.
Đưa Lâm Kiều Kiều về Lâm gia, Cố Đông Quân cũng không ở lại, cô vừa xuống, xe ngay lập tức chạy đi.
Trở lại tập đoàn, Tưởng Thành vẫn còn đang ở đây, cười nhạo tiến đến trước mặt hỏi: “Lấy lại công bằng cho chị dâu rồi?”
Cố Đông Quân lười biếng uống một ngụm trà, lấy từ trong ngực ra một đồ vật màu đỏ, để trên mặt bàn sau đó đứng dậy đi về hướng phòng họp.
Đôi mắt Tưởng Thành nghi ngờ liếc bóng lưng của anh, tập trung nhìn vào, lại là giấy đăng ký kết hôn.
Chỉ thấy cô gái trên tấm ảnh mắt hạnh linh động, giống như trăng sáng ban đêm ở phương nam, bộ dáng ngọt ngào mềm mại xinh xắn, chỉ nhìn qua ảnh nhưng cũng có thể dễ dạng nhận ra đây là sắc đẹp nhất đẳng.
Chính xác xinh đẹp đến không thể bắt bẻ.
Tưởng Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, nghĩ đến một cái ý niệm kỳ quái.
Chẳng lẽ Cố Đông Quân nhớ kỹ rằng mình chê chị dâu không xinh đẹp, cho nên đặc biệt cầm giấy đăng ký kết hôn đến cho mình nhìn?
Hẳn là không ngây thơ như vậy đâu......
Lâm Kiều Kiều liên tiếp ở nhà chờ đợi 5 ngày, Lâm Canh Nam đau lòng con gái, cũng bỏ bê công việc để ở nhà chăm sóc.
Một nhà ba miệng suốt ngày ở chung một chỗ, hoạt động chủ yếu là cùng Lâm Kiều Kiều chơi game giải sầu.
Còn sự việc ở Cố gia bọn họ cũng chỉ biết bảy tám phần, trong khoảng thời gian này Cố Hân Nhiên đã đến một chuyến, quỳ gối dập đầu tự tát bản thân trước mặt Lâm Kiều Kiều, cầu xin sự tha thứ.
Dường như là bị Cố lão gia tử bắt đi.
Lâm Kiều Kiều khoát khoát tay để cô ta cút, không muốn lại gặp người của Cố gia.
Thấy vậy Lâm Canh Nam cùng Trình Tú Vân lại càng thêm đau lòng.
Con gái ngoan nhà mình đã bao giờ chịu qua ấm ức như vậy, đều gầy sụt mất mấy trăm gram.
Cuối cùng sau khi hai người thương lượng, trịnh trọng đến ngồi trước mặt Lâm Kiều Kiều, móc ra một tấm thẻ ngân hàng.
Gặp bọn họ thần sắc nghiêm túc, Lâm Kiều Kiều đang cặm cụi gặm bánh mì lập tức sợ hết hồn: “Cha mẹ, các ngươi đang làm gì?”
“Trong thẻ này chính là toàn bộ tài sản, tích góp bao năm của Lâm gia chúng ta, con cầm đi đưa cho Cố Đông Quân, ly hôn với anh ta.” Giọng nói Lâm Canh Nam mang theo vẻ không chắc chắn “Mặc dù có thể sẽ đắc tội Cố gia, nhưng chúng ta không thể để con trở về nơi địa ngục đó, loại thế gia hào môn như thế này chúng ta không trêu chọc nổi.”
“Khụ khụ, ly hôn?”
“Đúng vậy Kiều Kiều, mẹ biết con không nỡ xa Cố nhị gia, nhưng mà dù sao chúng ta sử dụng thủ đoạn để trèo lên Cố gia, bọn họ đối xử với con không tốt cũng là điều dễ hiểu.”
Trình Tú Vân lau nước mắt, “Nhìn con này, trên người không có một nơi nào lành lặn.”
“......”Trong miệng Lâm Kiều Kiều phồng to lên bịt kín miếng bánh mì.
Ly hôn?
Vậy có cần làm nhiệm vụ nữa không?
Nói đi cũng phải nói lại chủ động ly hôn cùng Cố Đông Quân, vạn nhất anh ta thẹn quá hoá giận đem mình chém làm sao bây giờ.
Nhưng nếu không ly hôn lại phải quay về Cố gia.
Lâm Kiều Kiều xinh xắn thở dài.
Sầu chết người.
Hai người kia liếc nhau, nhìn ra sự kiên định trong mắt đối phương.
Trình Tú Vân sờ sờ mái tóc mềm mượt của cô, cười nói: “Kiều Kiều nhà chúng ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, chắc chắn có rất nhiều người ưa thích, cũng không thể ngồi yên chờ chết được, đừng sợ, mẹ cũng đang tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm cho con một người chồng tốt.”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Thật sự cám ơn.
Còn chưa kịp làm lễ kết hôn đã tìm chồng mới cho mình, đây không phải đang cho Cố Đông Quân đội nón xanh sao?
Cô đem thẻ ngân hàng đẩy trở về, gật đầu một cái nói: “Con đã biết, Con sẽ nói cùng Cố Đông Quân.”
Trong tiểu thuyết là Cố Đông Quân cưỡng ép bắt mình phải ly hôn.
Ngược lại anh ta cũng không có tình cảm gì đối với mình, cho nên nói ra nên vấn đề cũng không lớn.
Ở trong ánh mắt vừa chờ mong vừa hồi hộp của hai người, Lâm Kiều Kiều bấm số điện thoại Cố Đông Quân.
“Gì.”
Cách một màn hình, hàng trăm cây số, nhưng vẫn cảm giác được âm thanh lạnh lẽo truyền tới, trái tim Lâm Kiều Kiều đập rộn lên, gắng sức bình tĩnh nói: “Tôi là Lâm Kiều Kiều.”
“Nói.”
“Có rảnh không? Đi với tôi đến cục dân chính.”