Chương 23: Câu cá trong khi câu cá.
Bước qua cổng chào lợp ngói vẫn còn cả trăm bậc thang nối tiếp nhau, hai bóng người không nhanh không chậm tiến tới.
“Đã cùng phối hợp vậy thì cô phải coi như tôi tạm thời là Ngô gia vệ, lát nữa tôi sẽ làm vài thứ khác thường… Đừng bất ngờ!” Hàn Vũ nhắc nhở.
“Cũng được! Cơ mà anh biết tội mạo danh Ngô gia vệ sẽ bị gì không?” Vân láu cá đáp trả.
“Bớt nói nhảm! Muốn mọi chuyện suôn sẻ thì nên phối hợp với tôi.” Hàn Vũ nghiêm túc.
“Anh không nói rõ làm sao tôi phối hợp?”
“Trong nhà họ Phạm, người đáng nghi nhất chính là đứa con ngoài giá thú của ông Thành, Phạm Duật… Mẹ của hắn làm việc tại ngôi đền này hai mươi năm nay, chỉ cần tìm cớ bắt bà ta lại… rất có thể khiến đối phương bại lộ.”
“Lỡ anh đoán sai thì sao?” Vân ngang bướng đáp trả.
“Vậy thì cũng có thể điều tra ra vài thứ, tại sao cô mới đến đây liền đụng phải con ma kia, tại sao nhà họ Phạm lại gặp đủ chuyện đen đủi, cô không thấy bất thường sao?”
“Cũng có thể là trùng hợp.”
“Trùng hợp..? Chắc cô chưa nghe câu truyện về vợ chồng Huy Hân đúng không?”
“Huy Hân…? Là ai vậy?”
Hàn Vũ nghiêm giọng kể lại câu truyện về đôi vợ chồng xấu số, xong suôi hắn tiếp tục đưa ra suy nghĩ.
“Chủng loại hồn thú tôi từng thấy nhiều nhất là Oán Hồn, chính là linh hồn của những người oán thán cuộc đời đến cực độ rồi vì lý do nào đó không thể tan biến.”
“Khi nào cạn nước biển đông…
Thằng chài mới được nên ông nên bà.”
“Người có thể viết ra hai câu này, cô cảm thấy có thể trở thành Oán Hồn hay không?”
“Chưa hết… Linh sư cấp 1 tuổi còn trẻ đều có thể chất không tệ, chỉ cần dùng sức liền có thể thoát khỏi thòng lọng, họ có thể thất vọng cực độ nhưng trong lúc hấp hối ai mà không muốn sống?”
“Họ c·hết xong nhà họ Phạm liền gặp đủ chuyện không may, nhưng ngẫm lại người tưởng như khắc khổ nhất là Phạm Duật lại không gặp vấn đề gì… đây cũng là trùng hợp sao?”
Vân nghe xong liền nổi da gà, quả thật cô không nghĩ đến những điều này nhưng nghe lập luận của Hàn Vũ liền phải nghĩ lại, một đống sự kiện ma quái khiến cô không khỏi liên tưởng đến một âm mưu đen tối phía sau.
“Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
“Tôi sẽ kiếm cớ để bắt trói mẹ Phạm Duật, cô chỉ cần nghe tôi chỉ dẫn, tôi chưa nói đừng tự tiện hành động.”
“Phối hợp cùng tôi… hoặc là đi khỏi đây ngay lập tức.” Hàn Vũ nói xong mặc kệ cô nàng họ Ngô thẳng bước đến bậc thang trên cùng.
Một ngôi đền không lớn không nhỏ hiện rõ trước mắt hai người, có hồ nước xanh mát yên bình, có từng đám bèo trôi lờ lững khiến lòng người thư thả.
Đền đài lầu các đều mang phong cách cổ xưa Việt quốc, ngói đỏ tường nghệ cửa gỗ son đã phủ màu thời gian nhưng vẫn sạch sẽ tinh tế. Cả công trình tâm linh chỉ gồm một lầu chính và hai nhà phụ quây quanh hồ nước trung tâm, khung cảnh phong thủy hữu tình.
Người phụ nữ quần áo nâu đơn giản cặm cụi quét lá trước hiên đình, nghe tiếng bước chân đến liền ngước lên hỏi han:
“Hôm nay mới mùng bốn thôi, hai cô cậu đến đây có việc gì vậy?”
“Lấy huy hiệu của cô ra đi!” Hàn Vũ nói nhỏ với cô nàng bên cạnh.
“Ưm…!” Vân suy nghĩ mấy giây vẫn chưa quyết định.
“Cô không muốn phối hợp thì thôi! Tôi tự có cách của mình.” Hàn Vũ ra vẻ bất cần.
Vân phị mặt không vui, từ nhỏ đến lớn cô luôn không thích thua kém người khác, mới gặp chưa đầy một ngày liền bị trở thành trợ lý của Hàn Vũ khiến cô hơi khó chịu, nhưng nghĩ đến việc làm đạo sĩ bắt ma liền lôi ra huy hiệu Ngô gia vệ.
Người phụ nữ nhìn thấy thứ này liền xanh mặt thất thần, cây chổi trong tay rớt bịch xuống đất.
“Trong đền còn ai nữa không?” Hàn Vũ hạ giọng lạnh lùng.
“A… còn… còn… hai người nữa!” Cô quét đền lắp bắp.
“Nhờ cô gọi họ đến đây.”
Người phụ nữ gật đầu rồi lúng túng quay người bước đi, Hàn Vũ và Ngô Thiên Vân cũng từ tốn theo sau, vừa đi vừa quan sát cảnh vật nơi này.
Nơi này nằm ở bìa rừng sát bên thị trấn lớn, người dân quanh đây thường đến lễ cúng hằng tháng và đặc biệt là đầu năm mới, hôm nay không phải ngày gì đặc biệt nên khá vắng vẻ quạnh hiu.
Hai người nhanh chóng được đưa đến một sân nhỏ đầy hoa thơm đủ chủng loại, ngồi tại một bộ bàn ghế đá chờ đợi.
Hàn Vũ yên lặng suy nghĩ bước tiếp theo, còn Ngô Thiên Vân thì đang suy đoán không ngừng, cô còn chưa từng thấy thanh niên họ Lệ này bộc lộ năng lực một lần nào, lúc đụng phải con đỉa kia đúng là hắn có bộc phát linh áp nhưng cô đang mải rửa tay không để ý.
“Anh Phi…! Hỏi thế này hơi mất lịch sự, cơ mà… anh là linh sư cấp mấy?” Vân không khỏi tò mò.
“Đủ dùng!” Hàn Vũ trả lời đầy mông lung rồi hỏi lại: “Lam Hoàng Nhãn Miêu của cô là cấp ba đúng không?”
“Ai biết…? Đủ dùng!” Vân phản đòn.
“Bảo nó hết sức lưu ý tình hình xung quanh, có bất thường lập tức thông báo, đừng chủ quan!” Hàn Vũ nhấn giọng.
“Là sao? Anh sợ hồn thú đến hả?”
“Chứ sao! Nếu phán đoán của tôi đúng thì rất nhanh đối thủ sẽ ra tay.”
“Hồn thú kinh khủng đến vậy hả? Có vượt cấp g·iết người được không?” Vân bắt đầu vô thức tin những gì Hàn Vũ nói.
Hàn Vũ ghé sát tai cô nàng, búng tay ra hiệu, Vân liền hiểu ý tạo ra không gian cách âm.
“Cái quan trọng nhất của hồn thú nhiều khi không phải cấp độ mà là năng lực. Tôi từng gặp qua một con Ôn Dich Quỷ Hồn cấp 3, tôi bắt được nó nhưng chỉ một tuần sau… cả ngôi làng mấy nghìn người…” Hàn Vũ nhập tâm kể lại, bàn tay nắm chặt, ánh mắt đỏ ngầu như đang hồi ức điều ân hận nhất cuộc đời.
“Tôi… Xin lỗi!” Vân tự nhiên cảm thấy khó xử.
“Không sao! Hồn thú rất khó lường nhưng vẫn chịu hạn chế của linh áp, vậy nên cô yên tâm một con hồn thú trừ khi đánh lén nếu không cực khó làm gì được linh sư cấp cao hơn nó. Hơn nữa mỗi loại hồn thú đều có điểm yếu chí mạng, một khi tìm ra thậm chí một đứa trẻ cũng có thể tiêu diệt.”
“Chỉ cần anh chứng minh được hồn thú thực sự tồn tại, không cần anh động tay… Ngô gia nhất định tiêu diệt nó, tôi có thể đảm bảo.” Vân bắt đầu bị thuyết phục.
“Tôi không biết cô làm sao chắc chắn… nhưng tôi tạm tin cô. Nhớ nghe tôi chỉ dẫn.” Hàn Vũ giọng nói nghiêm trọng còn trong lòng thì đang cười gằn. “Cá… đã vào rọ.”
Với lợi thế thông tin từ đời trước, Phạm Duật đương nhiên bị liệt vào danh sách tình nghi số một, nhưng Hàn Vũ sẽ không vội vàng kết luận bất cứ điều gì.
Hắn đến tìm mẹ ruột của Phạm Duật vừa là điều tra, vừa có ý cố tình đánh động đối phương. Hồn thú rất đáng gờm nhưng cũng không thể bỏ qua cấp độ và cấp bậc, tối qua sinh vật kia không thể làm gì Ngô Thiên Vân chứng tỏ cấp độ của nó không quá cấp 6, rất có thể là cấp 4 hoặc 5.
Hồn thú là linh hồn nên đương nhiên vẫn phải chịu quy tắc áp chế từ linh áp, Hàn Vũ đã có bùa hộ mệnh là em gái Ngô Thiên Quý ở bên cạnh, cho dù gặp phải một con hồn thú cấp 5 cũng không thành vấn đề, chỉ cần đối phương dám lộ tay nhất định sẽ bị nhìn ra manh mối.
Cho dù đối phương đủ bình tĩnh im hơi lặng tiếng, Hàn Vũ cũng có niềm tin nhìn thấu thế cục nơi này, chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian.
Có Ngô Thiên Vân bên cạnh hắn liền đứng ở thế bất bại, trừ khi kẻ kia có năng lực đối kháng cả Ngô gia, nếu không ván cờ này đối thủ đã không có đường thắng.
Luôn có nhiều hơn một con đường ở dưới chân, nhưng không phải lúc nào trong đó cũng có con đường tốt đẹp, đôi khi có… nhưng đã bị người khác c·ướp mất.
Ngô Thiên Vân không hề hay biết mình chỉ là con cờ bị lợi dụng, đang thông qua liên kết nhắc nhở Miu Bông cảnh giác, cô nàng còn rất nhiều thứ muốn hỏi nhưng cố nhịn lại, bởi vì người họ muốn tìm đã tới.
Ba người phụ nữ cùng đi tới, người lớn tuổi nhất nét mặt đượm ưu sầu, không cần trang điểm vẫn toát lên vẻ kiêu sang, chắc hẳn khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân. Nhưng không quan trọng bằng việc nét mặt này có bảy tám phần tương tự Phạm Duật.
Bà mặc quần áo xám nâu đơn giản, ngồi xuống ghế đá đối diện hai “Ngô gia vệ” bình tĩnh cất lời:
“Xin lỗi nếu tôi hơi đa nghi… phiền hai cô cậu cho tôi xem qua một chút huy hiệu được không?”
Người này đối mặt Ngô gia vệ không chút sốt sắng khiến Vân hơi bất ngờ nhưng không chậm trễ việc giải trừ cách âm bảo, lấy ra “v·ũ k·hí phòng thân” khắc hình thanh kiếm với đôi cánh lục, không quên đưa vào linh khí hiển lộ ra linh áp và hư ảnh phù hiệu Ngô gia vệ trên đầu.
“Đắc tội hai anh chị rồi! Hai vị cần gì cứ hỏi, chúng tôi nhất định phối hợp.” Người phụ nữ điềm đạm nói, khả năng giao tiếp khéo léo khó mà bắt bẻ, trong khi hai người phụ nữ khác đứng sau chỉ biết xanh mặt câm như hến.
Hư ảnh biến mất, Vân cố tỏ ra tự nhiên nhưng trong lòng căn bản không nảy ra số, cô chưa từng nghiêm túc phỏng vấn hay điều tra người khác nên có chút gượng gạo, bất giác nhìn qua người bên cạnh, tự hỏi Hàn Vũ sẽ làm gì.
“Các cô tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Hàn Vũ nói chuyện thái độ xấc xược khác hẳn thường ngày.
“Tôi tên Hồng, Phan Hồng, hết năm nay là bốn mươi nhăm tuổi. Hai chị em nó là song sinh, em tên Cúc, chị tên Nhài, đều đã ba hai tuổi rồi.” Bà Hồng từ tốn giới thiệu từng người.
“Nơi này chỉ có ba người thôi sao?”
“Dạ phải! Ba chúng tôi ở đây từ khi đền mới thành lập cơ… Đến giờ cũng phải mười bảy, mười tám năm rồi.”
Hàn Vũ khẽ gật đầu, không vội truy tra mà chỉ đứng dậy nhẹ nhàng đi dạo xung quanh, đến gần vuốt nhẹ cánh hoa hồng mới nở, hỏi:
“Hoa này là cô trồng sao?” Hắn vẫn không thay đổi cách xưng hô, ở đây người từ 40 tuổi trở lên thường được gọi bằng bà thể hiện sự tôn trọng, dù gì tuổi thọ trung bình của một người cũng chỉ là 60.
“Dạ! Là tôi trồng.” Bà Hồng trả lời, có chút khó hiểu.
“Rất đẹp!” Hàn Vũ khen, cả ba người phụ nữ còn lại cũng kì quặc khó hiểu.
Mà hành động sau đó của hắn thì càng khiến họ nhíu mày, Hàn Vũ thô bạo túm lấy bông hoa rồi dùng lực rút bật cả gốc, cành lá bay lung tung rớt trên mặt sân, cây hoa bị bẻ gãy ngang thân chỉ cầm lại đóa hoa vẫn đỏ thắm rực rỡ như cũ.
Hai người phụ nữ phía sau mím môi bực bội nhưng không dám hé nửa lời, bà Hồng thì vẫn bình thản như thường, còn Vân vì đã được Hàn Vũ nhắc nhở từ trước nên không mấy khó chịu, chỉ là hơi bất ngờ vì đây thật sự đúng là phong cách của Ngô gia vệ.
Họ là chó săn của Ngô gia, những con chó tàn nhẫn và không kiêng nể, đi tới đâu cũng khiến người người sợ hãi tránh đường, không phải kiểu lén lút mò mẫm như mấy ngày vừa rồi.
“Chẳng lẽ anh ta từng làm công việc tương tự sao?” Cô nàng thầm đặt câu hỏi, cảm thấy thanh niên này còn giống Ngô gia vệ hơn cả mình.
“Tôi muốn qua đền chính bái tạ, có được không?” Hàn Vũ hỏi bằng chất giọng bề trên như đang ra lệnh.
Đề nghị này khiến hai người phụ nữ phía sau rụt cổ lại, chỉ có bà Hồng vẫn giữ vẻ điềm đạm gật đầu sau đó đứng dậy dẫn đường.
“Mời hai vị đi hướng này!”
Hàn Vũ lạnh lùng bước theo sau, nếu Phạm Đạt là kẻ đứng sau mọi chuyện, dám chắc hắn sẽ để lại thủ đoạn bảo vệ mẹ mình, nếu hai mẹ con này vốn là cùng một ruột thì càng phải cẩn thận người này, hắn chính là muốn kích động khiến đối phương lộ bài.
Bốn người cùng vòng qua sân lớn tiến vào điện chính, đập vào mắt là một bàn thờ lớn xếp đầy lư hương cùng chân nến khói tỏa nghi ngút, chính giữa đặt một pho tượng đàn ông quần áo giản dị hông đeo giỏ trúc, mỉm cười ngồi chễm trệ trên đài vàng.
“Đây là ai?” Hàn Vũ hỏi.
“Là người đã cứu mấy ngàn người ở tất cả thôn làng quanh đây trong trận dịch hai mươi năm trước, ông ấy không để lại tên tuổi… bởi vì lúc nào cũng mang theo bên mình một cái giỏ trúc nên người dân gọi là Trúc Tiên Ông.” Cô chị tên Nhài nhỏ giọng kể.
“Tiên Ông…? Là tiên sư hả?” Hàn Vũ nghi hoặc, một vị tiên sư xuất hiện chưa bao giờ là sự kiện nhỏ trong mắt người thường.
Cô Nhài chậm rãi lắc đầu giảng giải:
“Ngài ấy không nói nên cũng không ai dám chắc… Năm ấy sau khi d·ịch b·ệnh qua đi, Tiên Ông bói một quẻ rồi để lại một lời sấm rằng…”
“Đến ngày lửa ngập Kỳ Vân
Mây mù tan hết, danh nhân ra đời.”
“Nói xong Tiên Ông liền cưỡi mây bay về trời, sau này không còn ai thấy ông ấy nữa. Người dân vì tưởng nhớ ngài mới lập ra ngôi đền này, nơi này ban đầu là bệnh xá nơi ông ấy thường ngồi chữa bệnh giúp dân.”
“Trúc Tiên Ông nhất định là thần tiên đi ngang qua cứu giúp dân lành, hai chị em tôi cũng là nhờ ông ấy mới sống đến bây giờ.” Cô Cúc bổ sung thêm bằng giọng nhỏ nhẹ.
“Ồ…! Xem ra là người có công, xứng đáng được tặng hoa.” Hàn Vũ vừa nói vừa tiến đến trước bàn thờ, trước sự ngỡ ngàng của cả bốn người kia, hắn cắm thẳng bông hoa hồng dập nát vào bát hương, tro bụi tung tóe.
“A… Tôi xin cậu… cậu làm gì chúng tôi cũng được! Đừng làm vậy phải tội… Tôi xin cậu...!”
Bà Hồng từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh nhưng đến lúc này không được, hốt hoảng vô cùng chạy đến níu tay Hàn Vũ khóc lóc, Cúc và Nhài cũng vội vàng chạy đến muốn chỉnh lại lư hương.
“Cút…!” Hàn Vũ hét lớn vung tay bà Hồng ra, hai người phụ nữ còn lại cũng giật mình đứng người lại.
Vân cũng thấy hơi khó coi định lên tiếng thì đã bị Hàn Vũ c·ướp lời.
“Các người muốn chống đối Ngô gia vệ? Các người quên mình đang sống trên đất của ai sao? Tại nơi này Ngô gia là thánh… thần tiên gì muốn ngồi cũng phải xin phép một câu.” Hắn chỉ tay lên trời mà nói, giọng điệu cuồng vọng vô cùng.
“Các người muốn thờ tiên thờ thần gì cũng được, nhưng trước hết phải đội Ngô gia lên đầu…”
“Khi chúng tôi ốm bệnh sắp c·hết, Ngô gia ở đâu?”
“Nhài…! Không được hỗn, im ngay!” Bà Hồng vội vã can ngăn, cảm giác có chuyện chẳng lành.
“Haha… Còn dám hỏi câu này! Khi Ngô gia đổ máu chiến đấu cùng hung thú, các người ở đâu?” Hàn Vũ gằn giọng.
“Trong số những người đổ máu... có cả cha và anh trai tôi.” Cô Nhài nghiến răng, khóe mắt ứa lệ.
“Được c·hết vì Ngô gia chính là vinh dự, có đổ máu mới có tim đập… khóc lóc cái gì?” Hàn Vũ hung hăng đến cực độ, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Vì một kẻ bên ngoài chưa biết lai lịch mà dám chống đối Ngô gia, ông tiên này rất đáng ngờ… Aaa… Hiểu rồi! Đây nhất định là mưu kế của ngoại bang muốn chia rẽ lòng dân."
"Đền này... phải đập! Rầm...” Hàn Vũ vỗ mạnh bàn tay xuống bàn thờ, nhìn Vân nháy mắt nói: “Đứng canh chừng cho tôi!”
Hắn tiến đến gạt bay vài cây nến, cầm sốc lên một bát hương, tro tàn đổ xuống vương vãi...
Cô Nhài môi mím chặt, ánh mắt đỏ hoe chứng kiến mọi chuyện.
Cô nhớ đến những chuyện đã qua, nhớ đến những người đã mất, nhớ lúc mình và em gái còn là hai thiếu nữ tuổi 15 gầy gò thoi thóp trên giường bệnh, nhớ đến gương mặt ân nhân hiền hậu, nhớ đến ngày đầu tiên đặt xuống nơi đây từng viên gạch hòn đá, nhớ đến lời mẹ dặn.
Rồi cô nhìn lên bức tượng Tiên Ông, lại nhìn em gái đang sợ hãi bên cạnh, cuối cùng chỉ biết ứa lệ chịu đựng cố gắng đè xuống cảm xúc, chống đối Ngô gia vệ… chính là muốn c·hết.
Nhưng một khi niềm tin và niềm tôn thờ bị lăng mạ, có những người chính là không s·ợ c·hết.
“Mày giỏi thì đập hết chỗ này đi! Mày sống được hết năm nay thì tao làm con mày.”
“Không… Xin ngài giơ cao đánh khẽ… em nó nóng giận mất khôn… Nhài Cúc quỳ xuống...! Nhanh...!” Bà Hồng quỳ sụp xuống trên sàn gạch gào thét van nài.
Hàn Vũ đặt xuống bát hương trong tay, mỉm cười hất cằm ra hiệu với Vân.
“Xúc phạm Ngô gia vệ, bắt hết cả ba...”
…..
Giữa biển sóng chập trùng, một chiếc thuyền nan nhỏ bé chập trùng trên mặt nước bao la.
Ông lão râu tóc bạc phơ mặc quần áo ngư dân nằm thoải mái trên mũi thuyền, dưới chân là một chiếc cần câu thả dây xuống biển cùng một giỏ trúc nằm bên.
Ông lão đang gật gù thưởng thức ánh nắng thì giỏ trúc bỗng nhiên dị động.
“Gràoo… Xoạt…” Một con cá mập đỏ ngầu dài hàng chục mét vậy mà chui ra từ cái miệng giỏ nhỏ xíu kia, nó lao xuống mặt biển đập tung bụi nước rồi chạy trốn như vừa gặp phải ma quỷ.
“Ồ… vậy mà thoát được sao? Vận khí không tệ.” Ông lão vuốt mặt thì thào.
“Đáng tiếc…! Vận khí mạnh nhất… chính là thực lực.”
Ông già vươn ngón tay gầy guộc khẽ chấm vào mặt biển, lập tức cách đó hàng trăm mét một quả cầu nước nổi lên lơ lửng giữa không trung, bên trong là một con cá mập da đỏ đang vùng vẫy.
Cầu nước sau đó v·út một cái bay ngược trở về hướng thuyền nan, chui tọt vào giỏ trúc…
Ông lão lại ngả người nhắm mắt nằm dài trên mũi thuyền, giỏ trúc cùng cần câu yên ắng nằm dưới chân, nắng vàng buổi sớm rọi vào bộ râu bạch kim sáng chói, mặt biển bình yên như chưa có chuyện gì…