Chương 24: Đã hiểu tại sao chưa?
Trong chính điện đền Ông Tiên, ba người phụ nữ bị bọc trong một khối nước to như cái tủ chỉ để lộ phần đầu, bên cạnh là một con Thủy Tinh Linh biến ảo dập dờn.
“Thế được chưa?” Vân nói.
Hàn Vũ gật đầu hài lòng, lạnh lùng nhìn thẳng ba cặp mắt đầy sợ hãi pha lẫn căm hận kia.
“Muốn sống thì nghe kĩ những gì tôi nói… tôi không muốn nhắc lại lần hai.”
Cả ba mím môi gật đầu, dù cho hai vị Ngô gia vệ trước mặt chỉ là “hàng dởm” thì con Thủy Tinh Linh cấp 3 này là thật không thể cãi, ba người phụ nữ đều là linh sư cấp 1 cấp 2 căn bản không có lực phản kháng, nỗi sợ c·ái c·hết có thể khiến người ta ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.
Hàn Vũ giả bộ nãy giờ cũng là để những người này biết sợ mà nghe lời, nếu muốn hắn có thể bảo Vân bắt cả ba chẳng cần lý do, nhưng như vậy chỉ khiến họ bất bình chống đối, rất khó khai thác thông tin.
“Tôi có chút nghi hoặc… nơi này nằm sát rừng như vậy, lại chỉ có ba người cai quản, chẳng lẽ không sợ dã thú đến phá hả?” Hàn Vũ hỏi.
“Đây là đền thiêng… thú nào dám đến phá? Có…” Cô Nhài định nói chỉ có linh sư mới dám nhưng nhớ đến tình cảnh lúc này liền ngậm miệng.
“Vậy là suốt gần hai mươi năm qua, nơi này chưa từng bị dã thú t·ấn c·ông?” Hàn Vũ có chút bất ngờ.
“Chưa từng có qua, cậu có thể hỏi bất kì ai trên đảo này… Đền này thực sự rất linh thiêng… Bao nhiêu năm nay rất nhiều người đến đây cầu được ước thấy, đặc biệt là cầu tình duyên.” Bà Hồng vội giải thích.
“Cầu tình duyên…?” Hàn Vũ suy nghĩ sâu xa.
“Phải! Miếu nhỏ bên trái kia là để cầu tình duyên, nếu gia đình gặp mâu thuẫn cũng có thể qua xin thần tiên hòa giải giúp.”
Hàn Vũ theo ánh mắt của người phụ nữ nhìn lại rồi đi ra cửa, bên trái chính điện là một miếu nhỏ có hai câu đối đỏ sơn bên cửa, lúc mới đến hắn chỉ nhìn qua một chút nên không mấy để ý, lúc này quan sát kĩ mới thấy điểm thú vị.
“Gái thương chồng đương đông buổi chợ
Trai thương vợ nắng xế chiều hôm”
Hai câu đối được viết bằng sơn đỏ đẹp đẽ chỉn chu, câu từ ý nghĩa đều khiến người ta phải gật đầu vỗ tay.
“Vế đối hay…! Ai viết hai câu này?” Hàn Vũ cũng có chút thưởng thức hỏi vu vơ.
“A… Là… một cậu thợ đóng thuyền tên Huy, cậu ấy cũng nhờ đến đây cầu duyên rồi lấy được vợ đấy!”
“Huy…?” Cả Hàn Vũ lẫn Ngô Thiên Vân nhíu mày nhìn nhau.
“Có phải vợ anh ta tên Hân?” Vân lập tức hỏi lại, cô bị ấn tượng rất mạnh với câu truyện của hai người này.
“Dạ phải! Sao hai vị biết?” Bà Hồng hỏi lại.
“Kể nghe chút về người này!” Hàn Vũ yêu cầu.
“Aaa…” Bà Hồng ngập ngừng chưa nói, nhìn qua hai chị em song sinh bên cạnh, ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định nói thật.
“Anh Huy cha mẹ mất sớm, có khiếu ăn nói và tài văn chương nên lớn lên làm nghề thầy giáo, thơ ảnh viết hay lắm, vậy nên tôi mới nhờ cậu ý làm cho hai câu đối kia, đúng là có tài mà số khổ, ở cái xứ người ta chỉ dùng tiền của cấp bậc để nói chuyện với nhau thì ai thèm quan tâm chữ nghĩa…”
“Ảnh đến năm hai mấy tuổi cũng chưa kiếm được người yêu, năm đó qua đây lễ bái một lần thì đến năm sau liền cưới được vợ, hai vợ chồng còn cùng nhau qua đây lễ tạ mấy lần, hai đứa nó thật thà chăm chỉ lại lễ phép nên tôi nhớ rõ lắm!”
“Mỗi tội về sau hoàn cảnh khó khăn, cậu Huy phải bỏ nghề giáo sang đảo kế bên làm thợ đóng thuyền nuôi vợ. Ít năm trước còn thấy cô Hân tới đây một mình, tôi gặng hỏi nên mới biết, gần đây thì không thấy hai người nữa rồi, chắc đang bận nuôi con nhỏ…”
Bà Hồng kể lại một mạch, bao năm quanh quẩn trong căn đền này bà gặp qua rất nhiều người, trong đó không thiếu hoàn cảnh khó khăn thương tâm hầu hết bà đều nhớ rõ.
“Nuôi con…? Cô Hân đó có thai rồi sao?” Hàn Vũ nhanh chóng nhận ra mấu chốt.
“Phải! Lần cuối tôi gặp cổ mấy năm trước… thấy cô ý bảo mình có thai mấy tháng rồi!”
“A…” Vân hết sức ngỡ ngàng vì thông tin này, nghĩ đến cảnh một cô gái tuổi đôi mươi đang có thai lại bị ép buộc đến mức phải treo cổ t·ự v·ẫn, đây là tội ác kinh khủng đến cỡ nào.
“Làm sao vậy, hai vị biết cô Hân sao… cô… cô ấy sao rồi?” Bà Hồng không nhịn được hỏi thăm.
“Chị Hân…” Vân có chút lưỡng lự không biết nói gì nhìn qua Hàn Vũ.
Hàn Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nắn cằm suy tư, đủ loại thông tin và suy đoán liên tục v·a c·hạm trong đầu.
“Hai vị… chẳng lẽ?” Bà Hồng mở to mắt như đoán ra được điều gì, lúc nãy bà còn kì lạ tại sao tự dưng Ngô gia vệ lại xuất hiện ở đây. “Cậu Huy cô Hân có chuyện gì vậy? Mấy vị đến đây vì chuyện của hai người họ phải không?”
“Ưm…” Vân càng cảm thấy khó xử hơn.
“Trời đất… sao người tốt toàn gặp phải…”
“Im lặng! Tôi chưa hỏi thì không được nói!” Hàn Vũ gằn giọng.
“Aaa…” Bà Hồng ngẩn người quay sang nhìn Cúc và Nhài bên cạnh, thái độ của Hàn Vũ chẳng khác nào xác nhận, nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cả ba bốc lên trong lòng đủ loại đau buồn cùng chua sót.
Bản thân bà Hồng và hai chị em cũng là những con người nhỏ bé bị cuộc đời trù dập mà bất đắc dĩ bước vào nơi này, hai mươi năm quét dọn đền đài chủ trì nghi lễ, tiền cúng tiến của người dân hàng tháng đều phải nộp lại cho quan trên, họ còn chẳng để dư được ra một đồng nào.
Nếu không vì đồng cảm với những số phận như mình thì họ sớm đã bỏ đi từ lâu rồi, Đền Ông Tiên không chỉ là một công trình tôn giáo, ngôi đền này còn là hiện thân cho niềm hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng của những mảnh đời bất hạnh.
Hàn Vũ không mấy quan tâm cảm xúc của mấy người xung quanh, chỉ tập trung hết sức tổng hợp lại những thông tin đã biết cả đời trước lẫn đời này.
“Trúc Tiên Ông… ngôi đền không sợ dã thú… cầu được ước thấy… vợ chồng Huy Hân q·ua đ·ời… đủ loại sự kiện kì lạ xảy ra trên đảo… Phạm Đạt của đời trước phất lên như diều gặp gió rồi m·ất t·ích bí ẩn… Những việc này nhất định móc nối với nhau…”
“Mấu chốt ở đâu? Lời sấm truyền kia sao?”
“Đến ngày lửa ngập Kỳ Vân
Mây mù tan hết, danh nhân ra đời.”
“Lần cuối cùng n·úi l·ửa p·hun t·rào là khi nào?” Hàn Vũ quay lại hỏi lớn.
“Là năm mươi hai năm trước rồi, tôi cũng chỉ nghe mấy cụ lão kể lại thôi.” Bà Hồng lập tức trả lời, vì lời sấm truyền của Trúc Tiên Ông nên sự kiện này được rất nhiều người quan tâm.
“Tiên Ông này…” Hàn Vũ bắt đầu cho ra phán đoán, kết hợp với biểu hiện của người phụ nữ tên Nhài khi nãy, hắn dám chắc nơi này ẩn giấu bí mật nào đó.
Khi vừa gặp Ngô gia vệ người này mặt xanh tái bét không dám hé môi nửa câu, vậy mà lúc hắn vừa định đạp phá nơi này cô ta liền dám vùng lên bất chấp mạng sống, người khác có thể lý giải rằng đây là sự phản kháng khi tín ngưỡng bị xúc phạm, nhưng Hàn Vũ không tin.
Hắn từng trải quá nhiều hiểm cảnh, cũng chứng kiến qua đủ loại phản ứng tâm lý của con người khi đối mặt nguy hiểm, đứng trước lựa chọn sống và c·hết, hầu hết con người đều sẽ bỏ qua những thứ mờ mịt như niềm tin hay danh lợi.
Hàn Vũ chuẩn bị làm ra quyết định thì bỗng nhiên mắt Vân lóe sáng, là Miu Bông truyền về hình ảnh.
“Có thứ đang chạy đến đây!” Vân cảnh báo.
“Thứ gì?” Hàn Vũ lập tức hỏi lại.
Vân căng mắt vừa cố phân biệt vừa nói: “Là một người đang đuổi theo… một con… Ngọc Hải Ngạc Ngư.”
“Ngọc Hải Ngạc Ngư…?” Hàn Vũ không khỏi kì lạ, lần nào kế hoạch của hắn cũng bị chen ngang bởi loài vật này. “Có nhận ra người kia không?”
“Hình như là… Phạm Đạt.” Sắc mặt Vân hiện vẻ tức giận.
Trên bậc thang hướng lên ngôi đền, một con các sấu da xanh dày cộm như ngọc thạch, hai mắt đỏ ngầu điên cuồng chạy vội. Phía sau là một người đàn ông vạm vỡ đang vừa đuổi theo vừa gào thét chửi rủa, sắc mặt tức giận vô cùng, không phải Phạm Đạt còn là ai.
Anh ta chạy đà vài bước rồi nhảy bật lên vài mét giữa không trung, muốn t·ấn c·ông từ phía trên đè con vật bất trị này xuống, ai ngờ con vật này như có mắt trên lưng, ngay khi hắn chuẩn bị đáp xuống người nó thì một luồng linh áp lan tỏa, lớp da xanh lam thẫm màu được bao phủ thêm ánh vàng như một tầng áo giáp.
[Khiên Phản Kích] (C)
‘Tiêu hao linh khí, tạo ra lá chắn phản lại tác động vật lý.’
“Đinh…” Phạm Đạt v·a c·hạm cùng lớp lá chắn kia như tông phải tường sắt, lập tức bật nảy trở về theo đường cũ.
Hắn đáp xuống đất xong còn phải lùi lại mấy bước giữ thăng bằng, nghiến răng nghiến lợi nhìn con linh thú do chính mình nuôi dưỡng lồm cồm vượt qua từng nấc thang.
Kia là con Ngọc Hải Ngạc Ngư cấp 3 mà hắn dày công chăm sóc, đầu tư viết bao nhiêu tài lực, linh kỹ nó vừa sử dụng cũng là nhờ vào tiền của hắn mới học được.
“Lại cái đ** gì nữa…?” Phạm Đạt chửi thề rồi cắm đầu chạy theo.
Ngô Thiên Vân chú ý tình huống bên ngoài, cảm thấy khó hiểu.
“Tại sao lại là kẻ này?” Theo phán đoán của Hàn Vũ thì Phạm Duật mới là kẻ tình nghi, mà quan hệ giữa hắn với Phạm Đạt thì khỏi cần nói.
Cô nàng chưa biết nên xử lý làm sao thì đã nghe Hàn Vũ ra lệnh.
“Bắt sống cả người lẫn thú, cô làm được không?”
“Si… Anh coi tôi là ai?” Vân nhếch mép cười khẩy, không cần Hàn Vũ nói cô cũng muốn cho tên họ Phạm kia một bài học.
Cô nàng vừa bước ra cửa vừa túm lấy cổ áo khoác kéo mạnh một cái, thân hình nóng bỏng trong trang phục thể thao hiển lộ dưới ánh mặt trời, chỉ riêng “linh kỹ” này cũng đủ làm mọi nam nhân đứng hình mấy giây.
“Nếu được thì đừng dùng Lam Lam! Cứ để nó khóa chặt ba người này.” Hàn Vũ lưu ý thêm.
“Tùy ý…” Vân cười khẩy.
Một con mèo thoắt cái xuất hiện trước mặt cô, xù lông đuôi sẵn sàng chiến đấu, con Ngọc Hải Ngạc Ngư dài hơn bốn mét ngay sau đó xuất hiện trước cửa đền với bộ dạng điên cuồng, Phạm Đạt cũng đuổi tới ngay phía sau.
Hai linh sư cùng linh thú chạm mặt, Ngô Thiên Vân cười gằn, Phạm Duật thì đứng hình, hồ nước giữa đền bỗng dưng trở thành sàn đấu.
“Hôm qua chưa b·ị đ·ánh nên ngứa người hả? Giờ muốn đấu người hay đấu thú?” Vân ngạo nghễ, kẻ này tự nhiên thả ra linh thú lao lên như muốn đánh nhau, phải lên mặt dọa đối phương một chút.
Con cá sấu như mất trí lao thẳng xuống hồ, Phạm Đạt hoảng hốt hô lớn: “Linh thú bị điên, đừng g·iết nó…”
Vì đứng khá xa nên Vân chỉ nghe được chữ đực chữ cái, không khỏi cau mày.
“Cái gì…? Muốn đấu thú…? Còn chửi tôi…? Thứ rác rưởi kia mà đòi g·iết Bông của tao á?"
Cô nàng nhăn mặt không hiểu kẻ này lấy gan đâu ra đòi đánh với mình, nếu hắn tính cạy già lên mặt thì đúng là buồn cười, không cần đến linh bảo cấp 4, chấp hắn thêm mười tuổi nữa cũng không có khả năng đánh cùng tiểu thư nhà họ Ngô.
"Lên đi Bông…! Chấp nó dưới nước.”
“Meooo…” Bộ lông trắng muốt đỏng đảnh bước đến ven hồ, nhàn nhã nhìn con cá sấu xanh lam đang lướt nhanh trên mặt nước.
Trong khi Bông còn đang tính chọn thời cơ t·ấn c·ông, ai ngờ con vật kia vậy mà tự bỏ lợi thế địa hình bay khỏi mặt nước lao tới trước, miệng máu há to đầy răng nhọn, lớp khiên chắn vàng óng xuất hiện trên da.
“Phản Kích…? Vậy ta cũng phản kích.” Vân nhìn ra linh kỹ này, cười nhạt.
Lam Hải Nhãn Miêu không chút sợ hãi đối mặt thế công, mắt phải màu vàng lập tức chớp lóe điện quang, kích hoạt linh kỹ La Lôi tạo ra một tia sét to như cánh tay chiếu thẳng cổ họng đối thủ.
“Xẹt… Đinh…” La Lôi đánh vào lá chắn trên người Ngạc Ngư, lửa điện nổ tung.
“Không…!!” Phạm Đạt thất thần hét lớn, nhìn con thú xanh biếc dài gần năm mét rớt xuống mặt hồ tỏa lên một đám khói, mùi thịt cháy sộc vào mũi.
Con ngạc ngư này được hắn đào tạo theo hướng cận chiến, từ bỏ Thủy Bộc để lấy Khiên Phản Kích tăng cao khả năng phòng thủ vật lý, gặp phải linh kỹ công kích dạng nguyên tố thì hiệu quả giảm mạnh, đương nhiên ăn thua thiệt.
Gợn nước lắng xuống, linh áp tản đi…
“Gràoo…!” Con vật kia lại tiếp tục vọt lên mặc kệ thương tích trên người.
“Xẹt… Đinh…” Kịch bản lặp lại như cũ, hồ nước nổi bọt sóng, mùi thịt chay càng nồng.
“Dừng tay, đừng đánh nữa…!” Phạm Đạt chạy vòng qua hồ, liên tục khoa tay múa chân hét lớn.
Một con linh thú ưa nước gặp phải La Lôi đã ăn đủ mệt, lại còn mất trí chỉ biết lao tới như điên thì càng không có cơ hội. Trận chiến này căn bản là không cân sức, nếu con Ngạc Ngư kia không phát điên thì còn vùng vẫy được chút ít, còn lúc này thì chẳng khác nào bao cát.
“Bông… Kết thúc đi!” Vân nhàm chán ra lệnh.
Hai đồng tử lam vàng đồng thời lóe sáng, Miu Bông đang muốn ra đòn kết liễu thì nghe tiếng Hàn Vũ hét lớn.
“Đừng g·iết… nhất định phải bắt sống.”
“Aaa… quên mất…” Vân cười trừ, đầu ngón tay cô nàng ngưng tụ ra một giọt nước, thi triển thiên phú.
[Điểm Thủy] (B)
‘Tiêu hao linh khí, ngưng tụ nước về một điểm.’
Chưa hết, lại thêm hai loại linh áp cấp 3 đồng loạt lan tỏa…
[Thủy Bộc]
[Thủy Xạ]
‘Tiêu hao linh khí, phóng nước với tốc độ cao.’
Tổ hợp kỹ Thủy Đạn hình thành trong tích tắc, cô nàng nhẹ nhàng đưa tay chỉ thẳng vào Phạm Đạt. viên nước trong suốt trên ngón tay xé gió bay đi.
“Bụp… Rầm…” Đạn nước nổ tung, Phạm Đạt còn chưa kịp làm gì đã trúng chiêu, bay ngược về phía sau miệng phun máu, lồng ngực như vừa bị ăn búa tạ.
“Yếu mà cứ đòi ra gió!” Vân thổi đầu ngón tay, dù cùng một cấp thì loại thực lực này căn bản không đủ để cô nhét kẽ răng, một cái tổ hợp kỹ liền kết thúc.
Phạm Đạt chẳng qua là kẻ giàu nhất khu nhà nghèo, gặp phải đại tiểu thư giàu nhất khu nhà giàu đương nhiên chịu không nổi nhiệt, sự chênh lệch về tài nguyên và tư chất không phải tuổi tác hay cấp độ có thể san bằng.
Ít phút sau, Phạm Đạt cùng linh thú của hắn cũng cùng chung số phận với ba người phụ nữ kia, chuyển hộ khẩu vào trong khối nước của Lam Lam.
Lam Lam cũng không phải Thủy Tinh Linh thông thường, nó được dùng một loại tài nguyên rất trân quý tên là Trọng Thủy để tái tạo thân thể, nhờ vậy nó có thể dùng chính cơ thể này tạo ra những nhà tù nước kiên cố đủ sức giam cả linh sư cấp 3.
“Là linh thú tự dưng mất kiểm soát, tôi cũng không…”
“Im mồm…!”
Phạm Đạt miệng đầy máu đang muốn giải thích thì đã bị Vân quát tháo, sau khi nghe câu truyện về vợ chồng Huy Hân thì cô nàng đã không còn chút cảm tình đồng tộc nào với kẻ này.
“Nói… mày từng làm gì chị Hân? Đừng nghĩ lừa được tao.” Vân nghiến răng, quyết tâm hôm nay phải làm cho ra nhẽ vụ án này, cả mấy tên quan lại đứng sau cũng phải moi ra ánh sáng.
“Hân vợ thằng Huy hả? Tôi… tôi có làm gì? Tôi… Ah…”
Phạm Đạt còn đang định nói gì đó thì bỗng nhiên một cơn đau kinh khủng truyền tới từ dưới bụng, rồi đến giữa ngực, cuối cùng là uyết hầu.
Mắt mũi tai miệng đồng loạt thổ huyết, cả cơ thể như một viên thịt bị nén chặt rồi cho nổ tung, máu nhuộm đỏ cả khối nước quanh người.
“Ah… C·hết người!”
“Ah… chị ơi!”
“Xin... xin các vị đừng g·iết tôi.”
Ba người phụ nữ điên cuồng gào khóc, Vân đứng hình không biết chuyện gì xảy ra.
“Là kẻ địch ra tay… Mau trinh sát!” Hàn Vũ nhanh chóng ra lệnh.
Ngô Thiên Vân hiểu ra lập tức chỉ đạo Lam Hải Nhãn Miêu vọt ra ngoài, chính mình cũng phóng ra sân quan sát xung quanh.
Tại cách đó không xa, một bóng đen chìm dần xuống mặt đất, biến mất không còn tăm tích.
Hàn Vũ cấp tộc suy luận: “Tại sao đối phương đưa Phạm Đạt đến đây? Đánh lạc hướng sao? Không…”
“Phong tỏa linh khiếu ba người kia… Nhanh!” Hàn Vũ hét lớn.
“Aaa… Là sao?” Vân còn đang lơ mơ chưa hiểu chuyện gì.
Hàn Vũ không đợi được lập tức chạy đến nắm đầu cô Nhài, tay kia cầm theo một mũi kim đâm vào cổ, linh áp cấp 2 tuôn trào, người này nhất định biết gì đó quan trọng.
Thuốc còn chưa có tác dụng thì mắt mũi cô ta cũng bắt đầu phun máu, Hàn Vũ biết không ổn lập tức lùi ra.
“Bụp… Bụp… Bụp…” Ba cái đầu nổ tung như pháo bông, máu tươi bắn tung tóe.
Vân vừa chạy vào đến cửa liền sững người như tượng đá, không dám tin vào khung cảnh trước mắt.
Hàn Vũ quay người lại, mặt mũi quần áo dính đầy máu tươi, sắc mặt lạnh lẽo như ác quỷ.
“Giờ cô đã hiểu tại sao tôi nói cô nên đi khỏi nơi này hay chưa?”