Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 16: Ngô gia vệ xuất kích, người hay quỷ?




Chương 16: Ngô gia vệ xuất kích, người hay quỷ?

Chiều cùng ngày, khách sạn cũ nơi Hàn Vũ thuê từ hôm lên đảo đón tiếp một vị khách nữ lạ mặt, người này chân đi bốt cao, áo khoác kín chân xám đen, khuôn mặt tinh xảo giấu dưới vành mũ rộng khiến ai cũng tò mò.

Cô ta bước đến quầy lễ tân, vươn người đè lên chiếc bàn, đôi môi đỏ đẩy ra một nụ cười đầy ma mị khiến anh chàng lễ tân có chút ngây người, vừa tỉnh hồn lại thì đang định nói gì đó thì lại bị hành động tiếp theo chấn trụ.

Chỉ thấy cô gái kia khẽ thác cổ áo ra một chút để lộ ra thịt trắng ngần hút mắt dưới lớp áo lót đen mỏng tang, chưa kịp hoàn hồn trước “khe núi hùng vĩ” kia thì có thứ còn làm chàng lễ tân kinh ngạc gấp mấy chục lần, một cái huy hiệu hình tròn sáng loáng được gắn trên dây áo trong, trên đó là một thanh kiếm dựng đứng với đôi cánh màu lục hai bên.

“Ngô…”

Cô gái kia lập tức đưa tay chặn miệng cậu trai đang trợn tròn con mắt.

“Suỵt… Nhỏ miệng thôi…!” Tay còn lại của cô nàng đưa ngón trỏ để trước miệng mình ra hiệu im lặng, đôi môi khẽ cong hiện vẻ thích thú tinh nghịch.

“Cho chị gặp chủ khách sạn xíu được hôn…?” Cô ta rụt tay về kéo lại áo khoác, không quên nháy mắt một cái.

Giọng nữ khác miền mềm mại, còn pha chút phong tình khiến chàng trai đối diện không khỏi bồi hồi nghĩ quẩn, nhưng vừa nhớ đến cái huy hiệu kia lập tức giật mình tỉnh lại, thở phù nghiêm trọng, tim đập nhanh liên hồi.

“Dạ! Ch… Xin quý khách đợi một chút!” Nam tiếp tân lúng túng một chút rồi quay người đi vào trong, nhấc lên thoại ốc bảo.

Không lâu sau đó, cô nàng nóng bỏng đã có mặt trong một căn phòng kín đáo sáng sủa, mũ áo đều treo ở một bên, chỉ mặc một bộ đồ ngắn ngủn bó sát hở trước lộ sau, tóc ngắn ngang vai hờ hững.

Cô ta ngồi vắt chéo chân ve vẩy, cầm trong tay một cuốn sổ ghi chép, vừa đọc vừa ngáp, thỉnh thoảng còn cố tình chỉnh lại dây áo, vén một bên tóc để lộ vành tai đeo sáu chiếc khuyên cá tính.

Trước viễn cảnh tươi đẹp mát mẻ mà nam nhân nào cũng muốn ghé mắt dòm ngó kia, người đàn ông ngồi đối diện lại chỉ dám cúi gằm mặt xuống, thần sắc nửa cung kính nửa lo sợ, trán lấm tấm mồ hôi.

Đừng nói là một linh sư cấp 3 như hắn, ngay cả đảo chủ đảo Kỳ Vân khi đụng phải cái huy hiệu kia cũng phải co vòi lại mà làm người.

“Ngô gia vệ...” Ba từ mà người lớn thường đem ra khi trẻ con không nghe lời.

Ngô gia vệ, lực lượng được tuyển chọn và đào tạo kỹ cẩn từ Ngô gia, chỉ nghe lệnh trực tiếp từ gia chủ, một khi hành động buộc tất cả công dân trên quần đảo phối hợp hết mình, không được nghi vấn, không được phản đối, không có ngoại lệ.

Đây là quy tắc ai trên quần đảo Trường Xa cũng phải học và khắc sâu vào tâm cảm.

Phong cách làm việc của họ được dân tình mô tả bằng mấy chữ sau - trực tiếp, tàn nhẫn, không kiêng nể.



Nếu hoa hồng có gai, thì cô gái “phóng thoáng” trước mặt ông chủ khách sạn này là một bông hoa mọc đầy đao kiếm.

Khép cuốn sổ lại, cô nàng vươn vai ngáp một cái rõ dài để lộ hết cả phần bụng, sau đó tủm tỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, nói:

“Xong rồi! Cảm ơn đã đợi nhạ!”

“Dạ! Không có gì! Bên mình còn cần gì nữa không ạ?” Ông chủ khép nép trả lời.

“Ưm… Có đấy!” Nữ Ngô vệ híp mắt nhìn qua đầy gian trá.

“Nữ sĩ cứ nói.”

“Đưa cậu lễ tân lúc nãy qua đây gặp riêng tôi một chút.” Cô nàng nháy mắt.

“…” Ông chủ khách sạn cứng họng, suy nghĩ luẩn quẩn chưa biết trả lời thế nào.

“Nếu không thì anh làm thay cậu ta cũng được!” Cô gái lại bổ một câu khiến người đàn ông càng thêm lúng túng ngước mặt lên, tim đập nhanh mấy lần.

“Ai da… Chỉ muốn nhờ người dẫn đi xem xét từng phòng khách sạn thôi mà. Không được thì thôi vậy!”

“A… Dạ được… được… Để tôi dẫn đường.” Ông chủ nhận ra là mình bị hố, hấp tấp đi ra mở cửa, lau vội mồ hôi trên trán.

Cô nàng kia thì che miệng khúc khích, cũng đứng dậy với tay lấy áo khoác, vừa mặc vừa cố nín cười, có vẻ vô vùng thích thú khi chọc ghẹo người khác giới.

Nam tiếp tân khi nãy cũng được gọi tới, hai nam một nữ rảo bước qua cánh cửa hết lầu này tới lầu khác, thỉnh thoảng dừng lại một chút để hai người kia báo cáo thông tin về khách thuê phòng.

Hai người nam vừa trả lời câu hỏi vừa phải đề phòng câu từ của nữ Ngô vệ láu cá này, thậm chí có chút nghi ngờ đây có thật là Ngô gia vệ hay không, dù sao đây hoàn toàn không phải tác phong của Ngô gia vệ, nghĩ vậy nhưng cả hai lại không dám ý kiến nửa câu.

Còn cô gái kia thì thật sự là hết sức nhàm chán, toàn hỏi chuyện lung tung, cô ta đúng là Ngô gia vệ, quan trọng hơn chính mình cũng mang họ Ngô, chỉ là lần này gia chủ đưa ra yêu cầu hết sức cổ quái, bất mãn nhưng không dám trái lệnh nên cô đành đi chọc ghẹo người khác giải khuây vậy.

Từng cánh cửa được lướt qua, ba người dần đi đến cuối hành lang.

“Cuối cùng là phòng 313, được một thanh niên trẻ tuổi thuê lại đêm hôm kia, sáng nay thì trả phòng, hiện tại phòng vẫn trống.” Nam tiếp tân trình bày.

Ba người tiến gần đến cuối hành lang, bất ngờ lại đã có hai nam nhân cao lớn đứng khuất trong góc tường phủ bóng tối, cả hai đều đội mũ phớt, mặc áo khoác kín chân kiểu dáng tương tự nữ Ngô vệ kia.

Ông chủ khách sạn giật mình, còn chưa kịp ớ lên thì lại một cái huy hiệu chặn đứng cổ họng, vẫn là thanh kiếm với đôi cánh màu xanh lục, khác là lần này được kẹp trong ví cá nhân.



Người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang hình miệng quỷ thu lại huy hiệu Ngô gia vệ, cất lên giọng nói kỳ quặc như chó đang gầm gừ:

“Vẫn chưa xong sao?”

“Sắp… Chờ chút đi!” Cô nàng họ Ngô phị mặt đáp lại, quay sang nam tiếp tân rồi hỏi:

“Mô tả thêm chút về người thuê phòng này đi!”

Cậu lễ tân lật qua sổ ghi chép, nhớ lại một chút rồi nói:



“Dạ! Người này là nam, khai tên là Hàn Lập, đi một mình, nghe giọng thì còn khá trẻ, kiểm tra linh áp thì đã là linh sư cấp 2, luôn đeo khẩu trang nên không nhìn rõ mặt chỉ thấy đôi mắt, cậu ta bảo là đang bị cúm nặng nên không tiện mở ra.”

“Mắt một mí hay hai mí?” Lần này là nam Ngô vệ còn lại lên tiếng, tên này đeo mặt nạ lông chim chỉ để lộ miệng, giọng nói lạnh lẽo như băng.

“A… Em không nhớ rõ lắm! Hình như là hai.” Nam lễ tân ấp úng.

“Lúc đến đây người kia có đem theo vật dụng hay linh bảo gì dễ thấy không?” Người kia tiếp tục hỏi.

“Không có, chỉ đi một mình và đeo thêm một cái balo.”

“Balo to hay nhỏ?”

“A… Bình thường.”

Người đàn ông đeo mặt nạ ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, người hắn cần tìm chỉ vừa khai linh, có đem theo một cái càn lôi bảo đường kính nửa mét, căn bản không có khả năng giấu trong balo cỡ đó, hắn hất cằm ra lệnh:

“Mở cửa phòng đi!”

“Rầm…” Ông chủ khách sạn còn chưa kịp lấy chìa khóa thì cánh cửa đã bị một bàn chân đạp văng, tác giả không ai khác chính là cô gái đội mũ rộng vành.

“Ta… đa… Nhanh gọn lẹ nha!” Cô nàng híp mắt đứng cười tạo dáng.

Hai nam Ngô vệ cũng bất đắc dĩ, cũng chỉ biết lắc đầu rồi nhìn hai vị chủ tớ của khách sạn, bốn nam nhân nhìn nhau có chút đồng cảm.

“Cảm ơn hai anh nhiều! Nhớ giữ bí mật chuyện riêng của tụi mình nha!” Cô gái nháy mắt.

Ông chủ và cậu lễ tân cũng đành vâng dạ rồi lui xuống.

Bước vào phòng 313, cô gái dùng lưng chặn lại cánh cửa đã hỏng chốt, hai người đàn ông đồng loạt cởi mũ, kẻ đeo mặt nạ lông chim búng tay một cái, linh áp khẽ lan tỏa, toàn bộ căn phòng bị đưa vào trạng thái cách âm, sau đó hắn mới lãnh đạm nói:

“Kiểm tra một lượt căn phòng, người này cũng có chút khả nghi.”

Người nam còn lại khẽ kéo khẩu trang xuống để lộ cái mũi cao xám xịt như mũi chó, hắn đi qua đi lại hít hít mấy chỗ rồi lắc đầu nói:

“Không được! Căn phòng này đã bị phục vụ dọn dẹp qua, toàn mùi nước tẩy rửa.”

Nam nhân lạnh lùng gật đầu, cũng không cho là quan trọng, dù sao lần này nhiệm vụ cũng không khó, chủ yếu là chủ nhân của hắn đưa ra mệnh lệnh có phần oái oăm.

Sau vụ việc tại đảo An Bang, Ngô gia vệ được lệnh xuất trận 7 đội, mỗi đội 3 người, nhiệm vụ là tìm về một con linh thú cấp 2, khả năng cao đang nằm trong tay một kẻ vừa khai linh, có thể nói là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, lại còn là gà chưa đủ lông cánh.

Tất nhiên có điều kiện kèm theo là lần truy tìm này không được treo lệnh truy nã, thậm chí không được công bố hình ảnh đối tượng, tốt nhất là không để bất kì ai biết được Ngô gia đang tìm thứ gì. Dù vậy thì đây cũng không có gì là thử thách đối với Ngô gia vệ.

Ngày đầu tiên họ đã nhanh chóng lấy được tin tức và mặt mũi đối tượng: tên Hàn Vũ, 15 tuổi, có một cái tụ điện phi lôi bảo cấp 3, trước khi rời khỏi đảo có người thấy hắn cưỡi trên một cái càn lôi bảo, còn có thêm một con Tạo Vân Điểu đi bên cạnh.

Dựa vào chừng nấy đặc điểm nhận rạng, hắn tin chắc nhiệm vụ sẽ sớm kết thúc, quan trọng là đội nào lập công mà thôi, hẳn là cả 6 đội còn lại đều không định nhường miếng mồi thơm này cho kẻ khác.

Ngẫm nghĩ một chút, vị Ngô vệ lại cất lên chất giọng băng lãnh:

“Tạm ngưng, báo cáo nhiệm vụ đi! Hắc Khuyển trước.”

“Báo cáo Bạch Ưng thủ lĩnh, đã tìm thấy hai mươi ba người có sử dụng càn lôi bảo, cũng phát hiện được một vụ giao dịch càn lôi bảo, không một ai có quan hệ với đối tượng cần tìm.” Người đeo khẩu trang mặt quỷ nghiêm túc nói bằng chất giọng khó nghe.

Nam nhân đeo mặt nạ lông chim có biệt danh Bạch Ưng nghe xong gật đầu, rồi liếc qua cô nàng lơ đễnh đứng trước cửa, giọng nói lần này có thêm chút nhiệt độ.

“Đến lượt cô, mà cô cũng nên chọn bí danh cho mình đi!”

“Ai da… Người ta đã bảo lấy biệt danh là Kẹo Bông rồi! Tại mấy người không chịu gọi thôi!” Cô nàng kia trả treo.

“Thôi được rồi! Báo cáo đi.”

Cô nàng kia không trả lời, vẫn tựa vào cửa soi móng tay.



“Sao nữa?” Bạch Ưng có chút mất kìm chế.

“Đúng luật nha! Gọi không đúng biệt danh thì không trả lời nha…!”

Bạch Ưng nghiến răng, nhưng nghĩ đến thân phận đối phương hắn cũng đành nhịn xuống.

“Hừm… Ke.. Kẹo Bông! Báo cáo đi.”

Cô nàng họ Ngô che miệng cố nhịn cười không ra tiếng, mấy giây sau mới bình thường trở lại, cất lời:

“Ngoài người thuê căn phòng này ra… Không có ai khả nghi.”

Linh áp vọt đến thổi tung mũ cô nàng kia, Bạch Ưng nhịn không nổi nữa.

“Ngô Thiên Vân… Nếu cô bất mãn với điều gì, có quyền trở về bẩm báo gia chủ. Còn đã đeo vào cái huy hiệu kia, thì phải thực hiện nghiêm túc quy định của Ngô gia vệ, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ của gia chủ, không phải đi chơi.”

Cô nàng tên Vân làm vẻ mặt sợ hãi nhưng trong lòng thì cười thầm, luồn tay vào áo khoác lấy ra huy hiệu cài thẳng lên tóc, sau đó sửa sang lại quần áo, đứng nghiêm chỉnh, gằn giọng:

“Báo cáo Bạch Ưng thủ lĩnh. Đã kiểm tra toàn bộ những khách sạn xung quanh đây, chỉ có riêng vị khách từng thuê căn phòng này là khả nghi ạ! Em không có bất mãn gì cả, mà có thì chắc chị Trang cũng không muốn nghe đâu nên thủ lĩnh yên tâm.”

Bạch Ưng nghe mà nghiến răng kèn kẹt, dù vậy hai chữ “chị Trang” khiến hắn lập tức thu hồi linh áp.

Một người vừa mang họ Ngô Thiên, lại vừa có thể gọi Ngô Thiên Trang bằng hai chữ kia là đủ hiểu cô nàng này khó dây dưa đến mức nào.

Cô ta vốn dĩ không muốn làm cái gì gia vệ, chỉ đơn thuần ham chơi, muốn kiếm cớ để không phải ở nhà nên nằng nặc đòi chị mình cho gia nhập hàng ngũ Ngô gia vệ mà thôi. Nhiệm vụ lần này dù khá đặc thù nhưng lại ít nguy hiểm, vậy nên gia chủ cũng vui vẻ giao cái cục nợ này cho hắn.

Trước khi đi, Ngô Thiên Trang còn nói hắn cứ theo đúng luật mà làm không cần kiêng nể, nhưng hắn thực sự dám không kiêng nể sao? Người ta là tiểu thư nhà họ Ngô, là em gái Ngô Thiên Quý, ai dám không kiêng kị?

Hắn đã phục vụ Ngô gia tận tụy mấy chục năm, cũng biết mặt cô ta đã lâu nên còn có thể lên mặt một chút, còn những Ngô gia vệ khác căn bản không dám ý kiến nửa câu.

Ngậm bồ hòn làm ngọt, Bạch Ưng cắn răng nói:

“Hôm nay ta tìm thấy thêm năm người có tạo vân điểu, ba người có cự xỉ kim ngô, đều không có quan hệ cùng đối tượng.”

“Thôi được! Phân công như cũ, Hắc Khuyển phụ trách tìm người có càn lôi bảo, ta tìm hai con linh thú, còn... Kẹo Bông, đến khách sạn nhà nghỉ bất kì tìm kiếm người tình nghi.”

“Rõ…!” Hắc Khuyển đáp.

“Đội trưởng… Em thấy không cần tìm nữa đâu, người thuê căn phòng này nhất định là kẻ đó rồi! Cái gì mà Hàn Lập, rõ ràng là Hàn Vũ, đến cái họ cũng không biết đường mà giấu đi.” Ngô Thiên Vân phán đoán.

Bạch Ưng lắc đầu, người họ Hàn hắn sớm đã tìm kiếm qua một lượt, hắn thậm chí gặp qua ba người tên Hàn Lập, điều này cũng bình thường vì đây chính là tên một vị linh sư số đỏ khét tiếng trong lịch sử.

Nhiệm vụ lần này ai lập công là muốn xem may rủi rất nhiều, bảy đội chia nhau thăm dò toàn bộ các đảo lân cận, mà cạnh đảo An Bang có tới mười mấy đảo trung và nhỏ, đội nào đến được đúng nơi mục tiêu nghỉ chân chính là lúc nhiệm vụ kết thúc.

Hắn cảm thấy mấu chốt vẫn là hai con linh thú và cái càn lôi bảo kia, đối phương đang chạy trốn nên khả năng cao sẽ luôn phải đem theo thứ này bên người, nếu bán đi thì hắn cũng có thể dễ dàng truy ra.

Bạch Ưng chọn nơi này đầu tiên vì cảm thấy muốn chạy trốn thì đảo Kỳ Vân là một lựa chọn không tồi, dù sao nơi này rất hay tiếp đón khách bên ngoài, thành phần gì đều có, rất khó kiểm soát.

Đảo Kỳ Vân cũng thuộc tầm trung, diện tích gần bằng đảo An Bang nhưng dân số và trình độ phát triển thì kém rất nhiều, cả hòn đảo chỉ tầm hai trăm ngàn người chiếm lĩnh một nửa diện tích, còn lại vẫn là rừng và núi cao chứa đầy linh thú hoang dã.

Có sự chênh lệch này là bởi vì vị trí địa lý, đảo Kỳ Vân nằm tận ngoài rìa tây nam quần đảo khó quản lý và kiểm soát hết dã thú, nhưng đây cũng không phải lý do chính.

Quan trọng là do nơi này không có tài nguyên đáng để Ngô gia để mắt, không như đảo An Bang có một mỏ Lưu Kim Sa cỡ lớn được trọng điểm khai thác.

Không nhận được nhiều ưu đãi từ Ngô phủ, dân cư nơi đây chủ yếu sống dựa vào rừng và biển, cộng thêm thường hay đón khách du lịch từ đủ mọi nơi, lợi ích có nhưng nguy hiểm cũng cao dẫn đến nơi đây có phần lạc hậu, đời sống không ổn định, quản lý thì lỏng lẻo, đến việc thuê khách sạn cũng không cần thẻ công dân là đủ hiểu.

“Tiếp tục tìm kiếm thêm một ngày, nếu không có kết quả thì lập tức đổi địa điểm.” Bạch Ưng ra lệnh.

Nếu hắn biết rằng phòng 313 chính là nơi Hàn Vũ từng nghỉ lại hôm qua không biết sẽ có cảm nghĩ gì.

Ngay khi đặt chân lên Kỳ Vân đảo, Hàn Vũ đã giấu cả càn lôi bảo lẫn tụ điện bảo vào một nơi bí mật, hắn sớm dự đoán việc mình có được thứ này đã bị truy xét ra, so với việc đem theo một con gà trên đầu thì việc ôm theo một cái mâm trị giá gần một triệu Ngô tệ càng gây chú ý, Hàn Vũ sẽ không phạm sai lầm cơ bản này.

Người mà Ngô gia vệ đang tìm kiếm lúc này đã ở trong một căn nhà trọ bình dân không có gì đặc biệt.

Khu vực này thuộc thôn Kỳ Sương, một làng nhỏ ven biển đồng thời tiếp giáp núi rừng.

Hàn Vũ đến đây từ trưa, sau đó hắn liền tìm được một phòng trọ điều kiện rất ổn mà giá cả lại còn rất rẻ, một tháng chỉ hai ngàn Ngô tệ, rẻ đến mức khiến người ta nghi ngờ.

Dù đất đai tại đảo Kỳ Vân rẻ hơn An Bang, nhưng cái giá này vẫn không hợp lý chút nào.

Hỏi qua thì người ta bảo rằng chỉ có thôn này là vậy thôi, nhiều tháng gần đây quanh chỗ này bị đồn là có ma, vài sự kiện kì lạ xảy liên tiếp xuất hiện làm nhiều người dân chuyển đi, thực khách cũng ngày càng thưa thớt, nên mới có chuyện phòng trọ vật đẹp giá rẻ như vậy.

Hàn Vũ có chút kì quái nhưng vẫn chọn lấy một phòng, hắn có mặt tại đây không phải ngẫu nhiên, từ việc dừng chân tại hòn đảo này đến việc tới thôn Kỳ Sương nghỉ chân đều là có lý do, hắn muốn tìm một người, một nhân vật mà ngay thời khắc thức tỉnh Trao Đổi hắn đã xác định phải gặp bằng được.



Đêm khuya trăng mờ, một mình giữa căn phòng trống, Hàn Vũ ngồi thiền trên giường rèn luyện linh khiếu, bất ngờ đủ loại âm thanh rồn dập và tiếng than khóc thê lương làm hắn mở mắt.

Đi tới mở hé cửa sổ, Hàn Vũ chăm chú quan sát, nơi này là lầu hai, nhìn xuống dưới là con đường hiu quạnh tối mờ, dưới sắc đèn yếu ớt, một đám người đang hớt hải chạy ngược suôi, tiếng khóc thảm thiết cùng tiếng bước chân hối hả cũng làm hàng xóm xung quanh thức giấc, điện đóm nhanh chóng được bật lên khiến mọi thứ rõ ràng hơn hẳn.

Xem ra là một nhà trong khu xóm có người g·ặp n·ạn, Hàn Vũ cảm thấy đây chính là cơ hội thăm dò tình hình, lập tức xuống lầu một, đi qua xem thử một chút.

Vừa ra đến cổng thì phát hiện ông chủ nhà trọ này cũng đang có ý định giống hắn, vậy là cả hai vừa đi vừa trò truyện.

“À cậu tên gì ấy nhỉ tôi quên rồi? Già đầu lú lẫn nó khổ thế đấy!” Ông cụ tên Lam xem chừng đã ngoài bảy mươi vừa hỏi vừa vỗ đầu.

“Dạ không sao! Cháu tên Phi, Lệ Phi.” Hàn Vũ niềm nở trả lời.

“Cậu họ Lệ à? Hiếm thấy đấy! Mà cậu làm nghề gì ấy nhỉ?”

“Dạ… Cháu là thợ săn.”

Hàn Vũ trả lời tự nhiên, hắn đã sớm chuẩn bị thân phận, nhận làm thợ săn để sau này nếu có vào rừng đi thăm Dao và Phở cũng khỏi bị nghi ngờ.

Chỉ mấy bước chân là đã đến nơi, người lớn trẻ con đã tụ tập đứng ngoài bàn tán sôn xao.

Căn nhà hai tầng khang trang, sân vườn rộng rãi, trước cửa còn có một cây hoa sữa cao lớn, từ ngoài cửa nhìn vào thấy được cảnh tượng mấy người phụ nữ đang quỳ khóc thê thảm bên cạnh một xác người phủ khăn trắng, mấy người xung quanh thì chạy qua chạy lại lo hậu sự.

“Hình như là lão Thành, mới hôm qua còn thấy lão to tiếng lắm mà..!!” Ông Lam lẩm bẩm, giọng điệu có chút khinh miệt.

Hàn Vũ nghe được câu này có chút nghi hoặc, bèn hỏi lại:

“Ai đen đủi vậy ông?”

“Đen đủi cái gì…? Quả báo thì có.” Ông cụ không chút thương cảm còn buông lời cay độc, ông khẽ tựa một tay vào cây hoa sữa, tiếp tục kể lể:

“Cậu mới đến nên không biết, để tôi kể cho mà nghe.”

“Nhà này tầm mười năm trước cũng bình thường, mà mấy năm trở lại đây coi như giàu có nhất xóm này, ông bố tên Phạm Thành làm ngư dân thôi, còn thằng con trai là… Đạt. Đúng rồi… thằng Đạt.”

“Thằng Phạm Đạt tư chất bậc B nên lên được linh sư cấp 3, một lần ra biển nó bắt được con linh thú gì ấy quý lắm, từ đấy nhà lão Thành có tiền, mua được tàu đánh cá, cả nhà giàu sang lên cái là coi khinh hàng xóm, đáng đời!”

Nói đến đây ông lão kéo tay Hàn Vũ lại gần, thấp giọng đầy nguy hiểm:

“Nói cái này cậu đừng nói cho ai, mấy chuyện ma quỷ ở làng này, đều từ nhà này mà ra hết!”

“Ông kể rõ hơn xíu được không ạ?” Hàn Vũ tập trung lắng nghe, hai mắt vẫn chăm chú tình hình xung quanh.

Nửa đêm cuối thu, dưới cơn gió thoảng mùi hoa sữa và tiếng phụ nữ khóc than u oán bên tai, ông lão bình thường nhớ trước quên sau bắt đầu kể lại một câu truyện có thật ngay tại ngôi làng nhỏ.

Thôn Kỳ Sương không lớn, chỉ có tầm vài trăm hộ dân chủ yếu làm nghề chài lưới.

Hơn hai năm trước, cuối con hẻm này có hai vợ chồng trẻ đều là linh sư cấp một, chồng tên Huy còn vợ tên Hân, hai người tuy nghèo khó nhưng sống rất tình cảm, lại hòa thuận với láng giềng nên rất được lòng người trong xóm.

Cưới nhau một thời gian thì anh chồng đi làm xa kiếm tiền gửi về cho vợ, mấy tháng sau anh ta trở lại nhà, ai ngờ vừa bước qua cửa thì phát hiện vợ mình đang lơ lửng với cái thòng lọng quanh cổ, thân thể chị Hân đã lạnh ngắt từ lâu.

Anh lập tức trình báo vụ việc cho vệ quân, sau đó cũng thông qua lời dân làng biết được kẻ tình nghi số một là Phạm Đạt nhà cùng ngõ, tên này đã có vợ con, nhưng từ ngày anh Huy vắng nhà vẫn thường hay ve vãn chị Hân, giữa hai người nhất định đã sinh ra chuyện ai cũng đoán ra.

Anh Huy đệ đơn tố cáo nhưng mãi không được giải quyết, về sau thì mới biết là nhà bên kia đã hối lộ quan trên, vụ việc này dù được xử lý thì Phạm Đạt cũng chẳng sứt mẻ gì.

Biết mình thấp cổ bé họng, anh Huy kêu gọi người dân xung quanh cùng mình tố cáo kẻ ác.

Đáng tiếc, hàng xóm cũng bất bình đấy, chỉ là đứng trước tình huống có thể nguy hại đến bản thân, chẳng ai nguyện mạo hiểm đứng ra vì một người dưng nước lã.

Sau đó ít hôm, người ta ngửi được một mùi h·ôi t·hối bốc ra từ ngôi nhà cuối ngõ, tiến vào xem xét thì không ngoài dự đoan, anh Huy cũng đã đi đoàn tụ cùng vợ mình, thêm một cái xác vất vưởng trên xà nhà, bức tường phía sau để lại một bức đi chúc… không, là một lời nguyền viết bằng máu.

“Khi nào cạn nước biển đông.

Thằng chài mới được nên ông nên bà.”

Ông Lam kể đến đây không tự chủ được mà sởn gai ốc, sắc mặt nghiêm trọng nói:

“Lời nguyền kia không đùa được đâu. Cậu biết không, cả nhà này từ đó gặp đủ chuyện xui xẻo, từ việc vợ lão Thành là bà Lý bị t·ai n·ạn suýt c·hết, đến việc thằng cháu lão tự dưng điên điên khùng khùng, cậu thấy thằng nhóc đang nhảy kia không? Là nó đấy.”

Hàn Vũ gật đầu, hắn thấy được một thằng nhóc tầm mười tuổi, dáng người gầy mảnh gương mặt ngốc trệ, đang nhảy múa tung tăng quanh xác chính ông nội của mình.

“Người dân quanh đây cũng gặp đủ chuyện kì quái, người g·ặp n·ạn trên biển ngày càng nhiều, có người còn kể lại từng gặp một con ma đen thui cao bằng nóc nhà trong hẻm này, sau đó người kia ngã bệnh đến giờ chưa khỏi.” Ông Lam tiếp tục.

Hàn Vũ nghe tới đây cau mày, có chút suy nghĩ, chưa kịp hỏi thì ông Lam lại nói thêm.

“Chưa hết đâu, cả hòn đảo này cũng gặp xui xẻo, từ đó đến nay không có một ai khai linh được tư chất bậc A, bậc B cũng cực kì hiếm thấy, hai năm rồi đấy! Cậu thấy có lạ không?”

“Ma quỷ sao? Thú vị…” Hàn Vũ cười thầm trong lòng.