Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 12: Ngoài dự tính.




Chương 12: Ngoài dự tính.

Trên con đường vắt ngang chân núi, thiếu nữ phục trang lịch sự, vai đeo túi sách đi bộ một mình, không ngừng nhìn ngó xung quanh.

Không lâu sau, cô gái nghe được tiếng kèn trống t·ang l·ễ liền vội vã bước qua.

Trời mới về chiều nhưng đã âm u lạ thường, cảm giác như lúc nào cũng có thể trút mưa, cô gái tiến về hướng một căn nhà nhỏ nhưng rất nhiều người vây quanh.

“Vi phải không?” Một giọng thanh niên khiến cô giật mình nhìn lại.

“Ừm! Sao Nam đứng đây?” Hạ Vi nhận ra cậu bạn ở phòng tập, hỏi lại.

“Ra hóng gió xíu cho khoây khỏa thôi, bạn đến kính viếng thì để mình dẫn vào.” Nam nói.

“Không cần phiền vậy đâu, mình tự đi cũng được. Mà… Vũ sao rồi?”

Nam lắc đầu, giọng đầy phiền muộn:

“Nó… bình tĩnh đến phát sợ.”

Hai người cùng nhau tiến vào căn nhà nhỏ, hai cỗ quan tài lớn đặt cạnh nhau giữa sân, phía trên gắn hình ông Khải và bà Mai đang mỉm cười, khói hương nghi ngút.

Một thân hình thiếu niên quỳ ngay ngắn trước l·inh c·ữu, người mặc áo tang trắng muốt quay lưng lại với mọi người, nhìn không ra hắn có tâm trạng gì.

“Ủa tưởng chỉ có bác trai, sao bác gái cũng...” Hạ Vi hơi giật mình.

“Vừa tối qua thôi! Chậc…” Nam lắc đầu nói tránh.

Hai người không nhanh không chậm tiến vào đám tang.

“Vi đến đấy à?” Tuấn đi qua hỏi thăm.

“Ừm… Xin lỗi đến trễ, giờ mình mới tan ca.” Hạ Vi gật đầu chào.

“Không sao! Đợi làm lễ xong bạn qua an ủi thằng Vũ mấy câu, qua đến giờ nó không nói với ai câu nào… Cũng... không trách nó được.” Tuấn thở dài, nói chuyện trầm tĩnh khác hẳn thường ngày.

“Ừm…”

Thiếu nữ mím chặt môi, nhìn bóng lưng thiếu niên đang quỳ trước cặp l·inh c·ữu, toàn thân im như tượng đá.

Hôm qua ở phòng tập Hạ Vi được Nam và Tuấn báo cho rằng bố Hàn Vũ vừa q·ua đ·ời, mà hôm nay nàng đến dự đám tang thì cả mẹ hắn cũng đã nhắm mắt suôi tay, dù chỉ chứng kiến đều thấy sót xa đau lòng.

Lại nhớ đến hình ảnh cậu bạn mới hai ngày trước còn cùng mình viết thư, trái tim thiếu nữ có chút thương tâm cùng đồng cảm.

Vi cũng là người đã mất cha mẹ, 16 tuổi nhưng phải tự lập suốt mấy năm nay. Cô nhận chai nước từ Hàn Vũ chỉ bởi vì đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, có người tặng thứ gì đó cho mình.

Dù cả hai quen biết chẳng bao lâu, nhưng Hàn Vũ là người hiếm hoi khiến một cô gái cẩn trọng như Hạ Vi phải tò mò.

Giây phút gặp nhau tại bậc thang với Hạ Vi là một khoảnh khắc đáng nhớ, mà mấy dòng chữ được Hàn Vũ gửi qua chai nước thì là một kỷ niệm khó quên.

Tang gia tiến hành đúng quy cách, tại phố đảo nơi mở mắt đã thấy biển này, một trong nhưng nghi lễ quan trọng bậc nhất trong đám tang là Vọng Hải.

Hai cỗ quan tài được đưa lên một mỏm đá hướng về phía biển, mở nắp để n·gười c·hết được nhìn ngắm đất trời lần cuối.

Cứ thế cho đến khuya, biển và mây mịt mờ trong đêm tối, đèn đuốc được thắp lên lập lòe giữa khoảng trời.

Một đoàn tám chín người bước ra, họ mặc phục trang nửa đen nửa trắng kì dị, đeo mặt nạ đầu thú đủ màu, đồng thanh hô vang.

“Hô… hô… hô”

Lập tức linh áp lan tràn, xung quanh đám người nổi lên từng viên cầu lửa đủ màu sắc, lượn lờ qua lại như ma chơi.

Một người đàn ông đứng giữa, đầu mội mũ miện đen, đeo mặt nạ nửa quỷ nửa thần, chắp tay trước quan tài, lớn giọng hô vang át cả tiếng sóng.

“Chim đã về tổ…

Thỏ đã vào hang…

Người dời dương gian…

Trời cao chứng giám…”

“Hô… hô… hô…”

“Thân rơi về đất…

Hồn bơi về trời…

Giàu nghèo chẳng phân…

Hải Thần chứng giám…”

“Hô… hô… hô”

“Hỏa Táng...”

Người đàn ông hét lớn, linh áp theo đó dâng trào, hai bàn tay chắp trước ngực lập tức bừng lên ngọn lửa, ánh sáng chiếu phả lên mặt nạ quỷ thần rùng rợn.

“Hỏa... Hỏa... Hỏa...”

Sau tiếng đồng thanh, người đàn ông cùng tám người khác đồng loạt vung tay, từng viên cầu lửa chia nhau bay về hai phía, hỏa diễm đầy mầu sắc kết lại cùng nhau xoay vòng giữa không trung rồi bùng cháy nuốt trọn lấy đôi l·inh c·ữu, lập tức thổi lên hai đống lửa sáng dập dờn chói lọi cả một vùng trời tăm tối.

“Tiễn Vong...”

Tiếng nhạc ma mị lúc này mới nổi lên hoà cùng ánh lửa bập bùng, chín người nối thành một đoàn nhảy quanh quan tài rực cháy, cờ áo tung bay trong gió biển và làn khói đốt.

Tất cả người tham dự lúc này gồm cả Tuấn, Nam và Vi cũng đứng cạnh nhau, cùng nhìn về một hướng, cùng thở chung một bầu không khí, cùng hát một khúc ca tiễn biệt n·gười đ·ã k·huất.

Trên mỏm đá lớn, vây quanh ngọn lửa hồng, từng động tác kì dị nhưng đầy tiết tấu hoà quện cùng tiếng hát tạo thành một tràng cảnh vừa hùng hồn vừa thê lương.



“Đưa người về đất, cho hương về trời...

Tan vào bụi cát, yên vui một đời...

Tro tàn lộc phát, xanh tươi một vườn...”

“Hi... hô... Hi... hô...”

“Thả con thuyền ngược, dòng người cứ suôi...

Thế gian vời vợi, cùng làn nước trôi...

Hồi quang ngược sóng, về miền đất thiêng...”

“Hi... ha... Hi... ha...”

“Cùng ca một khúc, cùng chung một phút...

Cùng nghe nhịp sóng, cùng tung lời chúc...

Về nơi hạnh phúc, buồn đau hoà gió...”

“Hô... ha... Hô... ha…”

Tiếng hát tiếng nhạc đồng vang cùng tiếng sóng rì rào, nhờ gió đem theo vô vàn nỗi niềm gửi vào hư vô.

Một thiếu niên mặc áo tang từ đầu đến cuối quỳ trước đống lửa, ánh sáng chập chờn trên khuôn mặt không đổi sắc, không ai hiểu được tâm tình của hắn ra sao.

Thiếu niên đó suốt cả ngày chỉ nói vài ba câu, còn lại đều gật đầu hay lắc đầu biểu thị, nhưng cũng không ai trách móc hắn.

Trong vòng chưa đến hai ngày lần lượt mất đi hai người thân duy nhất, biến cố khủng kh·iếp như vậy đủ sức đả kích ngay cả những người trưởng thành gan góc cũng sụp đổ.

Mà thiếu niên kia, thì chỉ bình thản quỳ ở đó, không ngừng kích động chủng kỹ Không Khiếu cấp 2 trong cơ thể rèn luyện đan điền.

Đây là món quà sau cùng do mẹ hắn để lại, lúc này hắn cần nhất là thực lực, đương nhiên sẽ không lãng phí một phút giây nào.

Tính tình của hắn vốn dĩ là như vậy, nói ít, nghe nhiều, suy ngẫm kỹ, đây là thói quen rèn luyện được sau khi từng trải vô vàn biến cố.

Đau khổ chỉ dạy chúng ta một bài học, đó là đừng đau khổ.

Gần một tuần qua hắn luôn phải cố gắng nói nhiều một chút, thể hiện cảm xúc nhiều một chút, diễn cho ra dáng một cậu thiếu niên để tránh mình trở nên bất thường.

Số từ hắn nói trong năm ngày vừa rồi còn nhiều hơn cả 100 năm trước cộng lại, mà hôm nay hắn cuối cùng đã có lý do để sống thật, để im lặng làm và suy nghĩ.

Dù trời có sập xuống... vẫn bình thản ngắm mây bay... đây là Hàn Vũ.

Lửa tắt, nhạc cũng dừng, người người tản đi.

Tro cốt của hai vợ chồng được chia làm hai phần, bỏ xuống biển một phần, chôn xuống núi một phần.

Ở nơi đây, người ta quan niệm rằng thân xác của chúng ta là vay mượn từ trời đất, hấp thụ đủ thứ trên đời mà lớn lên, vậy nên khi c·hết nên trả về cho thiên nhiên, tiếp tục một vòng tuần hoàn.

Tất nhiên, nhiều người vẫn lựa chọn đem tro cốt người thân về thờ cúng, nhưng rất ít người sẽ xây mộ phần.

Diện tích đất đai có hạn, trừ một vài trường hợp đặc biệt, còn lại người dân sẽ không được phép dùng đất để chôn cất n·gười c·hết.

Nghĩa trang trên núi chính là được đặc cách xây dựng, vừa để làm dấu tích đánh dấu cho sự kiện năm đó, vừa coi như lời xin lỗi của đảo chủ dành cho các n·ạn n·hân.

Nam, Tuấn và Hạ Vi đứng đợi Hàn Vũ hoàn tất t·ang l·ễ, cả ba đang định nói gì đó thì đã bị Hàn Vũ c·ướp lời.

“Cảm ơn ba bạn nhiều! Có dịp mình mời mấy bạn một bữa, nay muộn rồi các bạn về sớm kẻo muộn, mình đi trước.”

Nói xong liền quay người bước đi, để lại ba người ngẩn ngơ đứng nhìn.

“Hai thằng bay nhớ đưa Vi về nhà đấy.” Tiếng Hàn Vũ vọng lại làm cả ba bừng tỉnh.

“Cậu ấy bình thường cũng vậy sao?” Hạ Vi nhíu mày, nhìn khuôn mặt có chút hốc hác của người kia, không khỏi lo lắng.

“Không có! Vũ là thằng thông minh vui tính, dù không nói nhiều nhưng nó rất tinh ý, cũng nhiệt tình.” Tuấn lắc đầu.

“Ừm! Nếu bình thường nó sẽ hỏi Vi có ai đưa về chưa? Không thì trực tiếp tự mình đưa bạn về.” Nam nói thêm.

Cả ba ngơ ngác nhìn về phía hình bóng người thiếu niên đang khuất dần sau màn đêm, cả ba không hẹn mà cùng nảy lên một ý nghĩ:

“Thật cô độc…!”

Ai cũng biết con người trải qua biến cố sẽ thay đổi, nhưng thay đổi là cần thời gian thích nghi, chỉ sau một ngày liền giống như hoàn toàn biến thành một người khác, biểu hiện này tất nhiên sẽ làm người xung quanh cảm thấy bất thường.

Hàn Vũ tất nhiên là đã thích nghi, chỉ là thứ hắn thiếu nhất lúc này chính là thời gian, hắn không có thời giờ để giả vờ rằng mình đang thích nghi.

Có một vị linh sư cấp 3 đang hết sức nóng lòng muốn g·iết hắn, đây là điều hắn không thể nào chấp nhận để yên.

Hạ Vi vẫn còn tác dụng trong kế hoạch, nhưng lúc này thì không có giá trị, thậm chí tiếp xúc với cô nàng bây giờ có thể cùng kéo cô ta vào nguy hiểm.

Đêm đó Hàn Vũ không ngủ, cũng không về nhà, hắn ngồi nép vào một góc phố vắng người như kẻ vô gia cư, cả đêm thức trắng không ngừng nỗ lực thúc dục chủng kỹ Không Khiếu.

Dùng Không Khiếu cấp 2 rèn luyện linh huyệt, tốc độ không chỉ nhanh gấp đôi gấp ba cấp 0.

Nếu như theo đúng quy trình bình thường, Hàn Vũ cần dùng Không Khiếu cấp 0 kết hợp cùng Thông Linh rèn luyện linh huyệt thành một linh khiếu cấp 0, từ đó đưa chủng kỹ Không Khiếu tăng lên cấp 1.

Rồi phải đợi đến khi cơ thể được Thông Linh tẩy rửa tốt, lần nữa khai linh ra linh huyệt còn thiếu kia, khi đó lại tiếp tục mất thời gian rèn luyện được một cái linh khiếu cấp 1 nữa, đến tận đây mới có được chủng kỹ Không Khiếu cấp 2. Ít nhất phải mất một vài năm thì mới có thể đi được đến bước này, đó là trong điều kiện lý tưởng.

Năng lực bậc S, đúng hơn thì gọi là S+ chính là ghê gớm như vậy, lập tức để một kẻ nghèo khổ tư chất thấp kém như Hàn Vũ đánh vỡ thường quy, trong một ngày vừa khai linh xong đã có được Không Khiếu cấp 2.

Mà Hàn Vũ hôm nay nhìn có chút nhợt nhạt, đây thực chất là di chứng sau khi sử dụng Trao Đổi, nếu là hoán đổi linh kỹ còn đỡ, chủng kỹ thì chưa bao giờ dễ chịu, tùy từng trường hợp mà quá trình sẽ có khác biệt, Hàn Vũ dùng thể chất của linh sư vừa khai linh để dung nạp chủng kỹ cấp 2, nếu là người thường sớm đã nằm co rúm rên la cả ngày.

Trong đêm tối, dựa người vào tường nơi con hẻm vắng queo, Hàn Vũ chùm chăn quá đầu, xung quanh chỉ có mấy đống rác và lá cây làm bạn, Phở thì được hắn sai bảo bay lên một nóc nhà cao ráo, phát hiện bất ổn lập tức thông báo cho mình.

Cùng thời điểm nhưng tại bến cảng An Bang, trong một hẻm tối khác, có người cũng ngồi tựa vào một góc, cũng chùm kín từ đầu đến chân, ánh trăng xuyên qua khe mũ để lộ ra khuôn mặt trắng bệch không sức sống, nếu có ai nhận biết người này nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn là thuyền viên trên con tàu m·ất t·ích 5 ngày trước.



Hàn Vũ không biết có những chuyện hết sức "ngoài ý muốn" sắp xảy đến với chính mình cũng như cả hòn đảo này, chỉ tập trung rèn luyện linh khiếu.

Đèn đường hiu hắt, gió thu xào xạc bên tai, cầm trong tay một hòn sỏi long lanh tinh khiết, cứ như vậy qua một đêm.

Sáng sớm… tiếng gà gáy vang lên.

Hàn Vũ đứng dậy vặn người khởi động tay chân, nhìn viên sỏi màu sắc ảm đạm trong tay, cười trừ.

Thứ này là linh thạch, một loại đá bên trong chứa đựng linh khí. Đây là tài nguyên tu luyện cơ bản nhất được sản xuất từ linh tuyền, có thể coi nó là một loại tiền tệ cũng được, bởi vì linh thạch là bản vị cho mọi loại tiền tệ của tất cả thế lực chính quy.

Nơi nào có khả năng ổn định sản xuất càng nhiều linh thạch, vậy thì giá trị đồng tiền ở đó càng cao.

Thậm chí ở những khu vực vô pháp vô thiên, linh thạch là loại tiền tệ duy nhất được chấp nhận.

Bình thường thì chỉ khi nào có được một cái không khiếu ít nhất là cấp 0 thì người ta mới sử dụng thứ này, khi đó liền có thể đưa nó vào không khiếu rồi từ từ hấp thụ hết thảy linh khí bên trong, việc cầm trong tay rồi hấp thụ bằng Thông Linh là hết sức lãng phí, nhưng Hàn Vũ không quan tâm.

Hắn chỉ biết rằng lúc này đan điền của mình đã biến thành một khối cầu trong suốt, nửa thực nửa hư, bên trong là linh nguyên không màu sóng sánh, đây chính là không khiếu cấp 0, điểm khởi đầu và cũng là thứ quan trọng phân biệt giữa linh sư và linh thú.

Nếu không có chủng kỹ Không Khiếu, vậy linh huyệt sẽ giữ nguyên hay là biến thành dạng gì? Đáp án là sẽ biến thành thú hạch.

Nếu như không biến linh huyệt thành linh khiếu, vậy thì người tu luyện Thông Linh sau khi tiến vào cấp 1, linh khí trong linh huyệt sẽ từ từ được rèn luyện thành thể rắn.

Lúc đầu thứ này được gọi là linh hạch nhưng sau này thì chuyển thành thú hạch, bởi vì Nhân tộc sẽ không có ai muốn đi theo con đường này, trừ khi bị ép buộc hoặc có cơ duyên đặc thù.

Còn theo nhiều dấu tích khảo cổ, Nhân tộc thời kì thượng cổ về trước bởi vì không có Không Khiếu nên đều có linh(thú) hạch trong người, suy cho cùng thì Nhân tộc sơ khai cũng chỉ là một loại linh thú mà thôi, hơn nữa còn là chủng tộc rất yếu ớt.

Hàn Vũ nhìn quanh xác định không có ai, ném khối linh thạch khô cạn vào balo, lại móc ra một khối khác, kích hoạt không khiếu, dưới bụng mở ra một vòng không gian trong suốt nhạt màu, hắn đưa cục linh thạch mới vào trong rồi khóa lại không gian trong đan điền, linh khí hòa cùng linh nguyên tạo ra cảm giác dễ chịu.

Xác định một chút giờ giấc và phương hướng, đeo balo lên vai bước đi.

Phở cũng bay lượn ẩn nấp trên từng nóc nhà, nó hiện tại đã mất đi chủ nhân, nhưng vẫn quyết định đi theo cậu chủ Hàn Vũ.

Nó không phải kiểu linh thú hoang dã bị dùng những phương pháp cực đoan cưỡng ép để phục vụ linh sư, ban đầu Phở được con người nuôi dưỡng từ trong trứng, đến khi Thông Linh thì dùng phương pháp đặc thù giúp nó học tập linh kỹ Tạo Vân, rồi bán ra ngoài.

Tạo Vân Điểu là loại linh thú được sản xuất ngay tại trên đảo An Bang này, số lượng khá ít nhưng cũng không phải quý hiếm, căn bản là vì loại linh thú này không có quá nhiều tiềm lực nên ít được đầu tư phát triển.

Khi bà Mai mua nó về cũng không dùng mấy thứ như khế ước hay linh bảo khống chế để kiểm soát nó, hoàn toàn là thông qua bồi dưỡng tình cảm và năng lực không khiếu để tạo thành quan hệ chủ tớ.

Đối với những linh sư cấp thấp điều này hết sức quan trọng, vì không khiếu ở cấp độ này rất nhỏ, lại chỉ có được 1 đến 2 không khiếu, linh sư cấp độ này không thể mang theo quá nhiều linh thú, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lượng linh nguyên dự trữ.

Lựa chọn hợp lý luôn là tìm cho mình một đến hai con linh thú có năng lực phù hợp, đem về nuôi nấng dạy bảo từ những thứ nhỏ nhặt nhất, tạo dựng quan hệ từ từ, rồi huấn luyện nó phối hợp cùng chủ nhân thực hiện các loại tổ hợp kỹ và chiến thuật đặc biệt, đây là một quá trình cực kì tốn thời gian khó mà nói trước.

Vì vậy Hàn Vũ không định vứt bỏ Phở, ít nhất là hiện tại, dù nó rất yếu nhưng lúc này đây là trợ thủ tuyệt vời không thể tìm ở đâu ra thay thế.

Có được chỉ một con linh thú dù yếu nhưng biết nghe lời và phối hợp tốt cùng chủ nhân, vẫn hơn là có một đống linh thú mạnh mẽ nhưng vừa ngu ngốc vừa khó thuần, đây là kinh nghiệm được đúc kết bởi tiền nhân qua vô số năm huấn luyện, đúng ở hầu hết trường hợp.

Không khiếu ở cấp độ thấp chỉ là những không gian sơ khai thiếu hoàn thiện, một khi bị linh thú nằm bên trong bất ngờ p·há h·oại, hậu quả khó lường, không cần đến kẻ địch nhúng tay mà bị chính linh thú của mình hại c·hết, trường hợp này không phải là chưa từng xảy ra.

Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò, câu này thô nhưng thật, chưa kể nhiều con linh thú không hề xem linh sư là đồng đội.

Hàn Vũ đến trước một cửa hiệu khang trang, đây là nơi buôn bán đủ các loại hàng hóa phục vụ linh sư, cửa hàng này tại đảo An Bang cũng là tiếng lành đồn xa.

Vừa bước vào cửa, nữ nhân viên đang ngái ngủ bỗng giật mình nhìn hắn, sau đó luống cuống chỉnh lại tóc tai, chạy ra niềm nở chào hỏi:

“Cho hỏi bạn muốn tìm sản phẩm gì vậy ạ?”

“Mình muốn mua linh bảo.” Hàn Vũ nói, đây là thứ phù hợp nhất để tăng cường thực lực trong thời gian ngắn, tất nhiên là nếu bạn có tiền.

Hai người đi dạo loanh quanh khu linh bảo, từng món từng món được bày biện ngăn nắp trong tủ kính, đủ mọi chủng loại với hình dáng quái lạ, khu này cũng chỉ buôn bán vật phẩm từ cấp 3 đổ xuống, các loại vật liệu hay linh bảo từ cấp 4 đổ lên sẽ có giá trị vượt bậc, được cất giữ rất tỉ mỉ.

Hàn Vũ ghé qua khu linh bảo hệ lôi, hi vọng có thể tìm được một loại năng lực phối hợp tốt cùng Tụ Điện Phi Lôi Bảo.

Mấy loại linh bảo cấp độ quá thấp hoặc hắn đã có thứ tốt hơn như kiểu Tụ Điện Bảo bị lập tức bỏ qua.

Tụ Điện Phi Lôi Bảo cấp 3 có thể tự lưu trữ điện năng, không cần tiêu tốn linh khí vẫn có thể kích hoạt, là điểm mạnh lớn nhất của nó, có tiềm năng khai thác rất lớn, mà Hàn Vũ lúc này thì quan tâm đến đặc tính Phi Lôi hơn, thứ này mới giúp hắn giữ mạng.

La Lôi Bảo bậc D, nhìn như một cây đinh tán, có thể bắn ra một luồng điện cực mạnh nhưng khó kiểm soát, bỏ qua…

Hình Lôi Bảo bậc C, giống hệt một chuỗi hạt đeo tay, khả năng là tạo hình cho tia điện, cái này chỉ tác dụng tốt với điện cường độ thấp, bỏ qua…

Càn Lôi Bảo bậc D, trông như cái đĩa lớn hoa văn đẹp mắt, bay rất nhanh nhưng cũng rất tốn điện, sau này có thể suy nghĩ…

Di Lôi Bảo…

Hàn Vũ đứng trước món đồ tinh sảo nhìn như cây kim la bàn hình thoi, vỏ ngoài màu vàng nhạt sáng bóng điểm thêm mấy hố lõm đối xứng, có chút suy tư.

.....

[Di Lôi] (D)

'Dùng linh khí điều hướng dòng điện cường độ cao.'

.....

Phi Lôi là đặc tính di chuyển có tốc độ cực cao, nhưng khó kiểm soát, gần như chỉ có thể bay thẳng.

Di Lôi Bảo có khả năng điều hướng dòng điện, thường được phối hợp với La Lôi Bảo, mà nếu kết hợp cùng Phi Lôi thì có thể giúp hắn điều hướng lướt đi, tăng mạnh khả năng tùy biến.

“Ở đây có Dịch Lôi Bảo không bạn?” Hàn Vũ quay sang hỏi, đây là thứ hắn nhắm đến ban đầu.

“Cái đó… hết hàng rồi bạn ơi, bạn cần thì để mình đặt hàng, khoảng vài ngày là có.” Nữ nhân viên tra xét một chút, thông báo lại.

Hàn Vũ gật gù, Dịch Lôi Bảo cũng có khả năng điều hướng dòng điện, nhưng góc độ lớn hơn Di Lôi, đổi lại thì cũng tốn linh khí hơn.

Nếu Di Lôi phối hợp cùng Phi Lôi có thể giúp hắn bay thành vòng cung, thì Dịch Lôi có thể làm hắn quay ngoắt 90 độ, tăng mạnh tính bất ngờ.



Không có được thứ mình muốn, Hàn Vũ tạm thời chưa quyết định, đi dạo thêm một vòng.

Cửa hiệu cũng không lớn, dù sao linh bảo không phải rau ngoài chợ, nơi này trưng bày hơn 400 cái linh bảo, với hơn 200 loại khác nhau, tổng giá trị ít nhất một tỉ Ngô tệ, số tiền này đủ để xây thêm một cái Tháp An Bang, đủ thấy giá trị của mớ đồ chơi này không đơn giản.

Trời dần sáng rõ, trong tiệm cũng lưa thưa khách mới…

“Bạn cần mình đặt hàng Dịch Lôi Bảo không?” Thấy Hàn Vũ lượn lờ mãi không quyết định, nữ nhân viên hơi mất kiên nhẫn.

Hàn Vũ lắc đầu, hắn không có thời gian chờ đợi.

Cô nàng đứng sau lập tức xì mặt ra, nhìn dáng vẻ thiếu niên của hắn, cô đoán rằng đây chẳng qua là dạo chơi xem cho biết mà thôi, làm gì có tiền mà mua linh bảo.

“Khu vực thể bảo ở đâu bạn?” Hàn Vũ bất chợt hỏi, thể bảo chính là những linh bảo chứa thể kỹ.

“A… bên kia!” Nữ nhân viên niềm nở chỉ tay, nhưng trong lòng thì kêu gào: “Nhanh hộ cái ông nội ơi? Mới sáng ra để con làm ăn.”

Hàn Vũ vẫn điềm tĩnh xem xét, vận dụng kiến thức của mình cố gắng tìm kiếm thứ thích hợp, không cầu năng lực mạnh, chỉ cần phù hợp bản thân.

Đáng tiếc tầm mắt của hắn quá cao, mấy thứ linh bảo bậc này nhìn đâu cũng thấy không cần thiết và thiếu hụt, có đầy cách thay thế.

Kim Giác Bảo… cường hóa móng tay móng chân cứng như sắt? Thà mua thẳng con dao thép cho xong, nếu ai có sừng thì mua cái này còn được.

Ưng Nhãn Bảo… cường hóa thị giác? Mua ống nhòm hay kính chuyên dụng cũng thay thế được.

Mũi Chó Bảo… cường hóa khứu giác? Trinh sát khá tốt, nhưng sau đó bịt khẩu trang nguyên ngày vẫn ngửi thấy mùi h·ôi t·hối, không dám ra đường.

Cột Sống Bảo… cường hóa sương sống? Người già nên mua, thực ra nhiều người trẻ còn cần hơn, Hàn Vũ siêng tập thể thao nên bỏ qua.

Cương Cân Thiết Cốt Bảo… cường hóa cơ bắp và xương cốt? A… Tốt! mỗi tội bậc S, quá đắt.

Đi vài bước đã đến cuối tủ trưng bày, đang định quay đi thì Hàn Vũ phát hiện một vật hình dáng như khúc tre to bằng ngón tay, long lanh xinh sắn.

“Cái này… không phải thể linh bảo.” Hàn Vũ nhận ra món đồ này, hơi ngạc nhiên gặp được ở đây.

“A… đúng là vậy! Nó không tính là thể bảo… nhưng mà hiện tại chưa biết nên xếp vào loại linh bảo nào nên ông chủ để tạm ở đây.” Nữ nhân viên hơi bất ngờ, thứ này mới được nhập về ít hôm trước, là một chủng loại linh bảo hoàn toàn mới, chính nàng cũng chỉ biết sơ sơ.

“Bạn cũng biết thứ này hả? Nó là sản phẩm mới được phát minh đâu đó vài chục năm trở lại đây thôi, tên là…”

“Lấy mình món này…” Hàn Vũ ngắt lời cô gái, sau đó tiếp tục đi dạo.

“A… Nhưng mà giá của nó…”

“Mình biết… Đợi lát thanh toán luôn.” Hàn Vũ dứt khoát, tiếp tục tập trung ngắm nghía từng loại linh bảo.

“…” Nữ nhân viên ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Đừng lừa tui..!”

Một hồi qua lại, không tìm được thứ gì ưng ý hơn, Hàn Vũ quyết định lấy thêm Di Lôi Bảo, ra quầy thanh toán.

Hai món linh bảo cấp 2, giá trị gần 1 triệu Ngô Tệ, Hàn Vũ ném ra thẻ tài khoản lấy được từ chỗ Minh Chiến, thanh toán nhanh gọn.

Ngoài ra hắn còn bù thêm ít tiền, mua thêm 10 viên linh thạch giá 10 ngàn Ngô tệ, sắc mặt lạnh lùng mắt không nháy một cái.

Nữ nhân viên kia nhìn hắn không chớp mắt, nghi ngờ kẻ này vừa đi ăn c·ướp tiền ở đâu về.

“Chào quý khách! Lần sau lại đến.” Cô nàng cúi đầu cười toe toét, chả cần nói gì nhiều, mới sáng ra tiền hoa hồng bằng tiền lương nửa tháng tự nhiên rơi vào đầu, đúng là làm ít công to... không, phải là không làm vẫn có ăn.

Thế giới vẫn luôn đầy rẫy những điều “ngoài dự tính” như vậy.

Hàn Vũ cầm thẻ tài khoản đã tiêu sạch tiền trong tay, tối qua hắn không hề đem theo thứ này bên người mà ném ở một vị trí kín đáo, sợ rằng Minh Chiến sẽ theo để lại thủ đoạn gì đó để theo dõi mình, kết quả không có gì xảy ra, nhưng hắn nhất quyết sẽ không đem nó bên người.

Đi thêm vài bước, hắn ném luôn thẻ tấm thẻ màu lục vào sọt rác, rồi kiếm một góc khuất, từ trong balo lấy ra một hộp gỗ, bên trong là một thẻ tài khoản khác, một ít tiền lẻ, vài viên linh thạch và một cuốn sách cũ màu, tựa đề “Nhân Thánh Kinh”.

Đây là toàn bộ gia sản mà bố mẹ hắn tích góp trong những năm qua, chắc hẳn hai vợ chồng từng nhiều đêm nằm thảo luận với nhau, tính đợi Hàn Vũ khai linh thành công sẽ mua tặng con trai vài món quà. Một nhà ba người, hi vọng rồi nỗ lực, đổi lại chỉ là những ước nguyện không thành.

Thế giới cũng luôn đầy rẫy những điều “ngoài dự tính” như vậy.

Trong thẻ còn hơn một trăm ngàn Ngô tệ, cộng thêm tiền phúng viếng đám tang, tổng cộng hắn có khoảng hai trăm ngàn Ngô tệ.

Hàn Vũ không định tiêu xài lúc này, hắn cần chút tiền phòng thân, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, giấu ba cái linh bảo vào trong quần áo, rồi đứng dậy đi kiếm phương tiện di chuyển.

Ít phút sau, Hàn Vũ đã đến bến cảng, thời điểm này muốn kiếm được một tàu ra khơi là rất khó, thế nhưng hắn đã liên hệ từ trước với mấy đồng nghiệp của ông Khải, hôm qua trong t·ang l·ễ, ông chủ tàu đã hứa nói sẽ giúp hắn rời khỏi đảo.

Thế nhưng khi vừa tìm đến đúng tàu của bố mình, hắn đã bắt gặp hai quân nhân đứng đợi sẵn.

"Vũ phải không? Bọn anh đang điều tra ít thông tin về bố em, sao em lại ở đây?"

"Ở đây có vấn đề gì ạ?" Hàn Vũ cảm giác có chút không đúng.

Hai quân nhân kia mở thoại ốc bảo ra gọi cho ai đó, lầm bầm một chút rồi quay lại nói:

"Thượng tá Liên bảo anh đưa em đến gặp bàn chút chuyện về vụ án."

Hàn Vũ cảm giác có chút không ổn, nhưng lúc này hắn không thể chạy đi đâu khác, chỉ có thể nghe lời tiến về Sở Vệ Quân.

Vị Thượng tá này sau khi mẹ Hàn Vũ mất cũng chỉ cho người đến chuyển lời vài câu, giả bộ bận bịu đến cả tiền phúng viếng cũng quên gửi, sau đó viện cớ rút người bảo vệ hai mẹ con trước đó về, thái độ rất rõ ràng, Hàn Vũ cũng hiểu lý do tại sao.

Nhất định là bà ta biết được giao dịch của hắn và Minh Chiến, cảm thấy trong đó có công của mình, Hàn Vũ không thèm hỏi ý kiến mình, cũng nuốt trọn số tiền kia, đây chính là cách bà ta dằn mặt.

Hai quân nhân nói muốn đưa Hàn Vũ đi gặp Thượng tá Liên nói chuyện vụ án, hắn không có quyền từ chối.

Đi theo hai người, Hàn Vũ được đưa đến một tòa trụ sở cao lớn hoành tráng, hắn nhíu mày.

Đây không phải Sở Vệ Quân, mà là Tòa Án Nhân Dân.

Hàn Vũ được đưa lên trước vành móng ngựa, hàng ghế phía dưới đã ngồi sẵn mấy người.

Minh Chiến, Minh Thắng, Thượng tá Liên đều có mặt đầy đủ.

Một giọng nam hùng hồn vang vọng khắp quan tòa:

“Bị cáo đã có mặt, phiên tòa bắt đầu…”

“Đinh… Đinh… Đinh…” Tiếng chuông réo rắt khắp căn phòng rộng lớn.

Thế giới cũng vẫn luôn đầy rẫy những điều “ngoài dự tính” như vậy.