Thanh âm nói chuyện của cô gái nhỏ mềm mềm ngọt ngọt, không phải đang hỏi thăm, mà càng giống thông báo.
Cố Đông Quân hơi dừng lại một chút.
Trong nháy mắt khí chất trở nên lạnh lẽo.
Ngồi bên cạnh là khách hàng đến đây đàm phán hợp đồng, lúc này trong mắt họ nổi lên vẻ sợ hãi, không ngừng tự hỏi ban thân đã làm mất lòng vị này khi nào.
.
“Lý do.”
Giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Kiều Kiều cũng không nắm bắt được tâm tư Cố Đông Quân, lấy hết can đảm nói.
“Tôi thiếu chút nữa đã chết ở nhà anh.” Lâm Kiều Kiều đã quyết tâm cho nên giả bộ hùng hổ dọa người “Lý do này đã đủ chưa?”
“Không đủ.”
Cố Đông Quân tắt màn hình, tiện tay ném điện thoại di động ra xa, ánh mắt rét lạnh âm trầm, nhìn về phía khách hàng đến đây đàm phán thương lượng: “Các người còn có yêu cầu gì khác không?”
Vị khách hàng vừa rồi còn dựa vào lí lẽ biện luận để cò kè mặc cả, nhưng bây giờ lắc đầu như một con rô bốt, vùi đầu vội vã ký tên.
Có thể hợp tác cùng Cố thị đã là trèo cao.
Được rồi được rồi, mạng nhỏ quan trọng.
Lâm Kiều Kiều nhìn xem điện thoại đen xì, tức giận mắng: “Thật là quá đáng!”
“Không chịu ly hôn?”
Lâm Canh Nam nghi ngờ hỏi.
“Ừm.”
“Vì sao?” Hai người đều nghi ngờ.
Cố Đông Quân lại không thích Kiều Kiều nhà bọn họ, hẳn là phải nhanh chóng đồng ý ly hôn mới đúng.
“Không biết.” Lâm Kiều Kiều lắc đầu.
Cố Đông Quân người này vui giận không hợp thói thường, không ai đoán được tâm tư anh ta.
Trình Tú Vân tức giận không biết làm sao, đành lạnh lùng chế giễu một câu: “Đúng là chó cắm không thả”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Lúc đầu ai là chó?
...
Nhìn thấy tâm tình Lâm Kiều Kiều càng thêm suy sụp, Trình Tú Vân cắn răng, lòng hung ác: “Đi, mẹ dẫn con đi chơi một vòng.”
Lâm Kiều Kiều nghi ngờ nhìn xuống chân đang bó bột: “Mẹ, mẹ nhìn xem con có thể đi chơi được sao?
Lâm Canh Nam hiền lành mà sờ sờ đầu của cô nói: “Con gái ngoan, thích đi nơi nào cha chở hai mẹ con đi.”
“Không cần!” vẻ mặt Trình Tú Vân lập tức hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, đem ông đẩy ra ngoài cửa, “Tôi để tài xế đưa đi, ông mau trở lại công ty, công ty mấy hôm nay sắp loạn lên rồi đấy.”
Lâm Canh Nam bị đẩy thiếu chút nữa ngã xuống, quay đầu lưu luyến không rời mà nhìn Lâm Kiều Kiều: “Kiều Kiều bảo bối, buổi tối cha trở về sẽ mang quà cho con.”
Lâm Kiều Kiều buồn cười khoát khoát tay áo.
Ngay khi Lâm Canh Nam vừa đi, Trình Tú Vân mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bạn thân: “Gặp ở chỗ cũ, bảo bối Kiều Kiều nhà chúng tôi bị chấn thương tình cảm, mang cô bé đi chơi một vòng, mọi người chuẩn bị một chút.”
Hai giờ sau, hai người đứng ở cửa ra vào quán Bar Đêm Trăng.
Lâm Kiều Kiều chết sống cũng không nghĩ đến, Trình Tú Vân sẽ mang mình đến hộp đêm, bảo sao không cho người cha đáng thương của mình đi cùng.
Thấy người mẹ bình thường đoan trang ưu nhã nay lại ăn mặc sang trọng gợi cảm, đột nhiên cô có một loại dự cảm không lành.
Chỉ một lúc sau, bên trong đi ra 5 người phụ nữ trung niên dáng người xinh đẹp thần thái sáng láng, có vẻ như tuổi xấp xỉ với Trình Tú Vân, vẻ mặt họ hưng phấn vây quanh ở bên cạnh Lâm Kiều Kiều: “Chị Tú Vân, lâu lắm rồi không thấy chị rủ bọn em đi chơi, hôm nay Lâm tổng có lòng tốt chịu thả cho chị đi rồi hả?”
“Đây là Kiều Kiều bảo bối của chúng ta sao, ôi chao, sao chân lại ra nông nỗi này?”
“Đêm nay dì nhất định sẽ cho cháu chơi sảng khoái, chơi tẹt ga, để cháu biết thế nào là mùi đời.”
“Đi đi đi, người đều đã đông đủ.”
“......”
Lâm Kiều Kiều rất khϊếp sợ ngồi trên xe lăn, âm nhạc lọt vào màng nhĩ đinh tai nhức óc.
Trong tiểu thuyết không viết Trình Tú Vân có một mặt như thế này nha.
Mang đứa con gái què chân tới hộp đêm, có thật đây là chuyện mà người bình thường sẽ làm ra không?