Chương 21: Đi săn.
Hàn Vũ kéo Ngô Thiên Vân tới một gốc cây khô mục, hắn dùng dao chọc đẽo vào thân cây một lát rồi kéo ra một con côn trùng nhỏ bằng nửa móng tay.
“Biết đây là con gì không?”
“Không!” Vân xị mặt đáp.
Hàn Vũ đặt con vật lên lòng bàn tay, nhếch miệng cười nói:
“Nó gọi là mọt, một loại côn trùng yếu ớt nhất nhì Chí Linh Đại Lục, thế nhưng chủng tộc này đã tồn tại hàng triệu năm từ trước cả thời đại viễn cổ.”
“Đến giờ Chân Linh đã nối gót nhau tuyệt chủng gần hết, loài mọt vẫn sống, sống khỏe sống tốt là đằng khác…”
“Nó có năng lực gì mà ghê vậy?” Ngô Thiên Vân nghi hoặc nhìn vào sinh vật bé nhỏ đang ngọ ngoạy trong lòng bàn tay.
“Chả có gì cả! Nó thậm chí còn không có Thông Linh, chỉ có một cái chủng kỹ tên là Tiêu Mộc, giúp nó tiêu hóa gỗ thành dinh dưỡng, vậy thôi!“ Hàn Vũ nhún vai.
“Vậy thôi?” Vân cảm thấy kì quái, nhặt lấy sinh vật không bằng móng tay quan sát thật kỹ. “Thứ này vậy mà sống lâu hơn cả Chân Long?”
“Cũng không phải! Vòng đời của mọt rất ngắn, nhưng chúng sinh sản rất nhanh, tiêu thụ thức ăn rất ít và không hề có thiên địch, vậy nên chủng tộc này có thể tồn tại ở mọi lục địa.”
Những loại động vật nhỏ với vòng đời ngắn thường sẽ không sở hữu Thông Linh, bọn chúng chỉ sống được vài ngày thì tu luyện cái gì, mà dù có tu luyện được thì sinh ra thú hạch chỉ càng rước họa vào thân, đây cũng là một chiến thuật sinh tồn.
“Nói vậy chẳng lẽ loài mọt mạnh hơn Chân Long sao?” Ngô Thiên Vân cảm thấy vô lý.
“Xét về sức mạnh cá thể thì một tỉ con mọt cũng không bằng một sợi lông của Chân Long. Nhưng xét về năng lực sinh tồn và duy trì nòi giống thì chủng tộc này xứng đáng đứng nhất nhì đại lục, Long tộc hay Nhân tộc đều không bằng.” Hàn Vũ cười nhạt.
“Ồ… Nhưng mà cuối cùng nó vẫn chỉ là một con mọt cả đời ăn gỗ…” Vân bĩu môi coi thường, ném con bọ về lại cho Hàn Vũ.
“Cũng đúng! Vậy thì đi xem thứ khác thú vị hơn một chút.” Hàn Vũ không chút vội vã, bắt thêm mấy con mọt nữa cho vào lọ, ngâm mấy con côn trùng nhỏ này trong một lọ thuốc vừa mua lúc nãy.
Hai người đến trước một cây xanh cao lớn um tùm, Hàn Vũ thông qua vài vết tích trên lá và vỏ cây nhanh chóng đoán biết tình huống, đặt một con mọt lên cành rồi tiếp tục đi sang cây khác.
“Cầm đống này qua bên kia bỏ lên cây hộ tôi.” Hàn Vũ chia cho cô nàng đi cùng một nửa số bọ, Vân không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo, hai người nhanh chóng chia nhau công việc.
Đến khi dùng hết đống mọt đã bắt thì hai người núp sau một bụi cây chờ đợi.
“Anh làm gì vậy?” Vân thắc mắc.
“Săn linh thú!” Hàn Vũ đáp.
“Linh thú gì?”
“Khi nào xuất hiện khắc biết!”
“Ủa… Vậy giờ cứ đợi ở đây hả?”
Hàn Vũ gật đầu không trả lời, vài phút nhanh chóng trôi qua…
“Đợi đến bao giờ vậy?” Vân dần hiểu ra cách thức đi săn của Hàn Vũ, thở dài ngao ngán.
“Suỵt…” Hàn Vũ đưa tay làm kí hiệu im lặng.
Đúng lúc này mắt trái của Ngô Thiên Vân vụt sáng, là con Lam Hải Nhãn Miêu truyền về hình ảnh, cô nàng hơi giật mình nói:
“Có thứ đang đến… biết bay, rất nhanh!”
Hàn Vũ nhíu mày quan sát.
…..
“Mục tiêu cách khoảng ba trăm mét.” Hắc Khuyển gầm gừ.
“Từ từ tiếp cận, ưu tiên khống chế…” Bạch Ưng nói rồi bay v·út lên cao, muốn dùng lợi thế biết bay đánh bất ngờ.
Hai bóng người đứng cạnh nhau im lặng như tượng đá, từ vóc dáng có vẻ là một nam một nữ.
Hắc Khuyển như một vệt xám nhảy nhót trên từng cành cây, mấy giây sau đã nhìn thấy mục tiêu, sau lưng hắn bất ngờ hiện ra hư ảnh một con chó đen hai mắt phát hỏa, cả người theo đó lập tức chồm lên như mãnh thú vồ mồi.
Bạch Ưng bay lượn trên ngọn cây ánh mắt khóa chặt mục tiêu, linh áp phun trào, hai cánh rụt về, thân hình cũng thu hẹp thành một mũi tên lao v·út xuống như muốn xuyên thủng đối thủ.
Người nữ đang đứng giống như nhận ra điều gì đó bất thường, linh áp phun trào ngay lập tức, một bóng đen trong tích tắc bất ngờ bao trùm lên hai người.
Bạch Ưng như mũi tên xuyên thủng tán lá thẳng đến bóng đen vừa hình thành, lượn thành đường cung như một mũi kim xuyên qua lớp vải.
Hắc Khuyển ngay sau đó lướt tới, ngón tay sắc nhọn như dao xoẹt qua bóng đen để lại từng vết chém giữa không khí.
Sau hai đòn t·ấn c·ông thần tốc, bóng đen tan biến vào hư vô như một đám bụi mờ, không để lại chút vết tích nào trên mặt đất.
Bạch Ưng đáp lên cành cây, lập tức trở về hình dạng như thường nheo mắt quan sát.
Hắc Khuyển đứng thủ thế, khịt mũi đánh hơi, miệng khẽ nhếch để lộ răng nhanh như dã thú.
Không thu hoạch được gì, Bạch Ưng liền vung tay, một con chim bồ câu vỗ cánh bay ra từ ông tay áo, nhanh chóng hóa thành một con đại bàng cánh bạc trinh sát trên bầu trời.
“Linh áp cấp bốn, thủ đoạn dịch chuyển tức thời cấp bậc rất cao.” Hắc Khuyển đánh giá.
“Nhớ được mùi vị sao?” Bạch Ưng hỏi.
“Có thể.” Hắc Khuyển gật đầu.
“Truy tìm được sao?”
“Mùi đã mất, đối phương có thủ đoạn che dấu.” Hắc Khuyển lắc đầu.
Bạch Ưng nhíu mày càng sâu, hai người vừa rồi từ hành vi cho đến phong cách đều vô cùng khả nghi, việc họ xuất hiện tại đây xác định ít nhiều hai kẻ này có liên quan, nhưng đây cũng không phải vấn đề.
Điều khiến họ khó xử là theo quy tắc của Ngô gia vệ, một khi nhiệm vụ có liên quan đến linh sư cấp 4, ít nhất cần năm thành viên cấp 4 phối hợp hoặc một thành viên cấp 5 thực hiện.
Cấp độ nhiệm vụ đã đi quá dự tính ban đầu, bọn họ lúc này chỉ có hai linh sư cấp 4 có thể tác chiến, đúng luật sẽ cần lập tức gọi chi viện, vấn đề là nếu vậy rất có thể công lao sẽ phải chia cho người khác, thậm chí nếu gọi tới linh sư cấp 5 thì khả năng b·ị c·ướp công là cực cao.
“Đội trưởng… Cần thêm người sao?” Hắc Khuyển phân vân.
Bạch Ưng không trả lời chỉ nắn cằm suy nghĩ, mấy giây sau ánh mắt hắn lóe lên, mỉm cười rút ra thoại ốc bảo rồi nói:
“Tất nhiên cần thêm người, càng không được thêm người thường… phải là linh sư cấp năm.”
…..
Một con vật cả người như một tấm thảm lượn vòng qua từng tán cây xanh thẳm, cuối cùng đáp xuống một thân cây.
Kéo một cái đuôi to xù dài bằng người, nó nhanh nhảu di động thân hình chỉ to bằng bàn tay, bộ lông đỏ bồng bềnh với phần bụng trắng căng tròn lấp ló sau tán lá, hiện rõ là một con sóc nhỏ.
Con vật tiến đến một con mọt đang nằm bất động, mũi nhỏ ngửi ngửi đánh giá, sau đó cầm lên liếm láp chứ không ăn, nó là động vật ăn cỏ nên chỉ bị hấp dẫn bởi thứ chất lỏng dính trên người con bọ này, trong lúc thưởng thức món tráng miệng miễn phí con ngươi lồi ra ngoài vẫn không ngừng lắc lư cảnh giác.
Ngô Thiên Vân thông qua linh bảo trinh sát nhìn rõ một màn này, ánh mắt sáng lên thích thú.
Cô nàng từng đi săn rất nhiều lần nhưng lúc nào cũng là một đoàn người đi kèm, việc săn bắt cũng chủ yếu là điều khiển linh thú tác chiến, gọi là đi săn nhưng thực chất chỉ là đi xem, dù cho bắt được đủ loại kì hoa dị thú nhưng lại không khiến cô có chút cảm giác thành tựu nào. Lần này thì khác, cách làm của Hàn Vũ làm Vân có cảm giác chính mình cũng là một thợ săn.
Con sóc chưa thỏa mãn lại tiếp tục đánh hơi, phát hiện mục tiêu mới liền bật người nhảy lên, bốn chân dang rộng khiến màng da dưới bụng căng lên, bay lượn từ cây này qua cây khác.
Sau khi liếm láp ba con mọt, nó có chút lắc lư như người say rượu, dù vậy vẫn tiếp tục lượn lờ cố gắng kiếm thêm món ăn mới lạ.
Hàn Vũ còn muốn chờ đến khi nó say hẳn, nhưng cô nàng họ Ngô đã không đợi được lao ra khỏi bụi cây.
Con sóc nhận ra bất thường liền làm ra động tác, bốn chân nhanh chóng nhảy khỏi chỗ đứng nhưng tác dụng của thuốc làm nó không còn linh hoạt, vừa bay được một chút liền mất tự chủ ngã xuống từ trên cao.
Ngô Thiên Vân bật xa vài bước dễ dàng đón được cục bông màu đỏ, thích thú nhìn cơ thể say xỉn còn đang giật giật, khẽ vuốt ve cái đuôi xù, lại nhìn vẻ mặt “say xỉn” của con sóc mà cười không ngậm được miệng.
“Đợi thêm chút cho nó say hẳn không được hả?” Hàn Vũ từ tốn bước đến.
“Lỡ nó rơi từ trên cao xuống c·hết mất thì sao?” Vân cãi.
Hàn Vũ lắc đầu, không để ý nói:
“Cô thích thứ này sao?”
“Ừm… ừm…!” Vân gật đầu như mèo con.
“Vậy chăm sóc cẩn thận, sức khỏe nó hình như không tốt.” Hàn Vũ nhắc nhở.
“Sao anh biết?”
“Sóc lùn bình thường sẽ hoạt động theo đàn về ban đêm, một con đi lẻ vào buổi sáng như vậy hẳn là gặp vấn đề.” Hàn Vũ nhanh chóng phân tích.
Vân không tin liền dùng linh bảo trị thương, con sóc dần khỏe lên, cơ thể ngừng co giật, dần chìm vào giấc ngủ theo linh khí của cô dần hạ xuống, linh bảo này rất đặc thù, nếu đối tượng không b·ị t·hương sẽ không tiêu hao linh khí, con sóc dễ thương tinh nghịch hiển nhiên đã gặp phải biến cố không dễ chịu.
“Anh không cần con sóc này hả? Anh định săn thứ gì?” Vân vừa chữa thương vừa nghi hoặc nhìn Hàn Vũ.
“Bí mật…!” Hàn Vũ nhếch miệng. “Nhớ trả tiền lọ thuốc cho tôi là được!”
“Thứ keo kiệt! Hết bao nhiêu?” Vân lườm mắt.
“Tùy tâm thôi… ai dám ra giá với Ngô gia vệ!” Hàn Vũ trả treo.
“Lát tôi trả anh một vạn Ngô tệ, được chưa?”
“Coi như tôi chịu lỗ…!” Hàn Vũ gật đầu vui vẻ, nói xong quay người bước đi.
“…” Vân ngây người, mất mấy giây mới biết mình bị hố, tức giận đi theo hét lên: “Thứ tham lam!”
Hàn Vũ vừa quay đi liền nhíu mày không vui không buồn.
Con vật này là Sóc Bay Lùn, một loài gặm nhấm nhỏ có chủng kỹ Thuận Phong, đây không phải mục tiêu hắn muốn tìm, hắn dùng côn trùng làm mồi đương nhiên là muốn bắt thứ khác.
Không bắt được thứ mình muốn, Hàn Vũ cũng không nản lòng, thế gian mười chuyện mà có một thứ theo ý mình đã là vô cùng may mắn.
Thợ săn cũng không dễ làm như vậy, thứ thuốc Hàn Vũ dùng chỉ có tác dụng với linh thú cấp 1 trở xuống, con vật sóc chịu được một chút liền xỉu có vẻ mới thức tỉnh Thông Linh chưa lâu, giá trị còn không bằng lọ thuốc kia, dù có may mắn gặp đúng người yêu thích cũng bán được vài trăm Ngô tệ là cùng, nếu là cấp 1 thì may ra hòa gốc.
Linh thú cấp 1 giá cả sẽ chênh lệch từ mấy ngàn đến mấy chục mấy trăm ngàn đều có, con Ảo Ngư hôm trước thuộc về loại linh thú khá hiếm thấy và dễ thuần hóa, lại thêm gần đây ra biển khó khăn nên bị đội giá lên, tất nhiên một phần cũng vì Hàn Vũ cần gấp nên chấp nhận mua đắt.
Trừ khi thực lực cực mạnh, nếu không đi săn hay làm bất kì nghề gì cũng phải xem vận khí, dùng một lọ thuốc hơn ngàn Ngô tệ nhiều khi đợi cả ngày cũng không bắt được thứ gì, bắt được nhiều khi vẫn lỗ tiền, đen đủi có khi còn m·ất m·ạng như chơi.
Không phải ai cũng “may mắn” có một vị thượng khách ngay bên cạnh như Hàn Vũ, sẵn sàng bỏ một vạn Ngô tệ mua một con sóc bay cấp 0.
Nghĩ đến đây Hàn Vũ mỉm cười nói khích:
“Cô còn nói thế giới này không thú vị sao?”
“Một con sóc mà thôi… ra vẻ cái gì?” Vân bướng bỉnh nhưng trên miệng không dấu được vui vẻ, tay không ngừng vuốt ve con thú cưng mới bắt được.
“Vậy mà nó… đúng hơn là loài vật này từng sống qua kỷ băng hà đấy!”
“A… Thật?” Vân đần mặt.
Kỷ băng hà là thời kì vô cùng xa sôi, chỉ được chứng minh qua một vài dấu tích ít ỏi, kỷ nguyên băng giá này đem đến sự diệt vong cho rất nhiều chủng loài gồm cả Chân Linh, khi nó kết thúc cũng là lúc thời đại viễn cổ bắt đầu.
“Người ta từng tìm thấy xương sóc lùn trong bụng hóa thạch của một con Cuồng Bạo Khủng Long, giống loài đã tuyệt chủng sau kỷ băng hà, cô có thể đọc cuốn Băng Nguyên Đại Lục để biết rõ hơn.” Hàn Vũ giảng giải.
“Đọc được vài cuốn sách ra vẻ… Làm như chính mình từng sống ở thời đó không bằng!” Ngô Thiên Vân bĩu mỗi.
Hàn Vũ nghe vậy cũng không tự ái, chỉ hỏi lại: “Cô muốn gặp thứ từng đi qua kỷ băng hà không?”
“Có hả? Ở đâu?” Vân ngước mặt hỏi.
Hàn Vũ đi đến một dòng suối cạn khô gần đó, ngồi xuống tìm tòi trên mặt đất nứt nẻ một hồi sau đó đứng lên đưa ra bàn tay, bên trong là một cục đá bình thường vừa nhặt được, mỉm cười nói: “Đây…! Nó từng đi qua kỷ băng hà.”
“…” Vân cứng họng.
Hàn Vũ lại thuận tay chỉ vào một giọt sương trên phiến lá, nói: “Đây! Thứ này cũng từng đi qua kỷ băng hà.”
“Đó là hiển nhiên… Nói thừa.” Vân cười nhạt.
“Phải! Một hòn đá, một giọt nước, chúng nó từng đi qua cả triệu năm, hòn đá này có thể từng nằm trên đỉnh núi ngắm Thiên Phượng bay lượn, giọt sương này có thể từng đọng trên vảy Chân Long… Hai thứ này xuất hiện tại đây có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên… cũng có thể là định mệnh.”
“Biết đâu… chúng nó đã lặng lẽ trải qua hàng triệu năm chỉ để đợi giây phút ngày hôm nay, đợi hai kẻ ngốc đến nơi này nói chuyện luyên thuyên một hồi... Thú vị không?”
“…” Vân đứng hình, cảm thấy rất hoang đường nhưng lại không cách nào phản bác.
Hàn Vũ nắm hòn đá trên tay, ngửa mặt nhìn trời mà nói:
“Một hòn đá giọt nước đều có câu chuyện của riêng mình, thế giới này chưa bao giờ hết thú vị… đây không phải hiển nhiên sao? Vấn đề là chúng ta có đủ sáng suốt để nhận ra những điều thú vị xung quanh hay không?”
“Thế giới luôn thú vị, chúng ta không cần thay đổi thế giới, chỉ cần sống thật tốt để ngắm nhìn vẻ đẹp của nó.”
Ngô Thiên Vân nghe được những lời này không khỏi hồi tưởng một vài chuyện, khuôn mặt tinh nghịch bỗng trở nên hiền hòa.
“Anh nói chuyện… rất giống anh trai tôi…!”
Dù thanh niên da ngăm trước mặt khác một trời một vực với người anh trai vóc dáng thư sinh hòa ái kia, cô vẫn không tự chủ mà đem hai người liên hệ với nhau, đôi môi hồng thắm nhẹ nhàng cất lời:
“Anh trai tôi từng bảo, thay đổi cách nhìn thế giới không thể khiến thế giới thay đổi, chỉ giúp ta nhận ra thế giới thực ra không cần chúng ta thay đổi, thế giới… vốn đã rất hoàn mỹ rồi!”
“Không sai… Thế giới đã rất hoàn mỹ, chỉ có những kẻ ánh mắt thiếu sót mới thấy nó vô vị.” Hàn Vũ nói ẩn ý.
“Anh chửi xéo tôi đấy hả?” Vân lườm mắt.
“Nếu không phải thì chứng minh đi!” Hàn Vũ giọng thách thức, đưa viên đá trong tay cho cô nàng.
Ngô Thiên Vân quan sát kỹ thứ này mới nhận ra đây cũng không phải đá, mà là một cục đất bùn vo cứng, có lẽ do bị Hàn Vũ nắm chặt nên lúc này đã hơi nhũn ra.
“Cô đã thấy điểm thú vị chưa?” Hàn Vũ hỏi.
“…” Vân lắc đầu ngơ ngác.
“Thử đổ nước vào đi!”
Được Hàn Vũ gợi ý, Vân liền lấy từ trong nhẫn không gian ra một chai nước, chầm chậm rót vào cục bùn trong tay, thứ này vậy mà bắt đầu nhúc nhích như sinh vật sống, mấy giây sau nước rửa trôi đất cát, một cái đuôi đen sì nhăn nheo dần hiện rõ trước mắt cô nàng, đang nghi hoặc chưa nhận ra thì thứ này bỗng nhiên kéo dài ngọ ngoạy.
“Aaaaaa… Đỉa…” Vân hét toáng lên vứt luôn vật trong tay.
“Hahaha…” Hàn Vũ cười sảng khoái, đưa tay bắt lấy cục đất.
“Chó c·hết…! Anh muốn c·hết hả?” Vân to tiếng, không ngừng cọ rửa bàn tay trong hoảng loạn.
“Haha… Giờ đã thấy thú vị chưa?” Hàn Vũ vừa nói vừa túm lấy cái đuôi đang mắc kẹt trong bùn, kéo ra một con vật dài bằng ngón tay thân hình mềm nhũn, là một con Đỉa Hút Máu chứ không phải gì khác.
“Bất ngờ không?” Hắn dùng giọng điệu khiêu khích, cố tình ve vẩy con vật kinh dị này trước mặt Ngô Thiên Vân.
“Cút raaa…! Qua đây tôi g·iết…” Cô nàng họ ngô như gặp đại địch liên tục bước lùi, linh áp cấp 4 lan tràn, một lớp màng sáng loáng bọc quanh cơ thể.
“Căng thẳng vậy!” Hàn Vũ cũng lùi lại, linh áp cấp 2 tỏa ra như để giảm bớt áp lực, nhưng thực chất là đang thăm dò sinh vật trong tay.
…..
【Đỉa Hút Máu】
Chủng tộc: Đỉa
Chủng kỹ:
[Thông Linh]
[Phệ Linh Huyết] (D)
(cấp 1)
‘Tiêu hóa máu để hấp thụ linh khí bên trong.’
Linh kỹ:
[Biến Thân]
…..
Chủng tộc này thực sự là nỗi ám ảnh của rất nhiều người, từ ngoại hình đến năng lực đều quá đáng ghét. Đừng thấy nó nhỏ mà coi thường, con linh thú cấp 1 này đủ sức hút khô một đứa trẻ trong không đầy 5 phút, chẳng qua lúc này nó đang ở vào trạng thái c·hết giả nên mới dễ bắt như vậy.
Nhưng thứ Hàn Vũ quan tâm là con vật này làm sao lại học được linh kỹ Biến Thân, hai ngày trước hắn còn phải tốn gần trăm ngàn Ngô tệ để tìm kiếm thứ này.
Linh thú chỉ cần trưởng thành trong hoàn cảnh thích hợp, thông qua việc vận dụng linh khí thường xuyên và một vài tài nguyên đặc thù sẽ có thể tự học được một hai loại linh kỹ thường thấy.
Giống như Ngọc Hải Ngạc Ngư chỉ cần cơ thể đầy đủ, được sống dưới biển đủ lâu sẽ có thể học được Thủy Phiêu và Thủy Bộc, cái này là một loại bản năng dã thú, cũng như việc một con mèo bình thường khi lớn tự khắc sẽ biết leo cây.
Đỉa hút máu bình thường nếu trưởng thành đầy đủ trong môi trường tự nhiên có thể tự học được linh kỹ Nhuyễn Thân.
…..
[Nhuyễn Thân] (D)
‘Dùng linh khí hóa mềm cơ thể tức thời.’
…..
Con đỉa này vậy mà lấy được thể kỹ Biến Thân, hẳn là đã đạt được cơ duyên nào đó, linh thú này có vài ứng dụng trong y học, Đỉa Hút Máu cấp 1 có thể bán được một đến năm vạn Ngô tệ, con vật này có thể đáng giá hơn.
Dạo chơi một buổi sáng liền thu nhập không tệ, Hàn Vũ vui vẻ lấy ra một lọ thuốc khác rồi đặt chiến lợi phẩm vào trong, đợi con đỉa ngấm thuốc say xỉn.
“Sao anh biết thứ này sống trong cục đất đó?” Ngô Thiên Vân bình tâm lại một chút, phát hiện ra điểm không hiểu liền thắc mắc.
“Loài đỉa khi đến mùa khô không có nước sẽ vùi mình trong bùn, tiến vào trạng thái c·hết giả, đợi đến mùa mưa khi nước suối chảy tới thì lại ngoi lên kiếm ăn.”
“Người có kinh nghiệm chỉ cần nắm cục bùn trong tay là đoán được bên trong có đỉa hay không!” Hàn Vũ nói đầy tự tin, lắc vài cái rồi bỏ lọ thuốc đựng con linh thú mới bắt vào balo.
“Anh đến đây để bắt thứ này hả?” Vân khinh bỉ.
“Không phải!”
“Vậy thì có gì mà vui.”
“Bắt được thứ mình muốn chắc gì đã vui, đi săn thú vị ở chỗ không ai biết trước thứ mình săn được, thế giới phải luôn tràn đầy những điều ngoài dự tính, như vậy mới thú vị không phải sao?”
“Bớt triết lý... Một con đỉa tởm lợm mà làm như cái gì hay ho!”
“Cũng đúng! Vậy tôi đưa cô đi bắt thứ khác thú vị hơn.” Hàn Vũ quay người bước đi.
Vân cũng thu con sóc vào linh khiếu rồi theo sau, cô vừa ngửa đầu lên thì phát hiện hai người đã tiến đến một bậc thang lát đá cổ kính rêu phong.
Phóng tầm mắt ra phía xa, lấp ló sau tán lá xum xuê là một cổng chào lợp ngói cong, ba chữ ‘Đền Ông Tiên’ đỏ thắm nổi bật giữa núi rừng xanh thẳm.
“Anh đến đây làm gì? Ở đây có linh thú hả?” Vân hỏi.
“Ai nói với cô tôi muốn săn linh thú?” Hàn Vũ hỏi thay trả lời.
“A…” Vân ấp úng.
“Thẳng thắn đi! Cô nghi ngờ ai trong nhà họ Phạm?” Hàn Vũ lập tức ngắt lời.
“Anh nói gì tôi không hiểu!”
“Tôi không tin Ngô gia vệ lại vô duyên vô cớ đến nơi khỉ ho cò gáy này, lại còn thuê phòng ở trọ qua đêm, nếu tôi đoán không nhầm thì cô đang điều tra thôn Kỳ Sương, phải không?” Hàn Vũ bỗng nhiên đổi giọng nghiêm túc.
“Anh tin hay không thì tùy, tôi đúng là có nhiệm vụ nhưng không liên quan gì đến chỗ này, chỉ là trùng hợp đến đây hôm qua.” Vân nhún vai trả lời nửa thật nửa giả.
Hôm qua cô nàng thực sự chỉ là nhàm chán muốn ra biển đi dạo một vòng, bất ngờ gặp được một đoàn người đang tổ chức lễ vọng hải mới tò mò qua xem một chút.
Trước buổi lễ, cô nàng thông qua năng lực nghe lén mọi người xung quanh kể chuyện, phát hiện gia đình họ Phạm sống không ra gì, vậy nên khi thấy phân chim rớt trên mặt thi hài ông Thành mới sảng khoái cười phá lên.
Còn vụ thuê nhà nghỉ quả thật chỉ là ngẫu nhiên, cô làm vậy để nếu Bạch Ưng có hỏi thì còn có cái mà chống chế, dù sao vẫn đang trong nhiệm vụ.
“Ồ… Vậy thì tiếp theo cô không nên đi theo tôi.” Hàn Vũ giả vờ nhắc nhở.
“Bớt ra vẻ, tôi thấy anh mới là kẻ khả nghi nhất chỗ này, nếu thích tôi có thể bắt anh ngay bây giờ, tin hay không?” Vân cũng đổi giọng.
“Cô muốn bắt tôi lúc nào cũng được, nhưng bây giờ thì không.” Hàn Vũ kiên quyết.
“Lý do?” Vân hỏi.
“Cô thực sự đến đây không phải vì điều tra thôn Kỳ Sương?” Hàn Vũ nhíu mày nói chuyện không liên quan.
“Không! Tôi chỉ đến đây tìm một con linh thú, không thể bật mí thêm.”
“Đừng nói là… cô đến tìm hồn thú.” Hàn Vũ liếc mắt.
“Hồn thú…?” Ngô Thiên Vân lần đầu nghe đến hai chữ cái này được xếp chung với nhau.
“Cô không biết hồn thú?”
“Không! Là cái gì vậy?”
“Cô thực sự đến đây không phải tìm hồn thú.” Hàn Vũ cố tình giả vờ hỏi lại.
“Đã nói là không… anh bị điên hả, tôi còn không biết hồn thú là cái gì.” Vân nổi đóa.
Hàn Vũ vẻ mặt đăm chiêu, không nhanh không chậm bước qua từng bậc thang đầy lá rụng, Vân bị cho ăn bơ càng khó chịu hơn, tiếp tục chạy theo hỏi lia lịa.
“Hồn thú là cái gì vậy?”
“Chủng tộc mới hả? Nghe giống cốt thú với cương thi.”
Hàn Vũ không trả lời chỉ lắc đầu, vẻ mặt đăm chiêu.
“Nói tôi nghe đi! Giả bộ cái gì?” Vân hét lên.
“Nói với cô cũng được, nhưng cô phải làm giúp tôi ba điều.” Hàn Vũ nghiêm túc đề nghị.
“A… Không làm thì sao?” Vân bướng bỉnh như dự tính.
“Cứ nghe tôi nói xong đã.”
Hàn Vũ mỉm cười, thứ mà hắn thực sự muốn "đi săn" hôm nay, cuối cùng đã sập bẫy.