Chương 22: Thợ săn.
Cuối thời kỳ cận đại cách đây đâu đó hơn 3000 năm, một chủng loài mới bất ngờ xuất hiện trên Chí Linh Đại Lục, được gọi chung là Hồn thú.
Trước thời điểm này, trừ khi có năng lực đặc thù, nếu không khi cơ thể sinh vật c·hết đi thì hồn phách cũng sẽ nhanh chóng tan biến, ngay cả những năng lực nghịch thiên nhất, nhưng bảo vật bá đạo nhất cũng chỉ có thể trì hoãn chứ không thay đổi được điều này.
Hồn thú là tồn tại hết sức quỷ dị khi có thể đi ngược lại quy tắc trên, chúng là những linh hồn bằng một cách nào đó vẫn có thể tồn tại độc lập trên thế gian ngay cả khi cơ thể sớm mục nát. Điểm yếu là hầu hết hồn thú đều điên loạn và không có ý thức tự chủ, chỉ một vài cá thể đặc biệt còn giữ lại chút ít trí tuệ và kí ức khi sống.
Điều kiện sinh tồn của chúng rất oái oăm và cực khó kiểm soát nhưng năng lực thì vô cùng đáng gớm. Hồn thú gần như miễn nhiễm với công kích vật lý, thường sở hữu đủ loại thủ đoạn thiên kì bách quái, đặc biệt là khả năng tác động lên linh hồn rất đáng sợ, tạo ra những đặc tính khó mà đề phòng.
Nguyên nhân hồn thú xuất hiện vẫn chỉ dừng lại ở giả thiết, nhưng cái đó cũng không quá quan trọng, Nhân tộc hay bất cứ chủng tộc nào khác tất nhiên sẽ không bỏ qua loại tồn tại gần như là khắc tinh của sinh vật sống này.
Đủ loại nghiên cứu đáng sợ và vô nhân tính được bí mật tiến hành, hiểu biết của con người về hồn thú cũng từ đó dần được nâng cao.
Chức nghiệp mới ‘Hồn Sư’ ra đời như một hệ quả tất yếu, họ là những người nhờ điều khiển hồn thú mà sở hữu sức mạnh như ma quỷ vô cùng khó phòng bị, tất nhiên cái giá của việc nuôi dưỡng thứ này cũng man rợ không kém.
Chính vì vậy, hiện tại hầu hết thông tin về hồn thú lẫn hồn sư vẫn bị một vài thế lực độc đoán giấu kín như bưng. Những thứ này đều phải đánh đổi bằng vô số thời gian và công sức, được xem là bí mật quân sự quan trọng nên chẳng ai muốn chia sẻ là đương nhiên.
Ở thời kì này hồn sư còn hết sức rải rác hiếm thấy, dù có thế lực hay độc hành họ cũng luôn che giấu thân phận vì nhiều lý do.
Một là vì số lượng hồn thú còn hết sức ít ỏi, hai là bởi hồn thú có thể tạo ra ảnh hưởng vô cùng khó lường cho sinh vật, ba là cách hồn thú ra đời thường không sạch sẽ gì, và cuối cùng đương nhiên là vì năng lực của hồn thú quá hấp dẫn.
Vậy nên việc sở hữu hồn thú không cần biết nguyên do đều b·ị đ·ánh đồng là hành vi của ma đạo, rêu rao rất dễ rước lấy phiền phức thậm chí là họa sát thân.
Chỉ khi Đệ Cửu Thánh Chiến bùng nổ, các thế lực thi nhau chạy đua vũ trang, hồn sư mới chính thức bước ra ánh sáng gieo giắc nỗi kh·iếp sợ kinh hoàng lên toàn bộ đại lục.
Đông đã về trên từng nhánh cây, vài chiếc lá vàng lác đác cố gắng chống trọi với sức mạnh của thời gian.
Hàn Vũ và Ngô Thiên Vân sóng vai rảo bước trên từng bậc thang đá, một người nói một người nghe, núi rừng lạnh giá nhờ đó phảng phất chút hương vị thanh xuân.
“Anh làm sao biết được những thứ này?” Vân không mấy tin tưởng những thông tin vừa nhận được.
Dù cô còn trẻ nhưng là con cháu danh gia vọng tộc được giáo dục không tầm thường, vậy mà còn chưa từng nghe đến hồn thú, ngay cả anh trai cũng chưa từng kể cho cô nghe thứ gì tương tự.
“Đọc thêm sách đi… Sẽ bớt phải hỏi những câu như này.” Hàn Vũ nói không chút nể tình.
“Sách nào viết về cái này?” Vân muốn truy đến cùng.
“Tiểu thuyết.” Hàn Vũ cười thầm, sách vở chính thống thời đại này còn chưa dám đề cập đến hồn thú.
“Anh đùa tôi đấy hả?” Cô nàng nhíu mày.
“Đâu có…! Khách Sạn Hoàng Tuyền này… Khủng Bố Sống Lại này… Âm Trung..”
“Thôi đi! Đừng nói là anh lấy mấy thứ trong đó ra nói cho tôi nghe nãy giờ.”
“Tất nhiên… không phải!” Hàn Vũ cười nhạt. “Những thứ trong tiểu thuyết chỉ là tưởng tượng, còn hồn thú mà tôi nói là sự thật, cô có thể không thấy không biết không tin, thì nó vẫn là sự thật.”
“Vậy anh lấy gì chứng minh?”
“Sự thật không cần chứng minh, mà tôi cũng không có trách nhiệm phải chứng minh.”
Vân á khẩu, Hàn Vũ nhàm chán độc thoại.
“Những thứ chúng ta không thấy không biết không tin… không có nghĩa là nó không tồn tại…”
“Cô không thấy não của mình… nhưng nó vẫn tồn tại.
Cô không biết trong cục đất có con đỉa… nhưng nó vẫn tồn tại.
Cô không tin có hồn thú… vậy giải thích tại sao nó không thể tồn tại?”
“…” Ngô Thiên Vân không phản bác được, dù bị đá xéo có chút tức giận nhưng cố nhịn lại.
Cô nhớ đến sự việc tối qua, câu hỏi đầu tiên Hàn Vũ đặt ra là muốn cô miêu tả hình dạng con ma, bộ dạng của hắn lúc đó còn vô cùng nhập tâm lắng nghe, cô nàng suy tư một chút rồi nói:
“Nếu theo như anh nói, vậy con ma tôi nhìn thấy tối qua không phải tinh linh… mà là hồn thú, phải không?”
“Chưa thể chắc chắn nhưng khả năng rất cao. Nó đã từng xuất hiện một lần trước đây cũng tại thôn Kỳ Sương, bị một người nhìn thấy, sau đó người kia liền ngã bệnh đến giờ chưa rõ sống c·hết.” Hàn Vũ thái độ nghiêm trọng.
“Đột nhiên mắc bệnh… Đấy là năng lực của hồn thú hả?” Vân thắc mắc.
“Chưa rõ, hồn thú cũng chia ra rất nhiều loại khác biệt, lúc đầu tôi cũng nghĩ đây là Ôn Dịch Quỷ Hồn có năng lực truyền nhiễm bệnh dịch…”
“Nhưng tối qua khi nó xuất hiện thì cả cô và tôi đều không gặp vấn đề, thậm chí ông Lam cũng chỉ bị ngã chứ không phát bệnh, điều này làm tôi phải đánh giá lại…”
Hàn Vũ trình bày suy luận của mình, thời gian tung hỏa mù đã qua, muốn lôi kéo người khác luôn cần một chút “chân thành”.
“Tối qua tôi không nhìn thấy con ma kia có bất kì hành động nào, chỉ xuất hiện rồi biến mất giống như… đang giá·m s·át.” Vân hồi ức lại rồi nói.
“Năng lực của hồn thú không dễ đoán như vậy, nếu không chúng đã sớm bị phát giác, làm sao còn là bí mật trong mắt thiên hạ?” Hàn Vũ lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu.
“Chẳng lẽ có tận hai con hồn thú…” Vân phán đoán.
“Rất khó… nhưng bất kì khả năng nào đều có thể, tôi cũng không dám nói mình hiểu rõ tất cả hồn thú, mà… cũng chưa thể chắc chắn đây là hồn thú. Hi vọng đến đây hôm nay có thể xác nhận chuyện này.”
“Nơi này thì liên quan gì?” Vân thắc mắc.
“Nếu một người muốn đối phó Thủy Tinh Linh của cô, họ sẽ làm gì?” Hàn Vũ hỏi thay trả lời.
“Ưm… Nhắm vào tôi hoặc cắt đứt liên hệ của tôi và Lam Lam.” Ngô Thiên Vân sở hữu tinh linh nên đương nhiên biết điểm yếu của loại linh thú này.
“Phải! Hồn thú cũng có điểm yếu là khuyết thiếu trí tuệ nên rất khó hoạt động độc lập, chỉ là chúng thường hung bạo hơn, có thể nói điểm yếu của mọi hồn thú chính là hồn sư.”
“Chẳng lẽ… hồn sư đang ẩn núp ở đây?” Vân không khỏi ngước lên, cổng chào lợp ngói phong cách cổ kính, ba chữ ‘Đền Ông Tiên’ mới đẹp khang trang đập vào mắt.
“Không phải! Lúc nãy tôi có hỏi cô nghi ngờ ai trong nhà họ Phạm nhớ không?” Hàn Vũ hỏi, Vân lắc đầu, hắn đành phải tiếp tục giảng giải.
“Tôi đến hòn đảo này từ một tuần trước, sau một hồi điều tra thì tìm tới thôn Kỳ Sương, cũng phát hiện nhà họ Phạm hết sức khả nghi.”
“Nếu thứ kia là hồn thú, tôi dám chắc tên hồn sư đang ẩn núp trong ngôi nhà đó, hoặc là… chính là một thành viên trong ngôi nhà đó.”
“Ở đây có một người từng quan hệ rất gần với nhà họ Phạm, chính là mẹ của Phạm Duật, người tình cũ của ông Thành đ·ã c·hết, đám tang hôm qua chính là của ông ta.”
“Vậy sao anh không liên lạc vệ quân trên đảo điều tra nơi này?” Vân vẫn chưa tin tưởng thứ gọi là hồn thú, cô có thể ngây thơ nhưng không có nghĩa là ngu ngốc, cô tin chắc nếu thứ này thực sự tồn tại thì anh trai mình nhất định phải biết, cũng sẽ nhắc nhở cô từ trước.
“Cô còn không tin tưởng cái gọi là hồn thú, cô nghĩ những người khác sẽ nghĩ gì? Đủ loại sự kiện kì lạ diễn ra tại nơi này suốt hai năm qua, bọn họ muốn thì đã sớm điều tra rồi.” Hàn Vũ lên giọng, cố ý pha chút tức giận bất bình.
“Cũng đúng… Nhưng tôi vẫn cho rằng thứ kia là tinh linh” Vân phản bác, là tiểu thư của giới thượng lưu, cô không tin kiến thức và tầm mắt của mình lại hạn hẹp hơn một tên thợ săn.
“Nếu vậy… hay là tôi với cô đánh cược đi!” Hàn Vũ đề nghị.
“Cược cái gì?”
“Tôi và cô cùng phối hợp điều tra, xem rốt cục là ai đoán đúng, là tinh linh thì cô thắng, là hồn thú thì tôi thắng.”
“Rồi thắng thì tôi được cái gì?” Vân bắt đầu có chút hứng thú.
“Ai thua thì phải giúp người kia làm ba chuyện, dám không?” Hàn Vũ thách thức.
“Chuyện gì mới được? Nên nhớ tôi là Ngô gia vệ, anh chẳng qua là thợ săn.”
“Ha… Vậy mà cô còn sợ thua?” Hàn Vũ khích đểu.
“Được…! Chơi thì chơi.” Vân như con mèo bị giẫm trúng đuôi nhảy dựng lên.
“Yên tâm… Chuyện tôi yêu cầu đều rất dễ với cô, cũng sẽ không trái luân thường đạo lý.”
“Ý anh là gì? Là tôi thua chắc ấy hả?” Vân nhăn mặt.
“Rất thông minh…! Mà nên nhớ cô đang nợ tôi ba chuyện chưa làm.” Hàn Vũ vỗ tay.
“Lúc nào?” Vân đứng hình.
“Lúc nãy đã nói… Nếu tôi giải thích hồn thú thì cô phải giúp tôi ba chuyện, không nhớ hả?”
“Nhưng mà ai biết anh nói thật hay giả, đến giờ tôi cũng chưa nhìn thấy hồn thú đâu!”
“Tốt! Vậy nếu cô thắng thì chúng ta hết nợ, cô thua thì phải giúp tôi sáu chuyện… công bằng!”
“…” Vân đầu óc quay vòng, cảm giác có thứ gì đó sai sai nhưng chưa biết phản bác thế nào.
“Cô định nói là nếu tôi thua thì làm sao chứng minh hồn thú có thật… phải không?”
Vân gật đầu lập tức, trong lòng thì đang nghĩ: “Có vậy mà tại sao mình không nghĩ ra?”
Hàn Vũ nhàn nhã chắp tay sau lưng, mỉm cười vừa đi vừa nói:
“Tôi không cần chứng minh vì đây là sự thật, hồn thú là có thật…”
“Tôi là một thợ săn… đúng! Nhưng quên chưa nói với cô, tôi không phải thợ săn bình thường… là Thợ Săn Quỷ Hồn.”
“Thợ săn quỷ hồn…?” Vân có chút sững sờ tụt lại phía sau, ngước nhìn thanh niên mà mình không cách nào nhìn thấu bước vào cánh cổng đá cổ kính, trong lòng nổi lên mấy suy nghĩ hết sức buồn cười nhưng không cách nào xua đi.
“Đây là… giống như là anh hùng thầm lặng… một mình trừ ma vệ đạo trong tiểu thuyết sao? Vậy… mình là nhân vật nào trong câu truyện này đây? Là tiểu thư nhà giàu đen đủi sao?”
“Cá… đã cắn câu.” Hàn Vũ cười thầm.
…..
Tại nhà họ Phạm…
Hai vật thể đen sì nổi lên nhưng dùng mắt thường khó mà nhận ra vì căn phòng này cũng tối tăm chẳng kém.
Dưới chút ánh sáng le lói từ khe cửa khép kín, bóng đen hòa vào bóng tối, hai vật thể lộ ra thành hai người một nam một nữ.
Một người là Phạm Duật sắc mặt vô cảm, còn người kia lại là bà Lý vợ ông Thành quá cố.
Bà lão đầu hai thứ tóc, mấy năm nay chỉ biết ngồi trên xe lăn vậy mà đứng thẳng vững chãi như thanh niên, ánh mắt sáng quắc tỉnh táo kèm theo chút tức giận.
Bà Lý không nói không rằng trở lại chiếc xe lăn quen thuộc, thần sắc biến đổi trở thành buồn bã t·ang t·hương, cất giọng vô lực:
“Đi! Gọi thằng Đạt vào đây.”
Phạm Duật gật đầu rồi lập tức lui ra.
…..
Giữa cánh rừng, mấy con chim ưng hội tụ về một điểm…
Bạch Ưng thả xuống thoại ốc bảo rồi đưa tay lên, từng cánh chim to lớn trắng tinh dần biến nhỏ thành mấy con bồ câu xinh sắn, nhanh chóng chui vào tay áo rồi biến mất.
“Sao rồi đội trưởng?” Hắc Khuyển đứng bên cạnh dò hỏi.
“Đã xong! Rất nhanh sẽ đến…” Bạch Ưng khẽ nhếch mép.
“Vậy bây giờ…?”
“Cậu đã ghi nhớ mùi đối phương chưa?”
Hắc Khuyển gật đầu xác nhận, Bạch Ưng nói tiếp.
“Trước hết thay đổi nhân diện tránh bị nhận ra.”
Hắc Khuyển hiểu ý, thoắt cái đã nhảy lên cành cây nơi đội trưởng, dáng ngồi như một con mèo.
Bạch Ưng vươn tay chạm vào vai đồng đội, linh áp cấp 4 bao trùm cả hai, hắn đang kích hoạt thiên phú của mình.
[Biến Hình] (B)
‘Tiêu hao linh khí, tạm thời thay đổi hình dạng bề ngoài của mọi vật.’
Khuôn mặt, tóc tai, quần áo tất cả đều biến đổi như một màn ảo thuật, hai người đàn ông một gầy một béo xuất hiện thế chỗ hai Ngô gia vệ, quần áo đơn sơ khuôn mặt chất phác không chút liên hệ cùng hai con người lạnh lùng khi nãy.
"Giờ sao đội trưởng?" Gã béo vặn đầu thoải mái, có vẻ đã quá quen thuộc với màn "tăng cân" vừa rồi.
“Tiếp tục điều tra! Gần đây có cái thôn nhỏ tên là cái gì nhỉ…?” Người đàn ông khuôn mặt gầy guộc nhưng chất giọng lạnh lẽo không lẫn đi đâu được.
“À nhớ rồi... Kỳ Sương…”