Chương 20: Thế giới thú vị.
Ngày mới lại đến, sương mù buổi sớm bao phù thôn nhỏ một cách kì diệu, không biết đây có phải lý do người ta đặt tên nơi này là Kỳ Sương hay không.
Hàn Vũ cả đêm hắn chỉ chợp mắt chốc lát, sáng sớm liền chuẩn bị kĩ lưỡng ra khỏi phòng, khi bước qua cửa phòng Ngô Thiên Vân thì để lại một mẩu giấy trước cửa.
Hắn vừa đi được ít giây thì cửa phòng hé mở, một con mèo trắng cuỗm lấy mảnh giấy kia rồi lui vào phòng.
“Nơi này rất nguy hiểm, mau rời đi.” Đọc nội dung trên mẩu giấy, Vân bĩu môi coi thường. “Ra vẻ cái gì? Tôi mới không sợ nguy hiểm.”
Ngô Thiên Vân dùng khả năng theo dõi đầy “chuyên nghiệp” của mình lẻn theo hàng xóm phòng bên.
Hàn Vũ ghé qua một cửa tiệm bán đồ nghề thợ săn, mua sắm vài thứ rồi đi thẳng tới bìa rừng.
Đặt bước vào khu vực hoang dã, chốc lát thì Hàn Vũ đứng lại, giả bộ thở dài bất đắc dĩ rồi nói lớn:
“Đi ra đi…!”
Một cái đuôi trắng lấp ló sau thân cây, nghe được tiếng nói liền vội rụt lại.
“Liên Vân… Không phải trốn, tôi thấy cô rồi…!”
“Sao anh biết được hay vậy?” Ngô Thiên Vân bước ra từ sau tán cây, quần áo trên người sóng sánh đổi màu hòa lẫn cùng môi trường xung quanh.
“Cô nên rời khỏi đây đi.” Hàn Vũ lạnh lùng.
“Anh là gia chủ Ngô gia sao? Lại đòi ra lệnh cho Ngô gia vệ.”
“Cũng phải! Vậy thì đừng đi theo tôi.”
“Anh là bố tôi chắc!”
Hàn Vũ giả bộ khó chịu, Ngô Thiên Vân thấy thế càng bướng bỉnh, cô nàng không biết rằng đây đều là tính toán của thanh niên tên “Lệ Phi” này.
Hắn đương nhiên phải tìm mọi cách kéo cô ta đi cùng, con ma xuất hiện tối qua khiến hắn nhìn ra vài thứ, diễn biến sự việc ngày càng nguy hiểm, hắn cần cô ta làm bùa hộ mệnh.
Mới hôm qua Hàn Vũ còn muốn tránh mặt cô nàng này, mà bây giờ lại phải tìm cách ở bên cạnh em gái Ngô Thiên Quý để đảm bảo an toàn, đúng là thế sự khó lường.
Thân ảnh hai người xa dần, hòa lấp sau từng bụi cây tán lá…
…..
Một góc khác tại đảo Kỳ Vân…
Người đàn ông mặc áo khoác xám, đeo mặt nạ lông chim đứng vất vưởng trên ngọn cây, khẽ tháo mặt nạ để lộ khuôn mặt băng lãnh vô cảm, hai con ngươi như chim ưng bỗng chốc đổi màu trắng dã, quét mắt một vòng liền có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh vật trong vòng một cây số.
Thoại ốc bảo gắn trên đai lưng bất chợt rung lên, tròng mắt trở về màu đen, Bạch Ưng nhấc vỏ ốc lắng nghe:
“Thủ lĩnh… Phát hiện dấu hiệu khả nghi.” Âm thanh nửa người nửa thú vọng ra.
“Lập tức có mặt.” Bạch Ưng chưa ngắt lời đã lập tức ngảy xuống từ ngọn cây cao chót vót, áo khoác tức tốc biến thành một đôi cánh chim, cả người chao lượn giữa núi rừng xanh thẳm.
…..
Cô nàng họ Ngô thật sự là chúa lắm mồm, suốt dọc đường không giây nào ngớt miệng.
“Anh Phi… nhà anh ở đâu?”
“Anh Phi… ba mẹ anh đâu rồi?”
“Anh Phi… anh là thợ săn hả? Sao lại đi một mình? Linh thú của anh đâu?”
“Cô thật sự là Ngô gia vệ sao?” Hàn Vũ tỏ vẻ khó chịu hỏi lại.
“Tất nhiên, Ngô gia vệ trẻ tuổi nhất luôn chứ đùa…” Vân vênh mặt.
“Ngô gia thật đáng thương!” Hàn Vũ lắc đầu ngao ngán.
“Hahaha…” Ngô Thiên Vân không nhịn được cười lớn. “Anh có ghét Ngô gia không?”
“Tôi cũng không phải người ở đây, không rảnh quan tâm Ngô gia.” Hàn Vũ nhàm chán trả lời.
“Ồ… Sao em đi đâu cũng nghe người dân chửi mắng Ngô gia nhể? Không có họ thì nơi này còn chẳng có người sống.” Vân thắc mắc.
“Trong một ngọn núi, con hổ sẽ luôn là kẻ ác trong mắt những con nai con thỏ xung quanh, đây là hiển nhiên vì con hổ lúc nào cũng có thể g·iết bọn nó.”
“Chỉ là những con vật nhỏ bé đó quên rằng… dù cho không có con hổ kia, bọn chúng sẽ vẫn sẽ phải đối mặt với đủ loại mãnh thú kinh khủng khác.” Hàn Vũ trả lời đầy thâm ý.
“Ý anh là Ngô gia vừa có công cũng vừa có tội, chỉ là mọi người thường chỉ nhìn vào cái tội mà quên mất cái công của họ… Đúng không?” Ngô Thiên Vân gật gù nói ra suy nghĩ.
“Cô có thể hiểu như vậy…” Hàn Vũ trả lời lấp lửng, khẽ nhếch mép cười rồi nói tiếp. “Nhưng ý của tôi cũng không phải vậy…”
“Công hay tội cũng chỉ là những phán xét phiến diện thiếu khách quan, trong một thế giới mạnh được yếu thua, kẻ đi săn đương nhiên sẽ là kẻ ác trong mắt con mồi, nhưng chính kẻ đi săn nhiều khi cũng chỉ là con mồi trong mắt kẻ đi săn khác mà thôi.” Hàn Vũ bình tâm giảng giải.
“Con nai thấy con hổ là kẻ ác, nhưng con sư tử lại thấy hổ cũng chẳng có gì là xấu… Con rồng thì lại thấy nai, hổ hay sư tử đều thật đáng yêu…”
“Kẻ yếu thường cảm thấy thế giới thật xấu xí đáng ghét, thực lực càng mạnh mới càng thấy thể giới này đáng yêu hơn, thú vị hơn.”
Ngô Thiên Vân hiếm thấy yên lặng lắng nghe, có chút nghiền ngẫm gật đầu rồi nhỏ giọng: “Ngô gia cũng chưa phải con rồng, mà đến rồng còn bị chính Nhân tộc d·iệt c·hủng nữa là…”
“Kẻ thật sự diệt tuyệt Chân Long là Lôi Thánh… không phải Nhân tộc.” Hàn Vũ lắc đầu.
“Đúng đúng… cuối cùng vẫn chỉ có cường giả mạnh nhất, không có chủng tộc mạnh nhất. Nhân tộc thì sao? Gặp một cái Tu La tộc cũng phải giấu giấu giếm giếm làm việc… đúng là buồn cười.” Ngô Thiên Vân nói vu vơ khó hiểu, cô không biết rằng mấy lời nói trút buồn bực này vừa tiết lộ rất nhiều thông tin quan trọng.
Hàn Vũ nghe xong lập tức suy nghĩ lóe lên, rốt cục hắn đã hiểu vì sao mình còn chưa xuất hiện trên lệnh truy nã, nhất định là do tác động của Tu La tộc.
Liên Giáp Kim Ngô là đặc sản độc hữu của Tu La tộc, một con Liên Giáp Kim Ngô Vương không biết bằng cách nào đi lạc tới đây p·há h·oại, đương nhiên Tu La tộc sẽ xuất hiện để “xin” nó về, tất nhiên cũng phải đền bù chút ít.
Đây là thông lệ của Đông Hải, linh thú đặc hữu của thế lực nào không may sổng chuồng gây họa thì có thể đền bù gấp bội rồi thu về, tất nhiên luật lệ chỉ áp dụng cho kẻ mạnh.
Tu La tộc đứng vững tại Đông Hải suốt mấy nghìn năm không phải vì Nhân tộc thương hại, chủng tộc dị nhân này nổi tiếng điên cuồng hiếu chiến cùng chiến lực mạnh mẽ kinh hồn, quan trọng hơn suốt mấy thiên nhiên kỷ qua luôn có ít nhất một vị Tu La Thần thống lĩnh toàn tộc.
Ngô gia từng có thần cấp linh sư nhưng hiện tại thì không, Việt quốc có thần cấp linh sư nhưng Ngô gia cũng không thể đại diện Việt quốc.
Bất ngờ là, Tu La tộc không biết rằng còn có một con Liên Giáp Kim Ngô khác chỉ vừa thức tỉnh Liên Chủng, giá trị của nó không thể so sánh cùng những con Liên Giáp Kim Ngô thông thường, bởi vì chỉ có những cá thể đã thức tỉnh chủng kỹ di truyền mới có thể truyền lại chủng kỹ này cho thế hệ sau.
Ngô gia sẽ không dám từ chối đề nghị của Tu La tộc, nhưng “lỡ tay” bắt được một con Liên Giáp Kim Ngô Vương tân sinh thì ai dám nói gì.
Nếu Hàn Vũ đoán không sai, Ngô gia muốn qua mặt Tu La tộc để sở hữu con Kim Ngô của hắn, mà có lẽ chính Ngô gia cũng chưa thể khẳng định Dao có thực sự thức tỉnh Liên Chủng hay không, họ chỉ ra lệnh Ngô gia vệ dùng phương pháp bí mật nhất đưa con Kim Ngô kia về nghiên cứu, nhất định không được để cho Tu La tộc biết chuyện.
Nếu như mọi thứ suôn sẻ thì vài năm sau Ngô gia cũng có thể sở hữu một đội Liên Giáp Kim Ngô, muốn bán muốn dùng thế nào đều dễ tính toán.
Ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng của Man Ngô Giáp Binh, niềm kiêu hãnh của Tu La tộc, lực lượng tinh binh hùng mạnh nhất nhì Đông Hải. Dám chắc không chỉ Ngô gia mà toàn bộ những thế lực khác đều muốn nhìn một chút, không xài được cũng có thể tìm ra cách khắc chế hoặc phương án tiến hóa mới.
Ngô gia lúc này không dám công khai đối chọi Tu La tộc nhưng trong bóng tối ai sợ gì ai, dù cho Tu La tộc sau đó biết được cũng sẽ không dám trắng trợn tuyên chiến, Việt quốc cũng có thần sư cùng thần thú, sáu đại gia tộc cũng không phải ăn chay.
Không có chủng tộc mạnh nhất, chỉ có cường giả mạnh nhất, cái này đúng… Nhưng Nhân tộc hiện tại hoàn toàn xứng đáng đứng trên đỉnh đại lục này, đây là công lao mấy đời thánh giả cùng hàng ngàn vị linh sư thần cấp suốt trăm ngàn năm qua không ngừng vun đắp.
Muốn đánh đổ vị thế này cũng rất “đơn giản” trước hết cần bất kì chủng tộc nào khác sinh ra một vị thánh giả rồi tính sau.
Hàn Vũ chỉ cần vài câu nói vu vơ của tiểu thư nhà họ Ngô, kết hợp cùng kiến thức của mình liền nhanh chóng đoán ra chân tướng, gặp được cô nàng này ở đây đúng là may mắn.
Hơn nữa hắn đã sớm đưa Liên Chủng của Dao thay thế, nếu lúc này có b·ị b·ắt được cũng có thể nói Kim Ngô của hắn là biến dị loại hai, không phải Liên Giáp Kim Ngô, nếu không... để giữ kín bí mật trước Tu La tộc không biết Ngô gia còn dám làm những gì.
Ngô Thiên Vân không hề hay biết mình đang đứng cạnh mục tiêu quan trọng của gia tộc, chỉ dang nghiền ngẫm những điều vừa nghe được đối chiếu với chính mình.
Ngày nhỏ cô cảm thấy thế giới này quá thú vị, nào là chủng kỹ linh kỹ, nào là linh thú linh bảo, đâu đâu cũng có thứ để khám phá, lớn lên rồi mới nhận ra thế giới không đơn giản như mình nghĩ.
Chủng kỹ linh kỹ không phải cứ muốn là có được, có được cũng không phải muốn là xài được, được xài rồi mãi cũng thấy nhàm chán; linh thú cũng vui đấy, nhưng không phải muốn là bắt được, bắt được rồi thì phải nuôi nấng nó, nuôi mãi rồi cũng chán, muốn làm gì cũng phải hỏi ý kiến người khác, chịu đủ loại hạn chế, quá là chán.
Nhờ câu nói của Hàn Vũ mà cô nhớ ra một chân lý đơn giản, chỉ cần mình đủ mạnh, còn có vô số linh kỹ để tìm hiểu, vô số linh thú để bắt, vô số vùng đất để khám phá, thích làm gì đều là quyền của mình, cuộc sống như vậy mới thú vị.
“Haha… Càng mạnh mới càng thấy thế giới này thú vị, đúng đúng… Bảo sao mình lúc nào cũng cảm thấy nhàm chán, thì ra là do mình chưa đủ mạnh. Haha…” Ngô Thiên Vân vui vẻ cười nói, cảm giác vừa phát hiện chân lý.
“Thực ra thế giới luôn thú vị dù ta mạnh hay yếu, chỉ là chúng ta không đủ sáng suốt để nhận ra điều thú vị ở xung quanh thôi.” Hàn Vũ mỉm cười đáp trả.
“…” Ngô Thiên Vân cảm thấy không thể hiểu nổi con người này.
“Đi… Tôi cho cô xem thế giới này thú vị đến mức nào.”
“Aaa…”
Hàn Vũ bất ngờ nắm tay Ngô Thiên Vân kéo đi, cô nàng chuyên chọc ghẹo đàn ông nhưng lại chưa từng bị đàn ông chọc ghẹo nên lúc này hơi bất ngờ, bên ngoài có đỏ mặt nhưng bên trong lại cảm thấy có chút mới lạ.
…..
Bạch Ưng cùng Hắc Khuyển họp mặt trước một hốc cây cháy xém.
“Đây rõ ràng là cố tình hủy vết tích.” Hắc Khuyển cố gắng dùng mũi đánh hơi nhưng không thể phát hiện thứ gì.
Bạch Ưng chỉ lạnh lùng quan sát toàn bộ khung cảnh, gương mặt không mấy khi biểu cảm khẽ nhíu mày, hắn bắt đầu đánh giá lại đối thủ lần này.
Càn Lôi Bảo, manh mối mà hắn cho là mấu chốt nhất không đem lại chút tác dụng nào, xem ra đối phương đã sớm sử lý sạch sẽ thứ này, thậm chí không đem theo con Tạo Vân Điểu bên người, mục tiêu lần này không ngốc nghếch như hắn nghĩ.
Không có đặc điểm nhận dạng đặc thù, việc tìm người nhưng lại không thể công bố hình ảnh đối tượng lúc này thực sự làm khó hắn.
Linh khiếu giữa ngực mở rộng, một con gà lông vàng mê man bị đẩy ra ngoài, tối qua linh thú của hắn tra xét khu vực bìa rừng thì bắt gặp con vật này, xác định đây chính là linh thú của vị linh sư tên Mai đã q·ua đ·ời, cũng đồng nghĩa với việc đối tượng chắc hẳn vẫn đang nằm trên đảo.
Bạch Ưng sớm đã liên hệ đảo chủ đảo Kỳ Vân, nhờ thắt chặt không cho phép bất kì con tàu nào rời khỏi nơi này trong mấy ngày gần đây, vấn đề còn lại chỉ là thời gian, hắn cần hoàn thành nhiệm vụ trước khi những đội còn lại nhận ra và tiến đến nơi này.
Cắn răng hiện rõ quyết tâm, đang tính làm ra động tác thì Hắc Khuyển khịt mũi phát hiện ra gì đó.
“Có mùi người lạ, cách đây không xa.”
“Mấy người?” Bạch Ưng hỏi nhanh.
“Hai...”
“Dẫn đường.”
Hắc Khuyển lập tức lao v·út đi, tháo xuống khẩu trang để lộ khóe miệng đầy răng nanh kinh dị rồi cả người chồm lên nhảy bật trên từng cành cây, Bạch Ưng mọc ra hai cánh bay lượn ngay phía sau.