Chương 17: Suy đoán giữa tang gia kì quái.
“Biết vậy thôi đừng nói to! Nghĩa tử là nghĩa tận, để ông vào thăm hỏi mấy câu.” Ông Lam để lại mấy câu rồi bước vào nhà.
“Dạ, ông vô thôi ạ! Cháu đứng xem một chút rồi về.” Hàn Vũ gật đầu lễ phép, ánh mắt không ngừng quan sát.
Từ ngoài nhìn vào, hắn không biết mặt bất kì ai ở đây, đời trước Hàn Vũ còn chưa tới thôn này bao giờ, chỉ có thể phán đoán ra một vài người.
Ngoài thằng nhóc si ngốc vẫn đang nhảy nhót kia ra, còn một bà lão ngồi xe lăn khuôn mặt nửa đau thương nửa ngốc trệ, đây hẳn là bà Lý vợ của ông Thành vừa mất, theo lời ông Lam vừa kể thì bà lão này trước đó bị t·ai n·ạn suýt c·hết.
Sau đó hắn thấy một cô gái trông khá trẻ đi ra kéo thằng nhóc ngốc nghếch kia vào nhà, khả năng cao chính là mẹ nó, cũng là vợ Phạm Đạt. Còn có một người đàn ông da ngăm, sắc mặt giận giữ liên tục to tiếng với người xung quanh, lúc này đang la mắng một thiếu niên gầy gò làm công việc gì đó.
Tính cả cái xác trong vải trắng kia, đây có lẽ chính là tất cả thành viên trong gia đình này.
Nếu Hàn Vũ đoán không sai thì người đàn ông da ngăm kia chính là Phạm Đạt, nhưng người làm hắn quan tâm hơn cả lại là thiếu niên có chút gầy gò đang tất bật c·hạy v·iệc kia.
Đứng xa nhìn không rõ, Hàn Vũ quyết định tiến đến gần hơn một chút, vừa lúc chàng trai gầy gò kia cũng hớt hải chạy ra ngoài, thiếu niên thần sắc có phần yếu ớt khắc khổ, đang vội vã nên không hề để tâm đến ánh mắt của người lạ mặt.
Hàn Vũ cũng chỉ nhìn lướt qua vài giây rồi quay mặt làm ngơ, nhưng trong lòng thì cười thầm: “Tìm được…”
Thiếu niên này chắc chắc là không biết hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ quên gương mặt kia, đúng hơn thì nếu không có gì thay đổi, chỉ sau mấy tháng tới, rất nhiều người trên khắp quần đảo Trường Xa đều sẽ biết tới người này, Phạm Duật của thôn Kỳ Sương đảo Kỳ Vân.
Lý do bởi vì đây chính là người duy nhất trong mười năm trở lại đây trên quần đảo lấy được Thông Linh bậc S, thời khắc khai linh chính là lúc kẻ này trở thành tâm điểm chú ý của toàn dân, cũng nhận lấy đặc quyền cực cao và sự bồi dưỡng của Ngô gia.
Hàn Vũ đời trước từng làm việc dưới trướng người này, trong trí nhớ của hắn, Phạm Duật là kẻ cực kì tự tin đến mức có phần kiêu căng, khí chất khác một trời một vực với thiếu niên khắc khổ hắn vừa thấy, nhìn vào cách hắn bị đối sử trong gia đình này cũng đoán ra phần nào lý do không ai biết về xuất thân của vị thiên tài sắp nổi.
Tính khí của Phạm Duật khiến đồng đội vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng. Dù vậy không thể phủ nhận kẻ này rất có tài hoa và đặc biệt là vận số may mắn đến khó tin, tuổi thơ thì không ai rõ, nhưng từ sau khi khai linh lấy được Thông Linh bậc S, con đường thăng tiến của hắn trải đầy hoa hồng, đi đến đâu là kì ngộ và cơ duyên nhảy ra tới đó.
Phạm Duật thậm chí chiếm được tình cảm của một vị mỹ nữ họ Ngô rồi kết duyên vợ chồng, hắn một đường đi tới linh sư cấp 6 không chút vật cản, cuối cùng bất ngờ m·ất t·ích trong một lần làm nhiệm vụ, nghe nói lần đó cả một hòn đảo nhỏ bị san bằng.
Vụ việc này mãi về sau vẫn là một bí ẩn, nhiều người suy đoán rằng đây là thế lực đối địch ra tay bóp c·hết thiên tài, còn có thuyết âm mưu táo bạo hơn cho rằng bởi vì Phạm Duật quá kiêu ngạo, không chịu quản thúc nên bị chính Ngô gia thủ tiêu trừ hậu họa.
Hàn Vũ cũng chỉ nhớ được Phạm Duật đến từ thôn Kỳ Sương, đến giờ mới biết xuất thân của người này, hắn cẩn thận xem xét lại hết thảy thông tin đồng thời đánh giá tình huống gia cảnh đối phương, quyết định từ từ tiếp cận, thời gian của hắn vẫn còn, không cần nóng vội.
Vừa đến đây nửa ngày liền xác định mục tiêu, chỗ ở cũng liền kề nhau, coi như thuận lợi, kế hoạch lần này chỉ cần thành công hắn liền có vốn liếng để quật khởi sớm mấy chục năm, cẩn thận với hắn chưa bao giờ là thừa.
Ôm theo một đống tâm tư, Hàn Vũ trở về phòng trọ tập trung tu luyện.
Bên trong linh khiếu to bằng nắm đấm, linh nguyên sóng sánh trong suốt không ngừng xoay vòng tiêu hao, vách khiếu cũng càng ngày càng rõ ràng, chuyển dần từ trong suốt sang màu trắng tinh.
Chủng kỹ Không Khiếu cấp 2 muốn rèn luyện linh khiếu từ cấp 0 lên cấp 1 cần mất ít nhất một tháng, trong tình huống không có thêm bảo vật phụ trợ thì tốc độ này đã rất khả quan, đến giai đoạn từ cấp 1 lên 2 sẽ không nhanh như vậy, dù cần cù tu luyện không gặp biến cố cũng phải mất nửa năm là ít.
Linh khiếu vốn dĩ là một không gian chưa hoàn thiện, vậy nên nó có khá nhiều hạn chế như là không thể chứa đựng đồ vật cao hơn cấp độ của không gian, chính không gian đó cũng cần một vật chứa đựng để tồn tại và không thể tách khỏi vật chủ, cuối cùng là nó không thể chứa đựng một không gian độc lập khác.
Cơ thể của linh sư chính là vật chứa đựng linh khiếu, bởi vì nó không thể chứa đựng một không gian khác vậy nên chỉ có những người không sở hữu linh khiếu mới có thể chui vào linh khiếu của người khác.
Do đó hầu như sẽ không có chuyện một linh sư tự nhiên gọi ra một linh sư khác từ trong linh khiếu của mình, nếu có thì cần hết sức cẩn thận, bởi vì đối phương rất có thể là tiên sư.
Đây cũng là lý do Hàn Vũ không đem theo Dao bên người, thứ nhất là linh khiếu còn chưa đủ lớn và thứ hai là vì cấp độ chưa đủ. Phải đợi đến khi hắn lấy được linh khiếu cấp 2, cũng là lúc Hàn Vũ chân chính trở thành linh sư cấp 2, khi đó mới có thể đem Dao hay Phở bỏ vào bên trong, thuận tiện mang theo bên mình và cũng giúp nó tu luyện nhanh hơn.
Ôm theo đủ loại suy tính tu luyện đến khuya, Hàn Vũ cùng cả thôn làng cũng dần chìm vào giấc ngủ dưới tiếng khóc và tiếng kèn trống đám tang.
Sáng sớm, đeo balo mới ra khỏi phòng, một màn sương mù mờ ảo trùm lên ngôi làng nhỏ.
Âm thanh của điệu nhạc đám ma thê lương vẫn réo rắt bên tai, nhưng đã không còn nghe tiếng khóc như đêm qua nữa.
Hàn Vũ tiện đường đi qua ngôi nhà của cha con họ Phạm, muốn nhìn qua một chút nhưng bị lớp sương mờ mịt cản hết tầm mắt, đứng trước cổng nhìn vào cũng chỉ thấy trong sân là một màu trắng xóa.
“Ô… Người lạ!”
Tiếng nói trẻ con làm Hàn Vũ hơi giật mình nhìn lên cây hoa sữa cách hắn vài mét, giữa tán lá xanh và chùm hoa trắng, một thằng nhóc ngồi trên nhánh cây hai chân thả lỏng đung đưa, khuôn mặt vô cảm nhìn hắn chằm chằm, dù ẩn khuất trong sương mù nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt mở to như muốn nuốt trọn người đối diện.
Hàn Vũ nắm chặt tụ điện phi lôi bảo trong túi, chân thằng nhóc cũng ngừng vung vẩy, sương trắng như hòa tan hết thảy cảnh vật xung quanh chỉ để lại hai con người với sắc mặt chăm chú không đổi.
Vắt vẻo trên cành cây, tay chân gầy khô lèo khèo dựa vào tán lá, mắt trợn to, đôi môi nhợt nhạt bỗng nhiên mấp máy nói không liền mạch:
“Khi.. nào.. cạn.. nước.. biển.. đông..
Thằng.. chài.. mới.. được.. nên.. ông.. nên.. bà..”
Hàn Vũ nhíu mày, liên tục đi lùi kéo dài khoảng cách, cho đến khi cả cây hoa lẫn thằng nhóc đã chìm trong màn sương hắn mới xoay người.
Thằng nhóc kia rõ ràng là đứa trẻ bỗng dưng trở nên điên điên khùng khùng theo lời ông Lam chủ nhà nói, tối hôm qua hắn cũng nhìn thấy nó nhảy múa xung quanh xác c·hết ông nội, lúc đó Hàn Vũ cũng không cảm thấy có gì quá kì quặc, nhưng sau màn gặp gỡ kì quái lúc nãy, hắn đã nhìn ra vài điều bất thường.
“Đứa trẻ kia giống như… đang bị điều khiển!” Hàn Vũ chân bước không nhanh không chậm, trong lòng thì nổi lên vô số suy đoán.
Tạm gác lại mấy chuyện kì quặc quanh nơi ở mới, hắn bước nhanh đi vào đoạn đường tiếp giáp khu rừng, khu vực này cách nơi hắn dấu Dao không xa không gần, Hàn Vũ sớm đã suy tính thấu đáo mới chọn vị trí này.
Thuận lợi tìm được Phở, đưa đồ ăn sáng như thường lệ, hỏi qua vài câu rồi tiến đến gốc cây quen thuộc, một con rết ngày thường chỉ ham ngủ hôm nay lại chủ động chui khỏi hốc cây đòi ăn.
Khi chạm tay vào người Dao, Hàn Vũ phát hiện nó không chỉ đã hòa hợp rất tốt cùng chủng kỹ Biến Thân mới, mà còn thành công thăng cấp Thông Linh lên cấp 3, khiến hắn vừa vui vừa bất đắc dĩ.
Kim Ngô là chủng tộc sẽ thức tỉnh Thông Linh sau tầm một năm tuổi, tính ra đến nay Dao đã tu luyện Thông Linh được 11 năm, tốc độ này đã là rất nhanh, dù nó có được Thông Linh bậc B nhưng từ khi còn là linh thú cấp 1 nó đã phải theo ông Khải ra biển rồi.
Rõ ràng để có thể tiến cấp nhanh như vậy một phần là nhờ vào linh khiếu của chủ nhân, còn lại đều là nỗ lực của bản thân nó, xem ra con vật này ham ngủ cũng không hoàn toàn là lười nhác.
Tăng cấp hiển nhiên là việc tốt, tuy nhiên cũng sinh ra hậu quả là thời điểm Hàn Vũ có thể đưa nó vào linh khiếu của bản thân bị lùi lại đến khi nào cũng rất khó nói, hắn lúc này vẫn chỉ là một tên linh sư tư chất bậc C thiếu một huyệt, vô số linh sư như hắn cả đời cũng không có được Không Khiếu cấp 3.
Điều này càng làm Hàn Vũ quyết tâm thực hiện kế hoạch tiếp theo, đời trước hắn mất hàng chục năm mới bằng vào Thông Linh lết tới cấp 3, chỉ cần phi vụ này ổn thỏa hắn liền có thể bỏ qua vô số đường vòng.
Cho Biến Giáp Kim Ngô vào túi, hắn bình thản rời khỏi khu rừng, mục đích tới đây hôm nay đã hoàn thành vượt ngoài mong đợi, chỉ cần Dao không còn sở hữu chủng kỹ Liên Chủng hắn liền không lo ngại việc bất ngờ bị một con Liên Giáp Kim Ngô Vương kéo theo một đàn rết tìm tới cửa.
Dao cũng không như Phở, nó có thể dễ dàng ẩn nấp bên người hắn, cho dù bị người khác phát hiện cũng không ai có thể kết luận đây là con Kim Ngô ở tòa án hôm trước.
Dặn dò Phở một chút, Hàn Vũ tiến sâu vào trong khu rừng, nơi đây tiếp giáp cùng thị trấn nên linh thú nguy hiểm sớm đã bị thanh trừng, cho dù đen đủi gặp phải một con dã thú cấp 3 thì hắn vẫn có niềm tin chạy trốn.
Đến chiều Hàn Vũ mới đường cũ trở về, tốn cả buổi mà không thu hoạch được gì, hắn vốn định đi săn vài con linh thú có năng lực phù hợp nhưng khu vực ngoài rìa này vốn không còn lại thứ gì, chỉ còn cách đợi đến mai đến nơi khác xem thử.
Việc đi săn này cũng không phải vì tiền dù hắn cũng rất cần tiền, nhờ công của Phở nên Hàn Vũ còn lại hơn hai mươi viên linh thạch, cộng thêm một trăm ngàn Ngô tệ trong người, trước mắt vẫn đủ hắn tiêu xài cho đến hết năm nhưng chỉ là phục vụ những nhu cầu như tu luyện và đồ ăn cho hai con linh thú.
Hắn không thiếu ý tưởng và thủ đoạn kiếm tiền, chỉ là lo ngại bị phát hiện thân phận, thế giới này có đủ loại năng lực thiên kì bách quái, dù thay đổi nhân diện cũng còn đầy cách để tìm ra hắn, càng không có chuyện cứ mặc một cái áo choàng đen kín mặt, nói dối vài câu liền có thể ngông nghênh ra đường không sợ ai để ý.
Không có thực lực mà lại nắm giữ tài sản, vậy thì chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân, bài học sương máu này Hàn Vũ sẽ không bao giờ quên.
Hắn cần thực lực chèo trống trước, sau đó mới tính đến chuyện tích lũy tài sản, việc đến hôm nay mình vẫn chưa xuất hiện trên lệnh truy nã cũng làm hắn càng thêm đề phòng.
Trở về thôn Kỳ Sương, đúng lúc nhà họ Phạm đang chuyển quan tài ra bờ biển làm lễ Vọng Hải, Hàn Vũ đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội thăm dò thông tin này.
Một chiếc quan tài sơn trắng được đặt trên vai bốn thanh niên cao to, phía trước là Phạm Đạt mặc áo tang trắng muốt, tay cầm bức ảnh chân dung ông lão mỉm cười xung quanh, hắn cầm di ảnh đi lùi, đây là tục lệ của nơi này, trong đám tang con trai người mất sẽ phải đứng trước cha mẹ, vừa đi lùi vừa hướng mặt về l·inh c·ữu cho đến khi bắt đầu lễ Vọng Hải mới được ngồi, ít hôm trước Hàn Vũ cùng từng làm qua việc này.
Nhưng người hắn để ý không phải Phạm Đạt, mà là cậu thiếu niên có phần gầy yếu đang đẩy một bà lão ngồi xe lăn, cả hai đều mặc tang phục trắng cũng như vãi người nữa xung quanh quan tài, phía sau là hàng xóm láng giềng đến phúng viếng.
“Sao không để thằng Duật đi trước cùng với thằng Đạt? Nó cũng là con trai ông Thành mà!”
“Ai chả biết! Nhưng mà là con riêng, thằng Đạt nó không ưa thằng Duật từ trước đến nay bà không thấy à?”
“Không ưa thì cũng không được làm vậy đi! Quá đáng!”
“Si… nó chưa ép thằng nhỏ t·ự v·ẫn như vụ kia đã là may, không nhờ bà Lam nói đỡ thì nó đuổi thằng nhỏ ra khỏi nhà lâu rồi.”
“Đúng là cha nào con nấy! Không, thằng con còn quá thằng cha, nghiệp để đâu cho hết?”
“Bà be bé cái mồm thôi!”
“Bé cái gì? Bà thích thì đi mà tiễn vong cái đồ quỷ này dùm tui, tui về trước.”
Hai phụ nữ cùng làng lầm bầm to nhỏ, một người bất bình không chịu được mà bỏ về, Hàn Vũ liền nhân cơ hội tiến đến dò hỏi:
“Bác ơi cho cháu hỏi! Vậy cậu Duật này là con riêng của ông Thành với ai thế ạ?”
“À.. ừm! Cái này nhiều người ở đây cũng không biết đâu, chuyện cũng phải đến gần hai chục năm rồi, chỉ có mấy người cỡ như bác mới biết thôi!” Bác gái này như bắt được đúng tần số, bắt đầu kể lể dông dài.
“Năm ấy ông Thành có n·goại t·ình với một cô kém lão tới hai chục tuổi, hai người sinh ra thằng Duật thì bị bà Lý phát hiện. Về sau không biết ba người thỏa thuận thế nào mà ông Thành thì giữ lại thằng nhỏ để nuôi, còn cô gái kia thì đi vào Đền Ông Tiên ở làng bên làm quét dọn, chắc cậu cũng biết vô đền đó rồi là không được quan hệ nam nữ gì hết.”
“Đến giờ cô kia cũng phải gần bốn mươi tuổi rồi, hồi đầu năm nay tui qua đền đó đi viếng vẫn còn gặp được, đúng là khổ!”
Hàn Vũ chăm chú lắng nghe không để bỏ xót thông tin, cảm thấy có điểm không hợp lý bèn hỏi lại:
“Ủa bác, vậy cậu Duật này năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chắc cũng phải tầm mười bảy mười tám rồi đấy, tại bác nhớ là nó khai linh năm ngoái.” Bác gái ngẫm lại một chút rồi nói.
“Khai linh rồi… Bác có chắc không?” Hàn Vũ lập tức nheo mắt nhìn lại cậu thiếu niên kia, không khỏi bất ngờ cùng nghi hoặc.
“Không nhầm được đâu, hôm đó bác đi khai linh với cháu gái, nó đứng cạnh cháu gái bác luôn mà.” Bác gái quả quyết.
“Cháu thấy cậu này nhìn mảnh khảnh thế kia, trông như thể còn chưa thông linh.” Hàn Vũ vẫn muốn xác nhận lại.
“Cái này thì phải hỏi nhà lão Thành làm gì thằng nhỏ chứ sao bác biết? Nhưng chắc chắn là nó khai linh rồi, bác còn nhớ hôm đó nó khai linh trước cháu gái bác, tư chất là bậc D thì phải. Khổ thân thằng nhỏ, giờ lão Thành c·hết rồi, tư chất thì thấp vậy làm sao sống trong cái nhà đó?” Bác gái lắc đầu thương cảm.
Hàn Vũ gật đầu đầy vẻ đồng tình còn tâm trí thì đang nổ ra đủ loại câu hỏi cùng giả thiết, chỉ riêng thông tin này đã đánh trật rất nhiều dự định của hắn, nhưng cũng chưa đến mức phải từ bỏ kế hoạch, hắn bình tĩnh tiếp tục suy luận theo hướng này, nhanh chóng đặt ra hai loại giả thuyết.
Phạm Duật này đã khai linh, tư chất chỉ là bậc D, vậy Phạm Duật tư chất bậc S mà hắn gặp đời trước là ai? Là một người khác… hay là kẻ này đang giấu diếm tư chất?
Mặt mũi, tên tuổi, quê quán đều hợp lý, Hàn Vũ tin tưởng trí nhớ của mình vì kẻ này từng gây cho hắn không ít khổ sở. Ít nhất có thể kết luận dù Phạm Duật kiêu ngạo kia có phải là thiếu niên khắc khổ này có phải là một hay không, thì hai người cũng nhất định có liên quan mật thiết.
Hàn Vũ còn nhớ thêm rằng sắp tới núi lửa sẽ có một đợt phun trào nhỏ, dẫn đến toàn bộ thôn Kỳ Sương và khu vực lân cận bị san phẳng, rất lâu sau mới có thể phục hồi.
Giả sử Phạm Duật hiện tại đang bằng cách nào đó che giấu tư chất của mình, vậy thì với tư chất bậc S và việc đã khai linh một năm, cậu ta rất có thể đã là linh sư cấp 2 thậm chí cấp 3, những sự việc đen đủi gia đình này gặp phải cũng nhất định ít nhiều có công của thiếu niên này.
Về sau khi Phạm Duật thành danh cũng không thấy hắn đem theo gia đình hay người thân, có thể đoán ra kết cục của gia đình này là thế nào, giả thiết kẻ này đã là linh sư cấp 3 càng trở nên hợp lý, còn tưởng rằng kẻ này vì tuổi thơ bị n·gược đ·ãi rồi sau khi nổi danh thì tâm tính dần biến đổi, xem ra không đơn giản như vậy.
Hàn Vũ không khỏi nheo mắt đánh giá lại thiếu niên với khuôn mặt sầu khổ, dáng người mảnh khảnh đang lầm lũi đẩy chiếc xe lăn cho người không phải mẹ mình, nếu suy đoán của hắn chính xác, vậy khả năng diễn xuất của kẻ này so với hắn cũng không hề thua kém, may mắn khi tối qua không vội vàng tiếp xúc cùng đối phương.
Tất nhiên đây cũng chỉ dừng lại ở suy đoán, Hàn Vũ muốn lấy thêm thông tin nên tiếp tục đứng lẫn trong đám người, đi theo đoàn đưa tang tham dự lễ Vọng Hải.
Ra tới bờ biển, sóng vỗ rì rào, gió mang theo mùi muối xát vào da thịt…
Nắp quan tài cũng được nâng lên, thời khắc l·inh c·ữu hé mở, Hàn Vũ lại một lần nữa bị bất ngờ, nhìn vào khuôn mặt và vóc dáng người đàn ông đang nằm yên nghỉ, sắc mặc hắn không đổi nhưng trong đầu thì nhấc lên vô vàn sóng lớn.
Hắn nhận ra người này, chính là kẻ mà hắn thấy trong ký ức của con Ảo Ngư sáng hôm qua, từ tóc tai đến nét mặt đều giống, vì thị giác của Ảo Ngư khá tốt nên ngay cả ông lão lúc này mặt trắng bệch thì Hàn Vũ cũng dám khẳng định.
“Bác ơi! Cháu nghe bảo ông Thành mấy hôm trước vẫn khỏe lắm, làm sao lại đi nhanh vậy bác?” Hàn Vũ hỏi nhỏ bác gái bên cạnh.
“À… Cái này bác cũng nghe kể lại thôi, hình như là đi tắm biển không may đụng phải linh thú có độc, bơi lên đến bờ thì đã xanh mét rồi.”
“Có biết là loại linh thú gì không bác?”
“Sao bác biết được…? Thôi im lặng xíu đi qua lễ vọng hải rồi nói gì thì nói.”
Được bác gái nhắc nhở Hàn Vũ cũng gật đầu, đứng yên lặng quan sát t·ang l·ễ này, hình ảnh mà con Ảo Ngư nhớ được chỉ có thể là những việc xảy ra trong một tuần, ký ức lại rõ như vậy nên khả năng nó mới chỉ nhìn thấy ông Thành hai ba ngày trước là cùng, hành động dưới nước của ông ta hôm đó nhất định có liên quan đến c·ái c·hết của chính mình chiều tối qua.
Hàn Vũ không tin đây là trùng hợp.
Mọi chuyện ngày càng đi xa khỏi dự tính ban đầu, nhưng hắn cảm giác mình cũng cách chân tướng ngày càng gần, chỉ cần thêm một vài thông tin mấu chốt.
Nghĩ đến đây Hàn Vũ liền học mọi người xung quanh chắp tay trước ngực, nhưng không nhìn ra biển mà đứng thẳng quan sát t·ang l·ễ và gia đình kia, không bỏ qua bất kì một chi tiết nào.
Một nhà sáu người ba thế hệ…
Người ông đã nằm trong quan tài lạnh buốt…
Người bà mệt mỏi ngả người trên xe lăn, xem ra cũng đã gần đất xa trời…
Người bố cục cằn nóng tính đang quỳ trước xác cha mình…
Người mẹ đầy vẻ đáng thương đang phải cố ôm lấy thằng con trai ngốc nghếch không để nó chạy lung tung…
Và một thiếu niên gầy yếu ánh mắt đỏ hoe…
Ông Thành, bà Lý, vợ chồng Phạm Đạt và con trai cùng với Phạm Duật, ai là người có vấn đề… hay là tất cả đều có vấn đề?
Hành động kỳ quái của ông Thành trước khi c·hết, bí mật ông ta cất giấu là gì? Tại sao lại đột nhiên t·ử v·ong?
Rồi đến vô số những chuyện đen đủi kì quái mà gia đình này gặp phải, nào là bà Lý bị t·ai n·ạn, thằng cháu nhỏ bỗng nhiên bị điên, hành động kỳ quặc của nó trên cây hoa sữa sáng nay.
Đến cả việc có người nhìn thấy một con ma đen thui trước nhà họ rồi ngã bệnh, việc dân làng ra biển hay gặp phải xui xẻo hơn.
Cuối cùng là cả cậu thiếu niên Phạm Duật kia nữa.
Không… chưa hết, còn cả c·ái c·hết của hai vợ chồng Huy Hân và lời nguyền mà người chồng để lại.
Tất cả những việc này nhất định có liên quan đến nhau.
Một tiếng trẻ con lầm bầm đánh vỡ không khí trang nghiêm:
“Khi.. nào.. cạn.. nước.. biển.. đông..
Thằng.. chài.. mới.. được.. nên...”
Phạm Đạt tức giận trừng mắt nhìn con trai, bà mẹ thì lập tức bịt miệng thằng nhóc, mọi người xung quanh cũng không khỏi liếc nhau một cái, trong đầu tự động hiện lên nội dung còn thiếu của câu nói kia cùng khung cảnh người chồng treo cổ rùng rợn.
Buổi lễ Vọng Hải được tiếp tục trong không khí có phần khẩn trương căng thẳng.
Mặt trời hồng dần ngả về tây, chân trời đỏ rực như đang cố vớt vát chút hơi ấm buổi chớm đông, đoàn người trên bãi cát xếp thành vòng cung, vây quanh chiếc quan tài mở nắp, tất cả cùng hướng về biển xa, yên lặng để n·gười c·hết được tận hưởng trọn vẹn giờ phút cuối cùng này.
Dù cho Phạm Thành khi còn sống chẳng hề được lòng dân làng, nhưng những người quen biết vẫn nghiêm cẩn thực hiện nghi lễ truyền thống, coi như là nghĩa cử sau cùng mà người ở lại dành cho kẻ ra đi, ngoài mặt là như vậy nhưng trong lòng thì có trời mới biết.
Giữa không khí trầm trọng trang nghiêm ấy, bất ngờ một con chim bay v·út qua trên đầu mọi người, lập tức một đống phân chim chễm trệ ngay trên mặt ông Thành đang yên nghỉ trong quan tài.
“Phân chim… phân chim… phân chim” Thằng cháu trai phát hiện ra đầu tiên, vẻ mặt ngốc trệ vừa nghiêng đầu vừa chỉ tay vào mặt ông nội, giọng nói ngây ngô vui vẻ.
Tất cả người xung quanh cũng nhanh chóng nhìn ra bất ổn, không khỏi che miệng nhìn nhau, buồn cười kinh khủng nhưng không dám phát ra tiếng.
Phạm Đạt vô cùng tức tối đang định đứng dậy thì Phạm Duật đã nhanh chân chạy tới bên quan tài, cố dùng tay lau đi vết dơ trên mặt cha mình, chỉ là bãi phân chim đã sớm tung tóe, cậu thiếu niên mảnh khảnh ốm yếu này lại run tay nên càng lau phân càng loang lổ khắp mặt mũi ông Thành.
“Hahaha… hahaha…”
Phạm Đạt đứng phắt dậy, đang tính cho thằng em cùng cha khác mẹ một cái bạt tai thì một tiếng cười sảng khoái cực điểm khiến hắn phải nhìn lại.
Dân làng đần mặt nhìn nhau, không phát hiện ra một ai dám hé miệng, họ nhanh chóng lui ra một khoảng trống, ở giữa là một cô gái mặc áo khoác xám, đầu đội mũ rộng vành đang ngồi ôm bụng cười như được mùa.
“Con kia… Mày cười cái gì? Biết tao là ai không?” Phạm Đạt gào thét điếc cả tai, linh áp cấp 3 bộc phát thổi tới làm lật chiếc mũ của cô gái kia, hắn đã tức giận đến mất trí, đang muốn tiến tới dùng b·ạo l·ực thì bỗng một luồng linh áp bao trùm cơ thể khiến tim hắn như đập chậm lại, phổi cứng ngắc không thở ra hơi.
Cô gái vừa nãy đã đứng dậy, linh áp cấp 4 bộc phát đuổi sạch mọi người xung quanh, gườm mắt nhìn thẳng Phạm Đạt:
“Không biết! Tôi cười bố con nhà anh đấy thì sao?”