Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 19: Ngây thơ đến khó đoán.




Chương 19: Ngây thơ đến khó đoán.

Trong căn phòng nhỏ, hai người đứng cách nhau không đầy một xải tay, ánh sáng xanh lục mập mờ chiếu rọi đôi nam nữ.

“Tôi không phải người ở đây, cũng không có trách nhiệm nghe lệnh cô, biết như vậy là đủ.” Hàn Vũ hết sức tự tin, vẫn là thói quen bắt đầu câu chuyện bằng cách tung hỏa mù.

“Chẳng lẽ anh là người từ gia tộc khác phái tới?” Vân nheo mắt.

“Cũng không phải, tôi… chỉ là một thợ săn nay đây mai đó. Cất thứ kia đi!” Hàn Vũ hất cằm, vươn tay bật đèn.

“A…” Ngô Thiên Vân có chút bất ngờ sau đó lại cảm thấy thú vị, hư ảnh thanh kiếm trên đầu biến mất nhưng cô chưa vội cất huy hiệu. “Anh thật sự không sợ thứ này sao?”

Linh áp dù đã được kiềm chế nhưng vẫn là cấp 4 thứ thiệt, chỉ riêng việc cái huy hiệu này là linh bảo cấp 4 cũng đủ thấy giá trị của nó, người bình thường thấy thứ này dù không sợ mất mật thì cũng là ái ngại tám chín phần, thái độ có phần hờ hững của Hàn Vũ nằm ngoài dự đoán của cô nàng.

“Nếu cô gọi thêm vài ba người cũng đem theo thứ tương tự thì tôi sợ.” Hàn Vũ nhạt nhẽo nói.

“Nếu vậy thì tôi cũng không cần sợ anh.” Vân thản nhiên nói rồi vươn bàn tay, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe sáng tạo ra một cổng không gian, cô không chút để ý ném cái huy hiệu vào trong.

Hàn Vũ ánh mắt kì quặc nhìn một màn này, cái nhẫn kia rõ ràng là một linh bảo hệ không gian, để chứa được linh bảo cấp 4 chững tỏ đây ít nhất cũng là không gian cấp 4, giá trị của nó ít nhất cũng phải 100 triệu Ngô tệ.

Hắn ngạc nhiên không phải vì độ có tiền của người nhà họ Ngô, mà là độ tự tin đến mức bất cẩn của cô gái này, dù linh khiếu chưa đựng được nhưng muốn cất món đồ nhỏ kia thì thiếu gì cách, cần gì phải khoe của như vậy? Không sợ b·ị c·ướp sao?

“Cô ta nhất định mang theo bảo vật hoặc có năng lực bảo vệ mình cực kì cao cấp.” Hàn Vũ nghĩ thầm, hắn thậm chí nghi ngờ cô nàng này không phải là trốn ra ngoài không có Ngô gia vệ đi kèm, mà là căn bản không cần bất kì ai bảo vệ.

Hàn Vũ thở nhẹ một hơi, vẻ mặt điềm đạm nói:

“Được rồi! Nếu cô muốn ở lại phòng của tôi thì cần trả lời ba câu hỏi.”

“Nếu tôi không trả lời thì sao?” Vân lập tức phản ứng.

“Cứ nghe câu hỏi trước đã.”

Ngô Thiên Vân đầy vẻ cổ quái nhìn người này, cảm thấy vừa buồn bực vừa rất có ý tứ, gật đầu biểu thị.

“Ngô gia vệ hẳn phải có thủ đoạn chống nghe lén chứ hả. Dùng đi!” Hàn Vũ đề nghị.

“Có… nhưng mà… em không mang… Hihi…” Vân cười giả tạo.

“Cũng được! Câu hỏi thứ nhất... con ma lúc nãy mà cô thấy trông thế nào?” Hàn Vũ nhấn giọng đầy nghiêm túc.

“Anh… anh tin tôi sao?” Cô nàng họ Ngô nghi hoặc.

“Trả lời câu hỏi của tôi đi, còn nếu không muốn nói thì…”

“Có.. có để tôi nói!” Thiên Vân như bắt được vàng mừng rỡ, hít sâu một hơi rồi búng tay một cái, linh áp lan rộng tạo thành căn phòng cách âm, lúc nãy hóa ra chỉ là nói dối.

Trước tiên cô ta ngồi xuống ghế, mở linh khiếu dưới bụng, gọi ra một con linh thú như một cục bông trắng muốt xuất hiện.

"Meo..." Một còn mèo lông trắng ngơ ngác dùng cặp mắt hai màu lam vàng nhìn Hàn Vũ, Vân ôm chặt con vật lông xù tinh khôi trong lòng. cô giới thiệu:

“Đây là Miu Bông, là nó trực tiếp nhìn thấy con ma kia.” Nói xong cô nàng liền ra hiệu cho con mèo trong tay, con mắt xanh dương của nó sáng lên cùng lúc với mắt trái của Thiên Vân.

“Anh biết Liên Đồng đúng không?” Cô nàng hỏi, Hàn Vũ gật đầu.

…..

[Liên Đồng] (D)

‘Thành lập liên kết qua nhãn cầu, tiêu hao linh khí chia sẻ tầm nhìn với đối tượng liên kết.’

…..

“Vậy thì dễ nói rồi! Trong lúc em ngủ thường để Miu Bông canh gác xung quanh, khi nãy nó đang nằm trên cửa sổ thì tự nhiên một bóng đen vừa cao vừa gầy trồi lên ngay giữa đường… con ma vừa vươn đầu qua lan can bên đây thì bị Bông nhìn thấy..."



"Meoo...!”

Nói đến đây Thiên Vân hít sâu một hơi, con mèo ngồi trong lòng cũng hít một hơi khí lạnh, sắc mặt chủ tớ giống nhau ý đúc, cô nàng tiếp tục.

“Bông kích hoạt Liên Đồng thì em mới giật mình tỉnh dậy… vừa lúc nhìn thấy một cái đầu đen xì chỉ có hai mắt thì lại như hai ngọn lửa trắng sáng rực, em sợ quá la toáng lên thì con ma biến mất…”

Hàn Vũ im lặng lắng nghe, khoanh tay tập trung ghi nhớ từng chi tiết bỏ qua những thứ thừa thãi.

“Chắc anh đang nghĩ là tôi nói dối chứ gì...? Meoo...” Cô nàng lẫn con mèo trong lòng phị mặt y như nhau.

“Câu hỏi thứ hai.” Hàn Vũ không trả lời chỉ giữ bộ mặt nghiêm túc, nửa thật nửa diễn đầy thâm ý hỏi tiếp: “Cô cảm thấy con ma này… là cái gì?”

Ngô Thiên Vân nghe được câu hỏi này thì sắc mặc biến đổi từ tinh nghịch chuyển thành ranh mãnh, cô ta vốn dĩ cũng không sợ ma, đúng hơn là không tin có ma, cố ý chạy qua đây để chọc ghẹo Hàn Vũ một chút thôi.

“Anh cũng không tin có ma quỷ, đúng không?” Vân mỉm cười.

“Trả lời câu hỏi đi.” Hàn Vũ nghiêm giọng.

Vân bĩu môi giảng giải: “Lúc nãy là tôi bị bất ngờ nên hơi hoảng loạn, giờ nghĩ lại thì thứ kia cũng chẳng phải ma quỷ gì. Nhất định là một loại linh thú, khả năng cao là Tinh Linh.”

“Tinh linh sao?” Hàn Vũ có chút nghiền ngẫm.

“Anh chưa thấy tinh linh bao giờ sao?” Vân tiếp tục mở ra linh khiếu, một đoàn chất lỏng xanh biếc theo đó chui ra ngoài, xoay một vòng rồi biến thành một sinh vật toàn thân là nước, phần trên giống người còn phần dưới thì như một dòng nước xoáy, chẳng khác nào một "pho tượng" nặn ra từ nước dập dờn giữa căn phòng.

“Nhìn! Đây là Lam Lam, một con Thủy Tinh Linh, nó cũng có thể hóa thành nước rồi bất ngờ chui lên từ dưới đất giống con ma kia.” Cô nàng cười nói.

“Tôi thấy con ma kia cũng là một Tinh Linh mà thôi, nhìn hình thể và khả năng dễ dàng xuất hiện rồi biến mất như vậy là biết. Khả năng cao là Hỏa, cũng có thể là Thổ hoặc Thủy tinh linh, hoặc cũng có thể là loại tinh linh hiếm thấy nhất... Ám tinh linh.” Ngô Thiên Vân nói với vẻ mặt nửa nguy hiểm nửa đắc ý.

“Chị nói quá đúng, phải không Bông?” Cô nàng quay sang hỏi con mèo nằm trong lòng, rồi tự dùng tay mình thẩy cái đầu của nó làm thành động tác gật đầu, vẻ mặt đắc ý như muốn nói “mình quả là thiên tài”.

Hàn Vũ xoa cằm vẻ suy tư nhưng không mấy quan tâm những lời cô gái này vừa nói.

“Một con Lam Nhãn Miêu có khả năng trinh sát, một con Thủy Tinh Linh, một cái linh bảo không gian cấp bốn…” Hắn đang tổng hợp lại trong đầu từng năng lực của cô nàng dễ dãi nhưng không dễ động vào này.

Lam Hải Nhãn Miêu là một loại linh thú lai tạo khá được ưa chuộng vì vẻ bề ngoài, cá thể bình thường hai mắt đều là màu lam, việc có một con mắt màu vàng chứng tỏ Miu Bông là một cá thể biến dị.

Biến dị là tình huống cực kì hi hữu khi một cá thể sinh ra sở hữu chủng kỹ khác biệt với bố mẹ, hầu hết trường hợp biến dị sẽ là chủng kỹ cơ bản sinh ra những đặc tính khác, tốt hay xấu thì còn tùy, đây gọi là biến dị loại một.

Bằng kiến thức của mình, Hàn Vũ dễ dàng nhận ra Miu Bông thuộc loại biến dị thứ hai càng hiếm thấy hơn, nó là một con Lam Hải Nhãn Miêu có thêm một cái chủng kỹ biến dị, loại chủng kỹ duy nhất không thể di truyền.

…..

【Lam Hải Nhãn Miêu Biến Dị】

Tên: Miu Bông

Chủng tộc: Miêu

Chủng kỹ:

[Thông Linh]

[Lam Hải Nhãn] (T)

‘Chứa đựng một linh kỹ hệ Thủy trong một con mắt.’

[Hoàng Lôi Nhãn] (T) (Biến Dị)

‘Chứa đựng một linh kỹ hệ Lôi trong một con mắt.’

Linh kỹ đã biết:

[Liên Đồng]



…..

Hàn Vũ còn chưa biết những năng lực còn lại của con vật này, nhưng chỉ chừng nấy thông tin cũng đủ để xếp con linh thú cấp 3 này vào hàng cực hiếm, tất nhiên với thân phận của Ngô Thiên Vân thì điều này cũng là bình thường.

Con linh thú thứ hai của cô ta là Lam Lam, một con Thủy Tinh Linh, thứ này thì dễ đoán năng lực hơn nhiều, bởi vì mỗi loại Tinh Linh luôn sở hữu một năng lực như nhau con nào cũng như con nào.

…..

【Thủy Tinh Linh】

Tên: Lam Lam

Chủng loại: Tinh Linh

Năng lực:

[Chưởng Thủy Thân] (S)

1. 'Thủy Thân: dùng nước tạo thành cơ thể.'

2. 'Chưởng Thủy: điều khiển nước từ mọi nguồn xung quanh.'

.....

Tinh Linh là chủng loại hết sức đặc thù, chúng có mặt trên Chí Linh Đại Lục rất rất sớm, cõ lẽ là từ thủa thế giới này mới khai sinh, chúng là những kiệt tác được đúc nên từ tinh hoa trong trời đất, nhằm mục đích duy nhất là cân bằng những biến đổi bất thường trong thiên địa.

Theo định nghĩa của Nhân tộc, Tinh Linh không được xem sinh vật, bởi vì chúng không có hệ thống trao đổi chất và cũng không thể tự sinh sản, đồng nghĩa với việc không có chủng kỹ nên không thể xem là một chủng tộc; nhưng cũng không thể coi là thứ này đồ vật vì nó thực sự có trí tuệ.

Đặc thù của Tinh Linh là trí tuệ rất thấp, chỉ biết làm đúng một công việc có lẽ được ông trời giao cho từ khi sinh ra; thêm một điểm đặc biệt là một con Tinh Linh chỉ có thể chỉ sở hữu duy nhất một năng lực giống như linh bảo.

Vì những đặc điểm trên mà Tinh Linh được xếp vào một chủng loại riêng biệt, hay còn được gọi là Thiên Linh Bảo (linh bảo do trời đất luyện thành).

Nhân tộc dù không thể tự tay sáng tạo Tinh Linh nhưng lại có thể bắt giữ chúng rồi dùng năng lực đặc thù điều khiển, đây là việc mà bất cứ thế lực cai quản một khu vực rộng lớn nào cũng cần làm. Ngô gia cũng luôn dự trữ một số lượng Tinh Linh nhất định, đặc biệt là Thủy Tinh Linh để xử lý các vấn đề nguồn nước.

Bắt giữ Tinh Linh không phải chuyện dễ dàng, đem theo một con Tinh Linh bên mình và điều khiển nó như một linh thú bình thường càng không đơn giản.

Ngô Thiên Vân đúng là hết sức bất cẩn khi chưa đánh đã khai, mới gặp mặt liền để lộ rất nhiều thông tin, nhưng ngay cả như vậy cũng không ai dám chắc cô ta còn có những thủ đoạn ẩn giấu nào.

“Tiểu thư nhà họ Ngô thật sự là ngây thơ đến khó đoán!” Hàn Vũ thầm cảm thán, một con Lam Hải Nhãn Miêu chưa biết sở hữu bao nhiêu linh kỹ, thêm một con Thủy Tinh Linh chỉ cần một năng lực cũng đủ khiến người ta đau đầu, đây đều có thể trở thành biến cố trong kế hoạch của hắn.

“Anh thấy tên Lam Lam hay không? Thực ra em chọn phòng trọ này một phần cũng vì ông chủ tên Lam đấy! Haha…” Ngô Thiên Vân cười vui vẻ, hoàn toàn không để ý việc bị lộ tẩy năng lực.

Hàn Vũ nghe được câu nói này thì nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày hỏi:

“Nói đến Lam, cô không thấy gì kì lạ sao?”

“Kì lạ gì? Đây là câu hỏi thứ ba hả?” Vân thắc mắc.

“Lúc nãy cô gào to như vậy mà ông Lam chủ nhà này giống như không hề…” Hàn Vũ đang nói thì một âm thanh vọng lên từ lầu dưới ngắt lời.

“Bố… Bố bị sao vậy? Bố ơi…” Tiếng phụ nữ la lối thu hút chú ý của hai người.

Hàn Vũ hé cửa phòng, con mèo nằm trong lòng cô nàng họ Ngô không cần chủ nhân ra lệnh lập tức nhảy ra ngoài. Mắt trái Ngô Thiên Vân lóe sáng, thông qua con mắt của Miu Bông nhìn rõ tình huống bên dưới.

Ông Lam nằm trên bậc thang chưa biết sống c·hết, một cô gái trung tuổi đang nâng đầu ông lão cố gắng đánh thức nhưng không mấy khả quan.

Hai người nhanh chóng đi xuống xem xét tình hình, Hàn Vũ kiểm tra cơ thể của ông lão, Vân thì lấy ra một cái linh bảo trị liệu cấp 3.

Ít phút sau, thương tích trên người ông Lam được trị khỏi, ông cũng không tỉnh hẳn mà chỉ khẽ kêu một tiếng.



‘A… Bố không sao rồi, may mà có hai người, cảm ơn cô cậu nhiều lắm!” Người phụ nữ trung tuổi cảm ơn rối rít, đây chính là con dâu ông chủ nhà.

“Dạ không có gì đâu chị ơi!” Vân từ đầu đến cuối vui vẻ giúp đỡ không chút vụ lợi, thấy ông Lam không sao hào hứng vô cùng.

“Anh nhà khi nào thì về vậy chị?” Hàn Vũ dò hỏi.

“Chắc cũng sắp rồi, đảo chủ vừa thông báo cấm ra biển mà, chắc phải gọi chị cả về chăm sóc bố chứ chị phải trông hai bé nhiều khi không để ý hết được.” Người phụ nữ trăn trở.

Ông Lam sống cùng con trai út và con dâu, cặp vợ chồng cũng đã có một cặp con đang ngủ say. Ông lão tuổi cao cơ thể suy yếu, lúc nãy nghe được tiếng kêu của Vân liền tính chạy lên xem thử ai ngờ trượt chân ngã từ cầu thàng xuống b·ất t·ỉnh, may mà cô con dâu tỉnh ngủ chạy ra phát hiện được.

Trò chuyện thêm vài câu thì Hàn Vũ xin phép ra ngoài trước, Vân cảm thấy chuyện này do lỗi của mình nên cố tình để lại thêm mấy loại thuốc trị liệu, ngồi lại một chút rồi cũng về phòng.

Cô nàng vừa bước lên cầu thang thì lại đụng phải Hàn Vũ đang đứng ngoài ban công.

“Đứng đây làm gì?” Vân hỏi.

“Đợi cô, không phải cô muốn ở chung phòng với tôi sao?” Hàn Vũ trả lời đầy vẻ thách thức.

“Tưởng anh không muốn tôi vào phòng?”

“Lúc nãy là vậy, bây giờ tôi tự nhiên nhớ ra mình cũng sợ ma.”

“Thì kệ anh…” Vân quay mặt đi vào phòng mình, con mèo trắng cũng chạy theo, cánh cửa lập tức khép kín, sự việc của ông Lam làm cô mất hết hứng thú chơi đùa.

Hàn Vũ cười nhạt, hắn tất nhiên không muốn để bất kì ai ở chung phòng, mấy phút tiếp xúc là đủ để nắm bắt được phần nào tính cách của cô nàng này, đây là điển hình của thanh niên mới lớn có xu hướng chống đối, hầu như ai nói gì cũng muốn làm ngược lại.

Dù cô ta nghịch ngợm như vậy nhưng tâm tính vẫn coi như lương thiện, điểm này rất mấu chốt, kế hoạch của Hàn Vũ thành hay bại muốn xem hắn có thể lôi kéo niềm tin của vị tiểu thư này hay không.

Lúc nãy hắn chỉ đặt ra hai câu hỏi gây trúng sự tò mò của cô nàng, mục đích vừa thăm dò vừa giảm bớt sự đề phòng, thậm chí không đề cập đến việc cô ta là Ngô gia vệ để thể hiện sự tôn trọng, đến bước này vẫn coi như thuận lợi.

Hàn Vũ mang theo tâm tư trở vào phòng mình.

…..

Đảo Kỳ Vân, cũng trong đêm đó…

Cách thôn Kỳ Sương không xa, trên một mái nhà phản chiếu ánh trăng lờ mờ, Bạch Ưng đứng lẳn lặng ngắm cảnh thị trấn về đêm, một cơn gió thổi qua làm áo khoác bay bay.

Không một tiếng động, một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn, không ai khác ngoài Hắc Khuyển.

“Thưa thủ lĩnh! Đã kiểm tra thêm mười tám người sở hữu Càn Lôi Bảo… không tìm ra tung tích đối tượng.” Hắc Khuyển nhanh chóng báo cáo.

Bạch Ưng lẳng lặng không trả lời, Hắc Khuyển có chút nóng lòng liền nói tiếp:

“Thủ lĩnh… cần tiếp tục điều tra sao?”

“Đợi thêm chút nữa.” Bạch Ưng lạnh nhạt.

“Còn cô chủ Vân bên kia…”

“Để cô ta tự chơi đi!”

“Ý là... nếu lỡ có chuyện gì…”

“Yên tâm! Dù cho có tiên thú xuất hiện tại chỗ này, dù chúng ta có c·hết hết, cô ta vẫn sẽ không sao.” Bạch Ưng cất giọng lạnh lùng, không chút lo lắng an nguy của vị tiểu thư nhà họ Ngô.

“Chẳng lẽ là Quý gia chủ…?” Hắc Khuyển hiểu ra điều gì.

Bạch Ưng chỉ gật đầu không nói, trước khi đi Trang gia chủ nói hắn không cần quá lo lắng cho Ngô Thiên Vân, bởi vì trên người cô còn có một bảo vật của anh trai tặng. Dù không biết vật này là gì nhưng hắn dám chắc nếu cô ta gặp nguy hiểm, Ngô Thiên Quý sẽ lập tức từ bỏ bế quan mà xuất hiện tại đây.

“Từ khi Quý gia chủ bế quan, bọn dã thú ngày càng lộng hành…” Bạch Ưng nhỏ giọng thì thào.

Hắc Khuyển gật đầu không bình phẩm, hắn rất muốn lấy được phần thưởng nhiệm vụ lần này, nhưng trong đội lại có một thành viên hoàn toàn không hợp tác, nếu hai người vừa phải điều tra cả một hòn đảo lại vừa phải trông coi cục nợ kia thì thực sự quá bó tay, đã hai ngày mà nhiệm vụ không mấy tiến triển khiến hắn có chút nóng vội.

“Khả năng đối tượng không ở trên đảo này, cần thăm dò những đội khác sao?” Hắc Khuyển đề nghị.



“Không cần.” Bạch Ưng khoát tay, mỉm cười nhìn về phương xa, một con chim ưng trắng xuyên qua màn đêm tiếp cận hai người, dưới chân nó còn quắp theo một con gà sớm đã b·ị đ·ánh xỉu.