Chương 18: Biết tôi là ai sao?
Tại thôn nhỏ nghèo nàn lạc hậu này, một vị linh sư cấp 3 cũng đủ để hống hách dọa người mà không ai trị được, sự xuất hiện của một linh sư cấp 4 có thể coi là đại sự kiện, chưa kể còn là một cô gái trẻ cực kì xinh đẹp.
Tang lễ bị xáo trộn hoàn toàn, quy tắc trong lễ Vọng Hải bị bỏ ngoài tai, dân làng dồn về một góc chỉ trỏ bàn tán bàn tán xôn xao, mà Phạm Đạt lúc này cũng không có tâm tư đi quản bọn họ.
“Thôi xong! Lần này thằng Đạt đi theo cha nó rồi!”
“Im lặng xem đi!”
Không ai dám nói to, nhưng trong lòng thì đều đang cười thầm khi thấy kẻ ác gặp họa.
Cũng có vài người thấy chuyện không ổn liền rút lui trước, trong đó có Hàn Vũ.
“Tại sao cô ta lại ở đây? Là chuyện đã có từ đời trước… hay là vì tác động của mình đời này mà đến?” Một loạt câu hỏi lại được đặt ra trong đầu, chỉ một buổi chiều mà có quá nhiều thứ nằm ngoài dự tính xảy đến buộc hắn phải rút lại tâm tư, ưu tiên hiện tại là không thể đụng mặt với cô gái kia lúc này.
Khuôn mặt đó hắn làm sao quên nổi, đây chính là Ngô Thiên Vân vợ tương lai của Phạm Duật, thứ khiến Hàn Vũ e ngại cũng không phải tiểu thư nhà họ Ngô mà là Ngô gia vệ, đáng buồn là hai loại người này luôn đi cùng nhau. Hắn dám chắc Ngô gia vệ sớm đã lẩn khuất quanh đây rồi, không thể không lùi lại.
Nhưng Hàn Vũ vẫn thấy việc Ngô Thiên Vân có mặt tại đây hôm nay rất không hợp lý, trong trí nhớ của hắn, cô ta và Phạm Duật phải đến tận mấy năm sau mới trùng hợp gặp mặt mới đúng, truyện tình của đôi vợ chồng này được cả sư đoàn truyền tai nhau nên hắn còn nhớ rất kỹ.
“Chẳng lẽ hai người này sớm đã quen biết nhau từ trước?” Quá nhiều câu hỏi chưa rõ lời giải, lại thêm sự xuất hiện bất ngờ của em gái Ngô Thiên Quý khiến Hàn Vũ không thể không nghĩ đến phương án rút lui.
Cơ hội lần này đúng là rất khó được, nhưng còn chưa đến mức để hắn phải liều mạng, vài trăm năm hắn còn đợi được thì lùi lại mấy bước có là gì?
Nếu như tất cả sự việc hắn chứng kiến hai ngày nay đều là chuyện đã từng xảy ra ở đời trước, vậy thì hắn chính là kẻ duy nhất không nên có mặt ở đây, lúc này rời đi hẳn là không có bất kì vấn đề gì, những thứ nên xảy ra thôi thì cứ để nó xảy ra, điều này cũng chưa hẳn là không tốt.
Bỏ lại đám đông nhiều chuyện cùng vở kịch hay ho đằng sau, Hàn Vũ đi một mạch trở về phòng trọ, sửa soạn đồ đạc và dọn dẹp mọi thứ tránh để lại giấu vết.
Vị Ngô gia vệ có biệt danh Hắc Khuyển kia đoán sai một điều, căn phòng khách sạn đó là chính Hàn Vũ dọn dẹp chứ không phải người phục vụ.
Bởi vì có ý định rời đảo An Bang từ sớm, hắn cũng đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ của mình ở nhà, không để người khác có dấu vết truy tung.
Vừa xử lý căn phòng vừa chuẩn bị tốt kịch bản trong đầu, hắn dự định đợi đến khi trời tối, kiếm chút lý do nói với ông chủ nhà rằng mình có việc phải đi vài ngày, sau đó rời đi giữa đêm hoặc tờ mờ sáng, thời điểm thanh vắng tránh bị người khác nhìn thấy, làm như vậy mới không lộ ra bất thường.
Thời gian trôi nhanh, chỉ chốc lát sau bóng đêm đã bao trùm khắp thị trấn, từng ô cửa thi nhau sáng đèn, từng gia đình quay quần bên mâm cơm chiều ấm cúm trò chuyện xay xưa, chủ đề không thể thiếu nữ linh sư xinh đẹp không biết từ đâu tới làm Phạm Đạt xanh cả mặt.
Hàn Vũ lựa lúc này đang định đi xuống lầu dưới tìm gặp ông chủ nhà, vừa mở cửa ra tới cầu thang thì bất ngờ bắt gặp một cô gái đang bước lên, áo khoác xám quá đầu gối, tóc ngăn ngang vai vén lên để lộ vành tai đeo sáu chiếc khuyên, lại chính là người hắn không muốn gặp nhất, Ngô Thiên Vân.
Hai người chạm mặt, Hàn Vũ bất ngờ nhưng không bấn loạn, cô gái mỉm cười gật đầu, hắn cũng đáp lễ không chút bối rối, còn chủ động nhường đường cho cô ta lên trước.
“Chú là người thuê trọ ở đây hả?” Cô nàng vậy mà chủ động bắt chuyện, vì ngoại hình của Hàn Vũ lúc này trông khá thành thục nên xưng chú cho chắc ăn.
“Ừm! Bạn đến thuê phòng hả?” Hàn Vũ bình tĩnh đáp trả, hắn sớm đã dùng Biến Thể thay đổi thanh quản nên cũng không sợ bị nhận ra giọng nói.
“Dạ, cháu mới đến đây hôm nay thôi, cháu tên Vân… Liên Vân, chú tên gì?”
“Mình tên Phi, nhìn thế thôi chứ mình ít tuổi lắm, đừng gọi chú tổn thọ!” Hàn Vũ cười ngại ngùng.
“Dạ! Vậy gọi anh Phi nha, em mới mười tám tuổi thôi!” Vân cười nói vui vẻ.
“À… Hình như bạn là nữ linh sư cấp bốn ở l·ễ t·ang lúc chiều đúng không?” Hàn Vũ giả vờ e ngại dò hỏi.
“Anh cũng ở đấy hả? Thực ra em mới cấp ba thôi… Hihi…!”
“Mười tám tuổi cấp ba, quá ghê đi, thôi đừng gọi anh nữa mình s·ợ c·hết…” Hàn Vũ cười trừ, thái độ hết sức tự nhiên giống hệt một thanh niên nghèo túng gặp được đại tiểu thư nhà giàu, mà trong lòng thì đang liên tục nghi vấn đủ thứ: “Tại sao cô ta lại tiếp cận mình? Ngô gia vệ đang ở đâu?”
“Cậu Phi đấy hả? Nhờ cậu mở hàng mà lại có người mới thuê phòng rồi này, hai người làm quen nhau luôn đi.” Ông Lam hồ hởi bước lên từ dưới nhà cắt ngang hai người, xem ra còn chưa biết vụ việc hồi chiều.
“Dạ! Bọn cháu vừa bắt chuyện rồi ông.” Vân thân thiện.
“Ừm… chìa khóa phòng của cháu đây, vào xem thử đi!” Ông cụ phấn khởi vì có khách mới, xem ra còn chưa biết sự tình chiều nay.
Hàn Vũ nhíu mày một chút rồi lại giãn ra, giả vờ nhìn vu vơ xung quanh nhưng không phát hiện bất kỳ thứ gì khả nghi, dù vậy hắn vẫn không chút nào thả lỏng.
Ngô Thiên Vân ở đây vậy thì vệ sĩ chắc hẳn cũng đang ẩn nấp xung quanh, Ngô gia vệ rất hiếm khi bí mật điều tra, trực tiếp khống chế mới là phong cách của họ, chưa lập tức ra tay chứng tỏ hắn vẫn chưa bại lộ, hoặc có thể cô gái này đến đây vì mục đích khác, em gái Ngô Thiên Quý mà lại phải đi truy bắt t·ội p·hạm nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Rất có thể việc gặp mặt Ngô Thiên Vân chỉ là trùng hợp, nếu hắn vừa nhìn thấy cô ta liền sợ hãi bỏ chạy thì chẳng khác nào có tật giật mình, lúc này càng cần phải điềm tĩnh đối diện để tránh bị nghi ngờ, đợi đến khi cô ta không có mặt ở đây thì từ tốn rời đi, như vậy ổn thỏa hơn.
Biến cố liên tục xảy đến nhưng Hàn Vũ vẫn bình tâm ứng phó giọt nước không lọt.
Hắn quay trở lại phòng kiểm tra qua một lượt, để chắc ăn hắn còn giấu Dao vào bên mình, ăn tối xong sau đó ngồi trên giường bắt đầu tu luyện.
Màn đêm vẫn vô tình buông xuống, từng nhà tắt đèn vùi đầu trong chăn ấm nhưng thiếu niên Phạm Duật vẫn đứng giữa hiên nhà, bóng trăng mờ mịt cắt ngang nửa khuôn mặt u ám, ánh mắt vô cảm lóe sáng chầu trực nhìn về một hướng, chính là lầu hai nhà ông Lam cách đó hơn trăm mét.
“A… Có maaa… có ma!” Tiếng la hét thất thanh khiến Hàn Vũ mở mắt, theo phản xạ nắm chặt tụ điện phi lôi bảo trong tay, linh khí truyền vào chỉ chờ kích hoạt.
Sau đó là tiếng đập cửa liên hồi cùng giọng nữ gấp gáp:
“Anh Phi! Có ma… cứu em.”
Hàn Vũ hết sức cẩn thận từ từ bước tới cánh cửa, tay vẫn nắm chặt khối cầu vàng, Dao được lệnh lập tức quấn trên tay hắn.
“Gâu… gâu… gâu…” Tiếng chó sủa inh ỏi làm mấy nhà bên cạnh cũng thức giấc, mấy ánh đèn được bật lên.
“Ầm… ầm… ầm… Anh Phi dậy đi, có ma!”
Lần này thì Hàn Vũ có thể khẳng định là tiếng của cô nàng phòng bên, đứng cách cửa một đoạn, hắn lên giọng:
“Ma quỷ gì? Tối rồi không ngủ đi.”
“Có ma thật mà! Vừa đen vừa cao aaa… Cạch”
Hàn Vũ có chút nghi ngờ, vừa còn chưa kịp trả lời thì chốt cửa đã bị đẩy gãy, cô nàng kia phi thẳng vào trong nhà, trên người còn ẩn hiện một lớp màng xanh lục mờ ảo.
Hàn Vũ không nói nhiều liền nhảy ra ngoài, lệnh cho Dao cuộn tròn rồi giấu kín trong áo, hắn cũng nhanh chóng quét mắt một vòng, không phát hiện ra thứ gì khả nghi, ma không thấy mà người cũng không, chỉ có tiếng chó sủa và chửi thề.
“Nó đi chưa?” Ngô Thiên Vân thò đầu ra ngoài, giọng đầy sợ hãi.
“Đi đâu? Ra khỏi phòng tôi!” Hàn Vũ gằn giọng.
“Không.”
“Vậy thì tôi qua phòng cô, đổi phòng.”
“…” Ngô Thiên Vân cứng họng, nghĩ ngợi một chút rồi móc từ trong ngực ra một vật hình tròn màu lục, chính là huy hiệu Ngô gia vệ, cô nàng giơ thẳng thứ này lên rồi nói:
“Anh không được đi, đây là lệnh!”
“A…” Hàn Vũ hơi kinh ngạc một tiếng, không phải vì cái huy hiệu này mà vì hắn phát hiện một điều khá thú vị, tiểu thư nhà họ Ngô vậy mà ra ngoài một mình.
Cô ta hò hét nãy giờ mà không có một Ngô gia vệ nào xuất hiện, lại còn nằng nặc bám vào một kẻ lạ mặt như hắn, thêm cái huy hiệu này khiến hắn có chút phán đoán.
“Dựa vào một cái huy hiệu, tôi liền phải nghe lời cô?” Hàn Vũ cười lạnh.
“A… Chắc là tối quá anh nhìn không rõ đúng không?” Ngô Thiên Vân biểu cảm khó coi, lôi ra một cái đèn pin chiếu vào mặt huy hiệu, lộ rõ hình cây kiếm và đôi cánh xanh lục khắc nổi.
“Tôi biết nó là huy hiệu Ngô gia vệ.” Hàn Vũ vẫn lạnh nhạt.
“Nhỏ cái mồm thôi, biết rồi thì mau…”
“Nhưng sao tôi biết nó là thật hay giả?” Hắn lập tức ngắt lời cô nàng trước mặt.
“A… cái này đơn giản.” Ngô Thiên Vân đi lùi vào trong phòng, truyền linh khí vào trong huy hiệu, lập tức linh áp cấp 4 nhàn nhạt lan tỏa đến Hàn Vũ cũng cảm nhận được, một cái hư ảnh hình thanh kiếm nổi lên sau đó là một đôi cánh lung linh tung mở từ hai bên, bồng bềnh trên đầu cô nàng.
“Thấy rõ chưa?” Vân lắc lư hư ảnh trên tay rồi cười đầy xảo trá, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt mỹ nhân tinh xảo động lòng người.
“Là thật...” Hàn Vũ gật đầu bình thản, hắn chính là muốn xác nhận lại thứ này, chứng tỏ cô ta chính là Ngô Thiên Vân chứ không phải ai khác, đủ loại suy nghĩ lóe lên trong chớp mắt, sắc mặt hắn vẫn không chút cảm xúc, một kế hoạch cực kì to gan lập tức được hình thành.
Cô nàng tinh nghịch đang cười thầm mong chờ biểu cảm kh·iếp sợ của thành niên mới quen, nhưng hành động sau đó của người kia khiến cô ta có chút giật mình.
Hàn Vũ bất ngờ đi vào phòng chèn chặt cửa lại, Vân chỉ mặc một bộ váy ngủ thiếu vải, da thịt lấp ló dưới ánh sáng mờ ảo của hư ảnh trên đầu, cô nàng đang tính cất lời thì đã bị chặn họng.
“Nhưng cô biết tôi là ai sao?” Hàn Vũ giọng nói trầm ổn, bình thản hỏi.
“A… Không biết.” Vân nói giọng hồn nhiên, có một kẻ chiều nay cũng hỏi cô ta câu này, sau đó thì trở thành trò cười cho cả xóm.
Bị tiếng chó sủa cùng tiếng người chửi mắng lấn át nên không ai nghe được cuộc nói chuyện của hai người, sau một lúc thì mọi thứ cũng lắng xuống.
Dưới mái hiên nhà họ Phạm, thiếu niên Phạm Duật thu về ánh mắt, xoay người bước đi.
Một bóng đen lướt nhanh như trôi trên nền gạch, nhập vào bóng của hắn rồi biến mất.