Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 25: Bắt được quỷ.




Chương 25: Bắt được quỷ.

Điện thờ yên tĩnh, tiếng gió thổi làm ánh nến lung lay, Hàn Vũ quay lưng về phía Ngô Thiên Vân, nhìn vào thảm trạng của bốn tử thi trước mặt, giọng đầy nghiêm trọng mà nói:

“Chúng ta rất có thể đang phải đối mặt với một loại hồn thú chưa từng xuất hiện… Cùng với một hồn sư cực kỳ tàn ác…”

Hắn vừa định bước Hắn vừa định bước đến khám xét tử thi thì tiếng Vân vọng lại từ đằng sau.

“Coi tôi là con ngốc sao? Đến giờ tôi còn chưa nhìn thấy bất kì cái gì hồn với chả thú… thứ anh vừa tiêm vào người cô ý là cái gì?”

Cô nàng lên giọng đồng thời lan tỏa linh áp, một viên nước ngưng tụ trước đầu ngón tay, chỉ thẳng vể phía thanh niên không cách nào nhìn thấu trước mặt.

Hàn Vũ không chút mảy may e ngại đưa lưng về phía đối phương, ngoảnh mặt lại nói chuyện.

“Thứ này sao?” Hắn vứt cái ống tiêm vừa xài xuống trước mặt Ngô Thiên Vân, nói tiếp:

“Thuốc ức chế linh khí thường dùng cho linh thú, tôi thấy tay Đạt c·hết liền nghi ngờ đây là hiện tượng linh khí bạo ngược, tiêm thứ này vào may ra có thể trì hoãn… đáng tiếc…” Hàn Vũ lắc đầu.

“Tôi không tin! Anh nói muốn mọi chuyện suôn sẻ thì phải làm theo lời anh, bây giờ nhìn đi...! Đừng nói đây là suôn sẻ theo ý anh.”

“Ở đây không ai khả nghi hơn anh… Đến giờ tôi vẫn chưa biết bất kì thông tin gì… anh nói mình đến từ nơi khác, nói mình là thợ săn quỷ quái gì đó? Nếu không chứng minh được thì đừng trách tôi.” Vân gắt lên, viên nước trên ngón tay càng thêm đậm đặc.

Hàn Vũ từ tốn lau đi v·ết m·áu trên mặt, con ngươi vẫn không ngừng quan sát, đầu tỉnh vẫn táo suy luận, đồng thời không quên diễn kịch.

Hắn nhếch miệng cười nhưng nét mặt lại đầy chua sót như đang tự giễu chính mình.

“Chứng minh…? Haha… Một kẻ đã mất tất cả như tôi thì còn cái gì để chứng minh?”

“Tôi làm sao chứng minh khi cả nhà đã bị hồn thú tàn sát…? Làm sao chứng minh chính mình khi toàn bộ hồn thú từng bắt đều đã tan biến.”

“Cô biết cái giá để hóa kiếp cho một linh hồn không thể siêu thoát là cái gì sao…? Là linh hồn… là tuổi thọ của chính mình…? Cô nghĩ khuôn mặt già trước tuổi của tôi là tự nhiên sao?”

Hắn càng nói càng to tiếng, hai mắt đỏ ngầu hòa cùng những giọt máu trên khuôn mặt.

“Vậy… vậy tại sao… tại sao anh không cứu họ?” Vân biết mình nói chuyện rất vô lý, chỉ là chưa thể chấp nhận sự thật.

Cô nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa từng cắt tiết một con gà, Phạm Đạt thì cũng thôi đi, bỗng nhiên nhìn thấy ba người phụ nữ vô tội c·hết thảm trước mắt khiến cô không thể giữ nổi lý trí.

“Tôi không muốn họ c·hết, nhưng tôi làm sao cứu hết bọn họ trong khi tôi còn không thể tự cứu chính mình?” Hàn Vũ lắc đầu.

“Nếu vậy anh làm thợ săn quỷ đề làm cái gì? Để mặc kệ người khác c·hết trước mắt mình sao?” Vân nói bằng giọng run run y như ngón tay mình, môi mím chặt kìm chế không để giọt nước trên mi tràn ra, nhưng giọt nước trên ngón tay thì không ngừng rơi rớt.

“Tôi bắt quỷ hồn để làm gì rồi cô sẽ hiểu…” Hàn Vũ suy nghĩ ra mấu chốt, lập tức chỉ vào con Ngạc Ngư đang bị giam giữ trong lồng nước nói nhanh. “Bằng mọi cách giữ con cá sấu kia sống, có thủ đoạn gì cứ dùng.”

“Nó á…? Để làm gì?” Vân từ đau khổ trở thành ngơ ngác.

“Đừng hỏi nhiều! Mau…”



Hàn Vũ còn chưa dứt lời thì từ trong miệng con cá sấu tràn ra một bóng đen như muốn bao trọn cơ thể nó, hắn thấy không ổn lập tức bay vọt ra ngoài. Mà ngay sau đó một luồng linh áp cấp 5 thổi bật tung cánh cửa, Hàn Vũ kích hoạt Phi Lôi chạy ra thật xa vẫn không tránh khỏi toàn thân vô lực, đầu óc tê rần.

Bên trong điện thờ, Ngô Thiên Vân hai mắt phát sáng, quang mang lưu chuyển khắp người, sáu chiếc khuyên tai nối nhau bay ra ngoài hóa thành sáu cái kìm sắt to như cánh tay lần lượt khóa chặt cổ, bốn chân cùng đuôi con Ngạc Ngư.

Từng vệt đen bao quanh con cá sấu giống như có linh tính ngọ ngoạy sợ hãi, bị một cái tổ bảo cấp 5 đồng thời khóa chặt từ linh khí đến cơ thể rồi cả linh hồn chưa bao giờ là trải nghiệm thoải mái.

Sáu vòng khuyên đồng loạt lan tỏa linh áp, đồ đạc trong điện bay tứ tung, tiếng v·a c·hạm đổ vỡ inh tai.

Hàn Vũ nhìn lại chỉ thấy luồng sáng chói mắt phát ra từ cánh cửa che khuất mọi thứ bên trong.

Mấy giây trôi qua, ánh sáng vụt tắt, Ngô Thiên Vân bước ra ngoài, trên tay lơ lửng quả cầu được tạo thành từ sáu vòng tròn chồng chéo lên nhau, ở giữa có một vật thể nhỏ xíu nhìn giống hình một con cá sấu.

“Thứ này là cái gì?” Cô nàng mặt nghệt ra hỏi.

“Nếu tôi đoán không nhầm… thì là một con hồn thú.” Hàn Vũ gằn giọng đầy phẫn nộ.

“Đây… đây là hồn thú!” Cô nàng họ Ngô thông qua tổ bảo cảm nhận linh thú đang bị nhốt ở bên trong, một bóng đen hình đầu người vươn ra từ miệng con cá sấu, hai mắt bốc hỏa mở to như đang kinh ngạc vô cùng.

…..

Tại một hang động tối tăm, vài loại cây leo kì lạ mọc quanh một hồ nước nằm chính giữa nơi này, lá cây phát ra ánh sáng nhẹ dịu long lanh khiến mặt hồ càng thêm mờ ảo huyền bí.

Người phụ nữ khuôn mặt già cỗi ngồi trên xe lăn bỗng dưng đứng phắt dậy.

“Cái quái gì…? Chó c·hết… Hai kẻ kia là ai?” Bà Lý nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Không sao… vẫn có thể lật bàn, cùng lắm là…” Bà ta tự chấn an chính mình, quay sang nói với thiếu niên gầy gò đang đứng bên cạnh. “Con linh thú kia sao rồi?”

“Có thể chiến đấu.” Phạm Đạt cất lời, giọng điệu vô cảm.

Bà lão nhìn về phía trung tâm của cả hang động, một thân cây vặn vẹo kì dị mọc trên gò đất giữa hồ, cành lá quăn queo vặn vẹo thành đủ loại hình dạng kì dị quái thai, thế nhưng lại mọc ra một trái cây hình ngôi sao lung linh tuyệt mĩ.

“Sắp rồi… sắp rồi…” Bà Lý thều thào, không để ý rằng khóe mắt Phạm Duật hơi chút đỏ hoe.

…..

“Cô có bảo vật phong bế linh hồn sao không nói sớm?” Hàn Vũ vẻ mặt hồ hởi nhưng trong lòng thì căng thẳng, tình huống lúc nãy thực sự quá nguy hiểm.

“Tôi… tôi đâu có ngu, làm sao tự tiện khoe đồ trước người lạ.” Vân lúng túng, tự dưng bắt được một con hồn thú, cô hoàn toàn không lường được chuyện này, vừa lúc nãy cô còn đang nghi ngờ hồn thú có thật hay không.

“Không sao… chính vậy mới khiến tên hồn sư kia không lường được đi. Haha…” Hàn Vũ cười lớn nhưng trong lòng thì đang cảm thấy khó làm.

Kế hoạch của hắn ban đầu đơn giản là tìm ra người có tư chất bậc S, nhưng đủ loại biến cố khiến hắn nhận ra mọi chuyện không đơn giản như những gì mình biết, hắn đang muốn từ bỏ thì gặp được Ngô Thiên Vân và xác định sự tồn tại của một thứ rất có thể là hồn thú.

Hắn lập tức lên kế hoạch dụ dỗ Ngô Thiên Vân, để cô ta giúp mình bắt được con hồn thú kia sau đó tìm cách rời đi, với kiến thức của hắn chỉ cần một con hồn thú bất kì là đủ để làm rất nhiều việc.



Rồi bây giờ bỗng dưng con hồn thú kia tự chui đầu vào rọ, hắn không biết nên vui hay buồn, bởi vì vấn đề lúc này là làm sao để lấy lại hồn thú từ tay Ngô Thiên Vân.

Vật trong tay cô ta hắn nhận ra, là Trấn Thú Lục Hoàn, một tổ bảo cổ đại cực kì mạnh mẽ chuyên dùng để bắt giữ cả linh thú lẫn linh sư, cấu tạo bao gồm 6 tổ bảo nhỏ hơn, lưu giữ sáu linh trận chia làm ba loại, có khả năng trấn áp đồng thời cả linh khí, cơ thể và linh hồn cùng lúc, đã bị nhốt vào đừng nghĩ thoát ra, trừ khi nó hết linh khí bổ sung.

Một bộ Trấn Thú Lục Hoàn cấp 5 đủ để mua nửa hòn đảo này cũng nên, Ngô gia vậy mà để cô nàng nghịch như quỷ này mang theo, chẳng trách cô ta không cần ai bảo vệ, không biết trên người cô ta còn có bao nhiêu bảo vật nữa, xem ra cô ta rất được anh trai cưng chiều.

Cô nàng Ngô Thiên Vân bên cạnh thì đang suy nghĩ ngổn ngang, không ngừng xem xét con linh tú vừa bắt được, Trấn Thú Lục Hoàn là quà anh trai mới tặng cô lúc sinh nhật 16 tuổi, đến giờ mới phải sử dụng lần đầu tiên.

“Thế nào? Đã tin tôi chưa?” Hàn Vũ hỏi dò.

“Nực cười… đây rõ ràng là một con Ám Tinh Linh.” Vân nheo mắt, thông qua tổ bảo cô có thể xác định đây chẳng qua là một Tinh Linh, thân thể như một đoàn bóng tối núp trong dạ dày của con cá sấu kia.

“Ám Tinh Linh…?” Hàn Vũ nghiêng đầu nghi hoặc.



“Phải! Tôi tiếp xúc qua tinh linh từ khi còn chưa biết đi, nhìn qua là rõ!”

Vân đối với kết luận này hết sực tự tin, thậm chí không ngại điều khiển tổ bảo, một vòng khuyên xoay chuyển rồi tách ra từ trong miệng cá sấu một thứ đen kịt như mực không có hình dáng cụ thể, đoàn bóng đen này vừa bị lôi ra ngoài ánh sáng lập tức co rút lại còn bằng một hạt cát, giống như đang gặp phải khắc tinh chí mạng.

“Tôi chỉ phong cấm linh khí rồi đưa ra ngoài ánh sáng nó liền suy yếu đến mức này, không phải Ám Tinh Linh thì là cái gì?” Cô nàng đưa ra minh chứng ngay trước mắt.

Tinh linh vẫn cần linh khí để thực hiện năng lực, chỉ là chúng có thể huy động linh khí trong tự nhiên, chúng cũng không có linh hồn mà chỉ là một đoạn trí năng được gắn vào một cơ thể kết tinh từ nguyên tố, chính vì cấu tạo vô lý này với khiến Nhân tộc bó tay trong việc chế tạo tinh linh.

““Không sai…! Là một con Ám Tinh Linh.” Hàn Vũ gật đầu xác nhận.

“Xem ra là tôi đoán đúng, tôi thắng!” Vân khó được cảm thấy tự hào vì cuối cùng cũng có thể dạy dỗ ngược lại gã thợ săn này.

“Nhưng vậy thì làm sao nó có thể khiến đầu người khác nổ tung?” Hàn Vũ cảm thấy mọi thứ đều không hợp lý.

“…” Vân á khẩu, Ám Tinh Linh với năng lực Chưởng Ám Thân đúng là không cách nào làm được việc này.

Bóng tối là nguyên tố đối lập với ánh sáng, nó vừa là nguyên tố yếu ớt nhất lại vừa là thứ khó nắm bắt nhất thế giới, không g·iết được ai nhưng cũng không ai g·iết được nó. Tự thân Ám Tinh Linh có khi còn không g·iết nổi một con ruồi, nói gì đến g·iết người.

Hàn Vũ đang định nói gì đó thì bỗng mắt Ngô Thiên Vân lại sáng lên, vẫn là Miu Bông truyền về thông tin.

“Có một đoàn người đang tới đây.”

“Một đoàn…?” Hàn Vũ giật mình nhìn lại.

“Phải! Hình như còn có cả vệ quân.”

“Không ổn! Cần phải tìm ra nguyên nhân c·ái c·hết của mấy người này. Nếu không… sợ rằng sẽ còn rất nhiều người phải c·hết.” Hàn Vũ vừa nói vừa bước nhanh vào điện thờ, bắt đầu quan sát hiện trường.

“Rốt cuộc là loại năng lực gì mà tự dưng khiến người ta p·hát n·ổ như vậy? Đây là năng lực của hồn thú sao?” Vân khó chịu.



“Không biết... Muốn biết thì mau giúp tôi.” Hàn Vũ đã bắt đầu xem xét tử thi.

Ngô Thiên Vân theo sau tiến đên, nhìn vào tử thi nát bét từ đầu đến thân lập tức bịt miệng muốn nôn.

Nhờ năng lực của con Thủy Tinh Linh nên cả bốn cái xác đều không bị ảnh hưởng quá nhiều từ hành động ban nãy, còn có thể nhìn ra rất nhiều thông tin quan trọng.

“Giải trừ lồng giam đi!” Hàn Vũ nói.

Vân gật đầu, điều khiển Thủy Tinh Linh đặt bốn t·hi t·hể trên đất rồi rút nước về.

Hàn Vũ lấy ra khẩu trang ướt bịt chặt miệng mũi, đeo vào găng tay, ghé mắt quan sát thật kĩ từng chi tiết.

Thảm nhất là Phạm Đạt cả người không một chỗ lành lặn, thân thể tan nát, tay chân cùng đầu mỗi khúc mỗi nơi. Hai chị em song sinh Nhài Cúc cơ thể thì đỡ hơn một chút nhưng cả đầu lại tan nát không cách nào nhận diện. Còn Bà Hồng là lành lặn nhất, đầu tóc mắt mũi be bét máu nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt.

“Rút sạch nước làm khô máu! Nhanh…!” Hàn Vũ ra lệnh.

“Aaa…” Vân có chút lưỡng lự.

“Nhanh…!”

Hàn Vũ thúc dục, cô nàng đành bịt mũi nhắm mắt đưa ngón tay lại gần vũng máu tươi, linh áp tỏa ra, kích hoạt thiên phú Điểm Thủy.

Hàn Vũ lùi lại quan sát, nước dần bị tách ra khỏi máu, chỉ còn lại một đám chất đỏ sền sệt trên đất. Máu của Phạm Đạt cùng bà Hồng không có gì bất thường, nhưng của hai người còn lại thì lại có thêm mấy hạt tinh thể li ti.

Ghé mắt lại gần, rút ra con dao bướm kẹp sau hông, dùng lưỡi dao đâm thử vào vật thể kì lạ, tinh thể nhỏ như hạt cát nửa cứng nửa mềm cứ thế từ từ tan rã.

“Đó là cái gì vậy?” Vân hé mắt nhìn qua, hỏi.

“Thú hạch…” Hàn Vũ thì thào, hai chị em song sinh này rõ ràng có chỗ bất thường.

“Sao trong người họ lại có thú hạch?” Vân nghĩ không ra, dù là linh sư tư chất bậc D cũng hiếm ai sẽ tu luyện thành thú hạch.

Hàn Vũ không trả lời, dùng dao rạch bụng xác cô Nhài, động tác nhanh gọn thành thạo.

Vân có chút khó chịu nhưng cũng không ngăn cản, cô hiểu việc k·hám n·ghiệm t·ử t·hi ngay lúc này là cần thiết, bởi vì linh sư sau khi t·ử v·ong rất nhanh linh khiếu sẽ vỡ nát, những thứ chứa bên trong cũng sẽ bị tổn hại thậm chí tiêu tán khi không gian linh khiếu hủy diệt, linh sư cấp độ càng thấp thì quá trình này diễn ra càng nhanh.

Hàn Vũ bình thản thực hiện công việc, bàn tay không chút run rẩy gạt ra từng lớp da và mỡ.

Bên trong bụng người phụ nữ không phát hiện dị thường, hắn liền chuyển qua xác cô Cúc, vài nhát dao đi xuống liền mở phanh ổ bụng, vẫn không phát hiện được vật gì, Vân thì không dám tiếp tục nhìn quay mặt ra ngoài.

“Mấy người kia sắp đến nơi.” Cô nàng nhắc nhở.

“Ra là vậy…?” Hàn Vũ thì thào, đống nội tạng “không có gì” trước mắt lại giúp hắn chứng thực một suy đoán, mọi thông tin dần được liên kết với nhau, chỉ cần làm rõ thêm một vài thứ.

Hắn đang tính tiếp tục với xác bà Hồng nhưng khi chạm vào da bụng thì phát hiện bất thường.

“Người này… còn sống.” Hàn Vũ thều thào, cảm nhận rõ ràng vẫn còn mạch đập.

“Cái gì?” Vân vừa bất ngờ vừa vui vẻ.