Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 27: Suy luận phá án.




Chương 27: Suy luận phá án.

“Tôi lập tức liên hệ Ngô gia xử lý việc này.” Vân quyết tâm lôi ra thoại ốc bảo.

“Không thể! Cách thức g·iết người vừa nãy cô cũng thấy rồi, căn bản không thể nhìn thấy bằng mắt thường, có vẻ như kẻ ra tay sớm đã để lại thủ đoạn trên người n·ạn n·hân, chỉ cần kích hoạt là có thể lập tức g·iết c·hết họ, cô muốn mấy ngôi làng quanh đây c·hết hết sao?” Hàn Vũ can ngăn.

“Chứ anh thì làm được cái gì? Đứng nhìn người ta c·hết hết sao?”

“Ít nhất hiện tại vẫn còn người sống.”

Hắn ném lại cái linh bảo hình khối băng cho cô nàng hơi chút là nổi điên này, quay lại nhìn bà Hồng một chút rồi nói:

“Bà ta không sao, có vẻ vì lý do nào đó mà năng lực kia không tác dụng bao nhiêu với bà ta, điều này càng khẳng định Phạm Duật có liên quan, nhất định phải giữ bà ta cẩn thận.”

“Không cần anh nói.” Vân điều động Thủy Tinh Linh cuốn lấy bà Hồng tới bên cạnh mình, nói giọng quả quyết. “Tất cả sự việc ở đây, Ngô gia sẽ giải quyết tới nơi tới chốn.”

Hàn Vũ biết mình không thể ngăn cản Ngô gia vệ tham gia vụ này được nữa, chỉ có thể cố gắng hạn chế tầm hoạt động của họ trước khi mình đạt được mục đích, hắn nghiền ngẫm mấy giây rồi nói:

“Được rồi, vậy thì cô có thể liên hệ người trước tiên quan sát động tĩnh của nhà họ Phạm, nhưng nhất định không được để đối phương nhận ra, cũng không được nhờ người bản địa.”

“Tại sao không thể là người bản địa?” Vân vẫn còn chưa hạ hỏa, suy nghĩ hạn chế.

Hàn Vũ vừa đi tới quan sát bốn cái xác c·hết mới vừa nói ra suy luận:

“Tối qua con Ám Tinh Linh này tự dưng định tiếp cận cô chưa rõ mục đích, lúc nãy thì lại núp trong bụng con ngạc ngư có vẻ như chỉ muốn lao đến nơi này càng nhanh càng tốt không sợ hậu quả, nó có thể dễ dàng g·iết c·hết sáu người liên tục nhưng lại không thể làm gì tôi và cô."

"Từ đây có thể khẳng định năng lực này cần thỏa mãn một điều kiện khó khăn nào đó để dùng lên mục tiêu, mà con Ám Tinh Linh chính là công cụ quan trọng để thực hiện điều này.”

“Hiện tại không thể chắc chắn đây là thủ đoạn của người hay quỷ hồn, nhưng nếu đến cả vệ quân đều đã dính chiêu... vậy thì chắc chắn hiện tại tất cả người dân quanh đây cũng nằm trong tay đối phương, những nguời này một khi có liên quan đến chúng ta thì kết cục…”

“Tôi hiểu, vậy nên chỉ có thể sử dụng người không phải cư dân trên đảo.” Vân gật đầu ngắt lời, bắt đầu kích hoạt thoại ốc bảo.

Hàn Vũ đối mặt đủ loại biến cố không chút bấn loạn, nãy giờ ngồi xổm quan sát xác c·hết, lúc này bắt đầu mổ tử thi, sắc mặt không biểu cảm còn đầu óc thì liên tục suy luận.

Màn g·iết người diệt khẩu của kẻ địch đúng là khiến Hàn Vũ khó xử một phen, nhưng cũng là cơ hội để hắn càng nhanh đi đến mục đích của mình, bởi vì hắn đã nhận ra năng lực của con quỷ hồn kia.

Hồn thú không có cơ thể, không hấp thụ dược linh khí nên rất khó sử dụng linh kỹ, thay vào đó bọn chúng sử dụng một loại năng lượng đặc thù là Hồn Lực, đây vừa là thứ quyết định cấp độ của nó vừa là nguyên liệu để thi triển hồn kỹ.

Hồn Kỹ là những năng lực tiêu hao hồn lực và chỉ tác động lên linh hồn, viết tắt là H, hồn kỹ không có cấp độ, hồn lực càng mạnh thì hồn kỹ càng mạnh.

Những cái khác thì Hàn Vũ còn chưa dám chắc, nhưng cái năng lực g·iết người vừa nãy nhất định là một tổ hợp kỹ rất được giới hồn sư ưa chuộng trong tương lai.

[Hồn Ấn] (H)

‘Tiêu hao hồn lực để lại một hồn ấn trên linh hồn.’

[Hồn Bạo] (H)

‘Tiêu hao hồn lực khiến linh hồn p·hát n·ổ.’

Bản thân Hồn Bạo chỉ gây sát thương lên linh hồn, phạm vi rất phụ thuộc, là năng lực kiểu ôm bom t·ự s·át. Thế nhưng khi phối hợp với Hồn Ấn thì khác, kết hợp hai linh kỹ này sẽ để lại một dấu ấn hồn bạo trên linh hồn đối thủ, một khi kích hoạt liền có thể công kích thậm chí dẫn bạo linh hồn bị dính hồn ấn.

Linh hồn bị công kích, cơ thể đột ngột mất kiểm soát, linh khí không bị khống chế bạo ngược, và kết quả chính là thứ chúng ta vừa thấy.

Linh khí có thể rèn luyện cơ thể thì cũng có thể hủy hoại cơ thể, chỉ cần cưỡng ép dung nạp vượt quá khả năng chịu đựng một chút cũng đã có thể dẫn đến nguy hiểm khó lường, nói gì đến việc linh khí bỗng nhiên bạo ngược không chịu kiểm soát của Thông Linh.

Hàn Vũ với trò này chỉ cần nhìn qua liền biết, bởi vì đời trước chính hắn cũng từng dùng chiêu này để khống chế thuộc hạ, hiệu quả không tệ.



Ngoài việc có thể hạ sát bất kì lúc nào mình muốn, người bị dính chiêu sau một thời gian đều phải trở về để hắn gia cố hồn ấn, nếu không đến khi ấn ký tới hạn sẽ tự p·hát n·ổ, chỉ khi nào bỏ được hồn ấn đối phương mới có thể coi là tự do.

Ở thời kì mà hiểu biết về hồn thú còn ít ỏi, các thủ đoạn bảo vệ linh hồn còn chưa phát triển như hiện tại, đây còn có thể coi là đòn sát thủ.

Điểm kinh khủng của hồn thú được thể hiện ở chỗ này, có thể tiếp cận người ta lúc nào không hay, đối thủ mắt không thấy được tay không sờ trúng, nhiều khi đến lúc c·hết vẫn không biết tại sao mình c·hết.

Dám chắc rằng con hồn thú đang ký sinh trong linh hồn của con Ngạc Ngư cũng sở hữu hai năng lực này, lúc này nó đang bị giam cầm ngay trong Trấn Thú Lục Hoàn, lúc nãy khi bắt bốn người kia Vân chỉ để lại hai vòng khuyên trấn giữ linh khí và cơ thể, vậy là nó liền có thể hoạt động hồn lực g·iết c·hết bốn người.

Hàn Vũ cố tình dẫn ánh mắt của Vân đến con Ám Tinh Linh mục đích là để cô ta xem nhẹ con cá sấu này, như vậy hắn mới có cơ hội ra tay.

Buồn cười là vừa nãy hắn còn muốn dùng mọi cách thuyết phục cô ta hồn thú là có thật, lúc này lại chỉ ước gì cô ta quên hẳn hai chữ hồn thú đi.

…..

Tại một góc phố khuất tầm nhìn, người đàn ông gầy ốm quần áo đơn bạc ngồi một mình tựa lưng vào tường, bỗng nhiên dưới lớp áo có dị động, hắn vội lấy ra một cái thoại ốc bảo đã được biến hình thành bánh bao, đưa lên trước miệng nói:

“Nghe!”

“Đội trưởng Bạch Ưng, em Kẹo Bông đây, anh làm giúp em một chuyện được không?” Giọng Vân vội vã truyền lại.

“Chuyện gì?” Bạch Ưng lãnh cảm cất lời.

“Giúp em canh chừng gia đình họ Phạm, địa chỉ tại… thôn Kỳ Sương”

“Việc quan trọng… anh nhớ làm bí mật đừng để bị phát hiện.” Vân không quên nhắc nhở.

“Lý do?” Bạch Ưng nhíu mày, địa chỉ này cũng tại thôn Kỳ Sương, cách hắn không xa.

“Việc quan trọng lắm, liên quan đến tính mạng rất nhiều người, anh cứ tạm gác lại nhiệm vụ đi, khi nào về để em nói với chị Trang giúp anh, có gì thì báo lại cho em…”

“Cô…” Còn chưa kịp hỏi rõ thì bên kia đã ngắt kết nối, Bạch Ưng nghiến răng tức giận.

Cô nàng này thực sự ngày càng quá đáng, đi làm nhiệm vụ thì lười biếng cũng thôi đi, vậy mà còn dám chỉ đạo ngược lại đội trưởng, cho mình là gia chủ sao?

Mỗi một Ngô gia vệ đều là tinh anh được tuyển chọn kĩ lưỡng từ tư chất cho đến thiên phú, vượt qua hàng chục ngàn ứng viên khác, trải qua hàng nghìn ngày huấn luyện gian khổ cùng vô số thử thách cả về thể chất lẫn ý chí, sau đó còn là rất nhiều nhiệm vụ kiểm tra độ trung thành, có thể nói là trăm đắng ngàn cay mới được cầm trên tay huy hiệu kia, dù là họ Ngô cũng không ngoại lệ.

Việc người nhà họ Ngô trở thành Ngô gia vệ không có gì lạ, thế nhưng được đặc cách như Ngô Thiên Vân đúng là chưa từng có tiền lệ, danh hiệu Ngô gia vệ trẻ tuổi nhất làm không ít người bất bình nhưng chỉ dám để trong lòng.

Lời của cô ta có thể sai bảo người khác thế nhưng Bạch Ưng thì không, hắn không chỉ có tư lịch cực sâu mà còn mang bí mật quan trọng bên người, với hắn đây chính là nhiệm vụ sau cùng, dù thành công hay thất bại cũng không cần trở về Ngô gia nữa, vậy nên từ đầu hắn đã chẳng ngại tỏ thái độ.

“Buồn cười! Thích thì tự đi mà làm.” Gã đàn ông gầy gò vừa định cất cái “bánh bao” đi thì lại có tín hiệu gọi đến.

“Đội trưởng! Phát hiện mùi mục tiêu.” Tiếng Hắc Khuyển gầm gừ như thú dữ.

“Lập tức có mặt…” Bạch Ưng nói hết câu đã biến mất trong góc phố.

…..

“Tốt… Rất nhanh sẽ có người giá·m s·át nhà họ Phạm.” Vân khó được hứng khởi, tiếp tục lấy ra một cái thoại ốc bảo nữa gọi cho người khác.

Một lát sau cô quay lại thì phát hiện hai trong bốn cái xác đều đã bị mở bụng, bên trong ngoài nội tạng còn lẫn lộn thịt cùng lông thú, rõ ràng là linh thú của họ cũng đ·ã c·hết sau khi linh khiếu băng giải.

“Phát hiện được gì không?” Vân nhíu mắt hỏi khẽ, lấy hết can đảm cố gắng nhìn vào hiện trường kinh khủng.



“Mấy người này cũng giống như ba người cũ, đều là linh nguyên cùng linh khí bạo ngược phá hủy nội tạng mà c·hết, đến cả linh thú nằm trong linh khiếu cũng không thoát.” Hàn Vũ trả lời.

“Theo anh thì đây là năng lực gì?”

“Tôi vẫn cho rằng đây là hồn thú làm ra.” Hàn Vũ thì thào sau lớp khẩu trang.

“Tôi thấy đây rõ ràng là Đoạt Linh, tiến hóa của Hấp Linh.” Vân cảm thấy thanh niên tên Phi này vẫn chưa chịu nhận thua.

[Hấp Linh] (D)

‘Hấp thụ linh khí từ cơ thể sinh vật khác biến thành của mình.’

[Đoạt Linh] (B)

‘Cưỡng chế điều khiển linh khí nằm trong cơ thể sinh vật khác.’

“Thế nhưng linh kỹ đó cũng không thể sử dụng từ khoảng cách xa đúng không?” Hàn Vũ đáp, tay vẫn thành thạo mổ xẻ, xem xét kĩ lưỡng từng bộ phận, mặc cho máu me lai láng láng khắp sân.

Vân cau mày quay mặt đi né tránh cảnh tượng rùng rợn, nhìn trời nhìn đất nói: “Phải! Đây chính là chỗ khó hiểu, có lẽ cần nghiên cứu thêm con Ám Tinh Linh kia mới có thể rõ ràng.”

Cô thừa hiểu hạn chế của loại linh kỹ này, cho dù là Đoạt Linh cấp 6 cũng chỉ có thể dùng lên mục tiêu trong tầm mấy chục mét, vậy nên lúc nãy cô nàng mới bay loạn muốn tìm kiếm kẻ ra tay.

Hàn Vũ yên lặng không cho ý kiến, ánh mắt thâm thúy.

“Mặc kệ là chuyện gì… Rất nhanh sẽ có Ngô gia vệ tiếp quản, anh cũng nên rời đi.” Lần này đến lượt Ngô Thiên Vân khuyên nhủ Hàn Vũ.

“Vẫn có khả năng đây là hồn thú.” Hàn Vũ lại bổ sung.

“Anh…”

“Cô quên hai người phụ nữ kia sau khi c·hết lại có thú hạch trong đầu sao? Cô quên còn vô số chuyện kì quái xảy ra tại thôn Kỳ Sương sao?” Hàn Vũ ngắt lời.

“Nhưng anh cũng không có bằng chứng đổ lỗi cho hồn thú, đúng không?” Vân cảm thấy vô lý.

“Có đấy! Cô biết vì sao ngay sau khi hai bà cô song sinh kia c·hết tôi liền bảo cô làm khô máu của họ, từ đó mới phát hiện ra mảnh vụn thú hạch bên trong không?” Hàn Vũ hỏi lại.

“Tại sao?” Vân nhớ lại chi tiết này mới thấy vấn đề, đúng là nếu không phải Hàn Vũ nghĩ đến cách làm kia thì có lẽ sẽ không ai biết đến mấy hạt cát li ti nằm trong máu của hai người đ·ã c·hết.

Hàn Vũ xem xét xong cả bốn cái xác, đứng dậy tháo găng tay, giật khẩu trang xuống cằm rồi nói:

“Bởi vì tôi biết một loại quỷ hồn cần dùng một cặp song sinh để luyện thành, hơn nữa nhất định cặp song sinh này không được tu luyện Không Khiếu, chỉ được tu luyện Thông Linh.”

“Ý anh là… có người muốn biến hai chị em cô Nhài thành hồn thú?” Vân rùng mình.

“Không sai! Nói cho cô biết thêm một chuyện, thằng con trai của Phạm Đạt rất có thể đang bị điều khiển.”

“Bị điều khiển…” Vân ngơ ngác.

Hàn Vũ liền kể lại vài việc hắn từng chứng kiến, từ việc thằng nhóc kia nhảy nhót quanh xác c·hết ông nội, cho đến hành động kì quặc trên cây của nó, rồi cả việc nó liên tục nhắc đi nhắc lại lời nguyền kia.

“Biểu hiện của thằng nhóc đó nhìn như là điên loạn, nhưng thực chất giống như nó đang thể hiện tâm tình của một người cực kì căm ghét nhà họ Phạm, còn ai vào đây ngoài thầy giáo tên Huy đây?” Hàn Vũ đưa ra kết luận.

Hắn không muốn bị đá khỏi vụ này nên vẫn thuyết phục Vân đây có khả năng là thủ đoạn của hồn thú, nhưng hắn sẽ không nói cho Vân biết năng lực của con hồn thú kia, đây chính là cơ sở quan trọng để hắn lật bàn.

“Ý anh là… Huy còn sống.” Vân nghĩ đến đây bỗng nổi da gà.

“Hoặc có thể đã trở thành quỷ hồn, chỉ là vẫn giữ lại kí ức.”



“Chẳng lẽ anh ta sau khi oán giận t·ự s·át thì trở thành quỷ hồn, rồi quay lại nhập vào thằng nhóc kia ám hại nhà họ Phạm.” Vân nhanh chóng biên tập ra một cuốn truyện kinh dị trong đầu.

“Nếu cứ oán giận rồi c·hết liền có thể biến thành quỷ hồn, vậy thì hồn thú đã sớm tràn ngập đại lục này rồi… Quỷ hồn không sinh ra đơn giản như vậy.” Hàn Vũ phản bác.

“Ý anh là…”

“Sự xuất hiện của hồn thú luôn có bàn tay hồn sư phía sau tác động.” Hàn Vũ thở ra.

“Vậy rốt cục là ai?”Vân bắt đầu cảm thấy đầu óc xoay vòng càng nghĩ càng rối.

“Khả nghi nhất đương nhiên vẫn là ba người còn lại trong nhà họ Phạm, có thể là bà Lý và Phạm Đạt, không ngoại trừ thằng nhóc điên loạn kia, cũng có thể là cả ba đều là kẻ đứng sau…”

Vân đang chưa biết làm thế nào thì đúng lúc thoại ốc bảo có tín hiệu.

“Tôi nghe…”

Đầu bên kia, hai người một gầy một béo đứng giữa căn phòng u tối, bên trong căn hộ nhà họ Phạm lúc này đã sớm trống trơn không một bóng người.

“Cô biết gì về gia đình này?” Bạch Ưng lạnh nhạt hỏi.

“A… Nhà họ sao rồi?” Vân hồi vấn.

“Không một bóng người…”

“Không có người… chẳng lẽ.” Vân nghĩ đến giả thiết của Hàn Vũ.

“Cô biết gì về ngôi nhà này thì nhanh báo cáo, họ rất có thể liên quan đến nhiệm vụ.” Bạch Vân thúc dục.

Hắn lúc đầu cũng không định lập tức tiến vào nơi này, thế nhưng sau khi dùng thủ đoạn điều tra thì không phát hiện ra một ai liền tiến tới xem xét, cuối cùng không phát hiện được gì, nhớ ra địa chỉ Vân nói cho hắn lại trùng hợp với đúng ngôi nhà này, nghĩ là cô ta biết gì đó nên mới gọi lại.

“A… Chờ xíu…” Vân ấp úng che lại thoại ốc bảo, quay sang nhìn Hàn Vũ mong được trợ giúp. “Ba người kia đều biến mất rồi! Anh biết cách nào tìm họ không?”

“Tôi cũng không biết gì nhiều… mấy người là Ngô gia vệ muốn gì cứ đến trụ sở vệ quân gần nhất tìm hỏi là được rồi, nhưng đừng vội gọi người đến đây, cô biết lý do rồi đấy!” Hàn Vũ gợi ý, ngẫm nghĩ một chút rồi bổ sung thêm.

“À… nếu được thì bảo họ xem qua hồ sơ tất thảy những vụ án trong hai mươi năm qua, xem có thứ gì liên quan hoặc giống Ám Tinh Linh hay không.”

Vân gật đầu đã hiểu rồi bắt đầu thuật lại với đồng đội, chỉ nói mình từng gặp một con Ám Tinh Linh quanh nhà họ hôm qua, cũng không nói ra tình hình hiện tại nơi mình đang đứng vì sợ kéo thêm người vô tội đến.

Hàn Vũ cũng muốn mượn cơ hội này nhờ người điều tra giúp thêm một chút về gia đình kia, còn rất nhiều tình tiết dù nhỏ nhưng rất đáng lưu ý, Vân có thể quên nhưng hắn thì không.

Từ việc con chim ị lên mặt ông Thành, còn cả vụ t·ai n·ạn của bà Lý, việc Phạm Đạt được bà ta đồng ý nhận nuôi, càng nghĩ càng thấy người này khả nghi, hắn không cho rằng tất cả những thứ này đều là trùng hợp.

Một con quỷ hồn cùng một con Ám Tinh Linh không thể tự dưng mọc ra, Hàn Vũ cảm thấy nhà họ Phạm cũng chỉ là bất đắc dĩ bị kéo vào những chuyện này, nhìn c·ái c·hết của Phạm Thành, Phạm Đạt và vợ hắn là đủ biết.

Đang cố lục lọi trí nhớ nhằm tìm ra điểm mấu chốt thì tiếng Vân gọi.

“Được rồi…! Đã có người đi điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả. Giờ anh tính làm gì?” Cô nàng lại quay sang hỏi Hàn Vũ.

“Kiểm tra lại hết thảy một lượt nơi này trước đã, sau đó tìm chỗ chữa trị cho bà ta.” Hàn Vũ chỉ vào bà Hồng đang được Lam Lam bao bọc, nói xong quay đi.

“Tôi thấy anh nên rời đi, Ngô gia vệ sẽ rất nhanh làm sáng rõ vụ này.” Vân đi sau khuyên ngăn.

“Muốn tôi đi cũng được, chỉ cần giúp tôi một chuyện.”

“Lại nữa...! Việc gì?” Vân khó chịu cau có mặt mày.

“Cho tôi vay tiền đi!” Hàn Vũ không chút do dự đáp lại.