Chương 28: Thiên tài luyện bảo sư.
“Khùng hả? Ai biết anh có trả không mà đòi cho vay.” Vân to tiếng.
“Vậy không vay... là giao dịch, tôi có một cái bảo phương bán cho cô.” Hàn Vũ đổi giọng.
“Bảo phương…?” Vân nhăn mặt, định giá bảo phương không phải việc đơn giản, bảo khố của Ngô gia càng không thiếu các loại bảo phương quý giá.
“Yên tâm, cô cho tôi mượn tiền mua tài liệu, tôi luyện bảo ngay trước mặt cô… được không?” Hàn Vũ đề nghị.
“Anh biết luyện bảo?”
“Phải! Tôi trước giờ luôn dùng bảo bắt quỷ.”
“Thì kệ anh… mắc mớ gì tôi phải mua bảo phương của anh?”
“Bởi vì cái linh bảo này có thể xác nhận có hồn thú trên đảo hay không.”
“…” Vân trầm mặc chần trừ, cô cũng có chút tò mò với đủ loại sự kiện kì lạ tại nơi này.
“Dù sao cô cũng cần đợi chi viện tới, lúc này chúng ta ở lại thôn Kỳ Sương chỉ khiến người dân xung quanh càng nguy hiểm, giúp tôi luyện một cái linh bảo, bảo phương liền là của cô.” Hàn Vũ cảm thấy thuyết phục sắp thành công lập tức bồi thêm.
“Tôi chỉ muốn xác nhận có hồn thú ở đây hay không, vụ giao dịch này cô nhất định không lỗ, đây cũng coi như giúp Ngô gia vệ một lần cuối… thế nào?”
“Linh bảo cấp mấy?” Vân hỏi lại, thái độ coi như xác nhận.
“Cấp bốn…” Hàn Vũ dứt khoát.
“Anh luyện được linh bảo cấp bốn?” Vân trừng mắt không tin.
“Còn phải xem tài liệu… Hi vọng trên đảo này có đủ.”
“Anh biết lừa Ngô gia vệ là tội gì không?” Vân lườm qua nhắc nhở.
“Không biết! Biết cũng không sợ, cô có muốn giao dịch không?” Hàn Vũ lạnh nhạt.
Câu này nếu là người khác nói thì Vân nhất định không tin, còn nghĩ đến việc thanh niên này thậm chí sẵn sàng hi sinh tuổi thọ để bắt hồn thú, cô cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
“Vậy còn chỗ này phải xử lý sao?” Vân lúng túng nhìn mấy xác c·hết và mớ hỗn loạn xung quanh.
“Cô có nhẫn không gian mà… Không đủ chỗ nhét hả?” Hàn Vũ hỏi lại.
“A… Đúng nhỉ?” Vân sực nhớ ra mấy người này đều đ·ã c·hết, linh khiếu cũng tan biến nên có thể nhét vào không gian chưa hoàn chỉnh, nhẫn không gian của cô không đủ chỗ nhưng mà cô còn cái khác.
Hai người nhanh chóng xem xét qua một lượt ngôi đền, không phát hiện ra thứ gì khả nghi, cũng không tìm được thứ gì giá trị.
Vân truyền linh khí vào dây thắt lưng, thứ này vậy mà cũng là một cái linh bảo không gian. Cô nàng lôi ra một đống đồ đạc nhét qua nhẫn không gian.
“Cứ thế này có được không?” Vân tính điều khiển Thủy Tinh Linh dọn dẹp mấy cái xác nhưng lại hơi chần chừ.
“Cô không muốn thì để đó cũng được, đây dù sao cũng là h·iện t·rường v·ụ á·n.” Hàn Vũ căn bản không quan tâm, nơi này đã không còn gì khiến hắn để ý.
Vân nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định thu dọn tất cả vào không gian, để thế này quá khó coi.
“Xin lỗi mọi người… Xong việc nhất định mai tang tất cả chu toàn.”
Cô nàng chắp tay làm lễ, Lam Lam biến ảo tạo ra một cơn sóng cuốn sạch hết thảy máu me vào thắt lưng.
Hàn Vũ đứng ngoài quan sát, đến khi nhìn lại tử thi nát bét của Phạm Đạt hắn cảm thấy quái lạ.
Lúc trước hắn nghĩ rằng vì kẻ này là linh sư cấp 3, còn là tư chất bậc B sở hữu 3 linh khiếu, vậy nên khi linh khí bạo ngược gây phản ứng mạnh hơn người khác, thế nhưng so sánh với tử thi của tay vệ quân cũng là linh sư cấp 3 liền thấy điểm bất thường.
Kết hợp thêm việc đối phương để hồn thú kí sinh trên con cá sấu thay vì Phạm Đạt, Hàn Vũ liền đưa ra một cái giả thiết rất có khả năng là sự thật.
“Bây giờ đi đâu?” Vân làm xong liền quay qua hỏi.
“Trước hết đến bãi biển phía đông hòn đảo, tôi cần xác nhận một chuyện.” Hàn Vũ đề nghị.
“Chuyện gì?” Vân cau mày.
“Chuyện quan trọng.” Hàn Vũ chưa nói hết đã bước đi.
Đến tầm trưa thì hai người đặt chân tới bãi cát trắng phau, nắng trưa cùng gió biển mang theo hương vị mặn chát phả vào mặt, thời tiết khô rét có chút khó chịu.
“Cô giúp tôi dùng Thủy Tinh Linh đi ra xa bờ… kiểm tra nước biển ở khu này.” Hàn Vũ chỉ tay ra ngoài biển sóng chập trùng.
“Để làm gì?” Vân thắc mắc.
“Ông Lam từng bảo rằng từ sau c·ái c·hết của vợ chồng Huy Hân, ngư dân nơi này gặp nhiều dã thú hơn, người g·ặp n·ạn trên biển cũng nhiều hơn, tôi muốn biết lý do.”
“Ồ…! Vậy thì kiểm tra nước có tác dụng gì?” Vân vẫn chưa hiểu gì, cảm thấy mông lung vô cùng.
“Cứ làm đi! Coi như tính vào ba chuyện tôi và cô cá cược.”
“Ây…! Cái kia là tôi thắng nha, tôi với anh…”
“Giờ là lúc nào còn lo mấy chuyện này, cô không nghĩ đến mấy người đ·ã c·hết sao?”
Vân không mấy vui vẻ ném cho Hàn Vũ một cái thoại ốc bảo, đồng thời lấy ra một cái ván lướt sóng.
“Cầm lấy liên lạc, trông chừng bà Hồng hộ tôi luôn.” Nói xong cô nàng ném ván xuống nước, mượn Thủy Tinh Linh tạo thành làn sóng mà lao ra khơi.
Cô nàng thông qua Lam Lam không ngừng xem xét nước biển, một lát sau liền phát hiện bất thường, lôi ra thoại ốc bảo ghé miệng nói lớn:
“Anh Phi! Nước biển ở nơi này hình như… nhiều linh khí hơn bình thường.”
“Đã biết! Tiếp tục kiểm tra mấy khu vực xung quanh rồi quay về đi.” Hàn Vũ trên bờ mỉm cười nhắc nhở.
Suy đoán của hắn đã được chứng thực, lúc này đã có thể thực hiện bước cuối cùng.
Vân giẫm ván ngự trên mặt nước, nhanh chóng tiến vào bờ.
“Nhất định là do linh khí trong nước cao hơn bình thường dẫn dụ nhiều linh thú cấp cao tới. Anh biết tại sao nước ở đây lại như vậy không?” Cô nàng hỏi lớn.
“Sao tôi biết? Nhưng có khả năng liên quan đến mấy người kia.” Hàn Vũ giả ngu.
“Vậy giờ sao?”
“Cần sớm luyện thành linh bảo, nếu bọn họ sử dụng hồn thú tôi sẽ có cách tìm ra. Tới khu vực trung tâm đi! Tôi biết mấy cửa hàng ở đó.” Hàn Vũ đề nghị.
Vân không nói nhiều liền ném cho hắn một tấm ván, nói khích:
“Biết lướt sóng không?”
“Một chút.” Hàn Vũ đặt thứ vừa nhận được xuống mép nước, đặt chân bước lên mặt không đổi sắc.
“Đừng để ngã!” Vân nhắc nhở.
Cô nàng điều khiển nước kéo bà Hồng vào một cầu nước đưa lên tấm ván của mình, sau đó tiếp tục vung tay, Lam Lam hòa vào mặt biển đẩy lên gợn nước cao nửa mét, Hàn Vũ cùng Ngô Thiên Vân chân dẫm ván cưỡi sóng lướt nhanh trên mặt nước.
Trong khi Vân đang loay hoay điều chỉnh tư thế của bà Hồng, Hàn Vũ nhân lúc không ai để ý ném một vật xuống nước, hai thân hình cưỡi sóng lướt nhanh để lại một đồ vật hình vỏ ốc dần chìm bào mặt biển xanh thẳm.
Hai người dùng phong cách bá đạo theo đường biển vòng qua bến cảng, vài kẻ có ý định tiến lên ngăn cản đều bị linh áp từ cô nàng bức lui.
Ít phút sau họ đã đến khu vực sầm uất số một đảo Kỳ Vân, bước vào một cửa hiệu khang trang nhưng vắng khách, nhìn là biết chỉ tiếp người có tiền có quyền.
Hư ảnh huy hiệu Ngô gia vệ trên đầu Ngô Thiên Vân lập tức phát huy tác dụng, dễ dàng đưa cả hai vào phòng khách quý.
“Hai vị cần gì cứ nói, tiệm chúng tôi nhất định hết lòng đáp ứng.” Nữ quản lý ăn mặc lịch sự, thái độ tiếp đón nồng nhiệt nhưng trên mặt khó giấu nét căng thẳng.
“Những thứ này ở đây có không?” Hàn Vũ vừa nói vừa đưa ra một phần danh sách.
“Không gian huyết mạch mô phỏng cấp 4, mắt Di Hồn Ngư, răng Liệt Hồn thú, Vô Căn Trúc, xác Thiêu Hồn Trùng,…”
Nhìn mấy chục loại tài liệu quý hiếm trong đó không ít thứ liên quan đến hồn hệ, cấp độ yêu cầu đều không thấp, vị quản lý không khỏi căng mắt mím môi, cô xem xét kĩ càng rồi nói:
“Những thứ khác thì chúng tôi đều có sẵn hoặc tìm được nguồn cung khác, chỉ riêng xác của Thiêu Hồn Trùng là thực sự không có, không biết…”
“Vậy đổi thành xác Thiêu Thân Trùng cấp bốn cũng được.” Hàn Vũ nhanh chóng đưa ra phương án thay thế.
“Dạ! Vậy thì dễ rồi… Còn nữa, Cố Hồn Thảo chỉ còn cấp 2, không biết…?”
“Có thể thay bằng Định Hồn Thảo cấp bốn, có không?”
“Định Hồn Thảo… Sợ là chỉ còn cấp ba…” Nữ quản lý khó xử.
“Hừm… Vậy thay bằng lượng lớn An Hồn Hoa cấp bốn đi, chắc là có chứ hả?” Hàn Vũ suy ngẫm một chút rồi đành chọn cách này.
“Dạ có! Sẽ cho người đem đến nhanh nhất có thể.” Nữ quản lý nhanh chóng chỉnh sửa lại một chút danh sách, sau đó liên lạc người đi chuẩn bị, xong suôi mới hỏi lại.
“Chậm nhất là một giờ sẽ có đủ, hai vị là muốn luyện linh bảo cấp bốn phải không ạ?”
“Phải!” Hàn Vũ gật đầu.
“Không biết có cần luyện bảo sư của chúng tôi hỗ trợ hay là…?” Nữ quản lý cố nặn ra miệng cười nhưng trong lòng thì như lửa đốt, trán đổ mồ hôi hột.
Vân nãy giờ vẫn luôn để ý biểu hiện của Hàn Vũ, nghe câu hỏi này không khỏi nhìn qua đầy nghi ngại.
“Không cần! Đây là bảo phương cơ mật, cho chúng tôi một phòng luyện bảo đầy đủ công cụ và kín đáo là được!” Hàn Vũ nói giọng đầy tự tin.
“Dạ! Vậy mời hai vị đi bên này.” Nữ quản lý nghe đến đây thở phù ra một hơi, chỉnh lại trang phục nghiêng người đưa tay mời đi.
Theo chân nữ quản lý, cả hai nhanh chóng được mời tới một phòng luyện bảo với đủ loại chai lọ và máy móc hỗ trợ, Ngô Thiên Vân cũng không xa lạ với mấy thứ đồ này, đi qua đi lại kiểm tra linh tinh.
Dù cô nàng không có bao nhiêu kinh nghiệm trong việc luyện bảo, nhưng cô từng qua lại phòng nghiên cứu của anh trai quá nhiều lần, được coi là có chút hiểu biết cùng tầm nhìn.
Dù vậy cô cũng không dám dộng tay động chân gì nhiều, từ lý thuyết đến thực hành là cả một vấn đề, luyện bảo lại là lĩnh vực quá mức rộng lớn và còn đang không ngừng phát triển từng ngày.
Chỉ một linh bảo cũng có rất nhiều cách để luyện chế, đẳng cấp của luyện bảo sư được đánh giá không chỉ dựa theo cấp độ linh bảo mà người đó có thể luyện thành, mà còn yêu cầu thành phẩm có thể sử dụng ổn định, tỉ lệ thành công còn phải đạt tiêu chuẩn tùy thuộc vào từng loại linh bảo và phương pháp luyện chế.
Luyện Bảo Sư chính là ba chữ dùng để chỉ những người có khả năng luyện bảo với tỉ lệ thành công cực cao.
Ban đầu luyện bảo sư cũng được chia làm 9 cấp, thế nhưng hiện tại chỉ còn lại 7 cấp được công nhận.
Lý do bởi vì trong thời kì hiện đại này, sự phát triển của các loại máy móc tự động đã gần như hoàn toàn thay thế nhiệm vụ của luyện bảo sư cấp thấp, đủ loại linh bảo cấp độ và cấp bậc không cao được máy móc sản xuất hàng loạt đẩy giá trị của luyện bảo sư cấp 1, 2 xuống mức quá nhỏ bé.
Vậy nên từ đó mới sinh ra câu: “Luyện bảo sư cấp thấp không được tính là luyện bảo sư.”
Điều này trực tiếp nâng cao giá trị của chức nghiệp này, nhưng đồng thời cũng khiến ngưỡng cửa đi tới luyện bảo sư ngày càng khắt khe.
Để đào tạo ra một luyện bảo sư dày dặn chưa bao giờ là đơn giản, chức nghiệp này không chỉ đòi hỏi ngộ tính cao, còn phải có thiên phú phù hợp cùng danh sư chỉ dẫn, cuối cùng là tiêu tốn một lượng tài nguyên và thời gian khổng lồ.
Ngô gia vệ muốn luyện chế linh bảo cấp 4 đương nhiên phải mời luyện bảo sư cấp 4, nhưng không phải luyện được một cái linh bảo cấp 4 đã là luyện bảo sư cấp 4, quy tắc đánh giá trong đó người ngoài nghề miễn bàn.
Chỉ cần nhớ rằng một vị luyện bảo sư cấp 4 bình thường đều có giá trị bằng mấy chục linh sư đồng cấp, cả đảo Kỳ Vân cũng không đào đâu ra nổi một người, vậy nên khi nói đến luyện bảo sư thì quản lý cửa tiệm này liền rớt mồ hôi hột.
Ngô Thiên Vân thừa hiểu giá trị của một người có thể luyện chế linh bảo cấp 4, vậy nên đối với chuyện Hàn Vũ luyện bảo hết sức để tâm.
“Anh thực sự luyện được linh bảo cấp bốn hả? Là loại linh bảo nào?” Vân dò hỏi.
“Dẫn Hồn Bảo…” Hàn Vũ nói thẳng không dấu diếm.
“Dẫn Hồn… ? Chưa nghe bao giờ!” Vân đối với điều này vẫn không mấy tin tưởng.
“Tất nhiên cô chưa nghe qua, bởi vì đây là độc môn bí bảo của gia tộc tôi…”
“Của Lệ gia ấy hả?”
“Phải! Thực ra tên ban đầu của nó là Chiêu Hồn Bảo, chỉ là…” Hàn Vũ nói chuyện nửa vời, làm mặt bất đắc dĩ như thể đây là thứ đáng quên nhất trên đời.
Vân nghe câu này lập tức liên tưởng sâu xa, Hàn Vũ từng nói cả nhà đều đã bị hồn thú tàn sát, linh bảo kia lại tên là Chiêu Hồn Bảo, lại thêm điệu bộ của hắn lúc này, người ngu đều hiểu vấn đề.
Suy nghĩ là vậy nhưng Vân cũng không hỏi thêm, càng không vội tin tưởng, lúc gọi chi viện cô cũng đã nhờ người tra khảo thông tin về Lệ gia, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Kết hợp với biểu hiện của hắn trong lần luyện bảo này, hẳn là đủ để nhìn ra hư thật của anh chàng tên Lệ Phi trước mặt.
Từng phần tài liệu đầu tiên dần được mang tới, đủ loại hộp gấm bắt mắt được đặt trên bàn, Hàn Vũ nhanh chóng đến gần đánh giá.
“Đống này cũng phải gần 20 triệu Ngô tệ rồi, anh nắm chắc bao nhiêu phần thành công?” Vân đứng sau thắc mắc.
“Tám phần.” Hàn Vũ không chần trừ phản hồi, tay bắt đầu mở hộp phân loại tài liệu.
“Tám phần…? Sao không nói mười phần luôn cho oai?” Vân bĩu môi.
“Nếu không phải vì tài liệu không chuẩn thì sẽ là chín phần.’’ Hàn Vũ nói chắc như đinh.
“Là do thiếu xác của Thiêu Hồn Trùng ý hả?”
Hàn Vũ gật đầu, nếu là linh bảo khác thì hắn còn phải đắn đo suy nghĩ, nhưng còn thứ hắn sắp luyện thì chỉ cần có đầy đủ tài liệu và công cụ hỗ trợ, cấp 5 hắn còn dám luyện chứ đừng nói cấp 4.
Tỉ lệ thành công tất nhiên sẽ không thấp, nhưng nếu muốn chắc chắn thành công thì còn phải đợi hắn thăng cấp thiên phú đã.
Mỗi luyện bảo sư đều có những phương pháp luyện bảo độc đáo tương ứng với thiên phú của bản thân, Hàn Vũ cũng không ngoại lệ, hàng chục năm nghiên cứu bên cạnh Hoàn Đồng Lão Nhân sớm đã đưa hắn trở thành luyện bảo sư cấp 6, sau này hắn còn từng luyện chế thành công tiên bảo, chỉ riêng điểm này cũng đủ để trở thành thượng khách ở bất kì đâu.
Nhưng Hàn Vũ đương nhiên sẽ không tùy tiện để lộ bản lĩnh khi thời cơ chưa tới, hắn không muốn trở thành công cụ cho người khác sử dụng, lại càng không thể để lộ bí mật bản thân.
Hôm nay thuận tiện bày ra một chút tài nghệ chỉ là để bắt hồn thú, việc này thành công thì chặng đường tiếp theo của hắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hàn Vũ bắt đầu những công việc luyện bảo đầu tiên, hắn đem mắt của Di Hồn Ưng bỏ vào máy làm đông lạnh, lại quay qua lấy răng của Liệt Hồn Thú đi ngâm vào một loại dung dịch trong suốt, sau đó bắt đầu nghiền nát mấy loại thảo được khác cho vào…
Ngô Thiên Vân tò mò quan sát, âm thầm ghi nhớ từng bước một.
Trong khi Hàn Vũ đang tập trung luyện bảo, ngoài biển xa một hạm đội đang rẽ sóng lướt nhanh thẳng hướng đảo Kỳ Vân, thế nhưng có người còn nhanh hơn họ mấy lần.
…..
Tại bãi cát bị che khuất sau sườn núi dựng đứng, sừng sững một bóng người đội khăn xám chùm kín từ đầu đến chân, vóc dáng cao lớn đủ để khiến thú dữ cũng phải e ngại.
Hắn đứng oai vệ trên mỏm đá sóng vỗ ầm vang, hướng mặt nhìn về phía trung tâm hòn đảo nơi có ngọn núi lửa chạm tới tầng mây.
Hít sâu một hơi, người này gạt xuống mũ chùm để lộ ra đỉnh đầu trọc lóc, cả làn da đỏ chói rực lên trong ánh nắng, khuôn mặt hừng hực sát khí hung hãn như ma thần, răng nanh to nhọn lộ hẳn ra khỏi bờ môi.
“Nhân tộc! Bổn vương đến… Khà khà!” Cất lên chất giọng bạo ngược, hắn há miệng cười sảng khoái, hàm răng nhọn hoắt cùng cái lưỡi dài đỏ lỏn trông chẳng khác gì phản diện bước ra từ trong truyện kinh dị.
…..
Thời gian trôi đi không đợi một ai, chẳng mấy chốc mặt trời ban trưa đã trôi về chân trời, nắng chiều nghiêng nghiêng rơi trên hòn đảo như đang vỗ về một con quái thú để nó đừng thức giấc.
Trong phòng luyện bảo, Hàn Vũ vẫn tỉ mỉ thực hiện từng công đoạn mặc kệ trời đất.
Mưới mấy loại nguyên liệu được xử lý bày biện ra trên bàn, rất nhiều loại đều đã được nghiền nhỏ thành bột hoặc pha thành nước, chỉ còn lại một cái xác côn trùng trông giống bọ rùa nhưng to bằng ba ngón tay, một nhãn cầu màu vàng cam, cùng một cái răng thú to như ngón cái dễ thấy nhất.
Răng của Liệt Hồn Thú sau khi được ngâm tẩm đã biến thành màu tím đậm, Hàn Vũ cẩn thận dùng kẹp gắp lấy cái răng này, đưa nó gắn vào miệng của xác Thiêu Thân Trùng, sau đó lật cánh con bọ lên, đem mắt của Di Hồn Ưng gắn vào phần bụng đã được rạch mở.
Tiếp đó tay trái hắn đưa qua phía hai cái hộp vuông có vẻ rất kiên cố nằm trên bàn.
Lấy một hộp mở nắp ra, một viên cầu nhỏ xíu trong suốt như pha lê được đặt trang trọng giữa đống vải mịn, vật phẩm này tên là Không Gian Huyết Mạch Mô Phỏng.
Không gian huyết mạch cũng không phải một không gian đúng nghĩa, đó là nơi gắn kết giữa linh hồn và thể xác, linh hồn không dễ dàng thoát ly thể xác là vì sự tồn tại của nó, một linh hồn không thể tùy tiện kết hợp cùng một cơ thể khác cũng là vì nó.
Không gian huyết mạch mô phỏng chỉ có thể chứa đựng được một linh kỹ, sản xuất cực khó nên giá thành cực cao, nhưng có thứ này sẽ tăng mạnh tỉ lệ luyện chế thành công.
Còn thứ mà Hàn Vũ sắp luyện ra lại không thể thiếu, bởi vì hắn muốn luyện không phải là một linh bảo, mà là một cơ thể phỏng chế dành riêng cho hồn thú.
Đặt viên pha lê nhỏ xíu vào khe nứt trên đầu cái xác côn trùng, cầm một chai thuốc nhỏ vài giọt linh thủy lên trên, một luồng linh áp nhàn nhạt tỏa ra.
Đợi mọi thứ lắng xuống, Không Gian Huyết Mạch dần dung nạp vào xác bọ, Hàn Vũ quan sát kĩ càng cơ thể côn trùng nhìn như bọ rùa, trước miệng "lồi ra" móng vuốt, dưới bụng “mọc ra” một con mắt.
Hắn đem cả sinh vật kì dị vùi vào hộp gỗ chứa hỗn hợp nhiều loại bột với đủ màu sắc, trong đó nhiều nhất là mảnh vụn An Hồn Hoa màu đỏ nhạt, chất liệu của hộp gỗ này cũng là An Hồn Mộc lâu năm.
“Nếu như là Cố Hồn Thảo hoặc Định Hồn Thảo thì bước này sẽ rất nhanh và tỉ lệ thành công cũng cao hơn… Vì chỉ có An Hồn Hoa nên phải đợi lâu một chút.”
Hàn Vũ vừa nói vừa đóng nắp hộp rồi đặt lên lò làm khô, ngọn gió thổi lên từ miệng lò đưa nó bay lơ lửng giữa không trung.
Đến lúc này hắn mới cầm lên cái lọ cuối cùng còn trên bàn, đưa l·ên đ·ỉnh hộp gỗ rồi nghiêng xuống đổ ra một thứ chất lỏng đen xám đặc quánh.
Thứ này có thể gọi là Phệ Hồn Hắc Hỏa Dịch, được pha chế theo tỉ lệ đặc biệt từ ba thành phần gồm dịch vị của Phệ Hồn Hỏa Trùng, bột Tiêu Hồn Ớt, cùng sữa của Hắc Huyết Hãn Ngưu.
Đây có thể coi là dinh dưỡng để nuôi thứ đang nằm trong hộp, nhưng lại không thể đổ trực tiếp vào xác Thiêu Thân Trùng vì tính ăn mòn quá mạnh.
Chất lỏng đen xám tràn xuống bao phủ lấy hộp gỗ, một ngọn lửa xanh đen lập tức bùng lên không cần mồi trước, ánh lửa ma mị trùm lên khối vuông lơ lửng giữa không trung vừa nhẹ nhàng vừa bí hiểm.
Chưa hết, trên một cái bàn khác vẫn còn lại cả đống tài liệu chưa được động đến, Hàn Vũ lại tiếp tục bắt tay vào xử lý mấy thứ này.
“Có một cái linh bảo mà sao nhiều tài liệu vậy?” Vân ngồi đợi mấy tiếng đồng hồ đã mất hết kiên nhẫn.
“Ai nói với cô tôi chỉ luyện một linh bảo?” Hàn Vũ nói giọng đầy khiêu khích.
“Cái…?” Vân ngớ người vì câu nói này.
Sau đó cô tiếp tục im lặng nhìn Hàn Vũ nhuần nhuyễn thực hiện từng công đoạn, bàn tay thuần thục không chút gián đoạn.
Đem một đoạn trúc xanh biếc nhỏ bằng ngón tay, thứ này gọi là Vô Căn Trúc, một loại linh thực nhưng không thể trồng trên bất kì loại đất nào.
Đem Vô Căn Trúc còn cả rễ trồng vào một lọ Tôi Thể Dịch, lại dùng máu của Hợp Thể Huyễn Ngư màu vàng nhỏ vào thân trúc cho đến khi biến thành màu xanh nhạt, sau đó để sang một bên chờ đợi.
Ngô Thiên Vân không lên tiếng bởi vì cô cảm thấy những công đoạn này rất quen thuộc, giống như đã từng nhìn anh trai mình thực hiện qua, suy nghĩ một lúc cô nàng bỗng nhiên nhớ ra liền hỏi lớn:
“Tôi biết rồi! Anh đang luyện Nhất Kích Bảo… đúng không?”
“Gần đúng!” Hàn Vũ không quay đầu lại nói khẽ.
“Vậy anh định luyện cái gì…?” Vân bên cạnh chịu không được tò mò.
“Bước cuối cùng này rất quan trọng, nhìn cho kỹ.” Hàn Vũ chỉ lạnh nhạt đáp rồi bắt đầu làm việc của mình.
Đem một viên không gian huyết mạch mô phỏng khác đặt l·ên đ·ỉnh Vô Căn Trúc, nhỏ vào một giọt linh thủy, viên pha lê sáng lấp lánh bắt đầu dung nhập vào căn trúc xanh nhạt.
Tiếp tục lấy độc của của Tản Linh Mãng Xà, máu của Cuồng Huyết Linh Khuyển, cùng với tủy của Phá Không Điểu pha trộn với một tỉ lệ cực kì khắt khe.
“Nhớ tỉ lệ là ba.. một.. một.. Không được dùng máy ly tâm để trộn, nên tự dùng tay khuấy đều cho đến khi dung dịch từ màu xanh đen vừa biến thành màu xanh đậm thì lập tức dừng lại.”
Hàn Vũ vừa làm vừa giảng giải kĩ càng, Vân đứng bên cạnh mắt tròn mắt dẹt gật đầu ghi nhớ, bằng vào kiến thức ít ỏi của mình cố gắng đoán già đoán non.
“Ba thứ này… anh định tạo ra linh kỹ nào?”
“Còn tùy…” Hàn Vũ trả lời lấp lửng.
Ít phút sau, hắn đem dung dịch đặc quánh đổ vào bình chứa đoạn Vô Căn Trúc cùng Tôi Thể Dịch.
Dung dịch vừa hết, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nàng họ Ngô, một luồng linh áp nhẹ nhàng tỏa ra từ khúc tre nhỏ bé, chất dịch trong bình tích tắc bị hút cạn, đoạn trúc phát ra ánh sáng tinh khiết bay lên lở lửng giữa không trung.
Hàn Vũ không chần trừ cầm từng khối linh thạch ném vào, mấy khối đá trong suốt vừa bay tới gần liền bị hút sạch linh khí bên trong, linh áp cũng theo đó ngày càng nâng lên.
“Công đoạn này nếu có lượng lớn linh thủy thì sẽ nhanh hơn, nếu không cũng chỉ còn cách này.” Hàn Vũ từ tốn nói.
“A… Cái đó tôi có!” Vân nhanh nhảu lôi ra một bình c·ứu h·ỏa nhưng màu xanh, quan trọng hơn bên trong thứ này không phải nước, mà toàn là linh thủy được múc ra trực tiếp từ linh tuyền.
“Sao không nói sớm…? Mau cho vào!” Hàn Vũ thúc dục.
“Anh có nói đâu mà tôi biết!”
“Mấy ai đem theo thứ này bên mình đâu, cô đem theo làm gì?” Hàn Vũ hỏi, bình thường rất ít người đem theo linh thủy bên mình, vì nếu bảo quản không tốt linh khí có thể lập tức tan biến rất lãng phí.
“Để nạp linh khí cho tổ bảo chứ làm gì?” Vân trả lời tỉnh bơ.
“…” Đến lượt Hàn Vũ á khẩu, dùng linh khí của bản thân nạp cho tổ bảo là đủ, nếu tổ bảo tiêu hao quá sức bản thân thì dùng thêm linh thạch bổ sung là được, cô ta vậy mà dùng linh thủy, đúng là nhà giàu có khác.
Hàn Vũ không biết rằng Ngô Thiên Vân làm vậy chỉ đơn giản là để… cho nhanh, linh thủy hết lại đi lấy mới, thứ mà người bình thường cả đời có khi còn không tiếp xúc đến thì cô ta dùng để tắm còn được.
Vân nâng vòi phun về phía khúc tre đang lơ lửng giữa không trung, ngón tay ra sức bóp cò, linh thủy trào ra như mưa tưới thẳng lên đầu Vô Căn Trúc, cảnh tượng không khác gì cây nhỏ gặp mưa rào, khác là toàn bộ “hạt mưa” đến gần đều bị hút cạn tan biến.
Dưới nỗ lực “phóng tiền” của cô, linh áp trái lại càng ngày càng mờ nhạt.
“Đủ… Dừng lại đi!” Hàn Vũ bình thản nói.
“Sao vậy? Sao không thấy linh áp?” Cô nàng hoảng hốt ngắt vòi phun.
“Võ kỹ thì làm gì có linh áp.” Hàn Vũ vẻ mặt tự nhiên.
“Ui… Đây là linh bảo võ kỹ? Bảo sao mấy bước đầu giống hệt Nhất Kích Bảo.” Vân gật đầu hiểu ra, tiếp tục hỏi. “Tên nó là gì?”
“Là Điểm Huyệt… Nhưng đã là cấp bốn vậy thì phải gọi là Phá Huyệt Bảo.” Hàn Vũ mỉm cười.
[Điểm Huyệt] (V)
(Cấp 1)
‘Tiêu hao linh khí, trấn áp linh huyệt của mục tiêu.’
[Tán Huyệt] (V)
(Cấp 2)
‘Tiêu hao linh khí, trấn áp đồng thời tản khí trong linh huyệt của mục tiêu.’
[Đả Huyệt] (V)
(Cấp 3)
‘Tiêu hao linh khí, trấn áp, tản khí, đả kích linh huyệt của mục tiêu.’
[Phá Huyệt] (V)
(Cấp 4)
‘Tiêu hao linh khí, trấn áp, tản khí, phá hủy linh huyệt của mục tiêu.’
Đây chính là bốn cấp độ của Điểm Huyệt, linh kỹ mà mỗi khi tăng cấp lại tiến hóa thành một đặc tính mới.
Theo trí nhớ của Hàn Vũ, Điểm Huyệt sẽ được phát minh không lâu sau, nhưng phải đến vài chục năm tới khi tất cả cấp độ của nó được hoàn thiện võ kỹ này mới thực sự nổi danh tứ phương.
Hai trăm năm sau không ai trên đại lục này không biết đến nó, bởi vì đây chính là phát minh đầu tiên của nhân vật đứng đầu thời đại, kẻ thứ chín trong lịch sử đi đến cấp độ chí tôn, Võ Thánh.
Ánh sáng vụt tắt, một đoạn tre tinh xảo xuất hiện ngay trước mắt, Ngô Thiên Vân nhanh nhảu đưa tay đón lấy linh bảo mới ra lò.
“Anh Phi quá ghê…! Thiên tài luyện bảo… quá ghê!” Vân thích thú ngắm nghía, miệng khen Hàn Vũ còn trong lòng đã xem thứ này là của mình, dù gì có "một nửa" công sức do chính tay cô luyện chế ra.
Hàn Vũ lặng lẽ đứng nhìn, hắn lấy tu vi còn chưa chính thức là linh sư cấp 2 luyện thành linh bảo cấp 4, thế nhưng không hề cảm thấy đây là thành tựu siêu việt gì, bởi vì hắn biết đây không phải phát minh của bản thân.
Hàn Vũ là dựa vào lợi thế trùng sinh mà c·ướp công đối phương, dù trong lòng hắn không có ái ngại nhưng cũng chẳng thể lấy đó làm kiêu ngạo, nội tậm kẻ cầu đạo chỉ canh cánh một câu hỏi:
“Hắn hiện tại có lẽ còn chưa Thông Linh đi! Một kẻ năm mười bốn tuổi đã tự tay sáng chế thành công Điểm Huyệt Bảo… đây… là bậc nào thiên tài?”