Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Như Ý

Chương 11: Nhân Thánh Kinh.




Chương 11: Nhân Thánh Kinh.

“Cốc… cốc… cốc…”

Tiếng gõ cửa làm ngắt mạch tu luyện của Hàn Vũ, hắn mở mắt nhìn ra.

“Có người muốn gặp?” Một giọng nam truyền tới từ sau cánh cửa, đây là thuộc hạ của Thượng tá Liên.

Đứng dậy mở cửa, Hàn Vũ đi theo nam quân nhân tới ban công, một người đã đứng đợi ở đó từ trước, vậy mà lại là kẻ tối qua muốn g·iết hắn, Huỳnh Minh Chiến.

“Nói chuyện được không?” Trung úy Chiến mở lời.

Hàn Vũ gật đầu thay cho trả lời, hắn không mấy bất ngờ trước sự xuất hiện của người này, cũng đã đoán ra mục đích đối phương đến đây.

Ngoài ban công tầng 3 bệnh viện, hai người đứng cách nhau mấy mét, Hàn Vũ khoanh tay đứng dựa lưng vào tường, Minh Chiến thì tựa vào lan can, phía xa còn có thuộc hạ của Thượng tá Liên giá·m s·át.

Vị Trung úy tay kẹp điếu thuốc, thổi ra một hơi khói, quay mặt lại hỏi Hàn Vũ:

"Bác gái sao rồi?"

Hàn Vũ không trả lời, khẽ liếc mắt rồi nói: "Vào chuyện chính đi."

Minh Chiến gật gù, cũng không tức giận.

“Cậu cũng đoán được lý do tôi đến đây rồi đúng không? Ra giá đi!”.

“Còn xem anh muốn tôi nói gì?” Hàn Vũ hỏi lại.

Minh Chiến cuốn điếu thuốc vào bàn tay rồi nắm chặt, cả điếu thuốc tan thành mây khói, làm xong động tác đầy ẩn ý này, hắn quay người lại, hạ giọng nói:

“Mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, việc đến nước này gia đình tôi cũng không có ý định đổi trắng thay đen, trong lời khai chỉ cần cậu nói cha mình là người chủ động t·ấn c·ông con Ngạc Ngư, vậy là đủ.”

Hàn Vũ suy nghĩ chuyển động, việc người này được phép gặp hắn lúc này hẳn là đã thông qua Thượng tá Liên cho phép, cũng đồng nghĩa với giữa bà ta và Huỳnh Minh Xuân đã đạt thành thỏa thuận.

Hắn không có khả năng thông qua vị nữ Thượng tá kia tiếp tục chèn ép đối phương, Minh Chiến đến đây ngoài việc mua chuộc lời khai nhân chứng khả năng còn có ý đồ khác, hắn cần phải rất cẩn thận.

Thấy Hàn Vũ chưa trả lời, Minh Chiến tiếp tục:

“Cậu là người thông minh nên tôi không muốn vòng vo, nói trắng ra thì cho dù lời khai của cậu là gì, kết quả vẫn không thay đổi… Chỉ là nếu cậu đồng ý thì mọi chuyện đều dễ dàng cho cả đôi bên.”

Đối phương ngửa bài, nếu là người khác có lẽ đã sớm bay vào sống c·hết cùng kẻ này, còn Hàn Vũ chỉ đưa mắt nhìn, ngẫm nghĩ thêm chút rồi nói ra một câu:

“Ngoài thứ anh nói, thêm việc bố tôi trong lúc bắt Ngạc Ngư thì bệnh cũ tái phát rồi dẫn đến kết quả như vậy, được sao?”

Minh Chiến lập tức nhíu mày, kịch bản này so với điều hắn muốn còn tốt hơn, như vậy rõ ràng việc ông Khải q·ua đ·ời hoàn toàn là do lỗi cá nhân, thế nhưng càng như vậy hắn càng trở nên thận trọng.

Sáng nay hắn được tin Hàn Vũ đã là linh sư cấp 1, Thượng tá Liên cũng dùng thông tin này tạo thêm áp lực lên cha hắn, dù không ai nói nhưng hắn dám chắc đây là nước cờ mà Hàn Vũ bày ra. Pháp luật nơi này có rất nhiều điều khoản ưu đãi chỉ khi nào bước vào cấp 1 mới áp dụng, dù sao đây cũng là lực lượng tương lai của quần đảo.

Nếu trước đó lời khai của Hàn Vũ dù có giá trị nhưng vẫn có thể dùng nhiều cách để bịt kín. Vậy thì sau khi Hàn Vũ trở thành linh sư cấp 1, cha con họ Huỳnh mất đi rất nhiều lựa chọn, nếu muốn sử êm vụ này thì cách hay nhất không thể khác là thỏa thuận với nhân chứng Hàn Vũ, những cách khác sẽ chỉ khiến hắn mất càng nhiều.

Vị Trung úy 25 tuổi này phải thừa nhận rằng, tên nhóc chưa tròn 16 tuổi đứng trước mặt luôn biết cách làm mình "kinh ngạc".

Trong buổi đối thoại hôm nay, hắn từ đầu đến cuối đều lấy vị thế ngang nhau nói chuyện, đây không phải là cố tình hạ thấp bản thân, mà vì hắn đã coi Hàn Vũ là đối thủ thực thụ.

“Cậu muốn gì?” Minh Chiến gằn giọng.

“Tiền.” Hàn Vũ thẳng thừng đáp.

“Bao nhiêu?”

“Một triệu.” Hàn Vũ trả lời rất nhanh, hiển nhiên đã suy tính từ trước.

Đơn vị tiền tệ thông dụng nhất tại nơi này là Ngô tệ, là đồng tiền được phát hành và bảo đảm bởi chính Ngô gia, dù cho đi đến bất kì đâu trên lãnh thổ Việt quốc đều có giá trị trao đổi.

Một triệu Ngô tệ là một con số không hề nhỏ, thu nhập trung bình của người trưởng thành tại đảo An Bang cũng chỉ là mười ngàn Ngô tệ một tháng, rất nhiều người vất vả cả đời cũng chưa từng cầm tới số tiền lớn như vậy. Nhưng đối với nhà họ Huỳnh thì đây lại là một cái giá chấp nhận được, không ít cũng không nhiều, quan trọng là họ có muốn xì ra hay không mà thôi.

Minh Chiến cúi đầu suy ngẫm, một triệu cũng là cái giá tối đa mà hắn muốn bỏ, đề nghị của Hàn Vũ khiến hắn vừa hài lòng vừa bực mình, luôn có cảm giác như bị thằng nhóc trước mặt đi guốc trong bụng vậy.

Mà Hàn Vũ cũng không định mất công trả giá đàm phán, đưa ra cái giá này vì hắn biết đối phương sẽ đưa tiền.

“Ngoài ra còn gì nữa không?” Minh Chiến đưa ra câu hỏi này coi như là ngầm thừa nhận.

“Thêm một lời hứa, khi nhập ngũ tôi không muốn vào đơn vị của anh.” Hàn Vũ vừa nói vừa quan sát đối phương.

Minh Chiến nghe câu này không khỏi nhếch miệng, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn lập tức gật đầu:

“Được! Tôi lấy danh dự hứa với cậu, khi nhập ngũ cho cậu một cơ hội tự lựa chọn đơn vị.”

Nói xong, vị Trung úy này liền rút từ trong túi ra một tấm thẻ, búng về phía Hàn Vũ.

“Không có mật khẩu, không thiếu một xu, có thể xài ngay lập tức, yên tâm!” Minh Chiến chỉ để lại mấy câu rồi bước đi với một nụ cười đầy ẩn ý, thậm chí không cần kí kết giấy tờ hay khế ước, giống như hắn biết chắc Hàn Vũ sẽ tuân thủ thỏa thuận.

Hàn Vũ lật qua lật lại tấm thẻ màu xanh lục trong tay, vuốt vuốt chữ “Ngô” khắc nổi bên trên, đây là thẻ tài khoản, một vật phẩm hết sức tinh vi, có tác dụng gửi và rút tiền từ ngân hàng của Ngô gia, thứ này cho thấy đối phương đã chuẩn bị rất kĩ càng trước khi đến đây.

Thứ hắn bận tâm không phải tấm thẻ này có hoạt động hay không, mà là thái độ vừa nãy của Minh Chiến.

Hàn Vũ sẽ không tin tưởng hoàn toàn lời hứa của bất kì ai, cha con họ Huỳnh thì càng không, hắn cũng không hề có ý định nhập ngũ tại tại hòn đảo này, việc đưa ra yêu cầu cuối cùng kia là có hai dụng ý khác.

Thứ nhất, hắn muốn cho đối phương cảm thấy mình còn muốn sống tại đây, còn phải nhập ngũ, còn không thoát khỏi bàn tay của nhà họ Huỳnh, nhằm khiến đối phương bớt cảnh giác và đừng ra tay quá sớm.

Mà mục đích thứ hai mới là cái quan trọng hơn, hắn muốn xem thái độ của Minh Chiến.

Việc Minh Chiến không chút ngần ngại đồng ý rồi còn hứa hẹn hết sức tự nhiên, lại khiến Hàn Vũ cảm nhận được sát ý.

“Kẻ này nhất định muốn g·iết mình.” Hàn Vũ nghĩ thầm, khi đụng mặt trên núi hôm qua hắn cũng không dám chắc điều này, chỉ là hướng đến khả năng này mà đối phó, nhưng sau cuộc trò truyện vừa rồi hắn đã có thể xác định.

Thái độ của đối phương nhìn như là ôn hòa, nhưng càng giống như là không thèm quan tâm, chỉ có một cách lý giải điều này, đó là trong mắt Minh Chiến, Hàn Vũ là kẻ phải c·hết, không ai thèm mất thời gian đôi co với kẻ sắp c·hết.

Đút thẻ tài khoản vào túi, Hàn Vũ trở về phòng bệnh, mẹ hắn vẫn hôn mê nằm đó, một vài người quen đến hỏi thăm, có cả gia đình Tuấn và Nam, hắn nhẹ nhàng tiếp đón từng người một, sức khỏe bà Mai không tốt nên mọi người cũng chỉ động viên ít câu, tặng chút quà rồi để hai mẹ con nghỉ ngơi.

Tối đến, người đến thăm cũng đã hết, chỉ còn Hàn Vũ cùng Phở ngồi cạnh bà Mai.

Trong giấc mơ, người phụ nữ trên giường bệnh thấy mình và chồng cùng nắm tay nhau, cả hai cười híp mắt nhìn đứa con trai bé bỏng ngày nào giờ cũng đang cầm tay một cô gái, cả hai mặc trang phục cô dâu chú rể sang trọng, đằm thắm trao nhau nụ hôn đầu.

Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, lễ đường đột ngột biến thành vực sâu, con trai nắm tay con dâu rơi xuống trong tiếng kêu gào thảm thiết.

Bà Mai hoảng sợ nhìn về phía chồng xin cầu cứu, ông Khải đứng ngay bên cạnh trong bộ vét đen, quay mặt nhìn lại.

Một khuôn mặt tràn đầy những vết tím tái, máu me tuôn ra từ miệng mắt…

Bà Mai giật người bừng tỉnh, mắt mở to, nặng nhọc thở dốc, Phở cũng lập tức ngẩng đầu.

“Cục… cục…” Nó kêu vài tiếng, còn thổi khói làm kí hiệu.

“Mẹ tỉnh rồi ạ? Thấy sao?” Hàn Vũ ngồi bên lập tức hỏi han.

“A... Mẹ… tỉnh lâu rồi! Chỉ là không muốn gặp ai nên ngủ th·iếp mất... khụ... khụ...” Bà Mai che miệng ho khan, một lát mới bình ổn lại hơi thở.

Hàn Vũ lập tức đưa tay vỗ nhẹ lưng mẹ, Phở thì la ầm lên.

"Mẹ không sao... không sao!" Bà Mai có chút khó nhọc mỉm cười với con trai, rồi đưa tay vuốt ve Phở, con vật lập tức yên lặng nằm dụi vào người chủ nhân.

“Dạ! Con hiểu, mẹ muốn ăn gì không?” Hàn Vũ vẫn nắm chặt tay mẹ.

Bà Mai chỉ lắc đầu, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu máu, thần thái càng ảm đạm hơn.

“Mẹ đừng hấp thụ linh khí, khối u sẽ phát triển nhanh hơn.” Hàn Vũ nhắc nhở.

“Là sao? Chẳng lẽ… Ung Linh hả?” Bà Mai hơi ngẩn người, ngay sau đó điềm nhiên hỏi lại.

“Ừm… Vẫn chữa được, mẹ đừng lo!” Hàn Vũ không định giấu diếm, giấu cũng không có ích gì.

Trước thông tin động trời, người phụ nữ ngoài 40 không chút động dung, đây là một tin buồn, nhưng bà vốn dĩ đã quá đau buồn rồi, đến nỗi không còn bất kì chuyện gì trên đời có thể khiến người phụ nữ này buồn hơn được nữa.

Bầu không khí trong phòng trầm xuống, mười hai năm trước bị ông trời c·ướp đi của quyền làm mẹ, bà Mai dù đau khổ nhưng vẫn chấp nhận, hôm nay ông trời lại c·ướp đi của bà quyền làm vợ, bà đau khổ nhưng bất lực.

Tiếp theo là gì? Quyền sống sao? Bà mặc kệ, đỉnh cao của mất mát chính là không sợ mất mát.

Im lặng một lát, bà Mai chậm rãi cất lời:



“Con trai… Nhớ cuốn Nhân Thánh Kinh mà ngày nhỏ mẹ hay đọc cho con nghe không?”

Hàn Vũ nhíu mày một cái rồi đáp:

“Có nhớ! Mẹ muốn nghe lại thì con đọc cho mẹ nghe.”

“Con mang theo hả? Vậy tốt quá.” Nhắc đến thứ này, nét mặt bà Mai có chút khởi sắc.

Hàn Vũ đi ra khóa chặt cửa rồi quay lại ghế ngồi, tiếp tục nắm chặt tay mẹ mình, từ tốn kể lại một câu cuyện mà hắn đã đọc qua rất nhiều lần, nhiều đến thuộc nằm lòng.

.....

Nhân Thánh Kinh

Chương 1: Dục Vọng và Hạnh Phúc.

Ngày xửa ngày xưa, tại một khu rừng rộng lớn, có một loài khỉ tồn tại, tên là Dục Vọng Hầu.

Trong đàn khỉ đó, có hai con khỉ chơi rất thân từ khi còn bé xíu, một con tên là Xích Hầu có bộ lông đỏ chót, con còn lại là Lam Hầu với bộ lông xanh tuyền.

Hai chú khỉ vui buồn có nhau, không rời nửa bước. Đến khi trưởng thành, cả hai đều thuận lợi thức tỉnh chủng kỹ sơ giai Dục Vọng, chân chính trở thành hai con Dục Vọng Hầu.

Một ngày Lam Hầu cùng Xích Hầu đang đi dạo thì phát hiện một cây đào đầy trái ngọt, cả hai đều rất muốn ăn nhưng đây là cây đã có chủ.

Một con khỉ khác đã trồng cây ở đây, cũng làm tổ ngay trên cây đào, nó nhất quyết không chịu nhường cho hai chú khỉ dù chỉ một quả.

Lam Hầu muốn bỏ đi nhưng Xích Hầu không đồng ý, nó kích hoạt chủng kỹ Dục Vọng khiến cả cơ thể tràn trề sức mạnh, lao tới đánh nhau cùng con khỉ trên cây, cuối cùng đem về một trái đào.

Xích Hầu hả hê đánh chén chiến lợi phẩm, trách mắng Lam Hầu tại sao không xông lên cùng nó, nếu cả hai hợp sức nhất định có thể c·ướp đi cả cây đào kia.

Ăn hết quả đào, Xích Hầu liền thức tỉnh thiên phú C·ướp Đoạt, còn thuận lợi tiến hoá chủng kỹ Dục Vọng từ sơ giai lên trung giai, trở thành chủng kỹ Thoả Mãn.

Nó hả hê bỏ đi để lại Lam Hầu cùng một hạt đào trên đất.

Lam Hầu nhặt lên hạt đào, một mình trở về…

Nhiều năm sau đó, Xích Hầu nhờ có thiên phú C·ướp Đoạt đã trở thành con khỉ mạnh nhất và giàu có nhất trong đàn, nó còn đem Thoả Mãn tiến hoá một lần nữa, trở thành chủng kỹ cao giai Sung Sướng.

Vẫn là con khỉ với bộ lông đỏ, nhưng nay đã khác xưa, nó trở về ngôi nhà cũ, phát hiện ra Lam Hầu còn chưa thức tỉnh thiên phú, không khỏi coi thường.

Lam Hầu đi ra phía sau nhà, lúc này đã có thêm một cây đào cao lớn trĩu quả, chèo lên cây hái 3 trái đào mang xuống, nó chia cho Xích Hầu một trái.

Đi đến trước cây đào ngày xưa nơi Xích Hầu từng c·ướp phá, Lam Hầu cũng đưa thêm một trái cho con khỉ năm đó b·ị c·ướp, còn lại một trái thì chính mình ăn.

Ăn xong trái cây, Lam Hầu liền thức tỉnh thiên phú Kiên Trì, mà chủng kỹ Dục Vọng của nó tiến hoá từ sơ giai nhảy vọt đến cao giai, trở thành Sung Sướng.

Xích Hầu vô cùng kinh ngạc, trợn mắt hỏi:

“Chỉ ăn một trái đào, tại sao ngươi có thể lập tức có được Sung Sướng? Năm đó ta ăn một trái chỉ lấy được Thoả Mãn, ngươi biết ta phải ăn bao nhiêu thứ mới có được Sung Sướng sao?”

“Ngươi biết cái gì là sung sướng sao?” Lam Hầu hỏi lại.

“Thoả mãn hết mọi dục vọng chính là sung sướng.” Xích Hầu đáp.

“Ta không nghĩ vậy! Hết một cái khổ, chính là sung sướng."

"Giống như khát khô rồi gặp được nước, đói lả rồi gặp được đồ ăn."

"Ta cực khổ trồng cây, đến khi cây lớn được hưởng trái ngọt, ta liền sung sướng, đơn giản vậy thôi.” Lam Hầu hồn nhiên trả lời.

“Vậy nếu cây của ngươi không kết trái, ngươi làm sao sung sướng.”

“Ta trồng cây không phải vì trái ngọt, cũng không vì sung sướng, có quả thì ăn quả, không có quả thì hưởng bóng mát, không có bóng mát thì ta lại tiếp tục trồng cây.”

“Thì ra là chờ đợi ăn may mà thôi, ngươi biết Sung Sướng tiến hoá sẽ trở thành cái gì sao? Là Mãn Nguyện, ta nhất định sẽ lấy được nó.” Xích Hầu nói xong tức giận quay đi.

Nó không quay đầu lại, cũng vứt luôn trái đào được cho, thứ này từ lâu đã không thể làm nó thoả mãn nữa, nó cần tìm kiếm những thứ cao sang hơn gấp ngàn lần.

Nghe nói ở phương bắc có một chủng tộc tên là Danh Vọng Hầu, loài khỉ này số lượng ít ỏi, nhưng nhờ vào chủng kỹ Danh Vọng mà nổi tiếng khắp nơi.

Xích Hầu tập trung toàn bộ những con Dục Vọng Hầu dưới trướng, t·ấn c·ông về hướng bắc.

Dùng C·ướp Đoạt lấy được Danh Vọng, nó liền trở nên nổi tiếng, càng có nhiều Dục Vọng Hầu chạy theo nó.

Được đà lấn tới, Xích Hầu đem quân lấn sang phía đông nơi có Tài Phú Hầu, chủng tộc này có chủng kỹ Tài Phú, sinh ra liền giàu nứt khố đổ vách.

Xích Hầu nhanh chóng c·ướp về Tài Phú, biến thứ này thành linh kỹ của bản thân, sự giàu có và nổi tiếng vẫn chưa thể khiến nó mãn nguyện, nó không hề phát hiện ra chẳng biết từ khi nào, trong không gian huyết mạch đã có thêm một cái linh kỹ tên là Tham Lam.

Xích Hầu tiếp tục dẫn quân về phía nam, tiến đánh giống khỉ được cho là hùng mạnh nhất, Quyền Lực Hầu.

Quyền Lực Hầu chống trả ác liệt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay Dục Vọng Hầu hung hãn, dù t·hương v·ong thảm trọng, cuối cùng Xích Hầu vẫn lấy về linh kỹ Quyền Lực, lúc này nó đã thống trị toàn bộ đàn khỉ, nhưng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Ngay sau đó từ phía đông tràn về một đàn khỉ khác tên là Mỹ Sắc Hầu, chủng tộc này sinh đẹp vô cùng, bọn chúng vừa kh·iếp sợ lại vừa ngưỡng mộ Xích Hầu, nguyện theo chân hầu hạ nó suốt đời.

Xích Hầu vui vẻ tiếp nhận, cuối cùng nó cũng lấy đủ Danh Vọng, Tài Phú, Quyền Lực, Mỹ Sắc không thiếu thứ gì, lập tức chủng kỹ Sung Sướng tiến hoá lần nữa, đi đến đỉnh giai Mãn Nguyện.

Những ngày sau đó Xích Hầu chìm đắm trong dục vọng, không hề hay biết linh kỹ Tham Lam trong lòng nó cũng đang không ngừng bành trướng.

Một ngày đẹp trời, Xích Hầu lần nữa trở về quê cũ, nó muốn khoe khoang với Lam Hầu về những chiến tích huy hoàng của mình.

Ngồi trên kiệu quý cao xa, nó về lại chốn xưa, nơi đây giờ đã trở thành một rừng đào xanh mát phủ đầy hoa thơm trái ngọt, một con khỉ có bộ lông xanh tuyền ngồi lặng lẽ dưới gốc cây đào to lớn.

Một con Dục Vọng Hầu tiến tới quát lớn:

“Con khỉ kia, trước mặt ngươi là vua của tất cả Dục Vọng Hầu, còn không mau quỳ xuống.”

Lam Hầu nhìn đàn khỉ, cũng nhìn thấy bộ lông đỏ lấp ló sau kiệu hoa, mỉm cười nói:

“Ta từ lâu đã không còn là Dục Vọng Hầu.”

“Ngươi có khác gì chúng ta ngoại trừ mớ lông xanh bẩn thỉu? Vậy ngươi là cái gì?”

“Ta... ta không rõ mình là cái gì, nhưng nếu theo quy ước của các ngươi, vậy thì nên gọi ta là An Nhiên Hầu.”

Dứt lời, quanh người Lam Hầu nổi lên một tầng linh áp Thượng giai, khiến tất cả khỉ ở đây choáng ngợp.

“Đây là cái gì? Ngươi làm sao tiến hoá ra chủng kỹ này?” Xích Hầu vội vàng lên tiếng, không giấu nổi kinh ngạc.

“Đây là An Nhiên, ta chỉ có Kiên Trì, sau khi lấy được ba linh kỹ là Kiên Nhẫn, Sáng Suốt và Chấp Nhận, ta liền đạt được nó.” An Nhiên Hầu thật thà trả lời.

Xích Hầu không giấu nổi tức giận, gào lên:

“Ngươi nói láo, ba linh kỹ đó ta đều gặp qua, hoàn toàn vô dụng, làm sao sánh được với Danh Vọng, Tài Phú, Quyền Lực, Mỹ Sắc?”

“Nhất định là do vườn đào này... nhất định.”

“Nể tình bạn cũ, ta không thèm chấp với ngươi. Bay đâu, đuổi con khỉ này ra ngoài cho ta, ta muốn ở lại nơi này nghỉ ngơi.”

“Tuân lệnh Hầu Vương!” Toàn bộ Dục Vọng Hầu đồng loạt hô lớn.

An Nhiên Hầu cứ thế bị đuổi khỏi khu vườn do chính tay mình gây dựng, nhưng nó không buồn rầu.

Kiên Trì không cho nó sức mạnh, nhưng lại cho nó niềm tin...

Chấp Nhận không cho nó tiền tài, lại cho nó thanh thản...

Sáng Suốt không làm nó nổi tiếng, chỉ khiến nó an tâm...

Kiên Nhẫn không khiến nó rực rỡ, chỉ đưa nó đến muôn nơi...

Bỏ lại trái ngọt và danh lợi phía sau, An Nhiên Hầu mỉm cười cất bước...

Một bước... hai bước... ba bước...

Chú khỉ với bộ lông xanh bất ngờ vấp phải khúc rễ cây ngang đường, móng chân bật máu.



“Ah...” Giật mình khẽ kêu một tiếng, nhưng nó lại không định cúi xuống xem xét v·ết t·hương, chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn cái móng chân vặn vẹo đang nhỉ máu bên cạnh sợi dễ cây.

Trong không gian huyết mạch của chú khỉ, một cái linh kỹ mới nhẹ nhàng hiện lên, tên là Buông Xả.

Kéo theo đó là chủng kỹ An Nhiên dị động.

Chú khỉ lau v·ết m·áu, tiếp tục bước đi...

Một bước... hai bước... ba bước...

Một luồng linh áp vừa mạnh mẽ vừa ôn hoà lan tỏa khắp khu rừng.

Chú khỉ dừng bước, nhìn thẳng trời xanh.

Từ giữa mi tâm An Nhiên Hầu bắn ra một tia sáng bay v·út qua mây, hoà vào thương khung.

Tiếp sau An Nhiên, chính là Hạnh Phúc.

Xích Hầu tận mắt nhìn thấy mọi chuyện, nó không thể tin nổi vào mắt mình, điên cuồng gào thét:

“Làm sao có thể... tại sao có thể...?”

“Lam Hầu... An Nhiên Hầu! Làm sao để lấy được chủng kỹ Thần giai, nói cho ta biết, ta cho ngươi mọi thứ, cầu ngươi nói cho ta!”

Hạnh Phúc Hầu quay đầu lại.

“Muốn có Hạnh Phúc, trước hết ngươi phải cẩn thận với tâm của chính mình, Dục Vọng có thể cho ngươi động lực, cũng có thể biến ngươi thành nô lệ.”

Xích Hầu nghe được, hai con mắt đỏ ngầu như chính bộ lông của nó, một chân đạp xuống, nổi điên bay v·út đi như ngọn lửa.

Xích Hầu vươn tay bóp lấy cổ Lam Hầu, kích hoạt thiên phú C·ướp Đoạt, nó muốn c·ướp lấy Hạnh Phúc giống như vô số thứ nó từng c·ướp trước đây, nhưng lần này không hiểu sao không cách nào thành công.

Xích Hầu vẫn tiếp tục, nó muốn kích hoạt thêm những linh kỹ khác nhưng giật mình phát hiện mình vậy mà chỉ còn lại một cái linh kỹ duy nhất, đó là Tham Lam.

Nó không từ bỏ, cố gắng vận dụng Tham Lam, bất ngờ là càng kích động Tham Lam, Xích Hầu chỉ càng cảm thấy mệt mỏi.

Nó lại muốn dùng chủng kỹ Mãn Nguyện để xua tan mệt mỏi, ai ngờ thứ mà nó tự hào lâu nay cũng đã biến mất không tăm tích, chỉ còn lại một cái chủng kỹ Dục Vọng bé nhỏ.

“Dùng lòng tham để nuôi dưỡng Dục Vọng, cuối cùng sẽ bị nuốt chửng bởi Dục Vọng.”

“Hạnh Phúc thực sự là không thể c·ướp đoạt, nhưng có thể chia sẻ.” Lam Hầu bình tĩnh nói, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào người Xích Hầu.

Bàn tay đỏ rực buông xoã xuống, một cảm giác bình an cực lạc vừa lạ vừa quen khiến Xích Hầu ngơ ngẩn, đây giống như chính là thứ nó mong mỏi tìm kiếm, lại giống như nó vốn đã có rồi, cảm giác này vẫn luôn ở đó, chỉ là nó không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm tới.

Xích Hầu quỳ gập người xuống, chắp tay trước ngực, cúi đầu thành tâm mở lời:

“Mong ngài chỉ đường!”

Lam Hầu mở bàn tay, bên trong là một hạt đào mới tinh...

.....

Nhân Thánh Kinh chương 1, đến đây kết thúc.

Hàn Vũ vẫn nắm chặt tay mẹ mình, kể lại không sót một chữ.

Bà Mai bình tâm nghe hết câu truyện, vừa vui vừa ngạc nhiên vô cùng, hỏi con trai:

“Con thuộc lòng Nhân Thánh Kinh từ khi nào vậy?”

“Cũng lâu rồi.” Hàn Vũ thành thật.

‘Nhân Thánh Kinh' đúng như tên gọi, tác giả của nó chính là vị Thánh Giả thứ 8, cũng là Thánh Giả gần nhất từng xuất hiện trên thế gian, Nhân Thánh.

Tại một thời điểm, cả thế giới nhiều nhất chỉ tồn tại một vị Thánh Giả, đây là quy tắc bất di bất dịch trong ít nhất trăm ngàn năm trở lại đây.

Mỗi một vị linh sư Thánh cấp đều là tồn tại vô địch trong thời đại của mình, đây là điều không cần bàn cãi.

Một trăm ngàn năm, 5 thời kỳ, 8 vị Thánh Giả, ai cũng là truyền kỳ trong truyền kỳ, mỗi người trong số họ dù tốt hay xấu đều để lại những dấu tích không thể phai mờ của riêng bản thân mình, cho dù tất cả đều không còn trên đời nhưng những di sản đó vẫn trường tồn, không ngừng ảnh hưởng đến thế gian qua bao năm tháng.

Thời kì Nhân Thánh tại thế, toàn bộ Chí Linh Đại Lục yên bình một mảnh, tựa như thiên đường.

Những viễn cảnh trước đó chỉ có trong tưởng tượng vậy mà trở thành hiện thực.

Thú tộc, Trùng tộc, Dị Nhân tộc, hay cả Long Nhân trước đó bị Nhân tộc chèn ép không thở nổi, dưới sự che trở của Nhân Thánh, hết thảy chung sống hoà thuận cùng nhau.

“Nhân Thánh ra đời, thiên hạ bình an.” Câu thơ này không hề nói quá, hoàn toàn là sự thật.

Ngày Nhân Thánh nhập niết bàn, tỉ tỉ sinh linh cúi đầu mặc niệm.

“Cầu cho mưa thuận gió hoà...

Cầu cho vạn vật đâm trồi nở hoa...

Cầu cho nắng hoá muôn nơi...

Cầu cho Nhân Thánh sống thêm một đời.”

Bốn câu nói suốt mấy ngàn năm trở lại đây đã trở thành lời tâm niệm, lời cầu nguyện hằng ngày của rất nhiều người.

Sự kiện Nhân Thánh q·ua đ·ời cũng đánh dấu cho sự kết thúc của một kỷ nguyên êm ấm, tiếp đó là sự xuất hiện của công nghệ tân tiến, chính thức khép lại thời kỳ cận đại, mở ra kỷ nguyên mới, nơi mà cả thế giới không có hoà bình đích thực, chỉ có thời điểm chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.

Bất chấp thời gian, hơn ba ngàn năm trôi đi, hệ tư tưởng của Nhân Thánh chẳng biết từ khi nào đã trở thành một tôn giáo, một Đạo mà ai ai cũng có thể tu tập, thế gian gọi đây là Nhân Đạo, Nhân Thánh còn có danh hiệu thứ hai là ‘Nhân Đạo Đạo Tổ’.

Ông được tôn thờ như một hình tượng tín ngưỡng không thể chối bỏ, vô số câu nói, bài học, kinh sách mà ông để lại được lưu truyền khắp mọi ngõ ngách, trong đó không thể không nói đến “Nhân Thánh Kinh” cuốn sách gối đầu giường của vô số chúng sinh.

Nhân Thánh Kinh cũng không đơn giản chỉ là những câu chuyện ngụ ngôn rời rạc, rất rất nhiều người trong đó có cả Hàn Vũ đã từng nghiên cứu cuốn kinh thư này đến đường tơ kẽ tóc, từ trong đó phát hiện rất nhiều sự thật và bí mật.

Nhiều người đồn rằng Nhân Thánh Kinh thực ra là truyền thừa của Nhân Thánh để lại đợi người hữu duyên, bên trong ẩn chứa tuyệt kỹ Nhân Đạo và con đường nhập Thánh, đây mới là điểm khiến cuốn kinh thư này trở nên nổi tiếng hơn cả.

Tại thế giới này, rất nhiều truyền thuyết, thực ra không phải là truyền thuyết, ngay đến câu chuyện Con Rồng Cháu Tiên mà đứa trẻ lên năm đã được học, trong đó vẫn chứa đầy sự thật lịch sử và cả những bí mật ẩn giấu.

Long Thánh, Long Quân, Âu Cơ, Bách Tử, đều không phải nhân vật tưởng tượng, họ là những sinh linh từng tồn tại trên thế giới này, họ cũng từng sống, từng hò hét, từng vui buồn, từng nỗ lực, và cũng từng c·hết đi.

C·hết… có lẽ là điểm chung của hết thảy chúng sinh.

Hàn Vũ từng quan sát Thời Gian Trường Hà trăm năm, những kẻ hắn nhìn thấy, dù mạnh mẽ đến đâu đều có một điểm chung, đó là đều đ·ã c·hết.

Sinh lão bệnh tử, đây là quy tắc cơ bản trong trời đất, ai cũng không thoát khỏi.

Cha mẹ Hàn Vũ đời trước không tránh khỏi, ngay cả Hàn Vũ cũng không.

Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, gió đêm thổi tới, trăng khuyết treo cao, trong phòng là người bệnh đứng giữa lằn ranh sinh tử.

Hắn không khỏi nhớ lại ký ức về lần đầu đối diện cùng c·ái c·hết, cũng là lúc gặp gỡ kì tích đầu tiên trong đời.

Vẫn là gió đêm thổi qua, vẫn là trăng sáng trên đầu, thương nhân Hàn Vũ 62 tuổi nhưng khuôn mặt đã như ông lão 80, nằm mệt mỏi bên gốc cây, tay ôm bụng đang rỉ máu, mái tóc bạc lưa thưa buông xõa.

Giữa mảnh rừng tĩnh mịch, hắn nằm đó cô độc, xung quanh la liệt xác c·hết cả người lẫn thú, mùi máu tươi tràn vào khoang mũi.

Khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, cuối cùng bị kẻ khác dòm ngó gia sản, gặp ám hại trọng thương giữa rừng thiêng nước độc, kết cục cuối cùng chỉ có làm mồi cho thú dữ, c·hết không toàn thây.

Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn trăng nhàn nhạt mỉm cười, hắn có đau buồn nhưng không oán trách, có trách cũng chỉ tự trách mình quá ngu ngốc.

Từ một kẻ chịu đủ thiệt thòi cùng khinh miệt, hắn dần học cách chấp nhận, học cách chịu đựng, học cách thích nghi với thế giới, học cách tận dụng những nguồn lực ít ỏi mình có, cẩn trọng suy tính rồi nắm lấy cơ hội.

Hắn như một con giun len lỏi chui lên từ bùn đất, cố gắng quằn mình làm vừa lòng người khác để đổi lại từng chút lợi ích nhỏ nhoi, nhờ đó dần dần trở mình, chen chân vào tầng lớp cao hơn.

Hắn rất tự hào vì điều này, cho rằng cuộc sống này cuối cùng vẫn là được tạo thành từ những mối quan hệ giữa con người với con người, chỉ cần tỉnh táo biết đúng chừng mực, kiên trì nỗ lực thì một linh sư cấp thấp vẫn có thể sở hữu quyền lực nhất định của riêng mình.

Mà hôm nay thế giới cho hắn một cái bạt tai, cho hắn thấy đây là thế giới của cường giả chứ không phải của bất kì chủng tộc hay cộng đồng nào. Không có sức mạnh mà lại nắm giữ tài sản, chính là tự chuốc lấy tai họa.

Hàn Vũ yên lặng nhấm nuốt bài học có lẽ là cuối cùng trong đời.

Một cái linh bảo trong không khiếu dần hòa làm một với cơ thể, đây là thứ hắn tự thân chế tạo cho riêng mình, đem theo bên người rất nhiều năm.

Nhân bảo hợp nhất, linh kỹ hình thành, tên là Trao Đổi.

Lại một lần nữa trong cùng một ngày, thời gian và kí ức như được kết nối.



Hàn Vũ trong phòng bệnh và Hàn Vũ dưới gốc cây cùng làm một việc, ngẩng đầu ngắm trăng.

Gió lớn thổi tung hai mái tóc một đen một trắng, bất chợt sấm chớp rền vang, mây đen không chút báo trước ùn ùn kéo tới, kết thành một mảng xoay vòng giữa bầu trời ngay phía trên đỉnh đầu.

Trong không gian huyết mạch của cả hai Hàn Vũ, một bên là thông qua dung hòa tiến hóa, một bên càng là trực tiếp thức tỉnh, một cái thiên phú dần hình thành, linh áp thượng giai tuôn trào không dứt.

…..

[Trao Đổi] (S)

1.‘Vay Mượn.’

2.‘Trao Đổi: Sau khi sử dụng Vay Mượn, có thể hoán đổi vĩnh viễn một năng lực của bản thân với năng lực đang được Vay Mượn.’

…..

Mưa rào trút xuống, có người đi đường tại đảo An Bang bị dính mưa, bực mình mắng to:

“Thời tiết chó má. Mấy hôm nay hở cái là mưa không báo trước.”

Mà tại cánh rừng nơi Hàn Vũ nằm chờ c·hết, một ông lão râu tóc bạc phơ ngự mây đạp gió ngao du trong trời đất, nhìn thấy dị tượng nổi lên, ông ta vuốt râu tự thì thầm:

“Là linh kỹ tiến hóa hay là bảo vật xuất thế đây… Xem thử là biết! Haha..” Ông lão cười lớn bay về hướng mây đen quy tụ.

Sau này Hàn Vũ mới biết, người hắn gặp tối hôm đó chính là Hoàn Đồng Lão Nhân vang danh thiên hạ.

Trên giường bệnh, Hàn Vũ nắm tay mẹ, linh áp thượng giai tuôn trào khiến bà Mai lần nữa bất ngờ không thôi.

“Con… Con sao vậy Vũ?”

Hàn Vũ hít sâu một hơi, cười nhu hòa nói:

“Con chỉ vừa lấy lại một thứ của mình.”

Đây là kì tích đầu tiên trong cuộc đời Hắc Địa Thần, nhờ có nó mà hắn mới có thể vượt qua đủ loại rào cản ban đầu, từng bước một mạnh mẽ lên.

Dù vậy năng lực này còn có rất nhiều hạn chế, khả năng hoán đổi thành công còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, nhưng vẫn còn vô vàn cách ứng dụng, tiềm năng của nó khó mà đong đếm được.

Hàn Vũ không giải thích bất cứ điều gì cho mẹ mình, chỉ âm thầm vận dụng Vay Mượn, sau đó là Trao Đổi, lập tức chủng kỹ Không Khiếu ẩn trong không gian huyết mạch bà Mai bừng sáng, cũng giống chủ nhân lúc nãy, như một con vật ngủ say bị làm giật mình thức giấc.

Bà Mai khó tin nhìn vào con trai, sau đó lập tức mỉm cười đến trào nước mắt.

“Con trai tôi, con trai tôi…” Bà vuốt ve gương mặt của con trai, nghẹn ngào không nói nên lời.

Nửa đời người phụ nữ này chịu đủ vất vả chỉ vì mỗi tối được nằm cạnh chồng mình, mong ước lớn nhất chỉ là được nhìn thấy đứa con bé bỏng của mình khôn lớn, hạnh phúc.

Giây phút ông Khải lìa đời ngay trong vòng tay, bà Mai đã là một n·gười c·hết, bà gắng gượng chỉ vì còn một tâm niệm chưa thành, đó là được nhìn con trai tiến vào lễ đường thành hôn.

Vào lúc này, khi bà tiếp nhận Trao Đổi, hai không gian huyết mạch được kết nối, tinh thần giao thoa, ký ức của cả hai cũng có thể chia sẻ với nhau.

Bà Mai hết vui mừng rồi đến ngạc nhiên, bà thấy được lễ thành hôn của con trai, một đám cưới xa hoa ngoài sức tưởng tượng, nhưng đó không phải thứ tuyệt nhất.

Điều tuyệt vời hơn cả với một người làm mẹ là được nhìn đứa trẻ chính mình khổ tâm nuôi nấng, nhìn thằng bé kháu khỉnh năm đó đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, chín chắn và tự lập.

Hàn Vũ cũng lướt qua kí ức của mẹ, một kí ức tràn đầy mất mát, mất nhà cửa cha mẹ người thân, mất đồng đội chiến hữu, mất đi quyền làm mẹ, làm vợ và cũng đánh mất cả hi vọng vào cuộc sống.

Hắn đăm chiêu nhìn người đã chăm lo cho mình suốt mười mấy năm, ngắm từng vết nhăn trên trán, cảm nhận làn da thô ráp trên tay, tự hỏi: “Nếu mình bất chấp tất cả để cứu người phụ nữ này, sẽ thành công sao?”

Hắn có thể bất chấp nguy hiểm bại lộ bí mật, đổi lại cho mẹ hắn sống thêm vài năm, vài chục năm, thậm chí bằng cách thần kỳ nào đó, Hoàn Đồng Lão Nhân xuất hiện ngay tại đây giúp mẹ mình sống thêm một đời, nhưng rồi thì sao?

Thiên phú kia tên là Hoàn Đồng, không phải Bất Tử.

Chưa nói hắn có thành công hay không, kết quả cuối cùng mẹ hắn vẫn sẽ phải c·hết.

Hắn có thể theo mang theo mẹ một đời, lại không thể khiến bà vĩnh sinh.

Mạnh mẽ như Thánh Giả đều phải cúi đầu trước sinh lão bệnh tử, dù có cố gắng trì hoãn, cuối cùng đều phải đón nhận t·ử v·ong,

Điều này nhiều khi chưa hẳn là bất hạnh, mà là một sự cứu rỗi.

Đối với hầu hết sinh linh, xuất hiện trên thế giới này mới là bất hạnh, chỉ cần được c·hết trong bình an đã là hạnh phúc lớn lao rồi.

Hàn Vũ nỗ lực ngàn năm vì cái gì? Đơn giản là vì giây phút sau cùng khi cơ thể gieo vào Thời Gian Trường Hà, hắn có thể nhắm mắt suôi tay, mỉm cười mãn nguyện.

Kiếp sống một ngàn năm không làm hắn cảm thấy mình vĩ đại hơn ai, chỉ khiến hắn chấp nhận rất nhiều sự thật, tất cả những chuyện từng trải qua dù tốt dù xấu dù vui dù buồn, Hàn Vũ đều chấp nhận.

Lúc này hắn được cho thêm một cơ hội, cơ hội để thay đổi định mệnh, để chuộc lại những hối tiếc của đời trước, thế nhưng Hàn Vũ đã sớm không còn hối tiếc.

Hắn sớm đã không còn là cậu thiếu niên gào thét đòi thay đổi thế giới, nghịch thiên cải mệnh.

Hắn trọng sinh không phải vì viết lại lịch sử, mà là vì hi vọng có thể đi tiếp con đường còn dang dở, tiếp tục theo đuổi tự do, tự do thân, tự do tâm, tự do sinh, tự do tử.

Hắn biết đây là con đường mờ mịt chưa từng được khai phá, hắn biết mình sẽ phải đối mặt với vô vàn điều trái lòng nghịch ý, thậm chí sẽ đi vào ngõ cụt, tiến vào lối mòn sớm đã bị số phận an bài.

Hàn Vũ vẫn sẽ đi tới, vẫn muốn dạo chơi cùng số mệnh một vòng, đánh cược một vài thứ, được hay mất hắn đều thỏa mãn.

Còn việc số mệnh muốn làm gì? Với ai? Chỉ cần không phải mình, hắn đều không định nhúng tay vào.

Định mệnh đã muốn kéo ai đi, vậy thì để họ ra đi thanh thản, đây là sự nhân từ duy nhất của Hắc Địa Thần.

“Mẹ… Con muốn tự do, mẹ giúp con được không?”

Bà Mai mỉm cười mãn nguyện, nắm chặt tay con trai mình...

"Mẹ không có gì để lại cho con, đừng trách bố mẹ, cũng đừng trách ông trời.

Thế giới này đã quá bất công với chúng ta, đừng như mẹ... đừng tự n·gược đ·ãi thêm chính bản thân mình.

Lam Hầu hay Xích Hầu cũng được, đừng làm kẻ nhu nhược.

Con muốn tự do?

Đừng chỉ biết nhìn ra cửa sổ, cứ vươn tay ra nắm lấy những thứ mình mong muốn.

Bay đi... con trai của mẹ, đừng ngần ngại!"

.....

Ngàn xuân một kiếp, hợp rồi lại tan.

Từng khóc khan, từng cuồng tiếu.

Nay thu gặp lại, chẳng thấy lệ tràn.

Sinh lão bệnh tử, là thiên định.

Đau buồn hờn ghét, là nhân tình.

Mình ta một cõi, chẳng bi ai.

Cô độc một kiếp, chẳng thấy dài.

Trải đời lên xuống, đều là sống.

Hơn thua được mất, bàn tay không.

Trông dòng nước chảy, thân chẳng ướt.

Dưới đất nằm than, hận ông trời.

Biết thân biết phận, sao băng tới.

Trách đó trách đây, chỉ phí công.

Biết người biết ta, thua chẳng oán.

Mỗi người một mệnh, ngã cao mệnh trời.

- Thiên Mệnh -