Chương 14: Tha hương.
Mặt đối mặt…
Một bên là thanh niên khuôn mặt âm lãnh, khói đen quanh quẩn...
Một bên là thiếu niên sắc mặt nhợt nhạt thiếu máu, ánh mắt âm trầm không b·iểu t·ình...
Cả hai đều không chút chủ quan, khoá chặt đối phương đồng thời vẫn cẩn trọng tình huống xung quanh.
Đủ loại âm thanh la hét cùng tiếng rơi vỡ chói tai khiến Minh Chiến dần mất kiên nhẫn, hắn cần giải quyết nhanh rồi rời khỏi nơi hỗn loạn này, mấy loại năng lực trong không gian huyết mạch được ấp ủ, chỉ đợi thời cơ.
Hàn Vũ thì để ý đến Dao, chính là cục gai đang dán trên đầu cô gái nằm dưới đất kia, lối thoát khả dĩ nhất hắn nghĩ ra lúc này là để con vật bám vào người kẻ địch rồi kích hoạt chủng kỹ Liên Chủng dụ lũ rết đến đây.
Hắn sớm đã ngậm trong miệng một vật thể tinh xảo nhìn như một khúc tre xanh tí hon, thứ này chính là một trong hai linh bảo hắn mới mua sáng nay, tên gọi Nhất Kích Bảo, cực kì thực dụng đặc biệt là trong cận chiến.
[Nhất Kích] (…)
‘Tăng tốc độ hoạt động của cơ bắp trong giây lát.’
(Cấp 2: tăng tốc gấp 2)
Linh khí được đưa vào khúc tre, linh nguyên nhanh chóng thấy đáy, hắn chỉ có duy nhất một cơ hội.
Linh áp cấp 3 đồng loạt tuôn trào, Minh Chiến bốc khởi khói đen, Hàn Vũ chớp lóe tia điện, động tác tiếp theo có thể sẽ quyết định số phận của họ, cả hai đứng cách nhau hai chục mét, nhìn thẳng đối thủ không chớp mắt.
“Bùm…” Bất ngờ cửa hàng sau lưng Minh Chiến p·hát n·ổ, hắn đang tập trung vào Hàn Vũ thì bị làm cho giật mình, lập tức bật người về phía trước, hơi ngoái đầu quan sát sau lưng.
Khoảnh khắc Minh Chiến sắp kích hoạt linh kỹ thì bỗng một người xuất hiện trước mặt hắn, trong ánh mắt còn lập lòe tia điện.
Chỉ trong tích tắc đó tay người kia cũng đã tóm lấy cổ vị trung úy, linh kỹ sắp kích hoạt của Minh Chiến bỗng kẹt lại, giống như có một bàn tay đang muốn giành giật năng lực bên trong không gian huyết mạch, đây chính là khả năng của Vay Mượn.
Minh Chiến lại bị giật mình, ý nghĩ phải gạt tay kẻ này ra vừa nổi lên thì bỗng một luồng điện truyền vào cơ thể hắn, lập tức biến vị Trung úy biến thành một tia sáng bay v·út vào tòa nhà vừa p·hát n·ổ phía sau.
Phi Lôi đương nhiên cũng có thể sử dụng lên kẻ địch, được Hàn Vũ tận dụng không để sót. Chỉ một giây hắn đã hoàn thành cả loạt động tác, khả năng chớp thời cơ cùng kĩ xảo chiễn đấu tinh chuẩn không có gì phải bàn.
Minh Chiến vừa bay ngược vào trong v·ụ n·ổ kia thì cũng là lúc một cánh chim bạc to lớn từ trên trời rơi xuống đúng vào nóc cửa hàng.
“Rầm… Bùm…” Cả phần mái sụp nổ kéo thêm vài t·iếng n·ổ nhức tai phát ra bên trong.
Hàn Vũ cũng hơi sững người trước biến cố này, Minh Chiến trước đó đang hừng hực sát khí chỉ mới giây lát đã lành ít dữ nhiều, thật là ngoài dự tính.
Hắn nhận ra cơ hội, lấy Nhất Kích Bảo khỏi miệng rồi nhét vào túi, quyết định mua nó đúng là không phí tiền.
Hàn Vũ không nhịn được lại nhổ ra một ngụm máu, cố gắng nhìn quanh xem có con gà lông vàng nào không, Phở lập tức xuất hiện đậu trên vai hắn, miệng kẹp theo một túi nhỏ.
Mở ra vậy mà toàn là linh thạch, Hàn Vũ cũng đành chịu, tin tốt là sắp tới hắn không cần dùng Phi Lôi trực tiếp lên cơ thể nữa nên vẫn gắng gượng được.
Hắn ném một viên linh thạch vào linh khiếu rồi chạy tới nhặt Dao lên, xem ra vẫn chưa cần từ bỏ con linh thú này, thuận tay lấy luôn cái Tụ Điện Bảo trong tay cô gái xấu số kia.
Hàn Vũ giấu nốt cả linh thú lẫn linh bảo vào áo khoác sau đó nhặt lên mâm tròn dưới đất chạy ra đường lớn.
Đây chính là Càn Lôi Bảo, chỉ việc truyền điện vào trong sẽ có thể tùy ý điều khiển trong phạm vi nhất định, thứ này khá cứng cáp, tốc độ bay cũng ổn nên có rất nhiều cách sử dụng, thực ra nó có thể được coi là một tổ bảo sơ hình, nhưng vì chỉ có một năng lực là bay lượn nên vẫn tạm coi là linh bảo.
Nếu không phải giá của cái mâm này lên tới gần một triệu Ngô tệ, lại quá nổi bật dễ thấy thì Hàn Vũ đã mua nó sáng nay rồi.
Nắm chặt Tụ Điện Phi Lôi Bảo trong tay, một chút linh khí được truyền vào trong để kích hoạt thứ này, dù cho bản thân nó không tiêu hao linh khí nhưng vẫn cần làm như vậy để xác định nguồn điều khiển.
Đây là lý do chính khiến Hàn Vũ thức trắng cả đêm, làm mọi cách chỉ để lấy được không khiếu cấp 0 càng sớm càng tốt.
Vừa chạy vừa điều khiển linh bảo, một luồng năng lượng không dễ kiểm soát từ khối cầu vàng óng trong tay truyền sang Càn Lôi Bảo.
Cái mâm dày sáng loáng sau khi hấp thụ điện bắt đầu nhúc nhích, từng đường vân vuông vức chớp lóe điện quang.
Hàn Vũ vừa chạy vừa vung tay, Càn Lôi Bảo lượn vòng rồi lơ lửng trước mặt, hắn mượn đà nhảy lên mâm tròn rồi cứ vậy lướt đi, một con gà nhẹ nhàng bay lượn theo sau.
Hết thảy thao tác cũng chỉ hết chưa đến mười giây, Hàn Vũ đứng trên Càn Lôi Bảo, cả cơ thể được nâng lên cách mặt đường một đoạn ngắn, lơ lửng như vậy khá khó giữ thăng bằng nên hắn hơi hạ người giữ trọng tâm, cứ như vậy nhẹ nhàng lướt đi trên đường.
Muốn dùng Càn Lôi Bảo làm phương tiện di chuyển không phải chuyện đơn giản, người bình thường sẽ phải mất khá nhiều thời gian để thành thạo, nhưng thứ này không thể làm khó Hàn Vũ, hắn nhanh chóng làm quen với đồ chơi mới, tốc độ bay cũng dần được tăng lên, mỗi giây là cả người lao đi một đoạn đường dài mười mấy mét.
Từng cảnh vật v·út qua mắt bị Hàn Vũ bỏ lại phía sau, đủ loại tràng diện máu me kinh hoàng thi nhau tiếp diễn, nhìn đâu cũng thấy người dân cùng linh thú hò hét chạy loạn.
“Cút... Cút ra...”
“Vệ quân... vệ quân đâu? Ah...”
“Dã thú... chạy... a... Rầm...”
Đàn rết đang nhanh chóng tràn đến nơi này, lực lượng linh sư ở đây chỉ cần tập hợp lại dù đứng trước hai đàn ác trùng vẫn dư sức chống trả, nhưng trên hòn đảo này còn có thứ đáng sợ hơn cả dã thú, đó là lòng người.
Bản chất của con người sẽ được thể hiện rõ nhất trong hiểm cảnh.
Có linh sư kéo theo gia đình leo lên đủ loại phương tiện chạy trốn, có người thì hô hào tập trung quần chúng bảo vệ người già và trẻ em di tản.
Nhưng cũng có rất nhiều kẻ nhân lúc này mà bộc lộ thú tính.
Nhân tộc là giống loài đứng trên đỉnh thế giới, đồng thời là loại linh thú tàn ác nhất thế giới.
Thời điểm con Tổ Bảo Mẫu Phong xuất hiện, cũng là lúc một con quái vật khác trong tâm rất nhiều người thức tỉnh.
C·ướp đoạt, tranh giành, g·iết chóc, đủ loại tội ác bùng nổ như một thứ bệnh dịch đã ấp ủ từ rất lâu.
Thị trấn biển yên bình chỉ sau vài chục phút trở thành nhân gian luyện ngục, đâu đâu cũng là máu me và đổ nát.
Hàn Vũ giẫm trên mâm tròn tăng tốc lách qua một con sên viễn cảnh phía trước, lại phát hiện phía trước là một đàn ong dày đặc.
“Phở! Ngụy trang.” Hắn ra lệnh, Phở lập tức bay thấp xuống, khói trắng phun trào vậy quanh cả hai, đám ong vốn kị khói nhanh chóng rẽ ra một lối đi.
Hàn Vũ cúi thấp người né qua một đám ong sướt qua đầu, hơi nước tản đi, mặc kệ tiếng la hét sau lưng, tập trung hết sức vận dụng khả năng lượn lách của Càn Lôi Bảo tiến lên, phương hướng trực chỉ bến cảng.
Bay lượn trên đường hơn mười phút cũng đến nơi, bến cảng yên bình lúc sáng giờ đây đã loạn lạc không biết đâu mà lần.
Điện năng dự trữ không còn nhiều, Hàn Vũ ngắm trúng một con tàu chở hàng vừa rời cảng cách hắn hơn trăm mét, phóng thẳng xuống biển lướt sóng mà đi.
…..
Giữa quảng trường lớn…
Âm thanh vo ve khó chịu tràn ngập, Độc Châm Phong tụ lại một chỗ như ong thấy mật, sau đó bỗng nhiên từng con một rơi rụng lả tả.
Chốc lát chỉ còn lại một thân ảnh đứng vững giữa đống xác ong, tóc tai có chút rối bời, quân phục sộc sệch dính máu, trên vai còn có một con rắn xanh có cái đầu như một bông hoa nở, chính là Thượng tá Liên.
Nữ sĩ quan ánh mắt đỏ ngầu như máu, khí chất thành thục pha chút điên dại khác hẳn thường ngày, răng nghiến chặt gằn từng chữ vào thoại ốc bảo:
“Toàn quân nghe lệnh, rời xa khỏi đám linh thú càng nhanh càng tốt!”
“Liên… Bà định làm gì? Đừng nói là…”
“Liên… Không được! Làm vậy chỉ càng c·hết nhiều người.” Từng âm thanh gấp gáp truyền ra từ vỏ ốc kia.
“Không… Số n·gười c·hết vẫn như nhau, chỉ là c·hết nhanh hơn mà thôi!” Thượng tá Liên nhếch miệng cười, đạp lên xác hàng ngàn con ong mà đi.
Bà ta đơn giản là ghê tởm tiếng kêu mà thứ sinh vật này phát ra, bởi vì dưới thứ âm thanh đáng ghét đó, con trai, chồng, và cả bố mẹ của bà đã vĩnh viễn không thể nói chuyện nữa.
“Im lặng hết đi!” Nữ sĩ quan để lại một câu rồi tắt thoại ốc bảo, không biết muốn nói cho ai nghe.
Sau đó cả người như một dải lụa xanh lướt về phía ngọn tháp cao lớn giữa quảng trường.
…..
“Bố ơi! Mình đi đâu vậy bố?” Một cậu bé nét mặt ngây thơ nắm tay bố mình, ngước mặt lên hỏi.
“Đi… đi ra biển chơi mấy ngày thôi con.” Người cha bất đắc dĩ trả lời.
“A… Vậy con muốn lướt sóng giống thế kia!” Đứa bé đứng trên mạn tàu chỉ tay ra biển.
“Ừm… A…” Ông bố trẻ lúc này mới để ý thấy một thiếu niên mặc đồ thể thao đang lướt trên mặt biển, lao nhanh về hướng này.
“Tránh ra… có người định bay lên tàu…” Anh ta hét lớn, kéo con trai dạt qua một bên.
Mạn tàu kín người lập tức lùi ra một khoảng trống, thiếu niên cưỡi mâm tròn, tia điện lóe lên một cái đưa cả người chồm lên khỏi mặt biển, cả người lao v·út kéo thành một vệt nước hình cung rồi đáp xuống đúng vị trí trống trải.
“Binh…” Mâm tròn đập xuống mạn tàu, vài giọt nước biển văng tung tóe.
Càn Lôi Bảo dưới chân tắt sáng, Tụ Điện Phi Lôi Bảo giấu trong tay cũng ảm đạm, tất cả người xung quanh nhìn chằm chằm thiếu niên, vài ánh mắt không mấy thiện cảm nhưng linh áp cấp 3 lúc này mới biến mất ngăn miệng họ lại, có kẻ đang tính chất vấn gì đó thì…
“Uỳnh... uỳnh” Bến cảng sau lưng nổ vang, ánh l·ửa b·ùng l·ên từng đám lớn.
Người trên tàu giờ mới để ý, một viên hoả cầu to lớn ngưng tụ trên không, phía dưới là ngọn tháp cổ kính cao nhất hòn đảo, sau đó viên lửa khổng lồ vỡ tan thành hàng chục khối nhỏ bay về bốn phương tám hướng.
“Tháp An Bang khai hỏa… Tại sao?”
“Ai làm điều này? Tính g·iết người sao?”
Dân chúng trên con tàu ra khơi không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, bàng hoàng tột độ.
Hàn Vũ đưa tay ra để Phở bay tới đậu vào, móng chân lại móc theo một cái túi nhỏ, sau đó hắn quay người lại, cả người lẫn thú nhìn từng hòn lửa đang bay vòng trên bầu trời thị trấn, hai mắt nhíu chặt.
“Bố ơi! Nhà mình...” Thằng bé nắm chặt tay cha nó, khóe mắt rưng rưng.
Ông bố ngồi xuống ôm lấy con trai gì chặt vào lòng, ánh mắt cả hai có chút ướt át phản chiếu hình ảnh đảo An Bang ngập tràn trong khói lửa.
Lênh đênh giữa sóng nước chập trùng, nhìn về đất liền, từng t·iếng n·ổ liên hồi, từng đ·ám c·háy nối nhau bùng lên khắp hòn đảo, tất cả như đang thiêu đốt trái tim những người con ly biệt quê hương.
…..
Lịch Hiện Đại, ngày 2 tháng 10 năm 3081.
Đảo Kỳ Vân, 6h sáng…
Hàn Vũ rời giường, mặc thêm một cái áo khoác dày có mũ chùm, đợt gió bắc đầu tháng 10 biến thứ này thành phụ kiện không thể thiếu của người thường.
Ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang là nghe thấy đủ loại tiếng nói chuyện rì rầm náo nhiệt, nhưng đều là những người Hàn Vũ không quen.
Sau hơn nửa ngày lênh đênh trên biển, hắn đến được hòn đảo này, sau đó tìm khách sạn, quyết định đặt tiền thuê một phòng, cũng đã ngủ được hai đêm.
Tầng một chỗ này là nhà hàng bán đồ ăn, Hàn Vũ kiếm một bàn trống, ngồi xuống gọi một bát phở theo đúng nghĩa đen, vừa ăn vừa để ý vài câu truyện bàn bên cạnh.
“Mày nghe gì chưa? Ngô gia vừa dán thông báo mới…”
“Sao? Vụ đảo An Bang à?”
“Chứ còn cái gì vào đây nữa! Chậc… Bọn dã thú ngày càng táo tợn.”
“Rượu này! Kể nghe cái coi.”
“Thấy bảo… lần này cũng là Tổ Bảo Mẫu Phong cấp năm nhưng là con khác, đàn ong cũng to gấp ba lần... tao đếch tin!”
“Ui… Lại trò cũ, lão đảo chủ kia thì sao?”
“Kỷ luật thôi...! Viết thư xin lỗi, giáng hàm giáng chức các kiểu rồi luân chuyển người mới về, vài năm sau lão cũng về hưu thôi, đúng là đời…”
“Đ***! Lại đúng quy trình… Vậy có điều tra được cái tổ ong kia lẩn lên đảo kiểu gì không?”
“Có! Nó dùng Tiểu Hóa, cả lũ Liên Giáp Kim Ngô cũng vậy luôn..."
"Quái lạ là làm sao nó lựa được đúng thời điểm cả đảo chủ lẫn Kim thống lĩnh đụng phải dã thú ngoài biển để ra tay. Nhất định còn nhiều trò bên trong cơ mà mình không được biết đâu.”
"Chứ sao? Bị hai con trùng nắm đầu xoay như dế... Đếch ai muốn lộ ra xấu mặt mình."
“Mà quan trọng lần này không giống lần trước, nó chui được vào Phủ An Bang lấy trộm Lưu Kim Sa, ít nhiều chưa rõ.”
“Rồi không bắt lại được à?”
“Có vẻ là không, nếu có thì đã thông báo rồi! Kim thống lĩnh trở về kịp thời nhưng mà chỉ đánh chạy nó thôi.”
“Vãi thật! Có thông báo đền bù gì không?”
“Vụ này ít nhất năm chục ngàn n·gười c·hết, tao nói ít nhất… Ai đền bù? Đợi Ngô gia chắc? Làm mấy thứ khắc phục chung chung, hứa hẹn cho có rồi đợi qua chuyện thôi!”
“Đời vẫn là đời ha! Thôi uống đi mày…”
Hàn Vũ ngồi cạnh không nói một câu, sắc mặt âm trầm lãnh tĩnh như đang nghe kể về một nơi nào đó chứ không phải đảo An Bang quê hắn.
Chừng nấy thông tin là đủ để hắn liên kết các sự kiện và dần đoán ra chân tướng.
…..
[Tiểu Hóa] (C)
‘Tiêu hao linh khí, thu nhỏ kích thước và quy mô của mọi thứ.’
…..
Việc con Tổ Bảo Mẫu Phong kia còn chưa c·hết đồng thời có được năng lực Tiểu Hóa, Hàn Vũ đã biết, việc nó sẽ dựa vào thứ này để trở lại t·ấn c·ông đảo, hắn cũng biết.
Nhưng đó là việc đáng lẽ phải gần hai tháng sau mới xảy ra, và cũng không có sự tham gia của con Liên Giáp Kim Ngô kia.
Hàn Vũ nhớ rất rõ điểm này vì hắn chính là b·ị t·hương nặng trong sự kiện đó, rồi mới thức tỉnh Thông Linh trong quá trình nằm viện.
Bây giờ hắn còn một kế hoạch dang dở, nhưng tình hình đảo An Bang đã hoàn toàn thoát khỏi khả năng dự đoán.
Con Tổ Bảo Mẫu Phong kia đời trước cũng không gây ra bao nhiêu p·há h·oại, chỉ lấy được một ít Lưu Kim Sa rồi bỏ chạy thành công, lần trước nó đến cũng là vì thứ này mà thôi.
Khiến người ta rùng mình là con ong năm đó chỉ biết lỗ mãng lao vào c·ướp đồ, sau 12 năm vậy mà đã biết bày mưu tính kế qua mặt cả con người, lão đảo chủ năm đó không hiểu tại sao để nó chạy thoát, khả năng cũng là vì chủ quan đánh giá thấp nó.
Hàn Vũ tính ra đã Thông Linh được 9 ngày rồi, nhưng chỉ cần chưa đến một tuần sau khi trọng sinh, chỉ mấy tác động đơn giản cũng đã sinh ra biến cố bậc này, hiệu ứng cánh bướm quả nhiên không thể coi thường, hắn cần phải xem xét lại kế hoạch và phương án hành động tiếp theo.
Đứng dậy trả tiền, đeo khẩu trang kín mặt, bước ra đường phố rồi hướng về trung tâm, nơi có một ngọn núi cao v·út trong mây cực kì nổi bật.
Đây là một ngọn núi lửa vẫn đang hoạt động, thỉnh thoảng người dân nơi đây vẫn thấy khói đặc thổi từ đỉnh núi phóng thẳng lên mây, cái tên đảo Kì Vân cũng từ đó ra đời.
Hàn Vũ không dùng Càn Lôi Bảo mà để trong balo trên lưng, chỉ đi bộ để tránh bị chú ý, hắn dự đoán mặt mình sắp xuất hiện trên lệnh truy nã cùng với Dao.
Dù sao thì biểu hiện hôm đó của hắn giữa tòa án là hết sức dễ liên tưởng, chỉ cần bất kì ai có mặt tại đó còn sống sau t·hảm h·ọa thì nhất định việc này sẽ bị điều tra, hôm nay Hàn Vũ muốn giải quyết vấn đề này.
Hắn ghé qua một gian hàng bán hải sản, lát sau đeo bước ra ngoài như không có gì sảy ra, tiếp tục hướng đỉnh núi mà đi.
Càng đên gần chân núi nhà cửa càng thưa thớt, rừng núi rậm rạp hiện ra trước mắt, Hàn Vũ lựa chọn một góc vắng người, quan sát một vòng rồi vừa đi vừa huýt sáo vu vơ, âm thanh tùy hứng lại đi theo một quy tắc khó nhận ra.
Một con gà lông vàng nhanh chóng xuất hiện trên ngọn cây gần đó, ngó nghiêng chốc lát rồi xà xuống đậu gần Hàn Vũ.
“Không phát hiện ai khả nghi?”
Phở gật đầu biểu thị, mắt không rời balo sau lưng cậu chủ.
Hàn Vũ lấy ra một túi ngũ cốc đã mua từ trước, để lại cho nó rồi một mình đi vào rừng rậm.
“Vừa ăn vừa để ý xung quanh, không được lơ là.” Hàn Vũ không quay đầu lại, bóng lưng khuất dần sau tán cây.
Hắn nhanh chóng đi đến trước một thân cây bình thường, lấy ra một miếng thịt tươi để vào trước cái hốc cây không dễ thấy, từ bên trong liền có một cái đầu rết ngo ngoe chui ra ngoài, kéo bữa sáng vào trong.
Nhìn con vật lười nhác này, Hàn Vũ cũng bất đắc dĩ hết sức.
Năm đó linh thú của ông Khải b·ị t·hương cực nặng trong sau sự kiện kia rồi c·hết đi, trong một lần ra biển, ghé qua đảo nhỏ lân cận thì ông mua về một quả trứng.
Hàn Vũ nhớ khá rõ từng nghe bố mình kể lại rằng tình cờ gặp người ngư dân mới vớt được một quả trứng trên biển, người kia thấy khả năng nó đã hỏng rồi, ông Khải vừa mất cả linh thú và người thân, cảm thấy thứ này thật đáng thương nên mua về ấp thử.
Ai ngờ nó nở thật, từ đó tuổi thơ của Hàn Vũ có thêm một người bạn nhiều chân thích ngủ.
Cũng hay là con thú này vừa vặn phù hợp với nghề nghiệp và năng lực ông Khải, vậy nên ông bỏ tiền giúp nó học tập linh kỹ Cố Thể rồi đem theo bên mình.
Bao nhiêu năm cùng ngư dân rong ruổi trên biển, ai ngờ con rết bình thường dùng để chặt cá đó lại là hậu duệ của ‘Man Giáp Ngô Thần’ một con Cự Xỉ Kim Ngô thần cấp.
Nghe kể rằng sinh vật này sinh ra ở Trùng Hải, một trong tứ đại hung hải, nơi bị hai con linh trùng thần cấp độc chiếm.
Mấy trăm năm trước, con thần thú thứ 3 tại đây xuất hiện, một con Cự Xỉ Kim Ngô với năng lực Liên Chủng cấp 8.
Năng lực này thú vị ở chỗ chỉ cần một con Cự Xỉ Kim Ngô thức tỉnh được, nó liền có thể tạo lập liên kết cùng những con Kim Ngô khác cùng sở hữu Liên Chủng, ngay cả khi những con Kim Ngô kia chưa hề thức tỉnh chủng kỹ này.
Ngô Thần sau trăm năm sinh sôi đã tập hợp được một đàn con đông đảo, nó khiêu chiến hai cựu thần tại Trùng Hải nhưng thất bại thảm hại, con vật này vẫn không biết trời cao đất dày, vì muốn mở rộng lãnh địa mà họa loạn cả một vùng phía nam Đông Hải.
Nhân tộc còn chưa ra tay thì nó đã bị một thần sư của dị nhân Tu La tộc bắt giữ hàng phục, sau đó... không có sau đó.
Đến nay Man Giáp Ngô Thần vẫn bị trấn áp trong tay vị Tu La Thần kia không rõ sống c·hết, mà Liên Giáp Kim Ngô đã trở thành một đặc sản, một biểu tượng của bộ tộc này.
Dao lúc này vẫn từ tốn nhâm nhi miếng thịt được cho, không biết rằng nó chính là tác nhân của bao nhiêu vấn đề.
Đời trước sau khi ông Khải g·ặp n·ạn trên biển, con vật này cũng m·ất t·ích theo, khả năng là trở về với đàn rết kia, vì vậy nên cũng không ai cần quan tâm đến chủng tộc của nó.
Giờ thì khác, có được chủng kỹ Liên Chủng, vậy thì phải gọi nó là Liên Giáp Kim Ngô, quan trọng là nó vậy mà đã thức tỉnh năng lực này, đồng nghĩa với việc có tư cách trở thành Kim Ngô Vương, là trung tâm liên kết những con Liên Giáp Kim Ngô khác.
.....
【Liên Giáp Kim Ngô】
Tên: Dao.
Chủng tộc: Kim Ngô.
Chủng kỹ:
[Thông Linh]
[Kim Giáp]
[Liên Chủng]
Linh Kỹ:
[Cố Thể]
.....
Hàn Vũ không mấy quan tâm đến Liên Chủng, thứ này quá tốn kém thời gian và tài nguyên phát triển, cái hắn cần chỉ là một con linh thú biết nghe lời có được 3 chủng kỹ, vậy thôi.
Trong khi đang Dao ăn sáng, Hàn Vũ ngồi xuống thảm cỏ, lôi ra từ trong balo một cái hộp trong suốt đậy kín, bên trong là nước biển sóng sánh và một sinh vật nhìn như sứa trong suốt, đây là thứ Hàn Vũ phải bỏ ra một trăm ngàn Ngô tệ mua về, còn phải đặt hàng trước từ hôm qua, một con Biến Thân Ảo Ngư.
…..
【Biến Thân Ảo Ngư】
Chủng tộc: Ảo Ngư.
Chủng kỹ:
[Thông Linh]
[Biến Thân]
…..
Nó chính là thứ sẽ giúp Hàn Vũ biến mất trước mắt thế gian.