Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 13: Nhân vật chính nhỏ bé.




Chương 13: Nhân vật chính nhỏ bé.

Dù bạn có chấp nhận hay không không quan trọng, đây vẫn là thế giới của cường giả.

Chân Long vì cái gì có thể đồ diệt Thiên Phượng, thống trị tứ hải? Bởi vì thủ lĩnh của bọn chúng là Long Thánh, vị Thánh Giả đầu tiên đã đặt dấu chấm hết cho thời kì viễn cổ Chân Linh hoành hành.

Long tộc vì cái gì bị tận diệt dưới tay Nhân tộc? Bởi vì đến cuối thời thượng cổ, thứ bọn chúng phải đối mặt là Thánh Giả thứ tư, Lôi Thánh hay còn được gọi là Đồ Long Thánh.

Tại cái quần đảo Trường Xa này, Ngô gia vì cái gì có được quyền lực tuyệt đối? Bởi vì họ có tiên sư Ngô Thiên Quý, hắn chính là “Thánh Giả” của nơi này.

Mà thứ Hàn Vũ đang phải đối mặt lúc này, chính là “Thánh Giả” của đảo An Bang.

Đúng vậy, khi mà đảo chủ vẫn còn ở ngoài biển săn dã thú, những kẻ đang ngồi trong quan tòa hôm nay chính là “ông trời con” của toàn bộ hòn đảo.

Thế gian là một nhà hát lớn, nơi chứa đựng vô vàn sân khấu nhỏ.

Cuộc đời nhiều khi là một màn kịch mà chúng ta buộc phải tham gia, được giao một vai diễn và phải cố diễn cho thật tốt dù muốn hay không.

Hôm nay, “Thánh Giả” của đảo An Bang muốn Hàn Vũ phải diễn một vở kịch mang tên “Xét Xử” hắn không có quyền từ chối.

Giọng nam hùng hồn vang vọng đại sảnh, như đang buộc tất cả những kẻ ngồi dưới phải lắng nghe.

“Phiên tòa sơ thẩm bắt đầu…”

“Xét xử bị cáo Hàn Vũ… tội danh m·ưu s·át cha nuôi Hồ Văn Khải.”

“Đinh… đinh… đinh…” Ba hồi chuông ngân vang rung động lòng người.

……

Cách đảo An Bang hơn 5 hải lý…

Một con tàu lớn vũ trang đầy đủ đang rẽ sóng lướt đi, lá cờ in hình mỏ neo nằm giữa hai cánh chim màu lục tung bay trong gió.

Một người đàn ông nét mặt góc cạnh đầy khí thế đứng vững chãi ngay trước mũi tàu, tóc đen cùng màu với quân phục phập phồng trong gió, viền áo vàng óng hòa cùng nắng sớm rơi trên quân hàm, nổi bật lên ba ngôi sao lấp lánh trên vai.

Mọi thứ trên người đều hoàn hảo chỉ trừ một vết sẹo dài vạch ngang sống mũi, hắn chính là thống lĩnh Bảo Nam Quân, Đô đốc hải quân Trần Trọng Kim.

Một tay nắm chặt thoại ốc bảo đặt trước miệng, ánh mắt sâu thẳm sa xăm.

“Đội năm báo cáo… Vừa phát hiện tín hiệu cấp độ năm, yêu cầu chi viện…” Giọng nói phát ra từ thoại ốc bảo lấn át tiếng gió biển.

“Đã biết! Lập tức lên đường.” Kim thống lĩnh trả lời bằng chất giọng nghiêm nghị không b·iểu t·ình, tiếp tục nói. “Đội ba, bảy, tám nghe lệnh… Trận hình C, chờ chỉ thị.”

“Đã rõ…”

Quanh người vị Đô đốc một luồng linh áp cấp 5 tuôn trào, trực tiếp kích hoạt thiên phú bên trong không gian huyết mạch.

[Khống Trọng] (A)

‘Tiêu hao linh khí, tăng giảm trọng lượng của mọi vật thể xung quanh.’

(Cấp 5: giới hạn tăng giảm 50 lần)

Một chân khẽ dậm xuống, cả cơ thể cao lớn cường tráng bồng bềnh rơi khỏi mũi tàu.

Đế giày đạp vào mặt nước, lập tức đưa cả cơ thể đáng lẽ phải nặng đến hơn trăm ký lướt đi, từ xa nhìn như một vệt đen lao nhanh trên mặt biển cuộn trào.

……

Tòa Án Nhân Dân Đảo An Bang…

Một phiên toà đầy hình thức cứ như vậy diễn ra.

Tất cả kịch bản, lời khai, nhân chứng vật chứng đều đã được sắp đặt.

Cuộc nói chuyện của Hàn Vũ và Minh Chiến hôm qua còn bị ghi âm lại rồi chỉnh sửa, biến thành một thỏa thuận g·iết người trả tiền mờ ám.

Hàn Vũ căn bản không có quyền phản bác, ngay từ hôm qua khi t·hi t·hể ông Khải được đưa về hắn đã nhìn ra điều bất ổn.

Đây rõ ràng là nhằm tiêu huỷ chứng cứ, hẳn là toàn bộ kết quả k·hám n·ghiệm t·ử t·hi cũng đã được làm giả, chuyện một vụ án xảy ra chưa đến 3 ngày, đang trong thời gian điều tra lại để cho phép t·hi t·hể n·ạn n·hân được đưa về hoả thiêu đúng là hết sức nực cười.

Mà chuyện một phiên sơ thẩm được tổ chức chỉ sau hai ngày điều tra, càng hết sức nực cười.

Dù vậy, đối với bất kì ai đang ngồi ở đây, điều này quá bình thường, bọn hắn muốn Hàn Vũ c·hết, vậy hắn phải chấp hành, không có gì đáng cười.

Hàn Vũ phải thừa nhận hắn đã đánh giá thấp quyết tâm của Minh Chiến, hắn cho rằng với biểu hiện và tư chất của mình, đối phương sẽ ít nhiều thả lỏng.

Trái ngược, vị Trung úy vậy mà sẵn sàng đưa hắn từ nhân chứng biến thành bị cáo, thậm chí lo liệu hết mọi thứ chỉ trong không đầy hai ngày, khả năng là muốn giải quyết êm đẹp trước khi đảo chủ trở về, không biết kẻ này đã bỏ ra cái giá lớn đến cỡ nào.

Thay vì trực tiếp động thủ, Minh Chiến vậy mà chọn cách sử dụng thể chế và luật pháp ép c·hết một thằng nhóc mồ côi 15 tuổi, đây quả thật là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà.

Hàn Vũ vốn đã định rời khỏi đảo ngay buổi tối mẹ hắn q·ua đ·ời, nhưng hắn có chút e ngại đối phương đã để lại thủ đoạn truy tìm trên người mình.

Lúc này, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao Mình Chiến không hề tiếc số tiền kia, càng không định động tay chân với hắn. Bởi vì ngay cả khi Hàn Vũ có bỏ chạy khỏi nơi này, hắn cũng sẽ lập tức trở thành t·ội p·hạm bị truy nã, như vậy chỉ c·hết càng nhanh, có lẽ đây mới là kết quả mà Minh Chiến muốn nhìn thấy nhất.

Mà việc có mặt trong phiên toà hôm nay cũng đã chú định kết cục của hắn, dù phiên sơ thẩm này không thể kết tội, chỉ cần đem Hàn Vũ tạm giam, Minh Chiến còn có hàng trăm cách đề khép tội một thằng nhóc mồ côi không ai bảo lãnh.

Hàn Vũ bình thản nhìn quanh một vòng, thấy được vẻ mặt vô cảm của ba thẩm phán, vẻ đắc ý của Minh Thắng, vẻ lãnh đạm của Thượng tá Liên, vẻ tuyệt tình của Minh Chiến.

Trong căn phòng mấy chục người, bất kì ai đều có khả năng g·iết c·hết hắn, mười cái Tụ Điện Phi Lôi Bảo cũng không đủ để chạy, Không Khiếu cấp 2 là thể kỹ, còn cần cả tá thời gian cường hoá cơ thể thì hắn mới chân chính trở thành linh sư cấp 2, thiên phú bậc S giờ này khoe khoang sẽ chỉ khiến đối thủ càng muốn bóp c·hết mình.

Đời trước là thần sư thì đã sao? Hôm nay tại đây lúc này, hắn quá nhỏ bé, chỉ cần mấy tên linh sư cấp 3, 4 cũng đủ đẩy hắn tới chân tường.

Hàn Vũ... đã vào tuyệt cảnh.

......

“An Bang đội báo cáo! Đảo chủ đã đụng độ cùng mục tiêu, vị trí tại... Xin chi viện!” Tiếng nói dồn dập vọng ra từ thoại ốc bảo.

Thân hình cao lớn đang rảo bước trên mặt biển hơi chậm lại, Kim thống lĩnh nghi hoặc:

“Cái gì? Không phải vừa phát hiện ở bên này sao? Chẳng lẽ...” Đang ngẫm nghĩ thì vị Đô đốc luôn điềm tĩnh bỗng trợn mắt, đạp thật mạnh vào mặt biển bay v·út lên cao.

“Grào…”

Một cái miệng khổng lồ đầy răng nhọn bất ngờ trồi lên đánh vỡ mặt biển, từng vòng răng nanh như vô số lưỡi cưa sẵn sàng nghiền nát bất kì vật thể bị nuốt vào.

Trần Trọng Kim như một chấm đen nhỏ bé trước miệng cá lớn, nhíu mày gằn giọng:

“Súc sinh…”

…..

Phiên tòa tiếp diễn…

Từng bằng chứng được đưa ra, một con Cự Xỉ Kim Ngô bỏ trong lồng sắt bị người mang tới.

“Bị cáo, đây có đúng là linh thú của ông Hồ Văn Khải hay không?”

Hàn Vũ im lặng, tinh thần tập trung đánh giá tình huống hiện tại.



Chỉ khi nào đối mặt với biến cố khiến bản thân bất lực, bạn mới nhận ra thế giới xung quanh đáng sợ đến mức nào, cũng như trong mắt nó một kẻ như mình nhỏ bé đến mức nào.

Nếu không xảy ra những chuyện như lúc này, Hàn Vũ vẫn có thể giống như bất kì thiếu niên nào khác, được vui vẻ sống và làm việc trên hòn đảo yên bình cùng tiếng sóng, hi vọng vào tương lai đầy thú vị nơi ta đạt được ước mơ, trở thành nhân vật trung tâm trong câu truyện mang tên mình.

Hàn Vũ chưa bao giờ cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này; ngược lại, hơn nửa đời người hắn luôn phải học cách đóng vai một nhân vật phụ, học cách làm nền trên những sân khấu không dành cho mình.

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ buông tha bất kì ai, đối với nó, ai cũng có thể là nhân vật chính và ai cũng có thể là nhân vật phụ, ai cũng phải diễn và ai cũng phải rời sân khấu.

Để tồn tại dưới “nhà hát” này, đứng tại “sân khấu” ngày hôm nay, Hàn Vũ đã trải qua bao nhiêu vở kịch? Không ai đếm hết.

Tuyệt cảnh... hắn đã gặp quá nhiều.

“Đề nghị bị cáo phối hợp, con vật này có phải linh thú của cha nuôi bị cáo, ông Hồ Văn Khải không?” Thẩm phán nhắc nhở đanh thép.

Hàn Vũ nhìn lại con vật đang bò lồm cồm trong lồng sắt, nhíu mày phân vân.

“Không phải, kim ngô của cha tôi có chút khác biệt.”

Hắn nhận ra trên vỏ con rết kia vậy mà có thêm mấy vệt đen, dù nhận ra đây đúng là Dao nhưng vẫn phủ nhận.

Thượng tá Liên có chút khó chịu quay đầu nhìn cấp dưới của mình như đang chờ giải thích.

“Thưa Thượng tá… con rết này gặm ăn cả lồng sắt từ lúc nào, sáng nay đã biến thành dạng này rồi.” Quân nhân đứng sau lúng túng trình bày.

“Lần sau nhớ lưu ý!” Nữ sĩ quan hiểu được đây là do tác dụng của chủng kỹ Kim Giáp, hơi khó chịu nhưng không quan trọng, còn rất nhiều cách để chứng minh quan hệ giữa một con linh thú và chủ nhân.

Bà ta lập tức cho người chuẩn bị, phiên tòa được tạm dừng giây lát.

Sắc mặt Hàn Vũ không đổi, hắn biết việc này chỉ có thể giúp mình tranh thủ chút ít thời gian, nhưng cũng không gấp gáp, càng những lúc như này càng cần bình tĩnh, sự tỉnh táo là lợi thế ít ỏi của hắn còn lại.

Vô vàn kinh lịch khiến hắn xác nhận một sự thật, tại bất kì một thời điểm nào, nhà hát thế giới luôn để lại ít nhất một đường lui, một sợi dây có thể giúp ngươi thoát ra khỏi vở kịch mà mình không mong muốn, có khi sợi dây này rất vững vàng và dễ thấy, nhưng có khi lại mỏng manh đến khó tin.

Thế gian vô số nhân vật truyền kỳ khi còn nhỏ yếu đều từng trải qua đủ loại hiểm cảnh và nghịch cảnh, nhưng tại sao họ vẫn có thể sống sót sau đó viết nên câu truyện của riêng mình?

Bởi vì tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, họ đủ tỉnh táo để nhìn ra và nắm lấy sợi chỉ mỏng manh mà ông trời cố tình để lọt.

Luôn Có Đường Ở Dưới Chân...

“Lần này đường sẽ nằm ở đâu?” Hàn Vũ âm trầm quan sát mọi thứ đánh giá tình hình, tự thân hắn là không thể thoát khỏi căn phòng này, Phở đã ẩn núp chỗ nào đó không ai biết, nó cũng quá yếu ớt và ngây thơ để làm nên trò trống gì, e là nó còn không hiểu rõ tình hình hiện tại.

Vậy ngoài chính mình còn có ai, còn thứ gì ở nơi này có thể là hi vọng đưa hắn rời khỏi đây, ánh mắt Hàn Vũ lướt qua từng người từng người, cuối cùng dừng lại ở lồng sắt kia, nơi có một con vật bình thường lười nhác ham ngủ, lúc này lại đang ngọ ngoạy không yên.

……

Một cái xác cá sấu to lớn trôi nổi giữa đại dương, thân hình đồ sộ bật ngửa lộ ra phần bụng trắng phau, máu tươi lan tràn nhuộm đỏ một khoảng biển.

Nam nhân mặc quân phục đen viền vàng đứng trên “chiếc thuyền bọc da cá sấu" cả người không nhuốm một hạt nước, ghé miệng vào vỏ ốc, lớn giọng:

“Đã giải quyết mục tiêu, tình hình thế nào?”

“Đảo chủ vẫn đang giao chiến... là một con Liệt Hàn Kiếm Ngư cấp năm.”

Trần Trọng Kim nghe xong cau mày, bất giác nhìn về phía hòn đảo cuối chân trời.

……

Phiên tòa tiếp tục, chứng cứ bày ra, đứng trước bộ quần áo ông Khải từng mặc, con rết lập tức ngọ ngoạy không ngừng, thậm chí lan tỏa linh áp như muốn thoát khỏi lồng giam.

“Bị cáo muốn xem xét con linh thú kia, xem có đúng là của cha mình hay không?” Hàn Vũ đề nghị.

Thẩm phán nhìn về phía dưới, được gật đầu xác nhận.

“Có thể! Mời bị cáo.”

Minh Chiến cười khẩy, hắn không tin Hàn Vũ có thể làm nên trò trống gì.

Hàn Vũ tiến đến gần lồng sắt, mở nắp ra, không ngần ngại đưa tay nâng lấy con vật dài hơn một mét mọc đầy chân nhọn hoắt.

“Đừng sợ… Không sao!” Hàn Vũ an ủi, con vật khép mở hai cái răng nhọn giống như đang gật đầu.

Linh áp cấp 2 bậc S chậm rãi lan tỏa, vì đứng từ xa nên mấy người cũng không rõ đây là linh áp của Hàn Vũ hay Kim Ngô.

Dao thả lỏng, hắn lập tức thăm dò vào không gian huyết mạch con linh thú này, từng cái năng lực hiện ra trong ý thức:

Thông Linh, Kim Giáp, Cố Thể... và bất ngờ là còn có thêm một cái chủng kĩ cấp 1 đang không ngừng nhấp nháy tên là Liên Chủng.

[Liên Chủng] (C)

‘Kết nối suy nghĩ và cơ thể của các sinh vật cùng chủng tộc và cùng sở hữu năng lực này.’

“Hahaha…” Tiếng Hàn Vũ cười vang vọng căn phòng rộng lớn.

Tất cả người trong phiên tòa ngạc nhiên nhìn hắn, cùng suy nghĩ: “Thằng điên này?”

“Dao…! Mày biết không? Mày là thứ duy nhất đáng ra không thể có mặt tại đây… haha…”

Hàn Vũ tiếp tục nói những điều không ai hiểu, tất cả nghi hoặc, Minh Chiến cau mày.

“Đề nghị bị cáo nghiêm túc, thái độ của mọi co…”

“Cho phép tôi được nói vài điều để chứng minh bản thân trong sạch.” Hàn Vũ ngắt lời, sắc mặt điềm đạm nhìn xuống những vị khách chứng kiến vở kịch hôm nay, hắn dùng một tay giơ cao Kim Ngô lên.

Cả căn phòng tập trung vào con vật kia, thứ kinh dị này lại quấn lấy bàn tay Hàn Vũ như đứa trẻ, linh áp cả hai chập chờn quanh quẩn.

Mấy hành động này chỉ là đánh lạc hướng tầm nhìn của người xung quanh, tay còn lại của Hàn Vũ thì đưa vào túi quần, nắm chặt lấy Tụ Điện Phi Lôi Bảo đã được nhét vào từ trước khi buổi xét sử bắt đầu.

“Dưới vòm trời này, chúng ta đều quá nhỏ bé…” Hàn Vũ nói rồi ngừng, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn lại một lượt hết thảy những kẻ có mặt, mọi người cũng như nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo.

Hàn Vũ gõ nhẹ ngón tay vào đầu Dao, con vật hiểu ý cuộn tròn thành một cục sắt, đến đây hắn mới để viên cầu sắt trước ngực, nhếch mép cất giọng:

“Đừng coi thường những thứ nhỏ bé!”

“Ầm… ầm… ầm… Khéc…”

Cả người Hàn Vũ chớp lóe tia điện rồi như một luồng sáng bay v·út đi, ngay phía sau là từng tảng gạch đá rơi vỡ, phần mái tòa nhà đổ sụp đổ, từng cái răng nhọn to như cột nhà xuyên thủng lớp tường đổ úp thẳng vào ghế thẩm phán.

“Chạy… Ah… Rầm… Rầm… Đinh…”

Không đầy hai giây Hàn Vũ đã lao ra khỏi cổng, trên người vẫn lập lòe tia điện tiếp tục phóng đi không dừng lại, phía sau là đủ loại âm thanh hỗn loạn, có mấy thân ảnh khác cũng nhanh chóng bay ra ngoài trước khi một nửa công trình đổ sụp.

“Khéc… Khéc…” Âm thanh khủng kh·iếp như muốn xé toạc màng nhĩ phát ra từ tòa án chấn vỡ những miếng kính còn sót lại, linh áp cấp 5 hùng hồn bùng phát khắp khu vực làm mấy kẻ chạy sau choáng váng ngã lăn trên đất.

“Rầm… Rầm…” Giữa đ·ống đ·ổ n·át, một sinh vật kì dị đứng lên, bụi đá mịt mù. Nó có hình hài là một con sâu khổng lồ bọc giáp kì dị, vỏ ngoài như được chắp vá từ hàng ngàn con rết mà thành, thân thể phủ đầy giáp xác vàng đỏ, phần lưng đồ sộ chằng chịt gai nhọn.

“Khéc… Khéc…” Lại là âm thanh kinh dị vừa nãy, sau đó là cảnh tượng kinh hoàng, con quái vật bọc giáp gai đồng loạt cử động, cả cơ thể cao lớn chồm lên vài chục mét, càn lướt tới đâu là nhà cửa nối nhau sụp đổ tới đó, người dân cùng linh thú chen nhau bỏ chạy toán loạn.

Hàn Vũ không quay đầu lại phóng đi cả cây số mới ngừng, cả quá trình chỉ mất mấy chục giây nhưng vừa dừng lại lập tức hắn ngã quỵ bên lề đường miệng phun máu.

Kim Ngô trong tay hắn cuộn tròn thành một cục sắt, rất nghe lời nằm im đồng thời ngừng kích động Liên Chủng.



Hàn Vũ nhổ ra một ngụm máu, tính kiểm tra mấy cái linh bảo trong người thì một cơn đau đầu dữ dội kéo đến, gánh nặng từ năng lực cấp 3 gần như vắt kiệt sức của hắn, thậm chí không nghe thấy đủ loại âm thanh hỗn loạn xung quanh.

“Kia là cái gì? Vệ quân… vệ quân đâu?”

“Con…! Lại đây… nhanh lên!”

“Gâu… gâu… gâu…”

“Báo động… Mau báo…”

Cả người lẫn thú hô hào inh ỏi nhức tai.

“Húy… Húy… Húy… Húy…” Tiếng còi báo động lúc này vang lên khắp vùng lấn át đủ loại tạp âm ồn ào.

Từng luồng linh áp dày đặc phát ra từ Sở Vệ Quân, mấy đội vệ binh quân phục xanh đen hàng ngũ chỉnh tề nối nhau lao nhanh trên đường xá.

“Vệ Quân tới… mau tránh đường.” Tiếng hét chói tai vang xa vài con phố.

“Tránh mau… vào nhà… nhanh!”

“Mẹ ơi… nhìn kìa!”

“Lại đây với mẹ! Nhanh…”

Cư dân vội vàng né về hai bên lề, mấy đứa trẻ há hốc mồm đứng xem bị người lớn kéo đi, tiếng hò hét trộn lẫn cùng tiếng trẻ con la lối om sòm, con đường lập tức nháo nhào cả lên.

…..

Khuất sau đỉnh núi phía đông là tòa nhà quan trọng bậc nhất hòn đảo, Phủ An Bang…

Lúc này trên nóc phủ, hàng chục con chim lông bạc to lớn đứng nghiêm túc, cưỡi trên cổ bọn chúng là từng quân nhân đồng phục cùng màu lông vũ, ký hiệu hình tia sét tím nổi bật trên lưng.

Một nữ quân nhân cưỡi trên con chim đầu đàn hô vang:

"Toàn đội xuất phát!"

“Oác… Oác…” Đàn chim đồng loạt gáy vang đập cánh, hơi nước phun trào tràn qua sườn núi, sau đó từng đôi cánh bạc nối đuôi nhau như một làn khói bay v·út về phía bầu trời thị trấn.

…..

Tại một góc phố khác, Thượng tá Liên thở phù một hơi dừng lại, tay trái xách theo một thanh niên, lại chính là Minh Thắng.

Ném thằng nhóc họ Huỳnh sang một bên, bà ta thở phù nhìn về hướng tòa án, nơi con quái vật dài hơn ba mươi mét vẫn đang điên cuồng tàn phá lung tung.

Tòa án và Sở Vệ Quân nằm trên cùng một tuyến đường, cách nhau chỉ vài trăm mét.

Từng đội vệ quân nhanh chóng tập hợp về hướng này, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản con vật kia, chỉ hỗ trợ dân chúng di tản chạy trốn.

Minh Thắng lồm cồm đứng dậy, mặt đầy hoảng sợ thở không ra hơi.

“Ah… Là… là… Liên Giáp Kim Ngô … Loại ác trùng này sao lại ở đây? Đừng nói là lại giống mười hai năm tr…”

“Im mồm! Sẽ không… lần này có Tử Lôi Phi Đội, cả lão đảo chủ...” Thượng tá Liên nghiến răng lôi ra thoại ốc bảo.

…..

Một con gà lông vàng pha đỏ bay qua đầu người đáp xuống vai một cậu thiếu niên, trong miệng còn kẹp theo một lọ thủy tinh màu đỏ, chính là Phở được lệnh chủ nhân thừa lúc c·háy n·hà c·ướp c·ủa.

Hàn Vũ nhận lấy lọ thuốc rồi dốc ngược vào miệng, lập tức cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, sức lực phục hồi phân nửa nhưng cơn đau nhức khắp người vẫn còn đó.

Vứt lọ thuốc qua một bên, hắn đứng dậy quan sát tình huống xung quanh rồi ngẩng đầu nheo mắt.

Phía trên mái nhà, mấy chục cánh chim bạc lướt qua để lại từng dải khói ngang trời.

Nếu nhìn từ trên cao lúc này, một đội quân cùng đàn chim to lớn bay lượn trên đầu con quái vật khổng lồ, không ngừng nhả ra hơi nước.

Một đám mây dần hình thành, tiếp đó cả đàn chim tập hợp ngay bên cạnh theo đội hình tam giác, toàn bộ linh sư cưỡi trên lưng cũng đồng loạt thi triển linh kỹ, điện tím lóe lên, linh áp ngợp trời, từng luồng tử lôi truyền từ người dưới hướng về người trên tạo thành tấm lưới điện tam giác khổng lồ.

Ánh sáng tím giật lóe chói mắt, áp lực không ngừng dâng lên, mấy chục cái linh kỹ liên kết lại vậy mà đưa linh áp từ cấp 4 kéo đến cấp 5, đây là sức mạnh của chiến trận, Tử Lôi Vân Sát Trận.

Chưa hết, năng lượng từ chiến trận truyền vào đám mây lớn, lôi vân kết hợp như một quả cầu sét khổng lồ lơ lửng trên bầu trời thị trấn, điện quang tím thẫm chớp động trong mây phát ra âm thanh xèo xẹt ghê tai.

Vị đội trưởng của Tử Lôi Phi Đội cùng toàn bộ thành viên không tiếc linh nguyên dồn hết vào chiến trận, lôi vân cầu ngày càng dày đặc, họ muốn dùng một đòn duy nhất đánh gục con quái vật điên cuồng phía dưới.

…..

Cách xa tòa án, giữa đường phố nhộn nhịp người qua…

“Nhìn kìa! Là Tử Lôi Phi Đội. Họ đang làm gì kia?”

“Hả… Đâu? Waa… diễn tập à? Nay là ngày gì vậy?”

“Chắc là đảo chủ khải hoàn… hehe…”

Người người đứng lại, cùng ngước lên chiêm ngưỡng kì quan chẳng mấy khi được thấy.

Gần đó, một kẻ mặc áo khoác đen chùm kín từ đầu đến chân, lẳng lặng bước đi về hướng đám mây điện trôi nổi, điệu bộ khập khiễng hết sức kì quặc, dáng vẻ không nhanh không chậm đối lập hoàn toàn với không khí khẩn trương sôi động của con người nơi đây.

Một người phụ nữ bế theo con nhỏ đang đi vội không may va phải tên dị nhân làm rớt mũ chùm trên đầu hắn.

“A… Xin lỗi!” Cô quay lại định xem thử đối phương thì…

“A… a… a…” Cô ta la hét như điên rồi bỏ chạy, khiến người dân xung quanh giật mình nhìn lại.

Một cái xác thối rữa bước khập khễnh trên đường phố, hộp sọ lộ ra ngoài khuôn mặt, hốc mắt hốc mũi đầy ròi bọ nhúc nhích.

“A… a… a…” Con phố lập tức ngập tràn tiếng hét, mấy người kéo nhau bỏ chạy, vài người khác thì tựu lại vây xung quanh thứ ghê tởm kia, linh thú triệu hồi, đủ loại linh áp bộc phát.

Xác c·hết biết đi dừng lại, linh sư hay linh thú đều không hẹn mà cùng lùi ra giữ khoảng cách với sinh vật dở sống dở c·hết trước mắt.

Chốc lát chỗ cái xác đứng đã tạo thành một sân khấu nhỏ, người người vây quanh rầm rì bàn tán.

“Toẹt…” Cả cơ thể thối rữa vỡ tan, thịt nát bay tứ phía chỉ để lại một vật thể hình cầu kì dị nhanh chóng bành trướng, cả con phố c·hết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một giây sau đó…

“A… là nó… chạy… aaa…” Tiếng la thất thanh đánh thức tất cả, đám người lập tức xô đẩy nhau bỏ chạy tán loạn.

Người phụ nữ lúc nãy vẫn ôm chặt con trong tay, chạy thêm mấy bước thì nghe tiếng hét mới quay đầu nhìn lại.

Một vật thể màu nâu sậm vẫn đang không ngừng biến lớn, lúc này đã to bằng cả ngôi nhà. Cô ta buông lỏng vai chôn chân tại chỗ, mặt nghệt ra, miệng lẩm bẩm:

“Không… không phải nó đ·ã c·hết rồi sao? Tại sao…?”

“Không phải đảo chủ nói thứ kia đã bị tiêu diệt ngoài biển rồi sao? Tại sao…?”

“Cút… cút nhanh!”

“Chạy aaa…”



“Oa… oa… oa…?”

Tiếng gào thét như điên như dại hòa cùng tiếng khóc r·úng đ·ộng con phố, cả người lẫn thú dẫm đạp lên nhau bỏ chạy, khung cảnh hỗn loạn như tận thế.

Nhân tộc có thể luyện tổ bảo, linh thú tất nhiên cũng có thể.

Độc Châm Phong là một loại linh thú có nguồn gốc xa xưa với tập tính xã hội rất mạnh và thú vị.

Trong một đàn Độc Châm Phong, luôn có một con ong chúa gọi là Độc Châm Phong Mẫu, nó sở hữu một chủng kỹ tên là Ấp Nở.

[Ấp Nở] (T)

‘Tiêu hao linh khí lẫn dinh dưỡng, rèn luyện cấp độ của trứng non trong cơ thể.’

Thứ này giúp Phong Mẫu có thể trực tiếp quyết định cấp độ của Độc Châm Phong khi sinh ra, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt.

Tất cả bắt đầu từ cuối thời cổ đại, sau khi một con Độc Châm Phong Mẫu lĩnh ngộ thành công linh kỹ Đồng Hoá.

[Đồng Hoá] (B)

‘Kết hợp cơ thể chính mình cùng mọi vật chất xung quanh.’

Con ong chúa kia đem linh kỹ này khai thác đến xuất quỷ nhập thần, nó không chỉ dùng Đồng Hoá để vũ trang bản thân theo cách thông thường, mà học tập phát minh của Nhân tộc, cố gắng lấy được thật nhiều linh bảo rồi kết hợp với cơ thể, nhằm mục đích biến chính bản thân mình thành một cái tổ bảo.

Ghê gớm là vậy, nhưng không chỉ mình nó, rất nhiều linh thú khác cũng đã làm thành công việc này trước đây.

Mọi thứ chỉ thực sự khác biệt khi con Độc Châm Phong Mẫu kia không biết bằng cách nào tiến hoá linh kỹ Đồng Hoá thành một năng lực mới chưa từng xuất hiện, đánh vỡ thường thức của mọi chủng tộc trên toàn đại lục.

Linh kỹ của một sinh vật được lưu giữ ở đâu? Con nít cũng biết, chính là nằm trong không gian huyết mạch.

Linh bảo bản chất là những vật thể mô phỏng không gian huyết mạch mà thôi, còn ‘nhân bảo hợp nhất’ thực chất là hiện tượng không gian mô phỏng nằm trong linh bảo dung hợp cùng không gian huyết mạch của sinh vật.

Thế nhưng cái năng lực này cho cả thế giới biết thêm một điều, linh kỹ vẫn có thể lưu giữ trong cơ thể ngay cả khi nằm ngoài không gian huyết mạch.

Ban đầu người ta đặt tên cho nó là Đồng Hoá Lưu Linh, nhưng sau đó để cho ngắn gọn và cũng vì thứ này gắn liền với con ong chúa kia, nó được đổi tên thành Tổ Mẫu.

[Tổ Mẫu] (S)

1, ‘Đồng Hoá’

2, ‘Lưu Linh: lưu giữ hoàn chỉnh một linh kỹ của bản thân vào một bộ phận cơ thể.’

Dù vẫn còn vài hạn chế, nhưng có thể nói thứ này là công cụ tuyệt vời để chế tác linh bảo cũng như tổ bảo, con Độc Châm Phong Mẫu kia nhờ đó trở thành một luyện bảo sư lưu truyền thiên cổ, mà chính bản thân nó thì biến thành một pháo đài bất khả x·âm p·hạm.

Quan trọng hơn, về sau con ong chúa đưa linh kỹ Tổ Mẫu tăng lên đến cấp 8, biến thứ này thành chủng kỹ, danh hiệu ‘Tổ Bảo Phong Lâu Thần’ từ đây ra đời cùng với sự xuất hiện của một chủng tộc mới, Tổ Bảo Mẫu Phong.

Nhờ vào khả năng sinh sản đáng gờm, chủng tộc này sau bao năm tháng vẫn duy trì chủng kỹ Tổ Mẫu không bị thất truyền, trường tồn cho đến ngày nay.

Lúc này, tại giữa phố đảo đường xá thênh thang, một thứ vừa là linh thú vừa là tổ bảo dần hiện rõ trước toàn dân thiên hạ.

.....

【Tổ Bảo Mẫu Phong】

Chủng tộc: Mẫu Phong.

Chủng kỹ:

[Thông Linh]

[Ấp Nở]

[Tổ Mẫu]

.....

Suốt 12 năm qua, đây là thứ luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng kinh khủng nhất, cũng là nỗi ám ảnh khủng kh·iếp của gần như toàn bộ cư dân đảo An Bang.

Từ một cụ đất nâu to bằng đầu người, chỉ sau mấy giây đã biến lớn bằng toà nhà, từng đường vân uốn lượn trên lớp vỏ không khác gì tổ ong, linh áp cấp 5 thổi bay hết thảy rác thải bụi bặm xung quanh, để lại một con đường hoàn toàn trống trải.

Khối cầu màu nâu sậm lơ lửng giữa phố, người dân quanh đó đã chạy sạch từ lâu, không ai nhìn thấy từ trên đỉnh thứ này mở ra một lỗ hổng.

“Vút... v·út... v·út...” Liên tiếp gai nhọn phun ra từ bên trong, phóng thẳng tới hướng đàn chim đang tập kết trên bầu trời.

“Oác... Oác... Ah...” Tử Lôi Phi Đội lập tức nhận t·hương v·ong, mấy cánh chim mất khống chế rơi xuống, đội hình phân tán, chiến trận hỏng mất.

Vị thủ lĩnh phi đội nhìn về phía dưới, lờ mờ thấy được khối cầu kia, cô ta nghiến răng chịu đựng thi triển linh kỹ.

Quả lôi vân to lớn như cô đặc lại một vòng, điện tím dày đặc tụ tập về dưới đáy.

Con quái vật bọc giáp đang tàn phá bên dưới bỗng dừng lại ngẩng đầu, cơ thể đầy gai nhọn lúc nhúc ngọ ngoạy như muốn chui ra.

“Xẹt… Bùm…” Tia sét tím đánh trúng đầu quái vật, t·iếng n·ổ đinh tai kèm theo khói bụi đen ngòm bao phủ khắp người nó.

Mấy giây yên bình trôi qua…

“Lách cách… Lách cách…” Âm thanh ghê tai cùng cảnh tượng rùng rợn đập vào mắt, hàng trăm hàng ngàn con rết to lớn thi nhau bò ra từ đám khói lao về mọi hướng.

Linh áp cấp 5 thổi tan khói bụi, một con rết to lớn thân thể như đúc bằng vàng nguyên khối hiện hình, nó chỉ khẽ ngóc đầu dậy cũng đã cao quá nóc nhà một tầng, trên đầu con vật có một vết xạm đen còn đang b·ốc k·hói, nhưng nó có vẻ hoàn toàn không quan tâm.

“Khéc… Khéc…” Liên Giáp Kim Ngô Vương há miệng gào thét, răng nhanh dày nhọn vung vẩy như đang thách thức kẻ biết bay trên đầu.

Bên kia, Tổ Bảo Mẫu Phong sau khi phục kích thành công lập tức mở ra hàng loạt cánh cổng trên người, từng đám Độc Châm Phong òa ra như vỡ tổ, cấp độ 3, 4 cũng có đến gần ngàn con, thấp hơn thì đếm không hết.

Tổ ong đóng kín, chỉ mấy giây đã thu nhỏ kích thước lại mấy chục lần, linh áp cũng tiêu giảm, sau đó cả khối cầu to bằng quả bóng không chút báo trước xé gió bay đi, thẳng hướng Phủ An Bang sau núi.

Dưới phố, hàng chục ngàn luồng linh áp đủ loại cấp độ chồng chất lên nhau, đàn ong như một đám khói c·hết tróc quét qua nơi nào thì lập tức n·gười c·hết thú vong, kh·iếp sợ bao trùm lên thị trấn, tiếng la khóc vang vọng trời xanh.

…..

Mấy phút sau, Hàn Vũ chạy tới trước cửa hàng bán linh bảo hồi sáng, nơi này may mắn vẫn chưa bị dã thú t·ấn c·ông tới, nhưng xung quanh đều là tình huống hỗn loạn nhốn nháo, người người t·ranh c·hấp.

Mấy miếng cửa kính bị đập vỡ, bên trong phát ra đủ loại âm thanh đấu đá, tiếng la hét và máu tươi tung tóe.

Hàn Vũ nhìn quanh lắc đầu, đang tính bỏ đi thì phát hiện một cô gái mặc quần áo nhân viên nhảy qua cửa kính vỡ lao ra ngoài, tay ôm một cái mâm tròn bóng loáng, khuôn mặt dính máu lại đầy vẻ hưng phấn, cô vừa đặt mâm tròn xuống đất định làm gì đó thì…

“Xẹt… Bụp…” Đầu cô gái vẹo sang một bên, ngã lăn xuống đất, một vật thể hình cầu kì dị to bằng nắm đấm dán vào thái dương, nhìn kỹ sẽ thấy đây là một con rết cuộn tròn, trên người vẫn đang chớp lóe tia điện.

Một tên đàn ông râu tóc bặm trợn đang chạy vội thì nhìn thấy xác cô gái nằm trên vũng máu, rồi thấy được mâm tròn trên đất, mắt sáng lên tham lam đi qua.

Ngay lúc này một tia điện xẹt qua mắt, luồng gió kèm theo linh áp phả vào mặt, tên đàn ông kia sững người nhìn một thiếu niên không biết bằng cách nào chỉ sau chớp mắt đã đứng bên xác c·hết của cô gái, trên người vẫn còn quanh quẩn tia điện, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chính mình.

“Không phải tôi… hiểu nhầm!” Kẻ này vội vàng khoa tay thanh minh, sau đó quay người chạy chối c·hết, không biết rằng chính mình mới đang hiểu nhầm.

Hàn Vũ nhịn đau cúi người xuống định nhặt mâm tròn kia lên thì bỗng để ý trong tấm kính vỡ trước mặt phản chiếu hình ảnh một bóng đen đang ngày càng biến lớn.

Hắn bằng phản xạ cực nhanh kích hoạt linh bảo trong tay bay vèo sang bên, lăn một vòng trên đất rồi quay người nhìn lại.

Một người mặc quân phục bất thình lình đứng tại vị trí hắn vừa cúi xuống, cả thân hình khói đen lan tỏa, hắn cũng quay đầu nhìn Hàn Vũ để lộ ra khuôn mặt quen thuộc, không ai khác ngoài Minh Chiến.

.....

p/s: Nhân dịp noel mình để Hắc Địa Thần mở hàng một quả, mấy hôm nay hơi bận bịu một chút, sẽ cố gắng cải thiện.

Chúc các bạn ngày lễ vui vẻ!