Chương 26: Kẻ giết người lương thiện.
Ngay lúc này, một đoàn bốn người hai nam một nữ tiến tới cửa đền, tiếng phụ nữ vọng lên trước nhất.
“Chồng ơi! Anh có đây không?”
“Giờ làm sao?” Vân loáng thoáng nghe được tiếng gọi, thông qua tầm nhìn từ Liên Nhãn nhận ra người kia chính là vợ Phạm Đạt, điều này làm cô vô cùng luống cuống, nếu để đối phương nhìn thấy cảnh tượng trong đền nhất định sẽ sinh ra hiểu nhầm.
“Cô là Ngô gia vệ… Sợ cái gì?” Hàn Vũ cười nhạt.
“À… Đúng a!” Vân giật mình tỉnh ra khi nghe được câu này.
Cô nàng lập tức điều khiển Thủy Tinh Linh cuốn lấy bà Hồng đưa đến dước mặt, máu me trên người nhanh chóng được rửa sạch.
Ngô Thiên Vân áp bàn tay lên trán người phụ nữ gương mặt phúc hậu, ánh sáng xanh lam lan tỏa, kích hoạt linh bảo trị thương.
“Cẩn thận! Mấy người sắp tới khả năng cao cũng là đối phương cố tình đưa qua, để ý tiết kiệm linh nguyên.” Hàn Vũ nhắc nhở.
“Tôi hiểu… Kẻ kia vốn dĩ muốn đẩy Phạm Đạt đến đây gây rối câu giờ, sau đó đợi khi vệ quân tới thì thực hiện thủ đoạn g·iết người vừa nãy, như vậy liền có thể mượn tay vệ quân đối phó chúng ta.” Vân đến bước này dễ dàng nhìn ra chiêu trò đằng sau.
“Đúng… chỉ là hắn không ngờ được cô là Ngô gia vệ, Phạm Đạt b·ị b·ắt quá nhanh, con Ám Tinh Linh cũng nhanh chóng bại lộ xong còn b·ị b·ắt. Nếu tôi đoán không nhầm… rất nhanh những người này cũng sẽ bị diệt khẩu.” Hàn Vũ bổ sung.
“A… Vậy phải nhanh đi cứu họ, anh ở lại cứu bà ấy hộ tôi.” Vân lập tức ngừng trị liệu, lôi ra một cái linh bảo hình dáng như cục băng ném cho Hàn Vũ.
“Đừng vội…”
Vân không đợi được nghe Hàn Vũ nói hết câu đã lao ra cửa "tiếp đón" mấy vị khách mới tới.
“Cho hỏi…”
“Mọi người đứng im… Ngô gia vệ tiếp quản nơi này.”
Vợ Phạm Đạt còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Ngô Thiên Vân lướt tới chặn họng.
Cô nàng xinh đẹp lúc này mặt mũi tràn đầy khẩn trương, nhảy vọt lên rồi đạp xuống mặt hồ.
“Bùm… Bùm…” Nước hồ nổ tung dưới gót chân, Vân mượn lực nhảy trên mặt nước vọt thẳng tới, trên tay còn cầm theo một bảo vật kì lạ đang không ngừng phát quang xoay chuyển, trên đầu nổi lên hư ảnh huy hiệu Ngô gia vệ.
Ngô Thiên Vân như thần nữ giáng trần bay tới, linh áp cấp 4 cùng bộ dáng điên dại khiến cả bốn kẻ mới tới sững người lùi về sau.
“Cô ta…”
“Cô… cô… là Ngô gia…”
Ba chàng vệ quân cùng vợ Phạm Đạt đồng loạt lắp bắp nói không nên lời.
“Đừng nói nhiều… Tôi đưa mấy người nhốt vào tổ bảo này…” Vân vội vã hét lớn.
“Không.. Đừng! Tôi không có phạm tội… đừng bắt tôi.”
Một tên vệ quân có tật giật mình liền quay đầu bỏ chạy, ba người đi cùng bị hiệu ứng đám đông cũng chạy theo.
“Ấy… Đừng chạy! Tôi là muốn cứu mấy người.” Vân cuống cuồng đạp mạnh khiến mặt nước nổ tung bọt sóng.
Cô nàng vừa bay tới vừa vụng về kích hoạt tổ bảo trong tay, hai vòng khuyên được giữ lại để khóa chặt con Ngạc Ngư và Ám Tinh Linh, bốn cái còn lại lập tức phóng ra ngoài chia nhau nhắm thẳng từng người.
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
“A… Cái chó gì đây?”
“Đừng… Ngài tha tội!”
“Tôi còn vợ con, xin…”
“Chồng ơi!”
Tiếng la khóc chửi bới inh ỏi sân đền, từng vòng khuyên từ nhỏ biến lớn khóa chặt tất cả, bốn người lập tức bị linh áp cấp 5 làm cho say sóng.
Vân tiếp đất, vừa định chạy tới thu hết tất cả về tổ bảo thì…
“Aaaa… Đau quá… aaaa… c·hết mất… thaa… ọe…”
Cả bốn người đồng loạt rống lên đau đớn, mắt mũi miệng tai thi nhau phun máu, từng đống huyết dịch đỏ lòm trào ra nhuộm đỏ mặt sân.
Ngô Thiên Vân chạy tới thêm mấy bước rồi đứng yên tại chỗ ngây ngẩn, mấy giây sau mới tỉnh ra thu hết Trấn Thú Lục Hoàn về trên tay, bốn cái xác không hồn lập tức ngã xụi trên vũng máu do chính họ vừa nôn ra.
Gió thổi làm mái tóc ngang vai tung xõa, Vân căng mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
“Tại… tại sao… tại sao?”
“Aaaa…” Mấy loại linh áp bộc phát cùng tiếng hét vang rừng, Ngô Thiên Vân hai mắt phát hỏa, tóc tai bồng bềnh không cần gió thổi, vung chân giậm mạnh xuống đất.
“Rầm…” Mặt sân nứt toạc như mạng nhện, sau đó là thiên phú Điểm Thủy được kích hoạt.
“Xoạt…” Nước ngầm bị lôi ngược từ dưới đất vọt thẳng lên thành một vòi phun.
“Lam Lam...” Sau tiếng hét, con Thủy Tinh Linh lập tức bỏ qua bà Hồng mà lướt ra ngoài, biến thành một làn sóng tràn xuống hồ nước, cả mặt hồ dâng lên chóng mặt dùng mắt thường cũng nhìn ra.
Mấy chục vòi rồng vọt lên từ mặt hồ tụ lại một chỗ, kết hợp cùng đài phun nước vừa được Ngô Thiên Vân tạo ra, ngay lập tức một con hải mã toàn thân đúc ra từ nước hình thành.
Vân nhảy lên đứng trên mình hải mã, cùng con vật ngự trên cột nước mà bay thẳng lên không trung.
“Thằng chó… mày ở đâu?” Tiếng hét làm bầy chim bay khỏi ngọn cây.
Chân đạp hải mã, tay cầm Trấn Thú Lục Hoàn xoay vòng phát sáng, cô nàng cưỡi trên sóng nước như con gái hải thần, hai mắt điên cuồng không ngừng chuyển động.
“Cút ra đây…"
"Bùm…” Vân hò hét chỉ tay, một viên đạn nước bay ra nổ tung, thân cây đổ rạt gãy gập xuống, mấy con thú nhỏ kinh hãi tháo chạy.
“Cút ra… Bùm..."
"Dám g·iết người sao không dám ló mặt, đồ hèn!"
"Có giỏi bước ra đây... Bùm… Bùm…”
Hàn Vũ tay cầm linh bảo như khối băng đứng trong sân, nheo mắt nhìn qua bốn cái xác bên kia bờ hồ, rồi ngước mắt nhìn lên khung cảnh bá đạo này, đây thực sự quá sức tưởng tượng với một linh sư cấp 3, e là linh sư cấp 5 cô ta cũng có thể đánh một trận.
“Hóa ra là vậy.” Hàn Vũ nghĩ thầm, hắn đã đoán ra chủng loại của con hồn thú kia.
Ngô Thiên Vân còn chưa biết rằng hồn thú vốn không sử dụng linh khí, có rất nhiều chủng hồn thú không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng thời có thể kí sinh ngay trên linh hồn của sinh vật.
Tinh linh không có linh hồn, chúng chỉ là những đoạn trí năng được gắn vào một tạo vật từ kết tinh nguyên tố, vậy nên con hồn thú kia nhất định cũng đang nằm trong linh hồn của con Ngạc Ngư, còn con Ám Tinh Linh có lẽ là để bảo đảm an toàn cho hồn thú.
Dù vậy Hàn Vũ vẫn chưa hiểu tại sao đối phương nhất định phải đẩy con Ngạc Ngư đến đây, không dám tự mình đến hắn có thể hiểu. Nếu sợ bại lộ thì kí sinh thẳng vào người Phạm Đạt không phải dễ dàng sao? Vẫn còn vài điểm hắn chưa rõ ràng.
Tiếng nổ vẫn vang lên không ngớt suốt mấy phút đồng hồ, Hàn Vũ lắc đầu khó chịu.
Một cột nước đổ ào xuống trước mặt hắn, Vân tay cầm tổ bảo cùng Thủy Tinh Linh xuất hiện ngay sau đó, tóc tai ướt nhẹp rũ rượi, mắt trái vẫn sáng rực liên tục nhận về hình ảnh môi trường xung quanh.
“Đâu… Ở đâu?” Vân nghiến răng.
“Cô hỏi ai?” Hàn Vũ lạnh lùng.
“Kẻ g·iết người chứ ai?”
“Ha… Tôi và cô thì không phải chắc?”
“Anh điên hả? Tôi làm sao lại g·iết người.” Vân định tiếp tục kích hoạt linh kỹ nhưng linh nguyên gần như đã cạn kiệt, chỉ có thể bộc phát linh áp yếu ớt.
“Có đấy! Nếu chúng ta không đến ngôi đền này hôm nay, những người này có thể sẽ không c·hết.” Hàn Vũ lắc đầu thở dài. “Cô nói xem… chúng ta… có được tính là kẻ g·iết người không?”
“Buồn cười… chính anh đưa tôi tới đây, chính anh bảo mấy người kia là do hồn thú g·iết, giờ tôi lại trở thành kẻ g·iết người? Anh nhất định biết gì đó, nói… có phải anh đã sớm biết sẽ có kết cục này nhưng vẫn cố tình đến đây?” Vân ánh mắt đầy giận dữ, Trấn Thú Lục Hoàn xoay chuyển càng nhanh.
“Để dành linh khí đi, tôi hiểu cô rất khó chấp nhận việc này nhưng… nhiều khi chúng ta nỗ lực cứu người, lại chỉ khiến cho người ta c·hết càng nhanh, càng nhiều…”
“Tôi… tôi không có muốn, là anh kéo tôi đến đây.” Vân nghiến răng nghiến lợi, cố gắng hấp thu linh thạch bên trong, linh áp trên người tăng vọt.
“Tôi đã khuyên cô đi về, nhiều hơn một lần…”
“Rồi sao? Không có tôi anh khống chế nổi Phạm Đạt sao? Bắt nổi Ám Tinh Linh sao? Tôi làm bao nhiêu thứ… Bây giờ anh còn dám...”
“Phải… Tôi không có tổ bảo mạnh mẽ, không có linh kỹ cao siêu, tôi liều mạng đi săn quỷ hồn… nhưng không ai biết đến, cũng không cứu được một ai, chỉ có chính mình tiếp tục sống sót…”
Hàn Vũ đứng dưới mái hiên, nắm chặt hai tay tự chất vẫn chính mình, hành động này đương nhiên là diễn kịch, thế nhưng câu truyện lại là sự thật, câu truyện về một người lương thiện… nhưng không được làm người tốt.
“Còn nhớ ngôi làng bị quét sạch bởi Ôn Dịch Quỷ Hồn tôi kể cho cô lúc nãy không? Tôi từng tự dằn vặt bản thân rất nhiều bởi một câu hỏi…”
“Nếu tôi không đến… Nếu tôi không cố chấp bắt cho bằng được con hồn thú kia… không ép tên hồn sư đó vào đường cùng… Những con người đó sẽ đi về đâu, sống hay c·hết?”
“Rốt cuộc là tôi hay tên hồn sư kia… g·iết họ?”
Hàn Vũ 80 tuổi nhưng khuôn mặt trẻ trung như thanh niên, mặc áo tang trắng muốt lặng lặng quỳ trước từng đám mộ phần nối tiếp nhau, hương khói tỏa ra nghi ngút thê lương.
Kia chính là những người từng cùng hắn gặp gỡ, cùng hắn trò chuyện, cùng hắn sinh sống, cùng hắn hi vọng.
Nỗ lực cứu người, cuối cùng thứ nhận lại là mấy ngàn xác c·hết vô hồn, là vô số kí ức trộn lẫn giữa tiếng cười nói đầy ám ảnh và những lời kêu cứu tuyệt vọng trong cơn hấp hối.
Hắn tự tay hỏa táng bọn họ, tự tay đặt tro cốt vào từng hũ nhỏ, tự tay đào huyệt chôn cất từng người, tự tay khắc tên họ lên bia mộ. Rồi hắn ngồi đây tự hỏi, một câu hỏi khiến cả cuộc đời hắn thay đổi:
“Có phải cũng là chính mình… tự tay g·iết bọn họ?”
Ngôi làng nhỏ nơi trẻ thơ vui cười, nơi nông dân làm ruộng, nơi gốc đa ngồi thảnh thơi nhìn đàn trâu đi qua, giờ chỉ còn lại mình hắn… cùng một bài học nhớ đời.
Làm việc tốt với một cái tâm tốt, chưa chắc đã đem lại kết quả tốt, thậm chí chỉ khiến mọi thứ càng thêm tồi tệ.
Gió mạnh thổi qua làm tung vạt áo, bỗng chốc bên cạnh Hàn Vũ xuất hiện một ông lão râu tóc bạc phơ mặc áo bào xanh phấp phới.
“Xin lỗi con! Sư phụ… đến trễ.” Hoàn Đồng Lão Nhân khó khăn mở lời.
“Không… là con đến quá sớm, hoặc là… con vốn dĩ không nên đến!” Hàn Vũ sắc mặt vô cảm đáp lại, không nhìn người bên cạnh mà ngửa mặt như đang nói với trời.
“Sự phụ! Con đã hiểu tại sao người lại quyết định bế quan thay vì ra ngoài hành thiện.”
“Có phải bởi vì… làm người tốt… còn khó hơn làm thần sư?”
Hoàn Đồng Lão Nhân nhìn hắn c·hết lặng mấy giây, sau đó bất đắc dĩ gật đầu.
Hàn Vũ đứng trong điện thờ, ánh mắt nặng nề nhắc lại câu nói của sư phụ năm ấy.
“Thế giới là hoàn mĩ, là tươi đẹp, nhưng lòng người thì chẳng ai dám chắc, nó có thể bao la lộng lẫy như núi biển sao trời, cũng có thể đen tối xấu xí như đầm lầy vực sâu.”
“So với thay đổi thế giới, thay đổi lòng người càng khó gấp trăm vạn lần.”
“Làm một người tốt, còn khó hơn trở thành thần sư, biến mọi người thành người tốt, còn khó hơn biến họ thành thánh giả.”
“Cuộc đời rất biết cách biến chúng ta còn trở thành kẻ mình từng ghét, người tốt hay người xấu cũng chỉ là những kẻ bất đắc dĩ mà thôi. Thứ tốt nhất mà ta có thể làm là tiếp tục sống, tiếp tục bước đi, và nếu có thể thì cố gắng giữ vững bản tâm của mình, làm một người lương thiện.”
“Tôi trở thành thợ săn quỷ hồn không phải để trở thành anh hùng hay người tốt, mà chỉ để chứng minh bản thân là một người lương thiện… Có lẽ là vậy đi!”
“Cô nói xem… Tôi rốt cuộc là người tốt hay xấu?” Hàn Vũ hỏi một câu mà Ngô Thiên Vân rất lâu chưa nghĩ đến.
“Mình rốt cục là người tốt… hay xấu?”
Nước vẫn không ngừng phun ra từ khe nứt trên mặt sân, tạo thành vô số giọt li ti phủ xuống ngôi đền nhỏ.
Hai con người đứng cách nhau không đầy ba bước chân, từng làn nước nhỏ xuống từ mái ngói như chia cắt hai số phận về hai thế giới.
Vân đứng dưới mưa đờ đẫn nhìn Hàn Vũ, ảo ảnh một nam nhân dáng vẻ thư sinh như xuất hiện chồng lên thân hình thanh niên cô độc, vài kí ức hiện về trong tâm trí.
“Anh chiều nó quá rồi nó không sợ ai nữa rồi!” Người nữ khuôn mặt nghiêm nghị dáng vẻ hiên ngang, lườm mắt nhìn Vân đầy kìm chế.
“Lêu lêu…! Đồ xấu tính… Đồ không có bạn trai.” Vân núp sau một thanh niên mặc sơ mi trắng gương mặt hòa ái đang ngồi đọc sách, liên tục khiêu khích chị mình.
“Thôi Trang! Đừng chấp em nó.” Thanh niên mỉm cười hòa giải.
“Em đã nhịn rồi nhưng mà nó cứ…” Ngô Thiên Trang tức giận mà không làm gì được.
“Tại chị cứ bắt em lấy chồng chứ…” Vân bật lại.
“Em chịu hi sinh một xíu, cả quần đảo đều cùng yên vui, chị cũng chỉ muốn tốt cho hết thảy…”
“Em không! Chị thích thì đi mà lấy thằng đó.”
“Anh à! Khuyên nó hộ em xíu đi.” Trang hết cách đành cầu cứu anh trai.
“Vân, sao em không thích thằng đó?” Thanh niên ngoảnh mặt lại hỏi chân thành.
“Lúc đầu thì không… Tại nó cứ đòi lấy em nên mới ghét.” Vân bĩu môi thanh minh.
“Tốt! Anh cũng không thích thằng đó, vậy không cần cưới hỏi gì nữa.” Ngô Thiên Quý ngồi vắt chân trên ghế đung đưa bàn chân, có vẻ không mấy quan tâm.
“A… Anh cũng vậy nữa!” Ngô Thiên Trang bất lực.
“Hê hê… Anh trai tuyệt vời. Chụt… chụt…” Vân sung sướng nịnh anh trai.
“Anh… Lần nào cũng vậy, rồi con bé khi nào mới chịu thay đổi?” Ngô Thiên Trang sắc mặt khó coi.
“Anh làm đủ thứ… chính là để nó không cần thay đổi.” Ngô Thiên Quý bất ngờ gằn giọng, sau đó lại hít sâu bình phục tâm tình, từ tốn nói.
“Trang à… Anh và em đều bởi vì bố mẹ, bởi vì gia tộc mà thay đổi…”
“Anh từ bỏ nghiên cứu để tu luyện, em từ bỏ ước mơ để quản lý gia tộc. Nói thật… em quên mình từng ghét việc mình đang làm đến mức nào sao?”
“Em chưa quên… chỉ là không nặng lòng nữa.” Ngô Thiên Trang quả quyết.
“Phải! Tốt cho em… Còn anh thì không?” Ngô Thiên Quý thở dài.
“Anh… không muốn cái Vân phải trằn trọc cả một đời như anh... Anh chấp nhận làm những thứ mình không thích, để nó được làm những thứ mình thích.”
“Sắp tới anh muốn bế quan một lần, nếu thành công… vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.”
“Anh… Anh định dùng cái kia hả? Lỡ…” Vân ôm lấy anh trai từ đằng sau, khóe mắt đỏ hoe.
“Yên tâm… Sẽ ổn! Anh trai em không dễ thất bại như vậy…” Ngô Thiên Quý mỉm cười nắm tay em gái, nhỏ giọng thân mật.
“Anh không cần em phải làm người vĩ đại, chỉ cần em đừng trở thành người xấu… Thế giới ngoài kia có rất nhiều kẻ xấu, anh không quản hết được… Không nên bắt trước bọn họ nhớ chưa?”
“Ưm…” Vân gật đầu, cằm vẫn dính trên vai anh trai.
“Ừm… Cứ làm việc mình thích… cứ vui vẻ sống như em vẫn làm, nhưng cũng không nên bỏ qua cảm nhận của người khác, việc gì khiến người khác đau khổ thì đừng làm. Còn nếu có người làm em khổ… Cứ về bảo anh.”
“Ưm…”
“Ừm… Không trở thành vĩ nhân cũng được, không trở thành thần tiên cũng được, không lấy chồng cũng được… Chỉ cần làm một người lương thiện và vui vẻ, thay anh ngắm nhìn thế giới này.”
“Ưm…”
“Sau này em nhất định sẽ gặp phải những chuyện mình không mong muốn, những chuyện có thể biến em trở thành con người khác, lúc ấy chỉ cần cố gắng làm một người lương thiện, nhớ chưa?”
“Ưm… Em biết tại sao lại có nhiều người xấu vậy rồi.” Vân thỏ thẻ.
“Tại sao?”
“Tại vì thế giới chỉ có duy nhất một người giống anh trai em… Hihi…”
Nước đã ngừng tuôn, ngôi đền trở về với vẻ yên tĩnh vốn có…
Vân thu tay về lau đi giọt nước đọng trên má, cô hiểu rằng những chuyện hôm nay có thể không phải lỗi của mình, nhưng cũng không thể phủ nhận c·ái c·hết của mấy người vừa rồi không liên quan đến mình.
Không thể lập tức chấp nhận việc bản thân vừa vô tình g·iết người, cô cần một lý do để tự thỏa thuận với chính bản thân, phản ứng đầu tiên chính là đổ lỗi cho Hàn Vũ, thế nhưng lúc này cô vừa nhớ ra một sự thật rằng…
Không phải ai cũng có một người anh trai như cô, không phải ai cũng có vốn liếng để làm một người tốt.
Những con người như vậy chỉ có thể... tiếp tục bước đi.
Chúng ta có thể chọn cho mình một con đường, nhưng không ai biết phía trước sẽ là thành công hay thất bại, không ai biết thứ gì đang chờ đợi mình trên con đường đó, chỉ có thể tiếp tục bước đi với hi vọng trong tim.