ trì sự kiện vây g·iết Mạc Lãnh năm xưa, diệt quốc…
Một vòng mặt trời khổng lồ rải trên mặt đất bao trùm toàn bộ hoàng cung, đỏ thắm hơn máu tươi, tanh tưởi hơn biển cả.
Mặt Trời Đỏ… trở về.
Ai cũng biết Nguyên quốc cường đại nhưng điều này không còn quan trọng nữa, bởi vì có một sự thật kinh khủng hơn được phát hiện.
Mạc Lãnh đã là thần cấp.
Chưa đầy một trăm tuổi thần sư, chễm trệ ngồi tại chính nơi ngày xưa từng bị vây g·iết, khiêu chiến toàn bộ Đông Hải.
Năm vị thần sư kết đội mà đến, thần chiến ngàn năm có một mở ra.
Ngũ trọng linh vực chèn ép một vùng biển trời đỏ thắm, Mạc Lãnh bằng vào huyết đạo đại thành chiến đấu mười ngày mười đêm, nhật nguyệt như đổ máu.
Mặt Trời Đỏ một lần nữa rơi xuống, ngập trời biển máu hòa vào trời đất, toàn bộ quy tắc tại hải vực này vĩnh viễn biến đổi.
Năm vị thần sư không ai nằm xuống, họ phần nào thành công nhưng vẫn không thể ngăn cản tam đại hung hải có thêm đồng bạn, Huyết Hải từ đây hình thành.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, các thế lực tại nơi này cắm xuống nhân lực, thay nhau không ngừng nghỉ quét dọn toàn bộ hải vực đỏ, huyết đạo hay bất kì linh kỹ huyết hệ nào đều bị cấm tiệt.
Lại thêm trăm năm thấm thoát qua đi, từng vị thần sư trong trận đại chiến lịch sử lần lượt q·ua đ·ời đầy bí ẩn.
Và rồi Mặt Trời Đỏ lại xuất hiện, lần này nó cùng lúc hạ lạc tại cả năm quần đảo, hết thảy hậu duệ của những vị thần sư năm ấy không ai thoát khỏi.
Mạc Lãnh được nhìn thấy tại Huyết Hải như đã dự đoán từ trước, lành lặn và cuồng vọng như chưa từng có chuyện gì, chỉ là lần này lại không một ai dám đến khiêu khích hắn.
Hắn đem toàn bộ Nhân tộc còn sống tại Huyết Hải hiến tế, không ngừng mở rộng địa bàn, tai họa nhân gian kéo dài không dứt.
Cõ lẽ tiếng khóc của Nhân tộc thấu tới trời xanh, để tạo hóa đưa xuống cho chúng ta một mặt trời thực thụ, Nhân Thánh.
Qua truyện kể về Mặt Trời Đỏ, ai cũng biết Thân Huyết Trùng và Cừu Huyết Điệp là loại linh thú truy tung rất đáng sợ.
Cho đến ngày nay, huyết đạo vẫn bị cấm đoán tại rất nhiều nơi, tất nhiên chỉ là trên bề mặt.
Không có thế lực nào không ngầm nghiên cứu hay che dấu thủ đoạn huyết hệ, có tốt có xấu nhưng hiển nhiên không ai muốn công khai.
Tất cả đạt thành một loại nhận thức chung rằng, có thể nghiên cứu huyết đạo, sử dụng cũng có thể nhưng phải nằm trong phạm vi khống chế.
Nếu có người đi quá giới hạn sẽ bị cộng đồng chung tay tiêu diệt.
Vậy nên Bạch Ưng lúc này lôi ra một con Cừu Huyết Trùng có chút làm người ta liên tưởng sâu xa, đây chính là hình thái chuyển đổi giữa Thân Huyết Trùng và Cừu huyết Điệp.
Một con ấu trùng trong tình trạng hoá kén nhưng vẫn có thể tỉnh táo như thường, kén trùng đỏ tươi kèm theo hai con mắt vằn vện tơ máu, vượt qua mọi quy chuẩn tiến hoá, có thể nằm trong kén hàng chục năm, lúc nào cũng có quyền tự quyết định thời điểm phá kén.
Nghe đến liền không thể quên, nhìn một lần nhớ cả đời, chỉ có thể nói không hổ là tác phẩm của Mặt Trời Đỏ.
“Anh lấy thứ này ở đâu?” Ngô Thiên Vân trầm giọng hỏi, tại Ngô phủ cô cũng chư từng nhìn thấy thứ này.
“Nhiệm vụ đặc thù, cần có thủ đoạn đặc thù.” Bạch Ưng lấp lửng một câu, sắc mặt không chút biến đổi.
Thứ này đúng là để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ này không phải của Ngô gia, sáng nay hắn đã có ý định dùng đến nó nhưng lại có chút chần trừ.
Lấy máu của con Tạo Vân Điểu bắt được có cơ hội truy ra Hàn Vũ, nhưng cũng chỉ là có cơ hội mà thôi, nếu như quan hệ trước đây của cả hai không đủ gần gũi, thứ này cũng không nhất định cảm ứng được.
Mà Thân Huyết Trùng một khi phá kén chỉ sống được không đến một tuần, để bên mình cũng rất dễ làm người để ý, với Bạch Ưng thứ này có tác dụng quan trọng hơn truy tìm Hàn Vũ nhiều.
Ẩn núp tại Ngô gia gần hai mươi năm, đáng tiếc nhiệm vụ bí mật của hắn cho đến giờ vẫn không có manh mối, thôi thì nếu có thể đem về một con Liên Giáp Kim Ngô Vương cũng coi như có cái bàn giao.
Hiện tại bỗng có thêm một linh tuyền bí ẩn, không chừng còn có thể đưa đến cho hắn thu hoạch bất ngờ, dù sao hắn cũng sẽ dời khỏi quần đảo này ngay khi xong việc, lúc này lộ ra một ít thủ đoạn cũng không cần quá để tâm.
Hắc Khuyển chứng kiến mọi việc, đồng tử nâu tròn hơi giãn, khóe miệng dưới khẩu trang khẽ nhếch, thì thầm trong bụng: “Đội trưởng… cuối cùng cũng lộ mặt rồi sao?”
Ánh trăng khi tỏ khi mờ như lòng người lúc sáng tối, ai biết đâu mà lần.
“Anh Phi đang gặp nguy hiểm, không thể đợi lâu.” Vân nghĩ thầm cắn răng một cái, quyết định lôi ra từ trong linh bảo không gian một đống xác c·hết.
“Đây là…?” Bach Ưng cùng Hắc Khuyển trừng mắt bất ngờ, thầm nghĩ cô nàng này từ khi nào ăn mặn như vậy.
“Trong đây có xác của Phạm Đạt và vợ hắn, anh thử xem có tìm được mấy người còn lại trong nhà họ Phạm không?” Vân nói nhanh.
Mang theo mọt đống xác c·hết bên mình nhìn thế nào cũng không hay cho lắm, cô nàng không để ý chút hình tượng này đủ cho thấy nhiệt tình.
Bạch Ưng nhìn thoáng qua nàng tiểu thư này một cái rồi tiến về xem xét từng xác c·hết, không nói một câu thừa thãi bắt đầu phân biệt từng người.
Tám cái xác, bốn nam bốn nữ, thảm nhất chính là Phạm Đạt không một khúc toàn vẹn.
“Chừng này máu đã đủ chưa?” Vân nóng lòng.
“Thừa đủ.” Bạch Ưng nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên xác phụ nữ có tuổi trang phục đơn giản, đây là xác c·hết lành lặn nhất, khuôn mặt tái nhợt vẫn lộ nét kiêu sang, hắn hỏi: “Người này là ai?”
“Bà Hồng, người tình cũ của ông Thành, mẹ Phạm Duật.” Vân trả lời.
“Ừm…” Bạch Ưng gật đầu rồi nhìn lên bầu trời đêm.
“Anh còn đợi gì nữa?” Vân không nhịn nổi lớn tiếng.
“Vội đi đâu? Linh tuyền nhất định đang nằm sâu trong lòng đảo, cho dù cảm ứng được vị trí mà không biết cửa vào cũng làm gì được.”
“Chỉ cần xuyên theo đường dẫn linh thủy là được chứ sao?” Vân dùng ánh mắt mất bình tĩnh nhìn cột đá.
“Đường dẫn rất nhỏ con nít cũng chui không vừa, vào kiểu gì?” Bạch Ưng cười nhạt, tay bấm thoại ốc bảo.
“Vậy mấy người kia làm sao đưa được anh Phi qua?” Vân nghi hoặc.
“Nhất định là có thủ đoạn đặc biệt… Ví dụ như Tiểu Hóa…!” Hắc Khuyển mở lời thâm ý.
“Tiểu Hóa… chẳng lẽ…” Vân hiểu ra vấn đề, mấy ngày trước con Tổ Bảo Mẫu Phong cùng Liên Giáp Kim Ngô chính là nhờ năng lực này đột kích thành công Đảo An Bang.
Khi Kim thống lĩnh tới nơi thì nó liền chui xuống nước chạy trốn, mấy hạm đội mở rộng truy quét cũng không tìm được tung tích, bên trong đảo Kỳ Vân gần đó lại có một linh tuyền chưa được biết đến, người ngu cũng đoán ra vấn đề.
“Linh thú cấp năm, không sao tôi lo được! Chỉ cần tìm người giúp ta từ đây đi vào…” Vân đối với Trấn Thú Lục Hoàn vẫn rất có tự tin.
“Không cần! Tự lo an toàn của mình đi, có viện binh sắp đến… Mà nếu con linh thú kia ở đây, người này nhất định giúp chúng ta đối phó.” Bạch Ưng mỉm cười, khi tra xét cột đá hắn đã nghĩ đến khả năng này, rất may là hắn cũng sắp có chi viện.
Sáng nay sau khi phát hiện hai kẻ lạ mặt trong rừng, hắn đã liên lạc cho một linh sư cấp năm, người kia nếu đi nhanh hẳn là sắp tới nơi.
Biển về đêm trăng thanh huyền ảo, dưới xoáy nước lớn mỗi người lại có tâm tư khác biệt.
Một người đàn ông khuôn mặt uy nghiêm, đầu hai thứ tóc nhưng khí chất mạnh mẽ như thanh niên trai tráng, giữa trời đêm chỉ mặc độc áo ba lỗ cùng quần lính xanh đen, đứng hùng dũng trên một thứ giống như t·ên l·ửa, rẽ sóng tiến về phía đảo Kỳ Vân.
Nhận được tín hiệu từ thoại ốc bảo, ông già mạnh mẽ đổi hướng t·ên l·ửa dưới chân vòng qua bờ biển phía đông.
Cảm nhận được tiếng động trên đầu, Vân cùng Hắc Khuyển cũng ngẩng đẩu nhìn lên.
Vật thể lạ lao thẳng vào xoáy nước không ngần ngại, người đàn ông tiếp đất hiện diện trước mặt ba vị Ngô gia vệ, t·ên l·ửa kia dựng ngược đứng cạnh, so với cột đá còn to hơn một vòng.
“Lăng đảo chủ… đúng người đúng thời điểm!” Bạch Ưng gật đầu chào hỏi.
“Aizz…! Đừng gọi anh đảo chủ nữa!” Ông lão già gân thở dài một hơi, liếc mắt qua mấy xác c·hết bên cạnh một cái, cũng không chút khó chịu hay bất ngờ.
Cái này tính là gì, mấy ngày qua hắn tiếp xúc với quá nhiều xác c·hết, lại còn là con dân trên chính hòn đảo mình cai quản mấy chục năm, sớm đã nhìn chán.
Không sai... Hắn chính là cựu đảo chủ đảo An Bang, Hoàng Vô Lăng.
…..
Trong hang động thần bí, "Lệ Phi" ăn mặc hệt như bà Lý, mắt nhắm nghiền nằm trên xe lăn, trong đầu hắn lại có tới hai tiếng nói trao đổi qua lại với nhau.
“Ta cảm nhận được có nguy cơ trên đảo… rất mạnh!” Giọng nam trầm thấp cất lời.
“Nguy cơ…? Linh sư hay linh thú?” Giọng nam khác cao lãnh đáp lại.
“Cả hai...”
“Thì kệ đi, không đụng đến nơi này là được!”
Hai giọng nói đến đây ngừng lại, bỗng…
“Có người cảm ứng đến cậu… thứ này… là Cừu Huyết Điệp…” Giọng nam trầm thấp vang lên nửa bất ngờ nửa chua sót.
“Cừu Huyết… là kẻ ông vừa cảm nhận được hả?” Giọng nam băng lãnh nghi hoặc.
“Không phải!”
“Vậy thì sợ gì…?”
“Cẩn tắc vô áy náy!”
“Haha… ông đã là n·gười c·hết, còn sợ cái gì…? Haha… không ngờ có ngày ông lại bị truy lùng bởi thứ này.”
“Định nghĩa về c·hết của cậu quá nông cạn.”
“Ừm…! Cũng đúng… vậy theo ông thế nào mới là c·hết.”
“Khi linh hồn ta hoàn toàn tan biến và không còn ai nhớ đến ta nữa…”
“Nói vậy khác gì nói ông bất tử?”
Giọng nam cao lãnh cất lên nhưng không được đáp lại…
“Ê… trả lời tôi đi!”
“Ê… ông đi đâu rồi…?”
“Ông đâu rồi…? Mạc Lãnh!”