Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 30: Trốn tránh.




Chương 30: Trốn tránh.

Nhân Thánh Kinh

Chương 2: Đối mặt và trốn tránh.

Ngày xửa ngày xưa, dưới đáy vực tăm tối và ẩm thấp, có một con ếch nhỏ cô độc lang thang một mình.

Mỗi ngày ếch con đều nhìn lên trời cao, chờ đợi thời điểm khi chút ánh sáng ít ỏi chiếu xuống từ khe nứt cao v·út trên đỉnh đầu.

“Ước gì bầu trời rộng hơn một chút thì tốt biết mấy.” Nhìn bầu trời chỉ như một đường thẳng vắt ngang, ếch con thầm nghĩ.

Bên cạnh ếch con chỉ có một dòng suối nhỏ, nước ở đây vừa đắng vừa chát thế nhưng vẫn cho nó chút ít sức lực để tiến lên.

Mục tiêu sống duy nhất của ếch con lúc này là men theo dòng suối mà đi ngược lên, hi vọng có thể tìm thấy thứ gì đó.

Đi mãi đi mãi, cuối cùng ếch con gặp được một thác nước to lớn, đây chính là ngọn nguồn của dòng suối, còn chưa biết phải làm sao thì một con chim kì lạ không có mắt đáp xuống trước mặt nó.

“Ngươi là thứ gì vậy?” Ếch con hỏi.

“Ta là Trốn Tránh Điểu!” Con chim trả lời.

“Tại sao ngươi lại không có mắt?”

“Ta từ khi sinh ra đã có chủng kỹ Trốn Tránh, không thứ gì có thể động vào ta trừ khi được cho phép, vậy cần mắt để làm gì?”

“Mắt không chỉ để nhìn vạn vật, mà còn để nhìn rõ chính bản thân mình.” Một con rùa trên người chằng chịt vết sẹo đi ra từ sau thác nước rồi nói.

“Ngươi lại là cái gì vậy?” Ếch con hỏi rùa.

“Ta là Đối Diện Quy!”

“Tại sao ngươi lại có nhiều sẹo trên người vậy?”

“Vì ta mang trên mình chủng kỹ Đối Diện, không ngại đối mặt với bất kì điều gì!”

“Tại sao hai ngươi lại ở đây?” Ếch con hỏi cả hai.

“Ngươi biết dòng thác này tên là gì sao?” Đối Diện Quy hỏi lại.

“Là gì?”

“Là Thác Nghịch Cảnh, bất kì ai khi gặp phải nó, hai chúng ta liền xuất hiện.” Đối Diện Quy trả lời.

“Hai ngươi ở đây làm gì?”

“Đương nhiên là để vượt qua thác nước này.”

“Hai ngươi có biết trên đỉnh thác nước này là gì không?”

“Không rõ! Ta chỉ nghe nói, vượt qua đỉnh ngọn thác là một vùng đất khác, tốt đẹp hơn nơi này rất rất nhiều.”

“Vậy hai ngươi có thể giúp ta vượt thác sao? ” Ếch con nhìn lên đầy tò mò.

“Cần gì vượt thác? Chỉ cần leo lên lưng ta, muốn đi đâu mà không được?” Trốn Tránh Điểu lên tiếng trước.

“Thật sao?”

“Tất nhiên! Trên đời này cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất chính là né tránh vấn đề.”.

“Né tránh thì không gọi là giải quyết vấn đề.” Đối Diện Quy lên tiếng. “ Ếch con nghe ta! Muốn đi đến nơi mình muốn, nhất định phải dám đối diện với chướng ngại vật trên đường.”

“Ếch con đừng nghe hắn! Làm theo cách của lão rùa này có khi cả đời đều không vượt qua được Thác Nghịch Cảnh.” Trốn Tránh Điểu phản ứng.

“Đối Diện Quy! Ngươi có thể giúp ta vượt thác sao?” Ếch con hỏi.

“Ta chỉ có thể dạy ngươi học được cách đối mặt với mọi thứ, còn vượt qua được hay không là việc của ngươi.” Đối Diện Quy đáp.

“Chỉ cần ngươi chỉ đường cho ta, nơi nào ta cũng có thể đưa ngươi đi.” Trốn Tránh Điểu ra sức thuyết phục.

Ếch con nghe vậy quyết định nhảy lên lưng Trốn Tránh Điểu, sau đó lập tức cả hai biến mất khỏi vực sâu.

Bầu trời bao la hiện ra trước mắt, thế nhưng thứ hấp dẫn ếch con lúc này không phải bầu trời.

Nó bị hút hồn bởi một hồ nước rộng lớn cùng đủ loại sinh vật tuyệt đẹp, đủ loại sắc màu và hương vị mà ếch con chưa từng biết đến.

Nước hồ ngọt như đường, uống một ngụm liền muốn uống mười ngụm; trái cây mọc ở đây tươi ngon đến mê ly, ăn một quả liền muốn ăn đến no căng bụng mới thôi.

Đủ loại cảnh vật lung linh làm ếch con vui chơi mải miết không chán.



“Ta biết rồi! Đây nhất định là thiên đường. Vượt qua Thác Nghịch Cảnh sẽ gặp được Hồ Thiên Đường.” Ếch con sung sướng hét to.

Vui chơi quên cả trời đất, thế nhưng chẳng bao lâu sau ếch con phát hiện mình đang ngày càng yếu đi, thứ nước kia nó càng uống càng thấy khát, trái cây kia càng ăn càng đói hơn.

Ếch con cho rằng mình bị bệnh, liền hỏi con chim không có mắt dưới chân:

“Trốn Tránh Điểu a! Ngươi có thể giúp ta chạy trốn bệnh tật sao?”

“Ta không thể!” Trốn Tránh Điểu đáp.

“Không phải ngươi từng nói mình có thể giải quyết mọi vấn đề sao?”

“Chút bệnh mà thôi, ta có thể giúp ngươi tìm người chữa bệnh.”

Nói rồi Trốn Tránh Điểu đưa ếch con đi gặp một con rắn.

“Để ta cắn một cái, ngươi liền khỏi bệnh.” Rắn bảo rồi lập tức lao đến há miệng định nuốt chửng ếch con.

Trốn Tránh Điểu kích hoạt chủng kỹ đưa ếch con rời khỏi nguy hiểm, sau đó nó lại đưa ếch con đến gặp một con hồ ly.

“Lại gần đây, ta giúp ngươi trị bệnh.” Hồ ly bảo.

Ếch con vừa đến gần thì rơi vào một hố sâu bên dưới cắm đầy chông nhọn, nó lập tức thúc dục Trốn Tránh Điểu đưa mình trốn đi.

Lần nữa thoát khỏi nguy hiểm nhưng bệnh vẫn chưa dứt, cả hai tiếp tục tìm kiếm, không lâu sau lại gặp được một con mèo.

“Chỉ cần nằm xuống như ta là được, bệnh tật nào rồi cũng qua.” Mèo nằm dài nói.

Ếch con nghe vậy liền làm theo, quả nhiên vừa nằm xuống cơ thể nó liền thoải mái hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã ngủ th·iếp đi.

Khi tỉnh dậy, ếch con phát hiện mình đã lạc vào một khu rừng không biết tên, toàn thân thì mỏi mệt mà Trốn Tránh Điểu cũng chẳng biết đã đi đâu.

Ếch con lại một mình lang thang trong khu rừng lạ lẫm, ở nơi này nó gặp được rất nhiều Trốn Tránh Điểu, thế nhưng không một con nào chịu trả lời nó.

Đi mãi đi mãi, đến một ngày ếch con đi tới một bãi cát đen xám khổng lồ, một con Trốn Tránh Điểu có hai con mắt một nhắm một mở xuất hiện.

“Ngươi cũng là Trốn Tránh Điểu, sao lại có mắt?” Ếch con hỏi.

“Vì ta đã học được Đối Diện.” Con chim đáp.

“Ngươi biết đây là nơi nào sao?”

“Nơi ngươi đang đứng là Rừng Vô Minh, còn sau lưng ta là Sa Mạc Trọng Trách.”

“Ngươi có thể giúp ta rời khỏi nơi này sao?”

“Trong sa mạc này có ba hạt cát vàng, nếu ngươi tìm được ta có thể giúp ngươi một lần.”

Ếch con nghe vậy liền không ngần ngại bước vào sa mạc, lập tức một luồng áp lực khiến bản nó ngột ngạt không thở nổi, chỉ đi được vài bước đã phải quay về.

Nhìn qua bãi cát bao la đen xám một màu, ếch con hỏi: “Sa Mạc Trọng Trách, sao lại khó đi như vậy?”

“Vậy nên ta mới mắc kẹt ở đây.” Con chim kỳ lạ nói.

“Nơi này toàn là cát đen, kiếm đâu ra cát vàng cơ chứ? Chim a, ngươi không thể giúp ta một lần sao?”

“Thôi được rồi! Nếu ngươi đưa cho ta một con mắt, ta có thể đưa ngươi đi một lần, thế nào?”

Ếch con đã quá mệt mỏi liền gật đầu đáp ứng, con chim đưa vuốt lấy đi của nó một con mắt, sau đó ếch con liền gặp lại hồ nước kia, nó lao vào uống như điên quên cả đau đớn, cuối cùng ngã xuống hồ rồi bị nước cuốn trôi đi.

Ếch con chìm nổi giữa dòng chảy, trôi dạt đến một thác nước khổng lồ, nó rớt từ đỉnh thác xuống tận đáy vực sâu, thương tật đầy mình nhưng còn chưa c·hết, một con rùa trên người đầy sẹo lần nữa xuất hiện bên cạnh.

Ếch con nhìn lên dòng thác còn to gấp trước đó mười lần, kinh ngạc hỏi:

“Tại sao thác nước này lại lớn thành như vậy?”

“Bởi vì nó là Thác Nghịch Cảnh.” Đối Diện Quy đáp.

“Vậy…

……

“Gù… Gù ơi, đâu rồi!”

Tiếng trẻ con la lối bên ngoài cắt ngang câu truyện, ông Đường ngừng đọc, ba đứa nhóc đang say sưa nghe truyện giật mình quay lại.

“Bố thằng Hậu đòi g·iết trâu nhà mày kìa!”

“Nhanh về nhà kìa!”



“Cái gì?” Gù nghe được tin dữ hốt hoảng đứng dậy, không quên cúi đầu nói. “Thưa thầy! Nhà con có việc, con xin phép…”

“Đi thôi… đi thôi!” Ông Đường vẫy tay cắt lời.

Gù vội vã chạy ra cửa, xuyên qua vườn trúc hội ngộ với đám trẻ đang la hét rồi cả đám cùng lao đi.

Bên trong nhà nhỏ, Táo muốn làm gì đó nhưng bất lực, Gạo cũng bồn chồn nhưng vừa đứng dậy đã bị ông Tăng đè vai xuống.

“Ba thầy trò cứ tiếp tục, để tôi qua xem thế nào!” Nói rồi ông treo hồ lô rượu vào ngang hông, đứng dậy đi ra ngoài.

…..

Đảo Kỳ Vân…

Mặt biển ráng chiều đỏ nhạt, Ngô Thiên Vân lướt đi trên sóng nước trập trùng, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra cô vẫn cảm thấy có chút không dám tin tưởng.

Hơn nửa giờ trước, trong phòng luyện bảo khép kín, Vân sau khi biết được năng lực và tên gọi của Phá Huyệt Bảo mới luyện thành không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

“Võ kỹ này kinh khủng vậy cơ á?”

“Ừm...! Vậy nên đừng tự tiện thử nghiệm.” Hàn Vũ nhắc nhở, mắt không rời hộp gỗ vẫn đang lơ lửng b·ốc c·háy, nói dứt khoát. “Sắp được rồi, cô lôi con cá sấu kia ra đây.”

“Anh cần nó làm gì?” Vân khó hiểu.

“Nếu con cá sấu kia từng tiếp xúc với hồn thú thì Chiêu Hồn Bảo sẽ có cảm ứng, trước khi dùng linh bảo kiểm tra tôi cần xử lý nó một chút.”

Vân không chút nghi ngờ làm theo, con Ngọc Hải Ngạc Ngư nặng hơn bốn trăm cân được tiêm thuốc mê, đặt trên bàn đồ sộ như một bức tượng xanh biếc, từ hàm đến bốn chân cùng đuôi đều bị khóa chặt, Hàn Vũ bắt đầu dùng các loại thiết bị kiểm tra tình trạng của con vật.

Vân nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn khác, cô vẫn còn có chút choáng ngợp với cái linh bảo vừa luyện thành, không phải vì nó là linh bảo cấp 4, mà vì đây là võ kỹ.

Anh trai cô từng thực hiện rất nhiều nghiên cứu về linh bảo, cô từng chứng kiến anh mình cố gắng phân tích Nhất Kích Bảo rất lâu, mục đích nhằm đẩy ngược quá trình luyện chế tìm ra bảo phương.

Việc Nhất Kích Bảo có mặt tại một cửa hàng trên đảo An Bang là minh chứng cho kết quả của nghiên cứu đó, Vân còn nhớ rõ khi luyện thành công cái Nhất Kích Bảo đầu tiên, Ngô Thiên Quý không vui mừng mà chỉ đăm chiêu suy nghĩ, anh ta nói với cô:

“Võ kỹ… rất có thể là tâm điểm của tương lai.”

Đối với Ngô Thiên Vân mọi lời anh trai nói đều là chân lý, trong mắt cô trên đời này chỉ có hai loại đàn ông, loại đầu tiên chính là Ngô Thiên Quý, không có ai khác đứng cùng.

Trước khi bế quan, anh trai còn cùng cô thức đêm tra cứu tài liệu liên quan đến võ kỹ, kết quả không mấy khả quan, Vân đương nhiên không hài lòng với việc này nhưng suốt một thời gian dài không có tiến triển, anh trai còn chưa xuất quan khiến cô cũng dần lơ là.

Cuộc sống đúng là không thiếu bất ngờ, cô nàng dạo chơi lung tung thế mà lại vô tình gặp được người biết một võ kỹ bảo phương hoàn toàn mới, hơn nữa còn luyện chế hết sức quen tay.

Không đem được người này về “ra mắt” anh trai cô nhất quyết không bỏ qua.

“Anh Phi! Tới làm việc cho Ngô gia đi, tôi bảo kê cho anh!” Vân cười nham hiểm.

Hàn Vũ quay đầu nhìn lại, mặt hơi nghệt ra nhưng trong lòng thì không hề bất ngờ, hắn nói: “Đừng vội quyết định như vậy, cô vẫn chưa hiểu gì về tôi đâu.”

“Có gì mà vội? Cho dù anh là ai hay có kẻ thù nào, chỉ cần dốc lòng làm việc cho Ngô gia đều không phải lo về quá khứ.”

Hàn Vũ mỉm cười, điều kiện trước mắt rất mê người nhưng tất nhiên hắn không thể nhận, hắn đang dùng cái tên Lệ Phi để tiếp cận cô ta, một khi bị phát hiện thân phận nhất định sẽ sinh ra đề phòng. Ngô gia vệ cùng Ngô Thiên Quý không đời nào dễ dàng để một kẻ như hắn tiến vào Ngô phủ.

“Cảm ơn! Nhưng tôi không quen làm việc cho người khác.” Hàn Vũ nói khéo.

“Anh cũng đừng vội từ chối! Ngô gia còn rất nhiều đặc quyền người khác mơ cũng không nổi…”

“Tôi không chê Ngô gia nghèo hay keo kiệt, mà là không tin tưởng bất kì ai.”

“Anh…”

“Tôi nghĩ kỹ rồi… Bảo phương cô cũng đã lấy được, Chiêu Hồn Bảo bước cuối cùng tôi sẽ không tiết lộ cho Ngô gia.”

“Tại sao?”

“Tôi không muốn bi kịch của Lệ gia gặp lại.”

“Lệ gia? Cuối cùng là…”

“Tôi không muốn nói, cô cũng không nên biết.”

Không khí trầm xuống, Hàn Vũ liên tục ngắt lời Vân rồi im lặng khiến cô nàng khó chịu, nhưng đụng đến vấn đề riêng tư nên không tiện cưỡng cầu.

“Anh có thể ra điều kiện, Ngô gia nhất định xem xét.” Vân quyết tâm thuyết phục cho bằng được.

“Cô đại diện cho Ngô gia được sao?” Hàn Vũ vẫn tỏ vẻ không quan tâm.



“Đương nhiên có thể!”

“Tôi biết thân phận của cô không tầm thường, nhưng vấn đề là tôi không tin tưởng bất kì ai, hồn thú… rất kinh khủng, tôi không muốn để kiến thức của mình rơi vào tay kẻ xấu.”

“Ngô gia không phải kẻ xấu, tôi cũng họ Ngô.” Vân gắt lên, không kiêng kị để lộ thân phận.

“Xin lỗi!” Hàn Vũ cười nhẹ, nói lảng sang chuyện khác: “Con cá sấu này đúng là trâu, dính mấy phát La Lôi mà chỉ b·ị t·hương nhẹ, không hề hấn gì hết.”

“Làm sao? Loại hàng này thì tính tiền gì? Đến nhà tôi nhặt đại một con linh thú cũng đáng gờm hơn triệu lần… không, tỉ lần.” Vân bĩu môi khinh thường.

Hàn Vũ vừa nghe đến mấy chữ “linh thú đáng gờm” suy nghĩ liền lóe lên, ánh mắt sáng rực nhớ lại một chi tiết quan trọng, chính là mấy lời ông Lam chủ nhà trọ từng kể với mình.

“Thằng Phạm Đạt tư chất bậc B nên lên được linh sư cấp ba, một lần ra biển nó bắt được con linh thú gì ấy… từ đấy nhà lão Thành có tiền, mua được tàu đánh cá, cả nhà giàu sang lên…”

Hàn Vũ lập tức quay sang nhắc nhở Vân:

“Tôi từng nghe ông Lam nói mấy năm trước nhà họ Phạm có bắt được một con linh thú quý hiếm, không biết là linh thú nào, cô thử điều tra xem.”

“Ưm…” Vân bị tốc độ lật mặt của hắn làm cho ngớ người. “Là sao?”

“Nhanh đi! Đây rất có thể là mấu chốt.”

“Giờ đi đâu điều tra? Gọi cho đồng đội tôi hả?”

“Cô cứ gọi cũng được! Nhưng rất có thể thông tin về việc này đã bị đối phương bóp méo, chỉ có hỏi người từng chứng kiến may ra mới được.”

“Vậy giờ tôi phải làm sao? Trở về thôn như vậy lỡ…”

“Cô có linh bảo ẩn thân đúng không? Lẻn về phòng trọ hỏi lại ông Lam thử xem.”

“Còn anh thì sao?”

“Tôi ở đây luyện bảo chứ sao, chỗ này đủ an toàn rồi không cần lo cho tôi.”

“Nhưng tôi…”

“Đừng nhưng nhị gì cả đi mau lên, coi như đây là việc thứ hai tôi nhờ cô.”

“Ưm…” Vân không ngờ nổi hắn còn nhớ được chuyện này, nhưng lập tức nảy ra sáng kiến. “Tôi sẽ làm nhưng anh phải gia nhập Ngô gia, sao?”

“Giúp tôi một việc mà lại đòi tôi làm việc cả đời cho Ngô gia chắc?” Hàn Vũ nhíu mày.

“Vậy thì… chỉ cần theo tôi đến Ngô phủ một lần, sau đó quyết định là ở anh, thế nào?”

Hàn Vũ suy nghĩ một chút, tỏ vẻ miễn cưỡng nói: “Tiện thể qua phòng tôi, lấy hộ cuộn giấy giấu ở đầu giường… À! Để lại cho tôi mượn bình linh thủy.”

Lúc này, Vân đã đến sát thôn Kỳ Sương, đứng trên bờ biển kích hoạt linh bảo, cả người nhanh chóng mờ nhạt đi hòa cùng màu cát.

Đến hẻm trước phòng trọ, cô sững người bởi tiếng kèn trống t·ang l·ễ cùng tiếng khóc thương tâm.

Thông qua Miu Bông truyền về hình ảnh, cô biết được thì ra là ông Lam đã q·ua đ·ời, nghĩ tới việc tối qua ông lão tốt bụng đó bởi vì tiếng hét nghịch ngợm của mình mà ngã cầu thang, lòng cô không khỏi thắt lại.

Một chút khó xử nổi lên, biến cố này làm cô không biết xử lý thế nào, lại dùng thoại ốc bảo gọi cho Hàn Vũ nhưng không được, cô sực nhớ ra phòng luyện bảo có khả năng ngăn cách tín hiệu.

Kìm nén cảm xúc, cô nàng họ Ngô quyết định không làm liều, sai khiến linh thú Lam Hải Nhãn Miêu biến dị lẻn vào phòng Hàn Vũ, sau khi lấy được cuộn giấy mà hắn nói liền rút lui.

Lần này cô không đi đường biển mà chọn thẳng đường bộ về cho nhanh, đến nửa đường thì nhận được tín hiệu từ thoại ốc bảo.

“Ngô Thiên Vân nghe.” Đây là số riêng tư nên cô trực tiếp xưng tên.

“Thưa tiểu thư! Đã điều tra thông tin về Lệ gia, chỉ có một nơi phù hợp… Là phía bắc quần đảo Thạch Sơn, mười năm trước từng có một Lệ gia quản lý đảo Huyết Thạch, có vẻ còn thông gia cùng Trần gia. Sau đó gia tộc này bất ngờ bị m·ất t·ích... hoặc đúng hơn là bị tàn sát chỉ sau một đêm, có tin đồn còn nói... cả hòn đảo chỉ còn lại xương cốt, đến một người sống đều không thấy, tất nhiên đây cũng chỉ là tin đồn.” Tiếng nói rè rè liên tục vọng ra.

“Còn gì nữa…” Vân vừa di chuyển vừa tập trung nghe.

“Không còn… tiểu thư thông cảm, Trần gia đối với sự việc này cố tình ám biệt thông tin, chúng tôi cũng là thông qua nguồn đặc biệt mới biết được mấy thứ trên.”

“Không sao... Cảm ơn!”

Vân lao đi với đủ loại nỗi niềm trong lòng, thông tin hạn chế nhưng trí tượng tượng là vô bờ.

Trong tâm trí cô nhanh chóng vẽ ra hình ảnh một thanh niên tuổi đôi mươi, đem theo nỗi đau diệt tộc trên vai mà dong duổi khắp chốn, cô độc lạc lõng đối diện với đủ loại nguy hiểm, ngay cả khi như vậy vẫn không tiếc rẻ thọ mệnh mà cứu giúp người thường.

Hình mẫu nam nhân như vậy chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến mọi thiếu nữ cảm thấy nội tâm chua sót.

“Lệ Phi… nhất định phải bảo vệ anh ta!” Tự hứa với bản thân một câu, nàng tiểu thư mới lớn lao nhanh về phía thị trấn nhộn nhịp.

Cửa hiệu nhanh chóng rơi vào tầm mắt, cô phóng một mạch đến thẳng phòng luyện bảo.

Cửa mở toang, Vân chạy tới hét lớn: “Anh Phi… có chuyện…”

Cô nàng định nói tiếp nhưng khựng lại, nhìn quanh căn phòng ít phút trước hai người còn cùng nhau tranh cãi nảy lửa.

Chiêu Hồn Bảo không thấy, cả con Ngạc Ngư cũng mất tăm, bình linh thủy rỗng tuếch nằm chỏng trơ.

Còn Hàn Vũ cũng đã biến mất không chút tăm hơi.